Mục lục
Gả Cho Một Tòa Thành Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Trôi

Kim Vũ Thái biết chuyến này mình sẽ không lấy được tài năng tòa thành của Trà Phủ rồi. 

Năng lượng tòa thành mà hắn vừa xây dựng liên kết không phải của Trà Phủ, mà là năng lượng tòa thành của Tân An, khi nhớ lại cảm giác chạm vào tượng thành là đã cảm thấy không bình thường.

Hắn vẫn giữ nụ cười khinh thường đó, ánh sáng xung quanh lóe lên, hắn sắp phải dịch chuyển, không cho Trà Phủ và Dư Thanh Hà bất cứ cơ hội nào để ra tay.

Nhưng khi bóng dáng của hắn sắp biến mất, Dư Thanh Hà nhanh tay nhanh mắt lấy ra một khẩu súng.

“Pằng.”

Cô ấy không nghĩ ngợi gì mà bắn vào đầu gối người thanh niên dịu dàng kia.

Âm thanh của viên đạn xuyên qua máu thịt bị dịch chuyển cùng với tiếng kêu đau đớn của Kim Vũ Thái.

Trên đất chỉ sót lại vài giọt máu tươi, nhưng rất nhanh sau đó liền biến thành màu nâu sẫm.

Trà Anh lập tức gào to: “Thanh Hà…” 

Anh ấy vừa muốn nói gì đó thì đã bị Dư Thanh Hà cắt ngang: “Bị thương ở vị trí đó thì không chết nổi đâu.”

Mặc dù đã nói là sẽ buông tha cho Kim Vũ Thái, nhưng khi đứng yên nhìn hắn rút lui như vậy khiến cô ấy vô cùng khó chịu, trong lòng luôn muốn hắn phải chịu ít cảm giác đau đớn về xác thịt.

Trà Anh cảm nhận được cảm xúc “Anh mà dám tiếp tục nói về vấn này nữa thì liệu mà tìm người khác làm Thành Quyến Giả đi” của Dư Thanh Hà, chỉ đành lúng túng không nói gì.

“Vốn đã định dụ hắn nói ra bí mật ra rồi.” Dư Thanh Hà đưa tay ra dìu Bạch Ngọc Thái mới nãy bị va vào đình đá, đợi bà đứng vững rồi nói: “Bây giờ giữ lại được tài năng của Trà Phủ cũng rất tốt rồi, đánh dấu thành công rồi chứ?”

Tài năng chặn liên lạc của Trà Anh có tác dụng hơn rất nhiều so với cô ấy nghĩ, không thể giao nó cho Kim Vũ Thái một cách tùy ý được, như vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn với bọn họ.

Bọn họ đã thu hoạch được không ít thông tin từ cuộc trò chuyện giữa Kim Vũ Thái và Vô Danh mà họ nghe được từ Trà Anh, lại mượn thêm năng lực đánh dấu của Tân An thì có thể xác định được Kim Vũ Thái là Thành Quyến Giả của tòa thành nào ngay.

Bà lão run rẩy đỡ lấy eo nói: “Tất nhiên sẽ thành công thôi, vừa nãy hắn chủ động hơn bất kỳ ai khác… Chỉ cần Tân An còn sống ngày nào thì ký hiệu sẽ đi theo hắn suốt ngày đó.”

Dư Thanh Hà gật đầu: “Vất vả cho bà rồi, bà có cần nghỉ một lát không?”

Bạch Ngọc Thái lắc đầu nói: “Bà cần một tấm bản đồ của Cửu Châu và một cây bút.”

*

Trong một ngôi chùa ở lưng chừng ngọn đồi nào đó của Trà Phủ, đình đá thu nhỏ lại rồi trở về trên ngọn núi, có vài người đang quay quanh một chiếc bàn đá trong sân bên ngoài tượng thành Trà Phủ.

Những người này là Vân Sâm, Dư Thanh Hà, Dư Triều Gia, Bạch Ngọc Thái, Mạnh Nhiên Lâm và cả Kỷ Lạc Thần.

Trên bàn đá trải một tấm bản đồ phân bố tất cả các tòa thành ở Cửu Châu, các góc của nó đã sờn rách, có rất nhiều nơi đã không còn nhìn rõ chữ được nữa, một đường kẻ ngang màu đỏ ngoằn ngoèo ở góc dưới bên phải tấm bản đồ.

Đường màu đỏ ấy là quỹ đạo di chuyển của Kim Vũ Thái.

Trên đường kẻ đỏ có vài chấm đỏ, bên dưới các chấm đỏ là ký hiệu thời gian thể hiện Kim Vũ Thái dừng lại ở một nơi nào đó trong bao lâu.

Sau khi Kim Vũ Thái rời khỏi Trà Phủ thì xuất hiện ở Chi Giang chưa đầy năm phút, một lát sau lại lượn sang Đông Kiều, mười phút sau lại tới Giang Hữu. Thời gian hắn ở lại Giang Hữu là dài nhất, tận hơn một tiếng đồng hồ, sau đó là Tam Tương và Thiên Hồ, mỗi nơi dừng lại mười phút.

Chi Giang, Đông Kiều, Giang Hữu, Tam Tương và Thiên Hồ đều là những tòa thành lân cận. Khi họ nghĩ rằng Kim Vũ Thái chỉ có thể dịch chuyển đến những nơi có khoảng cách ngắn thì bỗng dưng hắn từ tòa thành Thiên Hồ ở miền Trung Cửu Châu bay lên tận tòa thành Vũ Nguyên ở phía Bắc.

Gần như là vượt qua một nửa Cửu Châu.

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Kiểu dịch chuyển khoảng cách xa thế này vô cùng tốn năng lượng, cho dù Trung Châu là một tòa thành siêu lớn có nguồn năng lượng dồi dào đi chăng nữa, cũng không có cách nào giúp tôi dịch chuyển đi khoảng cách tận một nửa Trung Châu thế này.”

Kim Vũ Thái lấy đi năng lực định hướng dịch chuyển của Trung Châu, dịch chuyển kiểu thông thường không có con đường dịch chuyển riêng, cũng đã tiêu hao năng lượng nhiều hơn những kiểu dịch chuyển khác.

Mạnh Nhiên Lâm đoán rằng có lẽ Kim Vũ Thái có rất nhiều đá năng lượng…

Kim Vũ Thái dừng lại ở Vũ Nguyên, không động đậy gì một lúc lâu, bọn họ bắt đầu thảo luận về chuyện này.

Kỷ Lạc Thần hỏi: “Hình như thứ gọi là đá năng lượng này chưa từng xuất hiện ở Chi Giang, mọi người đều đã nhìn thấy nó rồi à?”

Vài Thành Quyến Giả khác lần lượt gật đầu.

Kỷ Lạc Thần nói: “Nhưng theo như mọi người nói thì đá năng lượng cũng khá hiếm thấy, tên họ Kim kia đã hợp tác với ma quỷ lại còn đang bị thương, vậy đá năng lượng của hắn từ đâu mà có?”

Dư Thanh Hà nói: “Hắn hợp tác với ma quỷ.”

Dư Thanh Hà vẫn chưa kể về chuyện Trà Anh nghe thấy cuộc đối thoại của Kim Vũ Thái với Vô Danh, cô ấy liền nhân cơ hội này kể ngắn gọn lại cho họ nghe.

Mọi người đều kinh hãi.

Vân Sâm há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Cô không thể hiểu nổi rốt cuộc Kim Vũ Thái đang nghĩ gì nữa.

Dư Triều Gia chỉ lên một nơi trên bản đồ: “Hắn đã dừng lại ở Giang Hữu hơn một tiếng đồng hồ rồi, có phải hắn lấy đá năng lượng từ đây không?” 

Kỷ Lạc Thần nói: “Nếu hắn đã hợp tác với ma quỷ thì thời gian dừng lại dài hay ngắn không thể dùng làm cơ sở để phán đoán được, ma quỷ kiếm chút đá năng lượng đưa hắn là được mà.”

Vân Sâm bỗng khó hiểu hỏi một câu: “Kim Vũ Thái có thể dùng đá năng lượng sao?”

Mọi người đột nhiên ngộ ra, đúng rồi nhỉ, chỉ có ý thức tòa thành mới có thể hấp thụ đá năng lượng, từ khi nào mà cả Thành Quyến Giả cũng có thể dùng đá năng lượng vậy?

Bọn họ bị suy đoán của Mạnh Nhiên Lâm đánh lừa mất rồi!

Mạnh Nhiên Lâm: “… Xin lỗi mọi người, trong vô thức tôi đã nghĩ vậy.”

Mọi người lại không hề so đo, mà ngược lại còn cảm thấy suy đoán của Mạnh Nhiên Lâm cũng rất có khả năng. Ngay cả hợp tác với ma quỷ mà Kim Vũ Thái cũng dám làm, thì để ma quỷ tấn công một ý thức tòa thành để có thể sử dụng đá năng lượng cũng không phải là không có khả năng… 

Đã suy đoán thì phải mạnh dạn.

Vân Sâm nhìn Mạnh Nhiên Lâm vài lần, tay cô vô thức chạm lên mặt dây chuyền trước ngực mình.

Cô cảm nhận thấy người đàn ông trung niên đứng bên tay trái của mình đang tỏa ra mùi thuộc về Hạ Phong Niên, mà nguồn gốc của hơi thở đó… là xuất phát từ ngực trái của ông ấy.

“Thình thịch…thình thịch…”

Đó là tiết tấu mô phỏng nhịp đập của trái tim.

Vân Sâm nheo mắt lại, giấu đi phong ba bão táp trong mắt mình, sao tim của chú Mạnh lại là một cục đá năng lượng được chứ!

Sự khác lạ của cô đã thu hút sự chú ý của người đàn ông trung niên.

Mạnh Nhiên Lâm nghi hoặc liếc nhìn Vân Sâm, ánh mắt của cô mơ hồ lướt qua ngực ông ấy, hình như ông ấy bỗng hiểu ra gì đó.

Bạch Ngọc Thái nói: “Có thể là Kim Vũ Thái định ở lại Vũ Nguyên một thời gian, cũng có thể Vũ Nguyên là tòa thành sau lưng hắn. Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, không cần phải tụ hết ở đây đâu, có thay đổi gì thì bà  sẽ thông báo với các cháu.”

Giọng bà ấy lộ rõ vẻ mệt mỏi, thể lực của người già nào có bằng người trẻ được.

Bạch Ngọc Thái cần liên tục điều động tài năng tòa thành để theo dõi vị trí của Kim Vũ Thái, bà ấy mới là người mệt mỏi nhất.

Dư Thanh Hà sắp xếp phòng cho mọi người, bảo Bạch Ngọc Thái cũng nghỉ ngơi một lát.

Các phòng đều cách rất gần nhau, để khi có thông tin gì thì có thể thông báo cho nhau sớm nhất có thể.

Đây là lần đầu tiên Vân Sâm qua đêm ở một nơi ngoài phạm vi Hoa Đình sau khi quen biết Tòa Thành Nát, cũng không thể nói là qua đêm, giờ đã sắp hừng đông rồi.

Trước khi bước vào phòng, Vân Sâm nghe thấy có ai đó gọi cô.

Mạnh Nhiên Lâm đứng cách đó không xa chỉ vào con đường nhỏ bên cạnh và hỏi: “Cháu có muốn tản bộ một lát không?”

Dư Triều Gia vẫn chưa bước hẳn vào phòng, anh ta nghe thấy những lời này liền cảm thấy khó tin vô cùng mà quay đầu lại: “Chú Mạnh à, mọi người đã thức trắng cả đêm rồi, chú muốn tản bộ thì thôi đi, sao còn kéo theo người khác nữa chứ?”

Nhưng Vân Sâm đã đáp lại: “Được ạ.”

Dư Triều Gia: “… Ok, hai người dồi dào tinh thần thật đấy.”

Anh ta ngáp một cái rồi bước vào phòng ngủ.

Mạnh Nhiên Lâm ở đằng trước, Vân Sâm ở đằng sau. Cả hai bước trên con đường mòn trong ngôi chùa, cạnh bên đó là rừng tre và đèn đường dáng thấp được dựng trên bãi cỏ sát bên con đường lát đá.

Hai người một trước một sau đi rất lâu.

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Trà Phủ à, tôi và Vân Sâm có chuyện riêng muốn nói, hai người có thể tạm thời chặn cảm giác ở đây lại không? Chỉ cần năm phút thôi.”

Một lát sau, anh em Trà Phủ đáp: “Không thành vấn đề.”

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Lúc nãy cháu cứ nhìn ngực chú miết, là do cháu cảm nhận được gì sao?”

Vân Sâm gật đầu, cô không biết nên nhắc đến chuyện này như thế nào, chỉ nói: “Cháu rất kinh ngạc, Hạ Phong Niên lợi hại hơn rất nhiều so với cháu tưởng.” 

Mạnh Nhiên Lâm chú ý đến cách xưng hô của cô, ông nói: “Cháu gọi ông ấy là Hạ Phong Niên à?”

Vân Sâm nhìn sang cột đèn bên cạnh: “Cháu chưa gặp ông ấy bao giờ.”

Theo lời của những người bên cạnh cô, cô biết Hạ Phong Niên rất yêu mẹ và cô, nhưng cô vẫn không thể nào gọi được tiếng “bố”.

Mạnh Nhiên Lâm cũng không nói gì nữa, ông ấy chỉ thản nhiên như đang nói chuyện phiếm: “Quả thật cậu ấy rất lợi hại, vừa ra tay là cứu được mạng của chú ngay.”

Ông ấy ấn lên nơi lồng ngực và nói: “Năm ấy chú tuổi trẻ bồng bột, không chịu nghe lời khuyên của cậu ấy mà bước ra khỏi phạm vi bảo vệ của cậu ấy, mới vừa bước ra ngoài được mấy bước đã bị ma quỷ khoét mất trái tim. Khi ấy là lần đầu tiên chú biết được, hóa ra khoảnh khắc khi con người ta mất đi trái tim sẽ không chết ngay lập tức…”

Trời bây giờ vẫn chưa sáng hẳn, người đàn ông trung niên lại nói ra lời này, trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng Vân Sâm đã là một người có thể đối mặt trực tiếp với ma quỷ, cô giống như một người rất biết lắng nghe, bình tĩnh lắng nghe chuyện này.

Mạnh Nhiên Lâm nhìn chằm chằm cô một lúc, cười khổ nói: “Cháu đã trưởng thành rồi.”

Vân Sâm khi còn nhỏ là một đứa nhóc vừa nhát gan lại thích khóc, bây giờ thì vô cùng điềm tĩnh, rất ít khi cảm thấy sợ hãi.

Vân Sâm nghe Mạnh Nhiên Lâm nói vậy thì khóe môi liền nhếch lên hai bên: “Trưởng thành là một chuyện tốt mà.”

Mạnh Nhiên Lâm gật đầu.

Ông ấy không nhắc đến chuyện này đối với ông ấy mà nói là đã phụ lòng tin của Hạ Phong Niên, ông ấy đã không chăm sóc tốt cho Vân Sâm… Trưởng thành là đồng nghĩa với việc cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện.

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Sau khi chú không còn tim nhưng vẫn còn giữ được ý thức trong vài giây, khoảng thời gian vài giây đó cảm giác còn lâu hơn bất cứ lúc nào. Lão Hạ hỏi chú có muốn tiếp tục sống nữa không, chú nói muốn chứ, thế là cậu ấy liền nhét một quả tim mới vào ngực chú.”

Chính vì trái tim bằng đá năng lượng này đã khiến Mạnh Nhiên Lâm có thể dùng đá năng lượng để bổ sung năng lượng cho cơ thể, cho nên mới nói ra suy đoán như vừa nãy.

Mạnh Nhiên Lâm lại kể rất nhiều chuyện xấu liên quan đến Hạ Phong Niên, nhất là chuyện giữa Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư. Vân Sâm lắng nghe một cách rất thích thú.

Mười phút không đủ để kể hết những chuyện này, Mạnh Nhiên Lâm và Vân Sâm liền hẹn lần sau lại trò chuyện tiếp. 

Trước khi về phòng, Vân Sâm dò hỏi: “Chú Mạnh, trí nhớ của chú đã hồi phục hết chưa? Chú còn nhớ năm ấy khi mẹ cháu mất, đại khái thì chú rời Trung Châu khi nào không?”

Mạnh Nhiên Lâm dừng lại rồi nói: “Vẫn chưa nhớ lại hết hoàn toàn, đợi khi nào chú nhớ ra chú sẽ kể với cháu.”

Vân Sâm: “Vâng!”

Mạnh Nhiên Lâm dịu dàng nhìn bóng lưng cô bước vào phòng rồi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Ông ấy xoay người lại thì gặp phải Dư Thanh Hà.

Dư Thanh Hà đang tựa người lên khung cửa, hai tay ôm ngực nói: “Cháu rất thích Vân Sâm, vì Gia Gia rất thích em ấy.”

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Nó là một đứa trẻ được người khác yêu quý lắm.”

Dư Thanh Hà lại đổi sang một tư thế khác: “Thực ra cháu lại càng thích dáng vẻ khi chú Mạnh vẫn chưa hồi phục lại trí nhớ, chú khi ấy thành thật hơn chút. Chú có biết tại sao tình cảm giữa cháu và Gia Gia luôn rất tốt không?”

Mạnh Nhiên Lâm nhìn cô ấy đầy nghi hoặc.

Dư Thanh Hà nói: “Cháu sẽ không xem em ấy như con nít, sẽ không giấu em ấy những chuyện mà em ấy nên biết.”

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Những chuyện mà nó nên biết thì nó đều biết cả rồi.”

Dư Thanh Hà nhướng mày, sau đó khẽ cười nói: “Là do cháu nhiều chuyện rồi. Chú Mạnh, chú nghỉ ngơi đi.”

Sáng hôm sau, Bạch Ngọc Thái đưa ra những thay đổi mới về vị trí của Kim Vũ Thái. Tối qua hắn dừng lại ở Vũ Nguyên sáu tiếng đồng hồ, sau đó lại xuất hiện ở Hân La.

Hân La cũng là một tòa thành thuộc khu vực phía Đông Bắc của Cửu Châu, nối liền với biển.

Kim Vũ Thái vẫn luôn dừng ở Hân La. Theo cách nói của Bạch Ngọc Thái và Tân An đã quan sát hắn trong suốt sau nửa tháng, thì hắn luôn di chuyển trong phạm vi các tòa thành trong khu vực Đông Bắc của Cửu Châu, sau mỗi lần di chuyển hắn đều sẽ quay trở lại Hân La.

Giờ thì đại khái họ đã xác định được rằng Kim Vũ Thái chính là Thành Quyến Giả của Hân La.

Mọi hành động khi Thành Quyến Giả sử dụng tài năng tòa thành thì ý thức tòa thành tuyệt đối sẽ là người biết rõ nhất.

Tại sao Hân La phải làm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK