Trần Quảng do có án lịch sử, sở hữu súng phi pháp, cố ý gây thương tích và cản trở tư pháp nên được xét xử theo tội trạng khác. Còn đội trọng án do không giải cứu Trần Quảng thành công, nhưng cũng vì vấn đề của chính Trần Quảng nên không bị nhận khiển trách.
Trước cái ngày Từ Kiếm Minh bị đem ra xử bắn, hắn yêu cầu được gặp Thẩm Thư. Lúc đó Thẩm Thư đang phá án ở bên ngoài, nhận được điện thoại của nhà giam, đã phóng hơn trăm cây để trở về Sở Nguyên. Lúc này bầu trời đầy những ánh mây chiều đỏ rực, nhuộm màu lớp lớp, rực rỡ và xán lạn. Thẩm Thư và Từ Kiếm Minh, một cảnh sát một tội phạm, một cặp từng là đối thủ oan gia, cách nhau bởi một lớp song sắt, nói chuyện suốt gần hai tiếng đồng hồ. Sau khi Thẩm Thư rời đi, tinh thần của Từ Kiếm Minh trở nên rất tốt, ăn sạch “bữa cơm cuối cùng” mà quản ngục đem đến rồi đánh một giấc ngon lành. Theo lời kể của nhà giam, trong 10 năm trở lại đây, hắn là tên tội phạm đầu tiên của thành phố Sở Nguyên có thể an nhiên đi ngủ vào đêm trước khi bị xử bắn.
Đêm đó rốt cuộc hai người họ đã nói những gì, ngoài Thẩm Thư ra, không một ai hay biết