Hạ Phong Niên không còn cách nào ngăn cản bước chân kiên quyết rời đi của con gái.
Có thể là do ông đã để lại một hình tượng thiểu năng quá sâu đậm trong lòng con gái, vậy nên giờ đây dù ông có nói gì đi chăng nữa thì con gái ông cũng chỉ cười nhìn ông, chăm chú lắng nghe, cuối cùng là bỏ ngoài tai những lời mà ông nói.
May là con gái ông rất thông minh, vốn chẳng hề cần ông nhắc nhở mà cô đã tự nghĩ ra hết rồi.
Trọng lượng của Chu Nguyên đúng là như vậy, nhưng nơi đây là ở dưới lòng đất, trọng lực không giống nhau, họ đã tính sai trọng lượng mảnh đất của Chu Nguyên.
Cũng do nơi đây nằm dưới lòng đất, có những sinh vật mà họ không biết trong bóng tối và các chất lơ lửng trong không khí không thấy được có thể gây hại đến dây leo, khiến dây leo rất dễ suy yếu.
Lượng dây leo dùng để nâng Chu Nguyên lên không phải là càng nhiều càng tốt, cần xác định điểm chịu lực chủ yếu và thứ yếu, cố định dây leo, tăng chất lượng mỗi sợi dây leo lên thì sẽ có tác dụng hơn là một “đám người lộn xộn”.
Sức mạnh phải được dùng đúng chỗ mới phát huy được tác dụng.
Sau khi thống nhất phương án mới, Vân Sâm bắt đầu tìm sự giúp đỡ từ các nhân tài trong Hoa Đình.
Vị trí của Hoa Đình, điểm chịu lực của Chu Nguyên, rồi Hoa Đình nên cố định dây leo như thế nào. Những thứ này đều cần đến sự phân tích của các chuyên gia, cô không hiểu những thứ này, mà cũng rất khó để học trong thời gian ngắn, không cần thiết phải ôm đồm hết mọi chuyện vào tay mình.
Những khi rảnh rỗi, Vân Sâm sẽ xuống dưới lòng đất bầu bạn cùng người cha già tội nghiệp kia của cô.
Mỗi một lần cô đến, Hạ Phong Niên đều sẽ đón tiếp cô với một nụ cười thật tươi, ông cũng luôn mỉm cười khi nói chuyện với cô.
Bất kể là Vân Sâm có nói gì, làm gì thì Hạ Phong Niên đều chỉ mỉm cười với cô, thỉnh thoảng sẽ có một số biểu cảm kỳ quặc, nhưng ông chưa từng nổi giận với cô bao giờ.
Vân Sâm trở nên tự tin và mạnh dạn hơn khi ở cùng ông, lời nói cũng dần dần thoải mái hơn.
Hạ Phong Niên cũng vậy, ông luôn đối xử rất cẩn thận với con gái mình vì sợ rằng mình sẽ nói gì đó làm tổn thương con gái.
Ông phát hiện ra rằng con gái ông thật sự rất thông minh và kiên cường, làm gì cũng rất bình tĩnh nhẹ nhàng.
Mặc dù đôi khi sẽ có sự bối rối hiện lên trong mắt con bé, dường như không biết quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay là sai. Điều đó rất bình thường, con bé vẫn chưa tròn mười tám tuổi cơ mà…
Ở Trung Châu, con bé không có cơ hội để trưởng thành, vậy mà chỉ vỏn vẹn một năm sau khi đến Hoa Đình, con bé đã hoàn thành mọi chuyện một cách rất xuất sắc.
Mỗi ngày Vân Sâm đều sẽ cố định vài sợi dây leo, cố định xong thì sẽ đi tìm Hạ Phong Niên để trò chuyện. Thành Quyến Giả phía Bắc đã có mấy người Mạnh Nhiên Lâm đón tiếp, cô biết những thông tin kia là được rồi.
Vân Sâm tình cờ nhắc đến Lý Đỗ Quyên.
Hạ Phong Niên nói một cách bùi ngùi: “Lý Đỗ Quyên à, bố rất ấn tượng với cô ấy, cô ấy là một người phụ nữ liều lĩnh, điên cuồng và tàn nhẫn.”
Vân Sâm tức giận kéo cánh tay Hạ Phong Niên, nắm lấy rồi lắc mạnh: “Bố à! Chị Đỗ Quyên là thần tượng của con đó! Những thứ chị ấy ghi trong nhật ký đã cứu con rất nhiều lần!”
Hạ Phong Niên: “…”
Ông đã nhìn ra được Lý Đỗ Quyên là thần tượng của con gái ông.
Hạ Phong Niên có hơi đau đầu, thích ai không thích lại đi thích Lý Đỗ Quyên, chẳng trách con gái yêu chú trọng đến thân thủ như vậy.
Hạ Phong Niên: “Bố kể chuyện gặp Lý Đỗ Quyên cho con nghe nhé?”
Vân Sâm: “Dạ!”
Hạ Phong Niên xoa đầu Vân Sâm, nói: “Bố không nhớ rõ đã gặp cô ấy khi nào. Dù sao thì là vào một buổi tối nọ, khi bố đang tìm tượng thành Hoa Đình thì cảm giác có hơi thở của con người lẫn trong đám ma quỷ. Bố rất kinh ngạc vì khi đó số lượng ma quỷ rất nhiều, con người không thể nào không bị phát hiện được. Ba tò mò định đi sang nhìn thử thì bỗng một mũi tên đã cắm thẳng vào chỗ này của bố mà không hề có tí động tĩnh gì.”
Hạ Phong Niên chỉ vào ngực trái của mình và nói: “Nếu bố là một con người thật thì đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.”
Vân Sâm nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Nghĩ kiểu gì cũng không thể nào tin được chị ấy là một con người, có thể an toàn đi trong đám ma quỷ như thế, còn định đến gần con. Nếu đổi lại là con thì con sẽ tấn công ngay, sau đó lập tức đổi vị trí, ngộ nhỡ kéo thêm nhiều ma quỷ tụ lại thì phải làm sao đây?”
Hạ Phong Niên cạn lời mà liếc Vân Sâm một cái: “Cả con và cô ấy đều đưa ra lý do giống hệt nhau, buổi sáng bố đi sang tìm cô ấy thì cô ấy cũng giải thích giống như vậy.”
Vân Sâm hạnh phúc cười thầm, rồi bị Hạ Phong Niên cong ngón tay búng cho một cái. Cô lập tức phồng hai má lên giận dỗi trừng mắt nhìn cha già.
Hạ Phong Niên nói: “Con người cô ấy rất cảnh giác và thích giết chóc, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, nhưng cô ấy cũng không xấu, chỉ là do hoàn cảnh ép buộc nên mới trở nên như thế… Bố cảm thấy cô ấy cũng rất tốt, nên đã chia cho cô ấy vài viên đá nhỏ, chẳng may để cô ấy gặp phải ma quỷ thoát không kịp thì có lẽ còn có thể cứu cô ấy nữa.”
Vân Sâm đột nhiên nghĩ đến chuyện Lý Đỗ Quyên từng gặp Vô Danh dưới lòng đất, lẽ nào khi đó chị ấy thoát nạn được là do những viên đá Hạ Phong Niên đã đưa cho sao?
Vân Sâm: “Bố, những viên đá mà bố đã đưa cho chị ấy có tác dụng gì thế ạ?”
Hạ Phong Niên chống cằm bằng một tay nói: “Thường thì tùy theo tâm trạng của bố, mỗi lần đưa là mỗi lần có một công dụng khác nhau. Một số thì có thể che giấu hơi thở, một số thì có thể dùng làm bộ phận cơ thể, cũng có một số có thể tạm thời xua đuổi ma quỷ…”
Hai mắt Vân Sâm sáng hẳn lên: “Xua đuổi ma quỷ? Ma quỷ có thể bị tấn công sao ạ?”
Hạ Phong Niên biết Vân Sâm đang nghĩ gì, ông cười rồi đứng dậy: “Bố không giết được ma quỷ đâu, phương pháp xua đuổi mà bố dùng thì con người không dùng được. Phương pháp mà con người có thể dùng để đối phó với ma quỷ, ngoại trừ ý thức tòa thành thì chỉ có những “quy tắc” mà Lý Đỗ Quyên tổng kết mới áp dụng được thôi, mà đã là quy tắc thì không thể làm trái được.”
