Vân Sâm từ Chi Giang trực tiếp dịch chuyển đến Trà Phủ, cô cầm túi lớn túi nhỏ, sau khi đồng ý với anh em Trà Phủ sẽ đưa Dư Triều Gia về Trà Phủ một chuyến thì chuẩn bị dịch chuyển về Hoa Đình.
Những nơi xuất hiện khi sử dụng mảnh vỡ tượng Cửu Châu là cố định, các đốm sáng trên mảnh vỡ vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào.
Theo cách nói của Trung Châu, năng lực của mảnh vỡ tượng Cửu Châu chỉ thể hiện một phần tài năng của ý thức mỗi tòa thành chứ không phải tất cả, chức năng dịch chuyển tức thời của mảnh vỡ tất nhiên không thể so với Người Đưa Thư của anh ấy.
Vân Sâm đã rất hài lòng, khả năng của mảnh vỡ này đã giảm thời gian dịch chuyển của cô rất nhiều.
Ánh sáng lóe lên, cô quay trở lại Hoa Đình.
“Em về đến rồi!”
Dây leo thân thiết quấn lấy cánh tay cô, giọng nói lạnh lùng giữa thiếu niên và thanh niên lúc này tràn đầy sự nhõng nhẽo.
“Tôi về đến rồi!”
Vân Sâm nghĩ đến dáng vẻ mỗi lần Tòa Thành Nát chào đón cô trở về, chắc chắn đã tham khảo hành động của Niệm An, cô để dây leo ân cần cầm lấy những vật nặng từ tay mình.
Hoa Đình: “Bố đâu rồi?”
Vân Sâm đảo mắt nhìn vào trung tâm tòa thành, cô nói: “Bố vẫn ở Chi Giang. Bố nói rằng người đàn ông ở Bảo Châu tên là Nhậm Đại Hựu có một chiếc mũi thú vị, ông ta nhạy cảm với mùi hơn người bình thường.”
Hoa Đình kinh ngạc nói: “Con người quả thật có rất nhiều người mạnh.”
“Đúng vậy.” Vân Sâm gật đầu, cô chú ý tới sự thay đổi của tòa thành. Rời đi không tới hai tuần, Hoa Đình lại thay đổi nhiều như vậy.
Phong cách kiến trúc của khu dân cư đã thay đổi, không còn hình dáng bình thường nữa, một khu vực kết hợp giữa kiến trúc Phục hưng Gothic, kiến trúc Phục hưng Nữ hoàng Anne, Tân cổ điển, Tôn giáo, lâm viên Nhật Bản và rất nhiều phong cách khác.
Thoạt nhìn có thể trông chói mắt, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì lại có một vẻ đẹp hợp nhất kỳ lạ.
Lại là một khu vực khác, nơi các tòa nhà lịch sử đã được tái tạo thành công, do đó Hoa Đình đã tăng rất nhiều năng lượng tòa thành.
Vân Sâm không đi đến các khu vực chức năng khác của tòa thành, không biết chúng đã thay đổi như thế nào, cô chỉ cảm thấy Hoa Đình ngày càng trở nên đẹp đẽ hơn, mặc dù tòa thành lơ lửng không hoàn chỉnh, nhưng anh cũng đã càng ngày tiến gần hơn với tòa thành nhộn nhịp trong ký ức của cô.
Vân Sâm nhận thấy rằng có rất nhiều đồ trang trí sân vườn trong khu dân cư, chẳng hạn như núi đá, hồ nước, rừng trúc nhỏ, v.v., trông rất dễ chịu.
Dân số của Hoa Đình không nhiều, nên vẫn còn nhiều không gian có thể sử dụng, những đồ trang trí này sẽ cải thiện chỉ số đáng sống của tòa thành và nâng cao chỉ số hạnh phúc của con người.
Mọi người đi đường phía dưới tòa nhà đều nở nụ cười trên khuôn mặt, ai có thể ngờ rằng khi tòa thành trên bầu trời đầy những tòa nhà cao tầng này vừa thức tỉnh, khu đất chỉ rộng bằng một ngôi nhà bằng đá.
Chỉ trong một đoạn đường ngắn, nhiều người đã nồng nhiệt chào đón Vân Sâm và Hoa Đình ở bên cạnh cô, vì vậy một người một tòa thành không có thời gian để trò chuyện, cho đến khi họ đến khu nhà ở theo phong cách Shikumen, đã có ít người hơn.
Vân Sâm tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Bố nói rằng mũi của Nhậm Đại Hựu có thể ngửi thấy rằng bố không phải là vật sống. Sau khi hỏi ông ta, dường như ông ta cũng rất nhạy cảm với mùi của Vô Danh. Sau khi tôi luyện, có lẽ sau này có thể sử dụng ông ta để phân biệt Vô Danh.”
Hoa Đình: “Thật tuyệt!”
Vân Sâm vỗ nhẹ dây leo, trên môi nở nụ cười, cô cũng nghĩ như vậy.
Một người và một tòa thành đến nhà của Dư Triều Gia.
“Anh Dư.” Vân Sâm gõ cửa.
Một lúc sau, Dư Triều Gia đeo một cái túi lớn trên vai, mỉm cười không câu nệ nói: “Làm phiền em đưa anh về Trà Phủ, ra ngoài lâu như vậy, chị anh nhất định cho rằng những suy nghĩ của anh đều không đúng hết quá. Năm sau bọn em đi Chu Nguyên nhớ tới đón anh đi, anh không thể bỏ qua một chuyện vui như vậy được.”
“Biết rồi.” Vân Sâm và Hoa Đình đồng thanh nói, sau đó cô cùng Dư Triều Gia biến mất tại chỗ.
Chỉ có những đốm sáng chậm rãi trôi nổi trong không trung, dây leo khẽ chạm vào một cái, đốm sáng tan biến đi.
Hoa Đình liếc nhìn chiếc túi mà Vân Sâm mang về, trong đó có rất nhiều hộp gỗ hình vuông, trên hộp gỗ có khắc tên của các tòa thành khác nhau, hẳn là “điện thoại hiệu Trà” mà anh em Trà Phủ đã thể hiện trong đình Thương Lãng.
“…”
Dây leo nâng chiếc túi lên rồi từ từ đưa nó trở lại ngôi nhà đá.
Hoa Đình nhớ lại sự lựa chọn thay đổi quyết định của mình bởi vì lời nói của Chi Giang, anh vô cùng hối hận, anh nên kiên quyết lấy chiếc trâm ngọc mới đúng.
Cất chiếc túi đi, lấy chiếc hộp gỗ có khắc tên mình ra, Hoa Đình rơi vào trầm tư.
Thực ra lúc đầu anh chỉ muốn chọn chiếc trâm ngọc vì nó đẹp nhất, nhưng câu thứ hai của Chi Giang, “tặng trâm để kết tóc” dường như đã đánh trúng suy nghĩ mờ ám nhỏ nhoi của anh, khiến anh vô cùng xấu hổ.
Anh thực sự không có suy nghĩ nào khác trong việc chọn trâm ngọc sao?
Có rất nhiều người sống trong tòa thành, hàng ngày quan sát của anh về những con người khác nhau đã khiến anh không còn là một Tòa Thành Nát chỉ có thể “a á à ả” nữa.
Nhưng tại sao chứ?
Bọn họ móc ngoéo với nhau sẽ mãi mãi bên nhau, là bạn bè, là người nhà, khi nào sẽ bắt đầu thay đổi, hay là ngay từ đầu đã…
“Bịch!” Dây leo chính lăn qua lăn lại trong sân của ngôi nhà đá, lá rụng rơi đầy đất: “A a a a a a a a a a a a!”
Hoa Đình hét lên trong lòng: Hoa Đình, mày tỉnh lại đi, đây có phải là lúc suy nghĩ những chuyện này không?
Niệm An và Lão Vương Bát từ lâu đã quen với dáng vẻ thi thoảng co giật của dây leo, bọn nó nhướng mi nhìn một cách lạnh lùng rồi lại nhắm mắt tiếp tục phơi nắng.
Dây leo chính của Hoa Đình dính rất nhiều bụi, anh lắc người để phủi hết bụi, lấy lại bình tĩnh rồi mở hộp gỗ ra chuẩn bị truyền năng lượng vào chiếc nhẫn đeo ngón tay cái bằng ngọc trước.
Nhánh cây tùy ý nâng bìa gỗ lên, sau đó lập tức đông cứng tại chỗ.
Trong hộp gỗ, hai chiếc trâm ngọc nằm yên lặng trên tấm vải nhung đỏ, dưới ánh sáng khúc xạ, chúng nó trong suốt như pha lê.
…
Đình Thương Lãng, trong đình chỉ có ba người, hai nam một nữ.
Anh em Trà Phủ dựa vào lan can của ghế đá, phồng má nói: “Hóa ra sau khi diệt vong rồi lại lớn lên, tính cách cũng sẽ thực sự thay đổi. Hoa Đình đã từng coi thường tất cả mọi người ngoại trừ khuôn mặt của chính mình, nhưng bây giờ anh ấy lại trở thành tòa thành ngọt ngào … Làm thế nào cô phát hiện ra được vậy?”
Chi Giang vén một lọn tóc ra sau tai rồi nói: “Tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạ Phong Niên và Vân Sâm, Hạ Phong Niên đã đề cập đến thái độ của Hoa Đình… Trước đây tôi không nghĩ tới phương diện này nên đã lừa Hoa Đình thử.”
Trà Phủ lo lắng: “Tôi vẫn chưa khôi phục trí nhớ hoàn toàn, nhưng trong ấn tượng của tôi, người lần trước đã làm thế này là Thiên Tích, không phải anh ấy đã bị Cửu Châu huấn luyện rất thảm sao…”
“Cậu thì biết cái gì, tình huống không giống nhau, Vân Sâm cũng không phải là con người.” Chi Giang liếc một cái: “Hoa Đình như này gọi là thiết lập quan hệ ngoại giao, hòa bình phát triển.”
Trà Phủ trợn mắt nói: “Lấy việc liên hôn của Hoa Đình để thiết lập quan hệ ngoại giao? Tuy rằng lần này tôi giúp cô, nhưng tôi vẫn cảm thấy Cửu Châu…”
Chi Giang cười lạnh: “Hạ Phong Niên có thể có con với người của Cửu Châu, cậu nghĩ rằng bên trong đó Cửu Châu không hề nới lỏng hạn chế gì sao?”
Anh em Trà Phủ cau mày: “Thật không? Lúc đó Cửu Châu đã ngủ say rồi… cũng không phải là không thể.”
Chi Giang: “Nói phải nịnh hót chút, chúng ta đối phó với ma quỷ cũng cần có sự giúp đỡ. Người khác giúp đỡ chúng ta miễn phí, điều đó có nghĩa là họ có ý tốt, chúng ta không thể lấy lòng tốt mà không đáp lại bất cứ thứ gì. Đây có phải là cách Cửu Châu giáo dục chúng ta không?”
Anh em Trà Phủ phản bác: “Vậy thì cô cũng nên hỏi ý kiến của Hoa Đình, nếu anh ấy không bằng lòng …”
Chưa kịp nói xong, ánh mắt như cười mà như không cười của Chi Giang đã khiến anh em Trà Phủ im bặt.
Được thôi, không cần hỏi Hoa Đình, đoán chừng nói cho anh biết thì anh sẽ vội vàng chạy cong đít biến mất hút.
Chi Giang cười nói: “Tôi nghe Chu Nguyên nói, sau khi cấp bậc đạt đến tòa thành siêu lớn, năng lượng căn bản không đủ dùng, đến lúc đó Hoa Đình và Vân Sâm càng thêm bằng lòng giúp tôi…”
“Thâm độc!” Anh em Trà Phủ sau khi hô to một tiếng thì nhỏ giọng nói: “Cô nói nhiều như vậy, mặc kệ Hoa Đình có bằng lòng thế nào thì cũng phải xem Vân Sâm có bằng lòng hay không.”
“Mặc kệ chúng ta nhân tính hóa như thế nào thì vẫn là ý thức tòa thành, trước khi đạt đến tòa thành siêu lớn thì không có hình dáng con người, tượng thành xét đến cùng chỉ là một hòn đá, có hấp dẫn không?”
Chi Giang do dự một lúc rồi nói: “Vân Sâm… không phải cũng là một hòn đá sao? Hòn đá với hòn đá chắc sẽ biết cách thưởng thức lẫn nhau mà nhỉ?”
“…” Anh em Trà Phủ im lặng một lúc, họ không nghĩ ra cách phản bác nào, một lúc sau họ lại đề cập đến một vấn đề khác: “Khi nào thì Hoa Đình sẽ đến Bảo Châu?”
Chi Giang nói: “Còn nửa ngày nữa tôi mới chuẩn bị xong, sớm nhất là có thể xuất phát vào tối nay.”
“Hy vọng chuyến đi lần này diễn ra tốt đẹp.”
*
“Hắt xì!”
Mặt trời lên cao, Vân Sâm đã đến Trà Phủ, lại đi một chuyến đến Chi Giang để đưa hộp gỗ. Khi cô trở lại Hoa Đình, cô đã hắt hơi ba lần liên tiếp, cô đoán rằng Hạ Phong Niên đang nói về mình.
Cô đã biết về phương thức liên lạc mới do Trà Phủ phát triển và nóng lòng muốn thử nó.
Trong những ngày tận thế khi mà ma quỷ tràn lan, thiết bị liên lạc được con người sử dụng từ lâu đã trở thành một vật trang trí, có thể khôi phục thông tin liên lạc, những âm mưu và thủ đoạn của Kim Hòa Doãn thành công nhờ thông tin chậm trễ cũng có thể bị tan rã hoàn toàn.
Vân Sâm kích động vội vàng quay lại.
Rêu mọc ở góc tường tối bên trong ngôi nhà đá, vài ba con chim đậu ở mái hiên, Vân Sâm đẩy cửa ra, tấm biển gỗ treo trên cửa khẽ lay động.
Dòng chữ to “Đàn ông không được tự ý vào chỗ riêng tư” đầy chói mắt.
Hoa Đình dừng ở cửa, đợi đến khi Vân Sâm gọi anh, anh mới vui vẻ ôm hộp gỗ đi vào.
Chiếc hộp gỗ được đặt trên chiếc bàn sát tường, chiếc bàn này thực ra là bàn trang điểm mà Hạ Phong Niên chuẩn bị cho Vân Sâm, trên mặt tường là một tấm gương lớn, đơn giản nhưng lại tràn đầy mới mẻ.
Vân Sâm rất thích chiếc bàn mà bố cô đã chuẩn bị cho cô, biến nó thành một chiếc bàn sửa đổi vũ khí thực tế dùng để chế tạo các bộ phận bẫy và sửa đổi thiết bị chiến đấu.
Cành cây nhẹ nhàng nâng bìa gỗ lên, Vân Sâm kêu lên.
“Wow, đẹp quá, đây là trâm cài à?”
Hoa Đình di chuyển dây leo, Vân Sâm lấy ra một chiếc trâm bên trong hộp gỗ, cô ngồi xuống đối diện với tấm gương, bắt đầu lấy tay đo đạc trên đầu.
Cô đang búi tóc thành một cục tròn nên đã nhét chiếc trâm ngay dưới búi tóc, cô lắc đầu và chiếc trâm cũng lắc theo.
Vân Sâm rất khéo léo trong việc làm bẫy, nhưng khi tạo kiểu tóc cho mình, cô dường như sinh ra đã thiếu dây cót, giống như Dư Triều Gia – người sinh ra với tứ chi không phối hợp được.
Trong gương, dây leo ở ngay sau lưng cô, cô nhìn với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Hoa Đình tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: “Em thật sự muốn anh giúp à?”
Vân Sâm mạnh mẽ gật đầu.
Hoa Đình càng nhỏ giọng nói: “Nhưng giúp người khác cài trâm là chuyện rất riêng tư, sau khi cài xong, về sau cũng chỉ có thể giúp người này cài mà thôi.”
Vân Sâm: “?”
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn chằm chằm vào Hoa Đình: “Trừ tôi ra, anh còn muốn đeo cho ai nữa hả?”
Hoa Đình ngay lập tức trả lời: “Không có, chỉ có em thôi.”
Nhánh cây nhanh chóng gỡ chiếc trâm ngọc trên đỉnh đầu cô gái xuống, cởi dây buộc tóc rồi chải tóc cô một cách nhẹ nhàng.
Vân Sâm giơ tay lên, đưa mu bàn tay lên trước môi, mím môi.
Cuộc trò chuyện vừa rồi có phải hơi lạ không?
…
Những con chim trên mái hiên hót véo von, đậu trước cửa sổ chải lông cho nhau, bị động tĩnh bên trong cửa sổ hấp dẫn, chúng xoay thân hình mũm mĩm tò mò nhìn vào cửa sổ.
Chiếc gương phản chiếu rõ ràng cảnh tượng lúc này, búi tóc sau gáy của cô gái có đôi mắt khéo léo dần dần thành hình, một chiếc trâm cài bằng ngọc bích được cắm nghiêng ổn định vào búi tóc, một nhánh cây mảnh khảnh không biết là cố ý hay không cố ý mà xen vào búi tóc sau khi đã tạo hình xong.
Vân Sâm rất hài lòng với kiểu tóc mới gọn gàng của mình, cô nhìn một chiếc trâm ngọc khác trong hộp gỗ, cô nhớ rằng hình người của Chu Nguyên có thể đeo đồ vật, bọn họ chắc cũng có thể sử dụng những đồ vật này.
Cô chủ động “xin đi đánh giặc”, nói: “Đợi đến khi anh có hình dạng con người thì tôi sẽ giúp anh đeo nó.”
Hoa Đình: “///”
Mặc dù biết Vân Sâm không có ý đồ khác, nhưng trong nháy mắt anh lại dấy lên ý chí chiến đấu, mong muốn lập tức trở thành một tòa thành siêu lớn.
*Tác giả có lời muốn nói:
Hehehe, kết phát trâm hoa phối quân tử*, nam nhân tặng trâm cài tóc cho nữ nhân, có một ý nghĩa là mong muốn kết tóc cưới nữ nhân này làm vợ.
(*Xuất phát từ bài thơ “Ngu Cơ Oán” của nhà thơ Phùng Đãi Chinh.)
[Vở kịch nhỏ]
Tòa Thành Nát với vẻ mặt xấu hổ: Vân Vân, chiếc… chiếc trâm cài đó thực sự có ý nghĩa khác…
Vân Vân với vẻ mặt nghiêm túc: Tôi biết (tháo chiếc trâm xuống rồi cầm ở trong tay).
Tòa Thành Nát: ╭(°A°`)╮Thì ra em cũng biết, vậy thì…
Vân Vân: Tôi đương nhiên là biết rồi, anh thấy nó sắc bén như vậy, lần sau khi gặp Vô Danh, dây leo có thể không lừa được hắn nữa, chiếc trâm cài này vừa vặn có thể đâm vào cổ hắn… Đúng là rất có ích!
Tòa Thành Nát: À.