Chi Giang.
Lúc này đã là nửa đêm gần sáng.
Vỏ cây đột ngột bị rơi xuống, xua tan màn sương mù dày đặc trong đêm đen.
Màn sương trắng lững lờ trôi xung quanh rồi dần khép lại. Bên ngoài màn sương trắng, ma quỷ thưa thớt đang di chuyển không có mục đích.
Người thanh niên mặc quần bơi cách đám ma quỷ trong gang tấc, cứ vậy lẳng lặng quan sát số lượng ma quỷ phía ngoài và đường đi của chúng nó, sau đó mới trở về chỗ ở của anh ta.
“Thủy triều ma quỷ năm nay trễ nhỉ? Bình thường thời gian này chúng nó đã tấn công rất nhiều lần rồi.”
Kỷ Lạc Thần xoay két sắt mở ra một cánh cửa nhỏ, anh ta nhập mật khẩu, sau đó đi vào cánh cửa phía sau két sắt.
Anh ta đi về phía trước chưa tới nửa mét, đôi dép tông đã hoàn toàn bị ngập trong nước. Theo bước đi của anh ta, nước càng lúc càng sâu.
Làn khói mỏng bay trên mặt nước, Kỷ Lạc Thần đi tới chỗ chính giữa, mực nước lúc này đã cao bằng ngực anh ta.
Sương trắng phía trước dày đặc nên chỉ có thể loáng thoáng thấy hình dáng của một vật thể cao lớn, đó là tượng thành của Chi Giang.
Chi Giang nói: “Sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ. Chúng có kẻ cầm đầu, nên mỗi việc chúng làm đều có mục đích…”
Kỷ Lạc Thần nói: “Chúng ta có cần yêu cầu mọi người hạn chế di chuyển hơn không?”
Tốc độ di chuyển của màn sương trắng nhanh hơn, Chi Giang dừng chút rồi nói: “Không cần, việc hạn chế lúc này đã là giới hạn mà đa số con người có thể chịu được rồi, nếu vẫn tăng tiếp sẽ khiến họ sinh ra tâm lý muốn nổi loạn.”
Kỷ Lạc Thần không chút do dự nói: “Được, đều nghe theo cô.”
Anh ta đứng thẳng lưng ở dưới nước, trong mắt hiện lên vẻ do dự giống như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Chi Giang hỏi: “Lạc Thần, anh làm sao thế?”
Kỷ Lạc Thần do dự hồi lâu, không biết là nên nói hay không nên nói.
“Chỉ là trực giác của tôi thôi, nhưng tôi nghĩ…”
Chi Giang thấy anh ta như thế thì thầm thở dài, chắc Lạc Thần vẫn còn áy náy vì mấy năm trước để xảy ra sự việc kia.
Cô ấy nói: “Anh nên quên việc đó đi, anh có còn nhớ dáng vẻ hăng hái lúc ban đầu của mình không, vậy mà giờ lại sợ hãi trong việc đưa ra quyết định ư? Kỷ Lạc Thần mà năm đó tôi tán thưởng đâu mất rồi?”
Kỷ Lạc Thần khẽ thả lỏng nét mặt: “… Nhưng tôi… tôi đã hại cô thành ra như này, ngay cả năng lực tách bản sao tượng thành cũng bị hắn lấy mất, khiến cho việc chống lại thủy triều ma quỷ này mới khó khăn tới vậy.”
Anh ta không di chuyển, nhưng mặt nước lại nhẹ nhàng xao động.
Chi Giang nói: “Biết người biết mặt mà không biết lòng, hắn cố ý thể hiện bản thân mình để có thể giành được sự tin tưởng của anh. Ở thời điểm mấu chốt đó là anh đã dựa vào trực giác của mình để cứu chúng ta, khiến tôi không bị tổn hại quá nhiều.”
Kỷ Lạc Thần nghe thấy Chi Giang an ủi mình như vậy thì nói: “Chúng ta tiến bộ thông qua việc không ngừng phạm sai lầm, nếu một lần ngã đã không muốn đứng dậy thì mãi mãi chúng ta chỉ có thể đứng yên một chỗ, có gặp lại chuyện cũ thì cũng không thể làm gì khác.”
Mấy năm trước Chi Giang đã xảy ra một việc lớn long trời lở đất.
Lúc đó Chi Giang đang trong thời kỳ phát triển nhanh chóng. Sau khi Kỷ Lạc Thần trở thành Thành Quyến Giả, với nhân cách xuất sắc của anh ta và kho dự trữ vật tư khổng lồ đã lôi kéo được rất nhiều người mới, họ cùng nhau xây dựng căn cứ sinh tồn trong thời kỳ tận thế ở Chi Giang.
