Mục lục
Gả Cho Một Tòa Thành Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệu Linh

Khi Kim Vũ Thái xuất hiện ở Tân An, hắn đã thể hiện được tài năng tòa thành của Trung Châu – dịch chuyển.

Có năng lực dịch chuyển, cũng có nghĩa là họ không thể làm ra bất cứ hành động nào kinh động Kim Vũ Thái, nếu không hắn sẽ trực tiếp bỏ trốn.

Mặc dù bắt được Kim Vũ Thái thì hắn cũng có thể dùng năng lực dịch chuyển để trốn đi bất cứ lúc nào, họ không biết được trạng thái cụ thể và hạn chế sử dụng của tài năng tòa thành Trung Châu.

Hoa Đình ngồi trong đình nói: “Muốn bắt sống Kim Vũ Thái rất khó.”

Chi Giang trầm ngâm một lát rồi nói: “Chính xác là vậy. Trà Phủ, anh phải nhanh chóng đuổi hắn ra khỏi khu vực của anh. Anh không biết hắn sẽ giở trò lúc nào, cũng không thể phát hiện được.”

Anh em Trà Phủ đồng thời nhíu mày, bọn họ không hé răng nửa lời.

Chi Giang tiếp tục nói: “Hắn đang giữ một phần tài năng của tôi, có thể che giấu cảm nhận của ý thức tòa thành và ma quỷ. Tất cả hành vi hắn làm trong sương mù đều sẽ được cảm nhận tự động hợp lý hóa, trừ phi anh cho người luôn luôn canh chừng hành động của hắn, nếu không thì thật quá nguy hiểm, chẳng khác gì anh đang đeo một quả bom hẹn giờ trên người cả.”

Hoa Đình gật đầu, anh đồng ý với ý kiến của Chi Giang, Trà Phủ nên nhanh chóng đuổi tên Kim Vũ Thái kia đi.

Nếu con người xử lý Kim Vũ Thái, ngoại trừ bắt sống thì còn một cách khác là trực tiếp giết chết hắn luôn. Những hành động của hắn thật sự quá đáng, chết cũng không đáng tiếc.

Nhưng bọn họ là ý thức tòa thành, họ sinh ra để bảo vệ con người, bất cứ ai cũng vậy. Cách mà họ dùng để xử lý con người sẽ không bao giờ là phương pháp “giết chết con người” kia.

Bình thường cách xử lý tàn nhẫn nhất của ý thức tòa thành với con người, cũng chỉ là trực tiếp đuổi con người đó ra khỏi phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành vào ban ngày, không phải là ban đêm.

Anh trai Trà Phủ trầm mặc, một lúc lâu sau nói: “Nếu trực tiếp đuổi hắn đi thì những thông tin chúng ta có thể biết về việc này sẽ dừng lại ở đó.”

Em trai Trà Phủ tiếp lời nói: “Chúng ta không biết rốt cuộc hắn là Thành Quyến Giả của tòa thành nào, việc cướp tài năng của tòa thành giúp hắn được lợi gì và vì sao hắn phải làm vậy với những ý thức tòa thành khác.”

Hoa Đình và Chi Giang yên lặng lắng nghe, đương nhiên bọn họ cũng muốn biết nguyên nhân vì sao Kim Vũ Thái làm vậy.

Đánh giá qua việc Tân An gặp phải, con người là Thành Quyến Giả này dường như đang hợp tác với ma quỷ… Cũng không loại trừ khả năng hắn biết được cách thức hành động của ma quỷ và cố tình dụ dỗ chúng tấn công ý thức tòa thành.

Hai khả năng này đều vô cùng đáng sợ.

Anh trai Trà Phủ nói: “Thân là ý thức tòa thành của Cửu Châu, chúng ta vốn không nên nghi kỵ đồng bào. Nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt thì chúng ta cần phải thừa nhận rằng ý thức tòa thành kia đã làm ra chuyện sai trái, nhìn hành động của hắn thì có vẻ như vẫn còn muốn tiếp tục làm những hành động sai trái nữa.”

Em trai Trà Phủ nghiêm túc nói: “Mặc kệ hắn có nỗi khổ riêng hay lý do gì đi chăng nữa, đã làm chuyện sai trái thì nhất định phải bị trừng phạt. Nhưng hắn cũng là đồng bào của chúng ta, chúng ta không thể để thiếu bất cứ ý thức tòa thành nào.”

Anh em Trà Phủ đồng thanh nói: “Hắn đã làm sai, chúng ta đều là ý thức tòa thành của Cửu Châu, có cạy cũng phải cạy hắn mang về, không thể từ bỏ đồng bào được!”

Hoa Đình và Chi Giang đã hiểu rõ ý tứ của Trà Phủ, các ý thức tòa thành còn đủ là điều kiện cần thiết để Cửu Châu thức tỉnh.

Cho dù thiếu mất dù chỉ một tòa thành thì Cửu Châu cũng không thể tỉnh lại.

Anh trai Trà Phủ nói: “Lý do là thế này, chúng tôi muốn biết Kim Vũ Thái rốt cuộc là Thành Quyến Giả của ý thức tòa thành nào, tài năng của ý thức tòa thành sau lưng hắn và động cơ của hắn…”

Hoa Đình hỏi: “Hắn sẽ chủ động trả lời những việc này sao?”

Anh em Trà Phủ: “Tất nhiên là phải lừa hắn nói ra rồi.”

Anh trai Trà Phủ nói: “Dùng chúng ta làm mồi nhử, chẳng phải mục tiêu hiện tại của hắn là chúng tôi sao?”

Huống hồ Trà Phủ bọn họ khác với các ý thức tòa thành khác, tài năng tòa thành của họ là Rồng Gặp Mây, thật ra là hai tài năng.

Trước mắt quan trọng hơn là năng lực liên lạc của em trai Trà Phủ và năng lực chặn liên lạc của anh trai Trà Phủ… Dù sao hai người họ cảm thấy nếu bị trúng chiêu thì bị lấy mất một trong hai năng lực cũng không phải vấn đề gì lớn.

Chi Giang lắc đầu nói: “Tôi không đồng ý. Trà Phủ, hành vi này của anh là không có trách nhiệm, anh đang lấy con người ở trong tòa thành của anh ra mạo hiểm.”

Anh em Trà Phủ nhìn nhau cười, đồng thời hành lễ với Hoa Đình và Chi Giang.

“Cho nên chúng tôi muốn hai người giúp đỡ, con người ở Trà Phủ tạm thời nhờ hai người chăm sóc… Nhớ sau khi xong việc phải trả lại, không được lấy luôn đó!”

Hoa Đình: “…”

Chi Giang: “…”

Anh thật tham lam.

*

“Hỗ trợ dịch chuyển người của Trà Phủ sao? Không thành vấn đề.”

Sau khi Vân Sâm nghe Tòa Thành Nát nói xong, cô lo lắng hỏi: “Trà Phủ làm như vậy có ổn không? Nghe có vẻ không phải là cách an toàn gì lắm.”

Dây leo đang đặt trên vai cô hơi lay động, Hoa Đình nói: “Trà Phủ muốn dùng lời lẽ khách sáo đối xử với Kim Vũ Thái, không để hắn sinh nghi mà chạy trốn. Muốn thu được thông tin từ chỗ hắn thì đây là biện pháp ổn nhất.”

Vân Sâm thở dài, cô không hiểu rõ vì sao ý thức tòa thành lại tồn tại kẻ như vậy.

Đừng nói chỉ cô không hiểu rõ, ngay cả Hoa Đình là một ý thức tòa thành nhưng cũng không rõ nữa.

Vân Sâm dò hỏi: “Có nhắc tới khi nào thì sẽ bảo tôi đi đón người không?”

Hoa Đình hơi lắc lư dây leo: “Đợi Trà Phủ liên lạc với chúng ta đã.”

Vân Sâm đứng dậy dùng nước lạnh rửa mặt, giúp mình có thể tỉnh táo chút sau một đêm thức trắng, cô nói: “Tôi muốn hỏi ý kiến chú Vĩnh Phúc xem sao.”

Hạ Phong Niên cho rằng chú Vĩnh Phúc là một người đáng tin, chú ấy lại là quân nhân của Cửu Châu. Từ sau khi gặp gỡ, chú ấy vẫn luôn dạy dỗ Vân Sâm và Hoa Đình, họ có vấn đề gì khó giải quyết sẽ đi hỏi đối phương.

Hai con gấu đang ngủ ngon lành trên đệm cói ở sân trước phòng của Trương Vĩnh Phúc. Thấy người đi qua trước mặt, chúng nó mở mắt nhìn cho có lệ.

Thấy người đến là Vân Sâm, chúng nó ăn hai con cá đang bơi trong chậu rồi chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.

Trương Vĩnh Phúc ngủ không sâu, đặc biệt là lúc gần sáng.

Ngay khi tiếng mở cửa vang lên, ông ta lập tức nhảy xuống giường, đưa tay chạm vào vũ khí rồi lại buông ra.

Ông ta đi tới cửa, sau khi mở cửa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Vân Sâm thì vui vẻ hỏi: “Sao thế này?”

Sau khi Vân Sâm được mời vào nhà, cô kể hết những chuyện liên quan tới Tân An, Chi Giang, Trà Phủ và Kim Vũ Thái cho Trương Vĩnh Phúc nghe.

Đầu tiên Trương Vĩnh Phúc vô cùng ngạc nhiên, sau đó biểu cảm dần nghiêm túc. Sau khi đã nghe hết câu chuyện thì ông ta đã hồi phục lại vẻ bình tĩnh.

Trương Vĩnh Phúc hỏi: “Trước khi xuất hiện nguy hiểm, mọi người có thể tránh được nguy hiểm thông qua việc liên lạc trao đổi thông tin là một chuyện tốt.”

Vân Sâm sắp xếp lại câu từ một lúc rồi nói: “Cách mà hiện giờ Trà Phủ định tiến hành vẫn sẽ khiến họ sống trong nguy hiểm, dường như không khác gì so với khi trước.”

Trương Vĩnh Phúc nói: “Khác nhau rất lớn chứ, Trà Phủ lúc trước ở thế bị động, hiện giờ lại đang chủ động tấn công, ai nắm quyền chủ động sẽ ảnh hưởng rất lớn toàn cục.”

Vân Sâm gật đầu, hai chân khẽ nhúc nhích lộ ra vẻ do dự.

Hoa Đình cảm nhận được nỗi lo âu của cô, cành lá của anh dán lên sườn mặt cô, vừa an ủi vừa lấy lòng.

Trương Vĩnh Phúc quan sát Vân Sâm một lát, ông ta thử hỏi: “Có phải cháu không đồng tình với cách mà Trà Phủ xử lý Kim Vũ Thái không?”

Vân Sâm “Vâng” một tiếng, sau đó nói tiếp: “Dù là bắt sống hay dụ dỗ hắn thì vẫn khiến ý thức tòa thành gặp nguy hiểm…”

Sau khi cô nói tới đây thì không nói tiếp nữa.

Trương Vĩnh Phúc hỏi cô: “Cháu muốn giết hắn đúng không?”

Vân Sâm một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu, đưa tay lên túm hai nắm tóc, vô cùng bực bội.

“Chú Vĩnh Phúc, cháu không rõ vì sao trong đầu cháu lại xuất hiện suy nghĩ “giết người” như vậy nữa.”

Vân Sâm biết ý thức tòa thành không thích giết người. Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì nhận thấy rằng, nếu như trực tiếp giết chết Kim Vũ Thái thì sẽ không còn phiền toái nữa.

Hoa Đình có thể hiểu được tâm trạng của Vân Sâm, nên anh chỉ im lặng ở bên cạnh cô.

Trương Vĩnh Phúc dùng ngón tay búng mạnh vào trán Vân Sâm, ông ta nói với giọng điệu bình tĩnh: “Hiện giờ là tận thế, không có sự ràng buộc của pháp luật, nếu “giết người” là cách giải quyết tốt nhất vào lúc này và ngoài nó ra không có cách giải quyết nào khác thì dùng nó cũng không sao. Cháu không cần vì xuất hiện suy nghĩ đó mà tự trách bản thân mình.”

Vân Sâm im lặng nhìn về phía Trương Vĩnh Phúc, sau đó ông ta tiếp tục nói: “Bất cứ khi nào có cách giải quyết tốt hơn việc “giết người” thì không cần phải đặt “giết người” lên hàng đầu, cũng đừng đưa nó vào trong suy nghĩ của chính mình.”

“Đây là sự tôn trọng với mạng sống của người khác.”

Trương Vĩnh Phúc dừng một chút rồi nói: “Vẫn là câu nói kia. Hiện giờ là tận thế, chúng ta không phải chịu sự ràng buộc của pháp luật, nhưng vẫn còn tồn tại ý thức tòa thành đại diện cho nền văn minh của con người. Con người sau khi được văn hóa soi sáng thì không nên dùng tư duy một chiều của loài vật để đánh giá cách giải quyết của một vấn đề.”