Vân Sâm có hơi thất vọng, nhưng cô đã nhanh chóng phấn chấn lại. Cô nhắc đến chuyện Chu Nguyên nói Hoa Đình đã từng chết đi, Hoa Đình của bây giờ là ý thức tòa thành được tái sinh sau tận thế.
Vốn dĩ lúc ban đầu anh sống sót được thì phải cám ơn Hạ Phong Niên đã truyền năng lượng cho.
Hạ Phong Niên nói: “Thảo nào lần đầu tiên bố gặp nó, trông nó yếu đến vậy, cảm giác thở thôi mà cũng không thở nổi. Bón cho nó còn phiền hơn cả việc bón cho các ý thức tòa thành khác nữa.”
Đây là lần đầu tiên ông biết, hóa ra ý thức tòa thành cũng có thể tự chết đi đấy.
Vân Sâm nghiêm túc nói: “Bố à, đừng nói Hoa Đình yếu ngay trước mặt anh ấy. Bây giờ anh ấy đã rất lợi hại rồi, bố mà làm vậy sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của anh ấy đấy… Không nói chuyện với bố nữa, con đi làm việc tiếp đây.”
Hạ Phong Niên: “…”
Cái thứ tòa thành nhỏ nát đó thì có lòng tự trọng gì chứ!
Ông đưa mắt nhìn theo bóng dáng Vân Sâm linh hoạt rời đi, trong lòng chẳng còn ý chống đối Hoa Đình như lúc đầu nữa. Tên ý thức tòa thành này quả thật đã cứu con gái yêu của ông một mạng.
Vân Sâm leo lên dây leo, trèo lên phía trên Chu Nguyên, một chiếc xe đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tòa Thành Nát đã chuẩn bị sẵn dây leo mới, nhưng anh lại không mò được đúng vị trí của Chu Nguyên, cần Vân Sâm giúp anh xác định đúng vị trí mới được. Anh lần theo hơi thở của Vân Sâm rồi thả dây leo xuống.
Dây leo mới cũng chẳng khác mấy so với dây leo hồi trước, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì một sợi dây leo to bằng cả trăm sợi dây leo lúc trước gộp lại, trọng lượng thì càng chênh lệch hơn rất nhiều.
Những sợi dây leo thế này không những khó kiểm soát hơn, mà còn tiêu hao rất nhiều năng lượng, vậy nên mới cần phải xác định đúng vị trí rồi thả dây leo thẳng xuống.
Xe là loại xe jeep mui trần đã được cải tiến, xăng cũng đã được bơm đầy.
Vân Sâm mới vừa khởi động xe thì có một người ngồi lên ghế phụ, nói chính xác hơn là cả một ý thức tòa thành ngồi lên.
Chu Nguyên nói: “Vất vả cho mọi người rồi.”
“Này thì có là gì đâu.” Vân Sâm lắc đầu rồi bật đèn xe lên, lái vào trong bóng tối đen kịt.
Chu Nguyên nhìn sang bên phải một hồi, rồi lại dời tầm mắt về lại trong xe, nghiêm túc nói: “Gần đây tôi đang học cách nói chuyện với người trẻ tuổi.”
Vân Sâm xém bị sặc nước miếng. Trông Chu Nguyên chẳng giống ông già tí nào, không hiểu sao cô lại nghĩ đến Tân An. Theo như Tòa Thành Nát nói thì cậu ấy là một tên già khú đế mang một gương mặt baby.
“Tại sao?”
Chu Nguyên nói: “Hoa Đình ở bên này bận rộn, tôi lo cậu ấy chán nên mới tám nhảm với cậu ấy, nhưng tôi lại có hơi không hiểu nổi suy nghĩ của cậu ấy.”
Vân Sâm dựng tai lắng nghe.
Chu Nguyên nhíu mày, biểu cảm anh ấy có hơi thất vọng “Cậu ấy nói với tôi rằng những ý thức tòa thành ngoài kia toàn nói chuyện kiểu đấy giống cậu ấy thôi. Cậu ấy bảo tôi phải thay đổi cách nói chuyện của mình, nếu không thì khi vào đến đình Thương Lãng sẽ bị anh em Trà Phủ cô lập mất, hơn nữa còn sẽ bị Chi Giang ghét bỏ, cũng sẽ bị Tân An dạy cho một trận.”