Căn cứ sinh tồn của Chi Giang không hề thiếu vật tư, chỉ thiếu người, bọn họ thu nhận vô điều kiện bất cứ ai muốn tới gia nhập.
Trong đó có một người bị thương tự xưng là Thành Quyến Giả của Đông Kiều, hắn nói không biết vì sao đột nhiên mình lại xuất hiện ở Chi Giang, chỉ nhớ rằng lúc ấy Đông Kiều bị ma quỷ tấn công, hắn vô cùng sợ hãi…
Thành Quyến Giả của Đông Kiều, đó là lần đầu tiên Kỷ Lạc Thần và Chi Giang nghe được tin tức của một tòa thành khác. Sau khi người kia chứng minh được thân phận của hắn thông qua việc cho họ xem dấu ấn Thành Quyến Giả, thì một người một thành vô cùng chào đón hắn. Sau khi biết trong thời gian ngắn hắn không thể trở lại Đông Kiều thì cả hai luôn quan tâm đối xử với hắn như người nhà.
Nhưng lòng tin của họ lại bị phản bội.
Từ lúc đầu Thành Quyến Giả của Đông Kiều tới đây là đã có mục đích khác, hắn có thể dùng cách chạm vào tượng thành sau đó cướp lấy các năng lực cơ bản của tòa thành như hơi thở tòa thành, năng lượng tòa thành và tài năng của tòa thành.
Sau khi bản chính của tượng thành Chi Giang bị hắn chạm vào, nếu không phải Kỷ Lạc Thần cảnh giác kịp thời ngăn lại thì tài năng tòa thành của cô ấy vừa mới thức tỉnh chưa lâu sẽ bị hắn cướp hết.
Từ sau lần đó trở đi, Chi Giang bị tổn hại rất nặng, cô ấy không thể tách được các bản sao tượng thành, chỉ có thể thông qua bản chính tượng thành phát ra hơi thở tòa thành và tài năng tòa thành không hoàn chỉnh để bảo vệ con người.
Kỷ Lạc Thần vô cùng áy náy, anh ta tin lời nói của Thành Quyến Giả Đông Kiều, dẫn hắn tới vị trí đặt bản chính tượng thành khiến Chi Giang rơi vào hoàn cảnh khó khăn như hiện giờ.
…
Chi Giang hy vọng Kỷ Lạc Thần có thể buông bỏ được sự áy náy. Tuy những sai lầm thì cần ghi nhớ, nhưng giống như chính anh ta đã từng thuyết phục cô ấy tin tưởng các ý thức tòa thành khác. Cô ấy nói: “Đừng mãi mắc kẹt ở sai lầm trong quá khứ.”
Sắc mặt của Kỷ Lạc Thần hơi thay đổi, anh ta nhớ rõ anh ta đã từng nói như thế với Chi Giang.
Sau một lúc trầm mặc, Kỷ Lạc Thần hít sâu một hơi, nói: “Tôi nghĩ thủy triều ma quỷ sẽ không tới đâu, cô có thể để Người Câu Khói Sóng bao phủ rộng hơn một chút. Độ dày của nó chỉ cần có thể mê hoặc những tên ma quỷ cấp thấp là được.”
Chi Giang nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Kỷ Lạc Thần, cô ấy nghi hoặc hỏi: “Anh không muốn tôi duy trì trạng thái giấu diếm hoàn toàn sao, vì sao… liên quan tới Trà Phủ à?”
Kỷ Lạc Thần gật đầu: “Cô nói mỗi tuần Trà Phủ đều sẽ liên lạc với cô và Hoa Đình một lần, tôi nghĩ cô có thể nhân cơ hội này kể lại sự việc khi trước chúng ta gặp với họ.”
Ý anh ta là việc liên quan tới Thành Quyến Giả của Đông Kiều.
Nếu mục tiêu của đối phương là cướp đoạt tài năng của ý thức tòa thành thì không chỉ có Chi Giang, những ý thức tòa thành khác cũng sẽ bị hắn để mắt đến.
Thời kỳ tận thế việc trao đổi thông tin rất hạn chế, truyền thông tin rất khó khăn, các tin tức cũng lạc hậu… Nếu họ có thể lấy ví dụ về Chi Giang để khiến hai tòa thành kia cảnh giác hơn thì có thể tránh được rất nhiều tổn thất không cần thiết.
