Nhà hàng Hinh Hinh thành phố Sở Nguyên.
Vụ án Diêu Lôi, Mã Siêu bị sát hại đã khép lại, từ đây hai gia đình rơi vào nỗi bi thống dông dài như màn đêm, danh tiếng ngôi trường nơi hung thủ học cũng gặp tổn hại. Hai Lượng đã suy đoán sai trong vụ án lần này, bị chửi cho tối sầm mắt mũi, bản thân tôi cũng vì bỏ qua vật chứng phấn hoa trên người nạn nhân mà buồn bã không vui suốt một thời gian dài.
Người chiến thắng duy nhất trong vụ án lần này là Trình Giai. Những tư liệu độc nhất mà con bé ấy phải mặt dầy mới có được, sau khi được phát trong tiết mục pháp chế mà mình dẫn chương trình, đã nhận được phản hồi mạnh mẽ từ khán giả, lượt xem của chương trình tăng vọt, nghe nói tiền quảng cáo cũng tăng lên đáng kể, từ đó đặt nền móng cho con bé vươn lên thành người nổi tiếng trong lĩnh vực truyền hình.
Trong bất cứ thời đại, bất cứ môi trường nào, đạo lý “Mặt dầy thì ăn dầy; Mặt mỏng thì khỏi ăn” đều không thể bàn cãi, những câu nói trí tuệ mà tổ tiên ta để lại, đều đáng để khắc cốt ghi tâm, đồng thời vận dụng vào trong đời sống.
Trình Giai gọi cho tôi, bảo mấy kỳ chương trình truyền hình gần đây đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ tôi, nên muốn chiêu đãi tôi một bữa ra trò. Tôi không cần nghĩ liền đồng ý cái rụp, đối với những kẻ “giữ của” như con bé, có cơ hội ăn được của bọn họ thì tuyệt đối không được từ tâm.
Lần này Trình Giai khá chịu chơi, mời tôi đến hẳn đến nhà hàng sang trọng nhất của thành phố Sở Nguyên, tên nhà hàng trùng với tên của bà chủ Hinh Hinh. Nghe đâu, bà chủ này là nhân tình của một ông trùm bất động sản nào đó, tuy không được danh chính ngôn thuận, song cũng kiếm chác được một nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố, coi như an ủi.
Tôi mân mê chiếc thìa bạc đũa bạc ở trên bàn, ngẩng đầu hỏi: “Bộ đồ ăn này là để khách hàng yên tâm, rằng trong đồ ăn không có độc hả?”
Trình Giai bảo lời nói đùa của tôi chẳng những không hài hước, mà còn lộ ra mùi vị ganh ghét người giàu và cái tính hẹp hòi nhỏ nhen. Tôi bĩu môi xem thường, nói: “Chị mà phải ghét mấy tay nhà giàu tay to mặt lớn á? Mơ à.”
Tuy lời nói có hơi chua chát, nhưng đồ ở đây khá ngon, tôi nếm thử mấy miếng, liền quên luôn thái độ bất mãn của Trình Giai, chú tâm vào ăn.
Chả hiểu sao mà Trình Giai lại lan man sang tận những chuyện yêu ma quỷ quái. Con bé này rất quái đản, lúc nào cũng thích thú với mấy chuyện mê tín thời phong kiến. Con bé kể đến một bài viết đang hot trên mạng dạo gần đây, nghe cũng thú vị.
Bài viết kể về một câu chuyện kỳ bí ở thị trấn Đào Nguyên, huyện Đào Nguyên thuộc khu quản hạt của thành phố Sở Nguyên.
Chuyện kể rằng, thị trấn Đào Nguyên có một khu chung cư mới xây, tên là Hoa Viên Thịnh Thế, quy mô không lớn, chỉ gồm 5 tòa nhà, mấy trăm hộ gia đình, nhưng được xây dựng rất nguy nga tráng lệ, có thể coi là khu chung cư cao cấp nhất thị trấn Đào Nguyên. Dự án vừa xây xong, đã có rất nhiều người đến đặt mua căn hộ.
“Chị đã đến thị trấn Đào Nguyên 2 lần, cảnh sắc tươi đẹp, không khí vô cùng trong lành, chị rất mong được đến đó sinh sống và làm việc.” Tôi rướn cổ nuốt miếng hải sâm xốt cay xuống cổ họng, đáp lại câu chuyện của Trình Giai.
Trình Giai nói: “Với lai lịch và năng lực của chị, người ta còn phải đưa xe đến rước chị đến thị trấn Đào Nguyên làm việc ấy chứ. Chị nghe em kể đã, cái Hoa Viên Thịnh Thế này đang được bán đắt như tôm tươi, thì liên tiếp gặp chuyện, có mấy người chế.t bất đắc kỳ tử, do đó mà Hoa Viên Thịnh Thế bị đồn là chung cư có ma, sắp bị bỏ mặc đến nơi rồi.” Trình Giai tỏ ra bí hiểm như một thầy bói chính hiệu.
Tôi liền bị cuốn hút, nói: “Thị trấn Đào Nguyên từng bị dịch bệnh hoành hành thời đầu lập quốc, dưới lòng đất được chôn cất nhiều oan hồn, chỗ đó có nhà mà cũng không lấy làm lạ.”
“Má!” Trình Giai há hốc mồm một cách thái quá, đứng hình mất mấy giây mới nói, “Bài viết trên mạng đó đừng nói là của chị viết đấy nhớ? Câu mà chị vừa nói giống y hệt trong bài viết.”
Tôi có chút đắc ý, bảo: “Chị mày đâu rảnh để lên mạng viết mấy thứ linh tinh ấy, với cả suy nghĩ của mấy người hay viết lách trên mạng thường na ná nhau, viết sao cho người khác sợ là được. Lại nói, mấy người đó làm sao mà chế.t?”
Con ngươi của Trình Giai đảo nhanh, đáp: “Nói ra thì sợ lắm, càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng. Hoa Viên Thịnh Thế khi xây móng đã xảy ra một số chuyện, tuy không chế.t người, nhưng đều rất quái dị. Khi thì máy xúc trong lúc làm việc tự nhiên chế.t máy một cách không rõ nguyên nhân, khi thì công nhân tự dưng ngã từ trên tường xuống, khi thì trang thiết bị ở công trường đột nhiên biến mất, như thể có thứ gì đó đang cản trở việc thi công vậy. Dần dần, ở công trường bắt đầu lan truyền những tin đồn, nói dưới móng của Hoa Viên Thịnh Thế là một bãi tha ma, những người chế.t vì dịch bệnh trong thời đầu giải phóng được chôn ở đấy, việc thi công đã gây quấy nhiễu đến sự yên bình của những oan hồn, nên mới xảy ra những hiện tượng kỳ quái như thế.” Trình Giai vừa nói vừa lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh, như thể sợ những oan hồn đó bám theo tới tận nhà hàng.
Tôi có chút thất vọng đáp: “Mỗi thế thôi?”
Trình Giai đang định nói thì tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, là Mã Chiêm Sơn - trưởng phòng Kỹ thuật điều tra gọi đến, nói có nhiệm vụ cấp bách, bảo tôi nhanh chóng trở về xử lý. Ngữ khí của Mã Chiêm Sơn rất gấp rút, tôi không dám thờ ơ, chào Trình Giai một tiếng rồi vội vã rời đi, trên đường đi vẫn không khỏi tiếc thương cho những món cao lương mỹ vị mới ăn có một nửa.
1 tiếng đồng hồ sau, tại Phòng Kỹ thuật điều tra của Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên, Mã Chiêm Sơn thuật lại vụ việc cho tôi với một biểu cảm nghiêm trọng: Sáng nay tại thị trấn Đào Nguyên, có hai người dân đến kêu oan đã đứng ở cổng Sở Cảnh sát để chặn đường Giám đốc Sở, trước khi mở miệng đã quỳ đầu dập gối, khiến cho Giám đốc Sở rất không vui. Hai người đến kêu oan đó nói trong nhà có người chế.t, Sở huyện đã xá.c định là tử vong ngoài ý muốn, bọn họ không phục, cứ khăng khăng bảo là bị người khác giế.t. Sở huyện không đồng ý tiến hành giám định lần hai, nên bọn họ liền đến Sở thành phố để kêu oan. Bọn họ phục ở cổng Sở Cảnh sát hơn một tháng, cuối cùng hôm nay cũng chặn được Giám đốc Sở. Giám đốc Sở bị bọn họ hành cho không còn cách nào khác, bèn đồng ý phái người xuống, tiến hành giám định lần hai.
Tôi đáp: “Ban nãy vừa nhắc đến thị trấn Đào Nguyên xong thì ở đó có án, thật là trùng hợp.” Rồi thuật lại một lần nữa câu chuyện ngôi nhà ma mà Trình Giai vẫn chưa kể xong.
Mã Chiêm Sơn có chút ngạc nhiên, nói: “Người chế.t đó chính là cư dân của Hoa Viên Thịnh Thế, nói không chừng ở đó quả thật có điều kỳ lạ. Phía Sở huyện Đào Nguyên đã phái người rồi, là Phó giám đốc phụ trách Điều tra hình sự, đang ở trong phòng họp đợi cô đó, bên chúng ta phái Phùng Khả Hân và cô đi cùng, chuẩn bị lên đường thôi.”
Xem ra, câu chuyện ngôi nhà ma ở trên mạng không phải tự dưng mà có, tuy tôi không tin vào mấy chuyện ma quỷ, nhưng việc xảy đến bất ngờ, trong lòng cũng có chút lo lắng.