Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Phí Nghị Lâm đúng là thiên phú kỳ tài, chỉ mất có ba ngày đã nắm được hầu hết đặc trưng ngôn ngữ môi của giọng Tứ Xuyên, đã thế còn học một biết mười, có thể mô phỏng lại phần lớn phát âm của thứ tiếng địa phương không thuận miệng lại khó hiểu này.
Dưới đây là lời của tài xế ta-xi trong đoạn ghi hình được ông ấy cắt nghĩa rồi thuật lại:
“Miêu Diểu, Miêu Diểu.” Dừng lại một chút.
“Cô lại uống say rồi, cuộc sống sênh ca thối nát hàng đêm này, cô thực sự thích lắm sao? Cô và Lý Đại Khôn hợp nhau lắm, một cặp tấu hài. Loại người như bọn cô, sống tạm bợ trên thế giới này thì có ý nghĩa gì?”
“Tôi đã quan sát cô rất nhiều ngày rồi, cô đúng là một con đàn bà đê tiện, buổi sáng thì cô áo mũ gọn gàng, sống đường hoàng dưới thân phận của một phóng viên truyền hình. Đến tối, cô lại biến thành một con điế.m từ đầu đến đuôi, quần nhau với đám gian thương và lũ quan viên béo ụt ịt, dùng cái đẹp đẽ nhất của người phụ nữ để đổi lấy thứ nhu cầu vật chất không giới hạn của cô. Một tâm hồn nhơ nhớp không nên được giấu trong lớp vỏ bọc mỹ lệ, tôi sẽ thay Chúa để thu nó về.”
“Gơ cha, từng có một con đàn bà giống cô đã làm tổn thương tôi sâu sắc, coi tôi như thằng ngu, đùa bỡn tôi một cách vô tình. Tôi sẽ đem tất cả loại đoàn bà như các cô dâng lên Chúa, để Ngài giáo huấn các cô. Dù gì cô cũng không nói đi đâu, thế thì về nhà tôi vậy, không xa lắm đâu, chỉ có mười mấy phút thôi, căn nhà tôi chính là cây cầu nối giữa trần thế và thiên đường.”
Nghe lời thuật lại của Phí Nghị Lâm, lông mày của Thẩm Thư giãn ra, thở dài một cái, lập tức nhấc điện thoại, lấy Phòng Kỹ thuật điều tra làm trung tâm chỉ huy tạm thời của cậu ấy, giao nhiệm vụ cho hai cảnh sát đắc lực nhất là Quản Nguy và Vu Ngân Bảo: “Lập tức điều tra toàn bộ dân di cư từ Tứ Xuyên trong thành phố, tập trung trọng điểm vào khu Hòa Bình và Thiết Đông. Đối tượng điều tra là nam giới, tuổi từ 25 – 45, thân hình hơi gầy, có khả năng sống một mình chưa kết hôn, từng nhận được sự giáo dục tốt, khả năng theo đạo Cơ Đốc. Người này có một chiếc xe FengChi màu đỏ, có khả năng là xe ta-xi. Đem tất cả tài liệu về những người đàn ông phù hợp với những điều kiện trên, bao gồm chứng minh thư của họ, tổng hợp lại làm một, càng chi tiết càng tốt, càng nhanh càng tốt. Yêu cầu toàn bộ đồn cảnh sát trong thành phố phối hợp, lập tức hành động, cố gắng trước đêm nay phải bắt được kẻ tình nghi.”
Giao việc xong, Thẩm Thư đặt tay lên vai Phí Nghị Lâm lúc này đang ngồi trên ghế, đẩy ông ấy về phía tôi, nói: “Bây giờ tôi phải quay về đội trọng án, lão Phí là bảo bối mười năm có một, cô hãy chăm sóc cho ông ấy cẩn thận, vụ án này nếu như được phá thì công lao của lão Phí là lớn nhất.” Tôi ôm đồm đáp: “Không vấn đề, lão Phí, chốc nữa tôi dẫn ông đi ăn vịt quay.”
- ---------------------------
Chiều hoàng hôn ngày 12 tháng 7 năm 2002. Trời rực đỏ.
Đội trọng án Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Có tổng cộng 75 tập tài liệu về những người đàn ông trong thành phố phù hợp với điều kiện của nghi phạm, dựa vào thể hình, trình độ giáo dục, tình hình cư trú, sàng lọc ra 27 người. Thẩm Thư lần lượt lật xem những bản pho-to chứng minh thư của những người này, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh trong số đó.
Vu Ngân Bảo hỏi: “Sao thế? Người này có vấn đề à?” Thẩm Thư đáp: “Người này nhìn mặt rất quen, hình như tôi từng gặp ở đâu rồi?” Vu Ngân Bảo cầm lấy ngắm nghía hồi lâu, đáp: “Không có ấn tượng, nhớ không ra.” Thẩm Thư nói: “Khi chúng ta điều tra về vụ án của Hứa Minh Minh, đã tiếp xúc với mấy tay tài xế ta-xi ở trước cửa phòng hát Grammy, một tay to xác, một tay râu quai nón, còn có một tay nhỏ con. Cậu xem xem đây có phải là cái tay nhỏ con đó hay không?” Được Thẩm Thư nhắc, Vu Ngân Bảo dường như cũng nhớ ra: “Đúng là có hơi giống, nhưng trên ảnh trẻ hơn nhiều, hơn nữa cái tay tài xế nhỏ con ấy không có một chút giọng Tứ Xuyên nào.” Thẩm Thư đáp: “Trên ảnh là mười năm về trước, giọng cũng có thể đổi được.”
Bên trên tài liệu về thân phận người đàn ông đó có ghi: Diêu Khắc Hoa, 35 tuổi, người Quảng Nguyên - Tứ Xuyên, chưa kết hôn, 7 năm trước di cư đến Sở Nguyên, hiện đang sống ở tiểu khu Kiến Thiết khu Thiết Đông. Cột nghề nghiệp được điền “Giảng viên Đại học”.
Thẩm Thư nói: “Ủa, một giảng viên đại học, giả làm tài xế ta-xi, thế mà không bị ai phát hiện. Lập tức thông báo cho cảnh sát quản lý tiểu khu Kiến Thiết, phối hợp với chúng ta để bắt người.” Khi Vu Ngân Bảo quay người chuẩn bị đi chấp hành nhiệm vụ, Thẩm Thư gọi với lại: “Báo cho cả bác sĩ pháp y Thục Tâm đi cùng với chúng ta, nơi ở của Diêu Khắc Hoa rất có thể là hiện trường phân xác.”
- ---------------------------
8 giờ tối ngày 12 tháng 7 năm 2002.
Phòng 301 tiểu khu Kiến Thiết, khu Thiết Đông, thành phố Sở Nguyên.
Nhìn từ phía ngoài cửa sổ, bên trong căn phòng 301 mập mờ ánh đèn, rèm cửa đóng kín, thấp thoáng thấy được bóng người di chuyển. Diêu Khắc Hoa đang ở nhà.
Tuy thân hình của Diêu Khắc Hoa gầy còm, nhưng phản ứng rất nhạy bén, ra tay tàn nhẫn hung ác, là một đối thủ khó nhằn. Hơn nữa phía cảnh sát lại không rõ tình hình bên trong căn phòng, ngộ nhỡ hắn có vũ khí, hoặc không chỉ có một người ở trong nhà, đều có thể khiến cho hành động vây bắt phát sinh biến số, thậm chí tạo thành những thương vong không cần thiết. Sau khi Thẩm Thư quan sát qua địa hình, quyết định sẽ dụ bắt Diêu Khắc Hoa.
Nơi ở của Diêu Khắc Hoa là một tòa nhà đã có 30 năm tuổi đời, một tầng có ba hộ, hành lang không có đèn, tối đen như mực, tiện cho việc ẩn náu. Cầu dao hộp được lắp bên ngoài cửa. Theo kế hoạch, sau khi cảnh sát đội trọng án ẩn nấp ở cầu thanh xong, một cảnh sát sẽ lập tức dập công tắc nguồn điện nhà Diêu Khắc Hoa xuống, sau đó sẽ lặng lẽ ẩn mình vào trong màn đêm.
Lúc này hai cảnh sát một nam một nữ sẽ đứng ở hành lang tầng dưới lớn tiếng nói chuyện: “Ây da, cầu chì sao lại bị đứt rồi? Đại ca, nhà anh cũng bị nhảy át-tô-mát à?” “Không phải đâu, hình như chỉ có bên mình là bị thôi, bên kia vẫn bình thường. Đừng lo, chuyện nhỏ ấy mà, nối cầu chì lại là xong.” Nói như vậy là để Diêu Khắc Hoa khỏi lo lắng, cũng tránh để hắn trông thấy nhà người khác vẫn sáng đèn mà sinh nghi.
Cảnh sát ẩn nấp trong màn đêm, không hề động đậy, không cả dám thở mạnh. Sau 3 phút chờ đợi trong cái tĩnh lặng đến sốt ruột, cuối cùng cánh cửa phòng của Diêu Khắc Hoa cũng hé mở, có thể trông thấy một đôi mắt đang áp qua khe cửa để quan sát ra bên ngoài. Sau đó, một bóng hình gầy gò bước ra, đứng trước cầu dao hộp để theo dõi.
Lúc này, đội trọng án đột nhiên phát động, lao ra như mãnh hổ xuống núi, năm người đàn ông cường tráng đè chặt một người đàn ông gầy gò xuống đất. Người đàn ông đó phát ra một tiếng gào rú tuyệt vọng, ra sức vẫy vùng, nhưng chân tay lại như bị đai sắt siết chặt, không thể cựa quậy được. Một nòng súng lạnh lẽo, cứng ngắc chĩa vào trán hắn, sau đó, hai tay hắn bị tra vào còng.
Tất cả những cánh cửa phòng khác trên hành lang đều hé mở, rất nhiều con mắt mang theo sự hiếu kỳ và sợ hãi ngó ra bên ngoài.
Một ánh đèn pin rọi lên mặt hắn, Thẩm Thư lôi ảnh ra đối chiếu, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Diêu Khắc Hoa. Thẩm Thư có chút mỉa mai, nói: “Diêu Khắc Hoa, lần thứ hai gặp mặt, anh diễn cũng giỏi đấy, không khác gì một tài xế thực thụ.”
Tôi phát hiện ra một lượng má.u lớn trong nhà vệ sinh ở nhà Diêu Khắc Hoa. Tuy hắn đã cọ rửa sạch sẽ, nhưng dưới tác dụng của Luminol, những mảng má.u lớn ấy phát sáng rực rỡ trong bóng đêm như ma trơi, nhìn thấy mà sợ.