Chi Giang hỏi: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ý thức tòa thành sẽ không tin rằng có kẻ phản bội ý thức tòa thành.”
Thành Quyến Giả Đông Kiều sử dụng năng lực cướp đoạt là vì tòa thành quen thuộc với hắn có tài năng này.
Thành Quyến Giả muốn sử dụng tài năng của tòa thành đều phải có sự cho phép của ý thức tòa thành. Thành Quyến Giả của Đông Kiều làm được việc kia thì chứng tỏ ý thức tòa thành ở phía sau đồng ý với hành động của hắn.
Điều này khiến cho Chi Giang bị đả kích rất nặng.
Lúc cô ấy mới gặp hai ý thức tòa thành của Trà Phủ và Hoa Đình trong đình Thương Lãng, sau sự vui vẻ ban đầu thì nhiều hơn đó là cảnh giác và sự không tin tưởng họ, lý do là như vậy.
“Nhưng cô chính là một ví dụ sống sờ sờ đó, sao cô không thử kể chuyện này cho bọn họ, không thì sao lại biết họ sẽ không chịu tin tưởng cô.”
Kỷ Lạc Thần đưa tay lên áp vào ngực, mặt nước hơi xao động, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Anh ta nói: “Kể từ vài ngày trước tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng bất an, là lo lắng hắn sẽ lại xuống tay với cô. Tôi rất lo lắng, hắn cũng sẽ làm như vậy với những tòa thành khác…”
Chi Giang nói: “Tôi đã nói với Trà Phủ hai tháng này đang phải tránh thủy triều ma quỷ, có khả năng anh ta sẽ không gọi…”
Lời còn chưa dứt, một phần ý thức của Chi Giang đã bị đưa tới đình Thương Lãng.
Cô ấy nói với Kỷ Lạc Thần: “Trà Phủ vừa liên lạc với tôi, tôi đồng ý với quan điểm của anh nên sẽ nói việc này với bọn họ.”
Thật ra trước khi thủy triều ma quỷ tới, sau khi Chi Giang nhận được món quà của Trà Phủ thì cô ấy đã muốn nói nguyên nhân vì sao cô ấy không thể tách được bản sao tượng thành cho Hoa Đình và Trà Phủ nghe.
Trong lúc cô ấy đang do dự, lời khuyên của Kỷ Lạc Thần thật ra cũng rất hợp ý cô ấy.
Dưới nụ cười rực rỡ của Kỷ Lạc Thần, Chi Giang đặt nhiều sự chú ý hơn vào đình Thương Lãng.
Thiếu niên áo trắng Hoa Đình và đôi anh em song sinh Trà Phủ đều đã chờ trong đình. Thấy cô ấy xuất hiện, họ lộ ra dáng vẻ vừa vui mừng vừa lo lắng.
Hai tay Chi Giang làm xong tập lễ, hơi mỉm cười nói: “Tôi có chuyện vô cùng quan trọng phải nói với mọi người.”
Hoa Đình và anh em Trà Phủ kinh ngạc nói: “Chúng tôi cũng có chuyện vô cùng quan trọng cần phải nói với cô.”
*
Ba ý thức tòa thành lần lượt nói xong chuyện của mình, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nặng nề.
Trái tim của Hoa Đình đập thình thịch, vì tin tức “Thành Quyến Giả xuống tay với ý thức tòa thành” Vân Sâm mang về mà ngay lập tức đánh thức anh Dư vẫn còn đang ngái ngủ, muốn anh ta liên lạc với Trà Phủ để báo cho họ biết việc này.
Không ngờ vừa đúng lúc Trà Phủ vừa có một người không thành thật đến, khiến Dư Thanh Hà nghi ngờ Thành Quyến Giả của Tân An. Hai bên đối chiếu thông tin một lúc thì phát hiện Thành Quyến Giả của Tân An kia 100% là có vấn đề.
Anh em Trà Phủ đấu tranh hồi lâu, nửa tin nửa ngờ.
Bọn họ đều coi các ý thức tòa thành khác như anh em, không muốn tin trong số ý thức tòa thành cũng có cặn bã…
Không tin nữa thì phải chấp nhận hiện thực, liên hệ với biểu hiện kỳ lạ khi trước của Chi Giang, Hoa Đình không thể không suy nghĩ sâu xa.
Bọn họ muốn hỏi Chi Giang, cũng muốn nói tình hình của Tân An cho cô ấy biết.
Lúc họ thử liên lạc đã nghĩ rằng lúc này cô đang chiến đấu với thủy triều ma quỷ, không ngờ cô ấy thật sự xuất hiện ở đình Thương Lãng, còn nói cho họ biết rất nhiều tin tức.
Họ nhanh chóng xâu chuỗi những manh mối đã có lại với nhau.
Chi Giang nói: “Đánh giá từ việc miêu tả ngoại hình và sự xuất hiện của dấu ấn Thành Quyến Giả, thì có lẽ chúng ta đang cùng nói về một người.”
Đều là người thanh niên có vẻ ngoài dịu dàng, dấu ấn Thành Quyến Giả là một chiếc mặt nạ cười màu bạc, vị trí và tình trạng của dấu ấn Thành Quyến Giả mà họ nhìn thấy có chút khác biệt.
Đánh giá từ những ký ức của ba ý thức tòa thành bọn họ thì một khi dấu ấn Thành Quyến Giả đã xuất hiện thì sẽ cố định, không thể tùy tiện thay đổi. Nhưng tên Thành Quyến Giả kia, mỗi một lần dấu ấn lại ở mỗi vị trí khác nhau, vô cùng kỳ lạ.
Chi Giang suy đoán rằng điều này có liên quan tới việc cướp đoạt tài năng tòa thành.
Hoa Đình không thể tưởng tượng nổi: “Hắn giả mạo Thành Quyến Giả của Trung Châu ở Tân An, giả mạo Thành Quyến Giả của Đông Kiều ở Chi Giang, giả mạo Thành Quyến Giả của Tân An ở Trà Phủ, hắn không sợ bị người khác phát hiện ra sao?”
Chi Giang trầm tư.
Sau khi sắp xếp lại một số thông tin, bọn họ đoán rằng Tân An đã hoàn toàn bị cướp đi năng lực nên mới trở thành dáng vẻ như vậy. Mấy năm gần đây ở Trung Châu mới xảy ra chuyện, nhưng khi tên giả mạo này ở Tân An lại có thể sử dụng tài năng của Trung Châu, có khả năng Trung Châu cũng giống Chi Giang, kịp thời phát hiện nên chỉ bị cướp đi một phần năng lực mà thôi.
Còn Đông Kiều, họ không rõ tình huống hiện tại của đối phương nên không thể kết luận tùy tiện.
Chi Giang trả lời vấn đề của Hoa Đình: “Rất khó phát hiện, chỉ cần hắn nói ra thân phận Thành Quyến Giả thì sẽ được mọi người tin tưởng, rất ít người nghi ngờ. Điều này Thành Quyến Giả của hai người đã làm rất tốt.”
Chi Giang chân thành khen ngợi Thành Quyến Giả của anh em Trà Phủ – Dư Thanh Hà từ tận đáy lòng.
Anh em Trà Phủ vẫn còn chưa hoàn hồn, họ vẫn chìm đắm trong suy nghĩ “ý thức tòa thành có kẻ phản bội” kia, chuyện này khiến họ không có cách nào bình tĩnh được.
Đột nhiên anh em hai người ngửa mặt lên trời hét to, tiếng hét của họ khiến Hoa Đình và Chi Giang phải đưa tay lên bịt tai lại, vẻ mặt đau khổ.
Anh trai Trà Phủ mắng: “Tức chết tôi rồi! Sao hắn dám chà đạp sự tin tưởng của ý thức tòa thành chứ. Nếu để tôi biết là ý thức tòa thành nào, tôi sẽ nói chuyện này cho tất cả các ý thức tòa thành khác biết!”
Em trai Trà Phủ quát: “Tôi cũng tức chết rồi! Vậy mà dám cướp tài năng và năng lực của tòa thành khác. Bản thân hắn là ý thức tòa thành, chẳng lẽ không có tài năng hay năng lực sao! Muốn lấy đồ của người khác dễ dàng như vậy à? Tài năng cướp đoạt năng lực chó má gì, đây là ăn trộm năng lực thì có!”
Tài năng của hai người họ là liên lạc, chỉ cần tăng cấp thì phạm vi liên lạc sẽ ngày càng rộng, dưới tình huống đủ năng lượng thì họ có thể liên lạc với tất cả ý thức tòa thành của Cửu Châu.
Hai anh em Trà Phủ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ cấp bậc tòa thành của chúng tôi tăng lên, tài năng cũng tăng cấp, chúng tôi nhất định sẽ thông báo rộng rãi về cái thứ không biết xấu hổ dám làm ra sự việc không biết xấu hổ như vậy cho tất cả mọi người biết.”
Vấn đề là, bọn họ nên xử lý Kim Vũ Thái thế nào đây?