“Giết người không có nghĩa là tàn nhẫn máu lạnh, không giết người cũng không có nghĩa là do dự không quyết đoán, dùng hình phạt tra tấn và cầm tù người khác để moi tin tức cũng là một cách.”

“Cháu phải suy nghĩ về phương án của cháu ở vị trí hoàn cảnh hiện tại, hoàn cảnh cũng sẽ ảnh hưởng tới phương án của cháu. Những người sống trong ý thức tòa thành gần với nền văn minh của con người và người luôn phải đấu tranh sinh tồn ở ngoài kia. Nếu hai người cùng tiếp xúc với một người lang thang, bởi vì hoàn cảnh của họ khác nhau, cho nên họ sẽ dùng các cách khác nhau, dẫn đến hậu quả cũng khác nhau.”

“Khi cháu là một con sói đơn độc, cách cháu phán đoán sự việc sẽ không được toàn diện. Còn khi cháu là một người lãnh đạo của cả một tòa thành thì cháu sẽ nhận ra phong cách lãnh đạo sẽ trở thành kim chỉ nam dẫn lối cho cháu. Đây cũng là một yếu tố mà cháu cần cân nhắc mỗi khi phải giải quyết vấn đề.”

Vân Sâm như đang suy tư gì đó.

“Chúng ta chỉ xem xét vấn đề này.”

Trương Vĩnh Phúc phân tích chuyện này để dẫn lối cho cô.

“Về vấn đề “có nên giết chết Kim Vũ Thái” hay không, cháu thử nghĩ xem giết hắn thì sẽ được lợi hay nguy hiểm gì, không giết hắn thì sẽ được lợi hay nguy hiểm gì?”

Nếu giết chết Kim Vũ Thái, cái lợi rất rõ ràng, Trà Phủ và Kim Vũ Thái đều không phải đối mặt với sự uy hiếp tiềm tàng nữa.

Còn nguy hiểm là gì à? Vân Sâm đột nhiên nghĩ tới, Kim Vũ Thái vốn chỉ là một Thành Quyến Giả, nếu có vấn đề cũng là do ý thức tòa thành đứng sau hắn, mà ý thức tòa thành vẫn có thể chọn lựa một Thành Quyến Giả khác thay thế hắn.

Ý là có thể sau đó sẽ có thêm một “Kim Vũ Thái” khác xuất hiện, chỉ cần đối phương không để lộ dấu ấn Thành Quyến Giả thì họ không thể biết được người đó là ai.

Còn nếu không giết Kim Vũ Thái thì tất nhiên là rất nguy hiểm. Nếu hắn có ý định bỏ trốn, bọn họ đã biết được vẻ ngoài của đối phương rồi, trừ khi hắn có cách để thay đổi khí chất trên người… Không, điều này với Vân Sâm mà nói là vô dụng.

Mỗi một con người đều có năng lượng phân bố riêng, cô chỉ cần nhớ được năng lượng phân bố của Kim Vũ Thái thì dù đối phương có thay đổi vẻ ngoài cũng vẫn sẽ bị cô nhận ra.

Hiện giờ họ đã biết tên Kim Vũ Thái này có vấn đề, chỉ cần đề phòng hắn, chú ý nhất cử nhất động của hắn thì sẽ có cơ hội moi được thông tin từ hắn.

Còn nhiều hơn nữa…

Vân Sâm như bừng tỉnh nói: “Chú Vĩnh Phúc, cháu hiểu rồi!”

Hoa Đình cũng đồng thời nhắc nhở cô: “Trà Phủ vừa liên lạc.”

Trương Vĩnh Phúc thấy cô gái vừa cảm ơn ông ta vừa đi ra ngoài cùng với dây leo thì không khỏi nở nụ cười.

Nhưng rất nhanh sắc mặt ông ta trở nên nặng nề, có con người đang lén xuống tay với ý thức tòa thành khiến mọi người không thể yên tâm, may mà đã bị phát hiện.

Trương Vĩnh Phúc thở dài: “Đúng là thù trong giặc ngoài!”

*

Vân Sâm dịch chuyển tới Trà Phủ thì gặp Dư Thanh Hà.

Dư Thanh Hà hơi gật đầu với cô, cô ấy nói: “Lại làm phiền em rồi.”

“Đây đâu tính là chuyện gì to tát.” Vân Sâm nhìn về phía những người ở Trà Phủ đang tụ lại đây. Tất cả mọi người ở đây đều đang bối rối nhưng vẫn luôn giữ trật tự nghe theo sự sắp xếp của Dư Thanh Hà.

Người ở Trà Phủ rất nhiều, ngay cả khi năng lượng trong cơ thể Vân Sâm đã nhiều hơn lúc dịch chuyển người của Chi Giang thì cũng không thể chuyển tất cả bọn họ về Hoa Đình trong một lần.

Trong thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi đó, Vân Sâm hỏi Dư Thanh Hà: “Chuyển nhiều người đi như vậy mà không khiến Kim Vũ Thái chú ý sao chị?”

Dư Thanh Hà nói: “Tình huống của Trà Phủ và Hoa Đình khác nhau, các bản sao tượng thành cách nhau rất xa. Kim Vũ Thái ở vị trí xa nhất, chỉ cần mấy khu vực bên kia và bản chính bên này còn con người là được.”

Vân Sâm nói: “Chị nhớ chú ý an toàn.”

Dư Thanh Hà nhìn cô một lát, đột nhiên nói: “Chị không tò mò về việc năng lực dịch chuyển của em từ đâu mà có, nhưng chị rất tò mò thời điểm dịch chuyển liệu có hạn chế gì không? Ví dụ như lúc dịch chuyển có bị tạm dừng hay có yêu cầu điều kiện gì không…?”

Chuyện về mảnh vỡ tượng của Cửu Châu cũng không phải là không thể nói cho người khác, chỉ cần người biết chuyện này đáng tin là được.

Lúc trước Vân Sâm định nói chuyện này cho Dư Triều Gia, chỉ là đối phương không muốn biết.

Về phần chị Thanh Hà… đối phương là chị gái của Dư Triều Gia, từ trước tới nay vẫn luôn giúp đỡ Hoa Đình hết lòng, tất nhiên là rất đáng tin.

Nhưng vì để bảo đảm nên Vân Sâm vẫn chạm khẽ vào chiếc nhẫn và quan sát năng lượng của Dư Thanh Hà.

Năng lượng của chị ấy không giống của Dư Triều Gia lắm, nếu năng lượng của Dư Triều Gia hoàn toàn là ấm áp và tốt bụng, còn chị ấy là ấm áp bao lấy sự giá lạnh.

Là năng lượng tốt.

Xung quanh yên tĩnh, Vân Sâm nhỏ giọng nói: “Chị Thanh Hà, thật ra đây là bí mật rất quan trọng…”

Dư Thanh Hà ngắt lời cô, nói: “Chị không muốn biết bất cứ bí mật gì, rất phiền phức. Chị chỉ muốn biết việc dịch chuyển này có hạn chế gì hay không thôi.”

Vân Sâm: “…”

Không hổ là chị em, câu trả lời của họ giống hệt nhau.

Anh em Trà Phủ đang nghe hai người nói chuyện, thấy Dư Thanh Hà nói vậy, bọn họ hét lên: “Thanh Hà, sao cô lại như vậy? Vân Sâm muốn kể cho cô nghe mà, chắc chắn là một chuyện rất quan trọng!”

Dư Thanh Hà lại nói: “Không thấy câu trước của Vân Sâm sao? Đây là một bí mật lớn, hai người có thể đảm bảo trong lúc đối phó với Kim Vũ Thái, còn có sức lực để tiếp thu bí mật này sao?”

Anh em Trà Phủ câm miệng ngay lập tức.

Vân Sâm lại nói tất cả những gì cô biết về năng lực dịch chuyển cho Dư Thanh Hà nghe.

Mảnh vỡ tượng của Cửu Châu có khả năng tương ứng với tài năng của tòa thành, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của cô và Hoa Đình thôi, có thể không hoàn toàn chính xác.

Khả năng dịch chuyển của nó có thể là khả năng dịch chuyển của Trung Châu, ngoại trừ việc cần nhiều năng lượng thì không có hạn chế gì.

Trong khi dịch chuyển, lúc chọn điểm sáng sẽ tạm dừng giây lát, miễn là tốc độ đủ nhanh thì sẽ không bị tạm dừng.

