Bệnh viện răng hàm mặt Nhân Ái.
Đây là một bệnh viện tư nhân. Quy mô tuy không lớn, nhưng bên trong được trang hoàng rất xa hoa lộng lẫy, thiết bị y tế cũng vô cùng tiên tiến, thu phí không hề rẻ, đắt gấp đôi so với giá dịch vụ tương tự cùng ngành. Bác sĩ Hạ Hoài Du, chủ tịch của Bệnh viện Nhân Ái giới thiệu: “Mục tiêu của bệnh viện chúng tôi, là đem đến cho giới trung thượng lưu những dịch vụ tận tình nhất.” Khi ông ta nói ra câu này, ngữ khí đầy vẻ tự hào.
Hạ Hoài Du năm nay ngoài 40 tuổi, diện mạo anh tuấn, tính cách phóng khoáng, hào hoa phong nhã, nhìn là biết ông ta là một phần tử tri thức thành công trong sự nghiệp. Trước đó đội trọng án đã điều tra hơn chục bệnh viện và phòng khám nha khoa, khi tiếp xúc với Hạ Hoài Du, ông ta cho rằng răng bọc sứ và chân răng còn sót lại của nạn nhân thứ hai đều từ tay ông ta mà ra, cho nên tôi và Thẩm Thư đã cùng nhau đến phòng làm việc của ông ấy để xá.c nhận thêm về danh tính thi thể.
Tôi đưa cho Hạ Hoài Du xem tấm ảnh chụp X-quang răng của nạn nhân, Hạ Hoài Du mất hai phút để nhận dạng, nói một cách chắc nịch: “Không sai, bốn chiếc răng bọc sứ và chân răng này đều do chính tay tôi làm, nếu nhìn bệnh nhân thì có khi tôi không nhận ra, nhưng nhìn vào răng thì không thể chuội đi đâu được. Bệnh nhân này nhổ răng xong thì không thấy đến, tôi đang lấy làm lạ, không hiểu sao cô ấy lại không tới trồng răng.” Tôi tin tưởng vào năng lực chuyên môn của vị bác sĩ nha khoa trước mặt, hỏi: “Có thể cho chúng tôi xem hồ sơ của bệnh nhân này không?” Hạ Hoài Du cười đáp: “Hồ sơ của bệnh nhân đáng lý không được tiết lộ ra bên ngoài, nhưng cảnh sát đang chấp pháp, đương nhiên là được rồi.”
Hồ sơ khám chữa bệnh nha khoa của bệnh nhận khi còn sống rất ít, chỉ dày có hai trang, nội dung như sau: Miêu Diểu, nữ, sinh ngày 8 tháng 2 năm 1975, đã kết hôn, trú tại gia viên Mỹ Ngữ, thôn Tiểu Hàn, thành phố Sở Nguyên.
Tôi nói: “Ế, gia viên Mỹ Ngữ, ngay sát chỗ tôi.” Thẩm Thư đáp: “Nhà cô với tiểu khu đó chỉ cách nhau một con đường, thế giới này nhỏ bé thật.” Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, không tiếp lời. Thôn Tiểu Hàn cách rất xa thành phố, người trong thành phố ít qua đây, trong ấn tượng của tôi lại chưa từng kể cho Thẩm Thư biết nhà mình ở đâu, thế mà cậu ta nói đại cũng được câu như vậy, dường như chuyện to nhỏ gì trên đời cậu ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Bên cạnh có một gián điệp như này, khó tránh khỏi nhiều lúc bị cậu ta làm cho hết hồn.
Thẩm Thư vờ như không nhìn thấy thái độ bất mãn của tôi đối với cậu ta, nói: “Khu đó thuộc quản lý của đồn cảnh sát Quang Minh, trong số nhân khẩu mất tích mà họ báo lên không có ai tên là Miêu Diểu cả, thật là kỳ lạ.” Đấy, nghe xem, lại nữa rồi, nhân khẩu mất tích được các đồn cảnh sát trên thành phố báo lên tận mấy trăm người, sao cậu ta dám khẳng định chắc nịch đến thế, lại còn cụ thể đến từng khu quản hạt.
Bất luận là cậu ta cố tình phô trương, hay chỉ là một cuộc đối thoại đơn thuần, tôi đều cảm thấy khó chịu với cái năng lực nghiệp vụ siêu mạnh mà cậu ta thể hiện ra. Đương nhiên, thứ cảm giác khó chịu ấy sau nhiều năm chúng tôi làm việc chung đã chuyển hóa thành sự tín nhiệm và bái phục tuyệt đối, nhưng cảm giác lúc đó thì như bị hóc xương cá ở cổ vậy. Con người như Thẩm Thư, bất luận có khiêm tốn và thân thiết đến đâu cũng khó tránh khỏi việc đem đến áp lực cho đồng nghiệp, cần thời gian để thích ứng và tiếp nhận.
Hạ Hoài Du không phát hiện ra phản ứng nhỏ nhặt của tôi, nói: “Tôi có ấn tượng với cô Miêu Diểu này, xinh đẹp, cao tầm 1m7, ăn mặc thời thượng, chịu chi, có vẻ điều kiện kinh tế rất tốt.” Dừng lại một lát rồi nói: “Có người dị nghị, bảo nhìn khí chất cô ta, trông giống tiểu tam.”
Thẩm Thư hỏi: “Lúc đến khám cô ta có đi cùng ai không?”Hạ Hoài Du lắc đầu đáp: “Không, cô ta toàn đi một mình.”
Ra khỏi cổng bệnh viện, Thẩm Thư nói với tôi: “Miêu Diểu đã kết hôn rồi, vợ mất tích mà chồng lại không báo án, nhất định có vấn đề, chúng ta hãy đến gia viên Mỹ Ngữ một chuyến.”