Vân Sâm im lặng một hồi rồi chân thành nói: “Anh ấy đang nói xàm nói xí đấy. Anh từng trải hơn bọn họ, anh phải khiến bọn họ nghe lời anh chứ, phải nói cho họ biết ai mới là ông trùm ở đây.”
Chu Nguyên thở dài: “Vậy thế chẳng phải là tôi đang cậy già mà lên mặt à?”
Vân Sâm nói một cách đầy khí phách: “Nếu họ dám thái độ như thế với anh, loại con nít không hiểu chuyện như vậy thì phải giáo dục lại!”
Chu Nguyên nói: “Tôi đã bị mắc kẹt ở đây nhiều năm, không biết… Ừm, không biết gì về tình hình của các ý thức tòa thành khác ngoài kia. Nếu họ đúng như những gì Hoa Đình nói thì suy nghĩ không giống nhau là điều không thể tránh khỏi mà…”
Vân Sâm liếc thoáng qua liền thấy ngay đôi mắt xinh đẹp của Chu Nguyên đang đờ ra.
Anh ấy vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, đã cảm thấy bản thân mình được nhìn thấy thế giới tận thế chân thật.
Dường như Chu Nguyên nhận ra mình có hơi thất lễ, liền cười xin lỗi rồi chuyển chủ đề: “Tiểu Vân à, tôi cần cô giúp tôi một chuyện khác. Tôi đã nhận được sự đồng ý của anh Hạ, giờ chỉ cần sự đồng ý của cô thôi đấy.”
Vân Sâm nói: “Có thể giúp được anh thì tôi nhất định sẽ giúp mà!”
Chu Nguyên khen cô một câu rồi nói: “Sau khi tôi lên được mặt đất, nhất định trong thời gian ngắn sẽ không được an toàn lắm, tạm thời tôi sẽ không thu nhận giúp đỡ con người. Sửa chữa xây dựng lại phải tốn một lượng lớn nguồn năng lượng, nếu có thêm một Thành Quyến Giả thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều. Nhưng để gặp được một Thành Quyến Giả thích hợp thì phải kiên nhẫn chờ đợi…”
Vân Sâm: “Tôi không hiểu ý anh lắm, nghĩa là cần tôi chọn người thích hợp trong số những con người ở Hoa Đình giúp anh sao?”
Lúc này xe đã tới nơi, Vân Sâm bước xuống xe, bóng dáng của Chu Nguyên lóe lên một cái đã đứng ngay bên cạnh cô.
Chu Nguyên lắc đầu: “Tôi muốn mượn cô hai tuần để làm Thành Quyến Giả của Chu Nguyên.”
Vân Sâm sửng sốt, ngón tay chỉ ngược về phía mình: “Tôi á? Nhưng tôi đã là Thành Quyến Giả của Hoa Đình, sao có thể làm Thành Quyến Giả của Chu Nguyên nữa?”
Dây leo nhún nhảy đến sau lưng họ, vốn là định hù họ một cái, ai ngờ đâu lại nghe thấy cuộc đối thoại này.
Thoắt cái một sợi dây leo đã bao lấy cả người cô gái lại chỉ còn chừa ra đôi mắt, một sợi khác thì viết xuống đất một hàng chữ rồng bay phượng múa.
“Tôi xem anh như anh em, vậy mà anh lại dám đào góc tường nhà tôi!!!”
Chu Nguyên: “…”
Anh ấy thật sự chẳng thể nào hiểu nổi, từ sáng đến tối đầu óc của bọn ý thức tòa thành ngoài kia toàn nghĩ cái quỷ gì đâu không.
Tác giả có điều muốn nói:
Sơ đồ khái quát não bộ của Tòa Thành Nát
Lớp đầu tiên: Vân Vân
Lớp thứ hai: Tôi đẹp ghê
Lớp thứ ba: Vân Vân
Lớp thứ tư: Tôi đẹp ghê
…
Lớp cuối cùng: Vân Vân!