Dư Thanh Hà nói: “Đây là khả năng thuận tiện cho phe ta, nhưng ở bên địch thì đúng là một năng lực phiền phức.”

Vân Sâm và Hoa Đình chỉ cần giúp dịch chuyển mọi người ở Trà Phủ, còn những chuyện khác Trà Phủ sẽ tự giải quyết.

Nếu cần giúp đỡ thì tất nhiên Trà Phủ sẽ xin bọn họ viện trợ.

Trà Phủ thì khá thoải mái, so với Trà Phủ thì nơi cần giúp đỡ hơn là Tân An.

Hoa Đình, sau khi Trà Phủ và Chi Giang bàn bạc ở đình Thương Lãng thì quyết định mỗi người sẽ tự chia năng lượng tòa thành của mình để chi viện cho Tân An.

Sau khi ý thức tòa thành trở thành tòa thành lớn, họ có thể tách một phần tượng thành bằng cách tách bản sao tượng thành, và tích trữ năng lượng của tòa thành để chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp.

Không lâu trước đây Trà Phủ cũng đã trở thành tòa thành lớn, nên có thể có năng lực này. 

Họ không ngần ngại giúp Tân An, chỉ là họ không biết Tân An cần bao nhiêu năng lượng nữa mới có thể tỉnh lại.

Vì Trà Phủ phải đối phó với Kim Vũ Thái nên tài năng của tòa thành vô cùng quan trọng, lúc nào cũng phải sử dụng. Hoa Đình và Chi Giang đề nghị anh ấy tạm thời không cần phải chia quá nhiều năng lượng, họ sẽ chịu trách nhiệm chính trong việc giúp đỡ Tân An.

Vân Sâm lấy một tượng đá hình lá cây đang hơi co lại ở Trà Phủ.

Anh em Trà Phủ nói: “Nếu Tân An có thể tỉnh lại ngay thì cô nhất định phải giải thích rằng không phải chúng tôi keo kiệt không muốn gửi năng lượng nhé… Quên đi, tôi nghĩ cũng không tỉnh lại nhanh vậy đâu.”

Trước khi Vân Sâm đến Chi Giang, Chi Giang thông qua lời của Trà Phủ biết chuyện cô tới đây, nên để Kỷ Lạc Thần đợi cô ở điểm dịch chuyển trước.

Vân Sâm nhìn thấy Kỷ Lạc Thần thì ngơ ra.

Tuy Kỷ Lạc Thần vẫn ăn mặc thoải mái như vậy, nhưng ít nhất lần này anh ta cũng đã cạo râu, còn cạo rất sạch sẽ nữa.

Khuôn mặt vốn bị bộ râu rậm kia che phủ, không ngờ lại xinh đẹp sáng sủa như vậy.

Trong lúc nhất thời, Vân Sâm không biết nên gọi đối phương là anh Lạc Thần hay chị Lạc Thần…

Kỷ Lạc Thần giống như đã sớm quen với ánh mắt như này của người khác, anh ta kéo cổ áo sơ mi ra để lộ yết hầu và hơn nửa bờ ngực phẳng, chứng minh anh ta là đàn ông hàng thật giá thật.

Kỷ Lạc Thần: “Tôi là nam.”

Vân Sâm ho nhẹ: “Xin lỗi.”

Kỷ Lạc Thần xua tay: “Không sao đâu, em không phải là người duy nhất như vậy.”

Vân Sâm lấy một tượng đá hình chậu đá tròn nhỏ ở Chi Giang.

Quay trở lại Hoa Đình một lần nữa, cô sửa soạn lại trang bị rồi lấy một tượng đá hình bánh bao nhỏ ở chỗ Tòa Thành Nát.

Ba tượng đá của ba ý thức tòa thành không chỉ chứa năng lượng tòa thành, mà còn có cả tấm lòng muốn giúp đỡ đồng bào của họ.

Vân Sâm bên này dịch chuyển tới Tân An trước.

Bên kia Kim Vũ Thái bị Khúc Kiến Chương gây khó dễ ở Trà Phủ.

Khúc Kiến Chương đẩy Kim Vũ Thái về phòng, tức giận nói: “Đã nói anh không có việc gì thì đừng ra ngoài, anh không hiểu tiếng người à?”

“Ầm” một tiếng đóng cửa lại!

Bầu trời bên ngoài rất xanh, Kim Vũ Thái đang ở trong phòng lùi về phía sau một bước, ngồi trên ghế, bày dáng vẻ vô cùng tủi thân.

Dựa vào tin tức khi hắn nói chuyện phiếm với những người khác ở Trà Phủ thì suy đoán lúc trước của hắn đã sai.

Thì ra không phải do Dư Thanh Hà nghi ngờ hắn, mà do tên Khúc Kiến Chương này là một kẻ tiểu nhân.

Hành động của Khúc Kiến Chương không phải vì đã biết được thân phận của hắn hay chuyện gì khác, buổi tối hôm đó cảnh cáo hắn vì bọn họ cố ý muốn làm khó dễ… Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì Khúc Kiến Chương ghét Thành Quyến Giả.

Khúc Kiến Chương muốn làm Thành Quyến Giả nhưng lại không được ý thức tòa thành thích, nên hắn ta rất ghét các Thành Quyến Giả khác, trước kia còn không ít lần gây khó dễ cho Dư Thanh Hà…

Kim Vũ Thái vừa diễn vẻ tủi thân ở một nơi không người vừa âm thầm tự hỏi.

Từ việc Dư Thanh Hà xử lý và sắp xếp nhiệm vụ cho Khúc Kiến Chương, có thể thấy được cô gái này đúng là giống những gì cô ấy đã biểu hiện, là một người yếu đuối không có chủ kiến.

Trong thời gian này không thấy cô ấy xuất hiện, cũng có thể vì không tranh được với tên đàn ông hung dữ Khúc Kiến Chương kia, nơi này hình như là địa bàn của Khúc Kiến Chương.

Kim Vũ Thái rất nhanh lại tiếp tục diễn vẻ tủi thân. Hắn biết rõ nếu ở trong phạm vi hơi thở của ý thức tòa thành thì đều sẽ bị ý thức tòa thành chú ý, hắn muốn ý thức tòa thành chú ý tới mình.

Điều mà ý thức tòa thành quan tâm nhất, chính là tình hình của các ý thức tòa thành khác.

Kim Vũ Thái nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục như thế này Tân An sẽ không đợi được nữa.”

Quả nhiên hắn nghe thấy giọng nói của Trà Phủ như ý nguyện.

Là một giọng nói trầm thấp và sâu lắng.

“Tình hình của Tân An rất nghiêm trọng sao?”

Kim Vũ Thái giả vờ kích động giơ tay lên, che đi nụ cười nơi khóe miệng: “Đúng vậy…”

Lúc anh trai Trà Phủ nói chuyện với Kim Vũ Thái, em trai Trà Phủ vui vẻ truyền lại nội dung cuộc trò chuyện.

Những người nghe Trà Em truyền nội dung có Dư Thanh Hà, Khúc Kiến Chương, Tần Hảo Hảo và vài người nữa là tâm phúc của Dư Thanh Hà.

Khúc Kiến Chương tức giận nói: “Vì sao nhất định phải là tôi đóng vai ác, có lúc nào tôi không lo lắng cho chuyện của Trà Phủ sao? Vì sao đồ tồi này mới gặp cũng đã nghĩ tôi là tên xấu xa thế hả?”

Tần Hảo Hảo cười tủm tỉm nói: “Không còn cách nào khác, người kiêu ngạo và giống người xấu nhất ở Trà Phủ chẳng phải là anh à. Anh chỉ đóng vai ác thôi… Tôi còn tội nghiệp hơn, phải làm tình nhân ngầm thông đồng bí mật với kẻ ác, đúng là quan hệ phức tạp.”

Dư Thanh Hà gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Hắn thích tìm kiếm tin tức, chỉ có những tin tức phức tạp bất ngờ mới khiến hắn thỏa mãn. Cứ để cho hắn từ từ tìm, đừng để lộ sơ hở khiến hắn nghi ngờ.”

Chờ tới khi Kim Vũ Thái tìm thấy tin tức mà hắn muốn, hắn sẽ dùng cách của mình để có được lòng tin của những người mà hắn muốn, sau đó hắn sẽ bắt đầu dùng nước ấm nấu ếch xanh*, ra tay với Trà Phủ.

(*Nguyên văn là “nước ấm nấu ếch”: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ.

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.)

Thật đáng tiếc…

Hiện giờ nồi nấu ếch đang ở trong tay Trà Phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK