Ngự Chi Tuyệt như không có chuyện gì xảy ra thu hồi Truyền Tống Phù nói: “Chút nữa. . . . . .”
Y còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy không trung vang lên một tiếng vang như tiếng nổ trung khí mười phần, là thanh âm Tống Tiểu Hổ, chấn đắc ông ông lỗ tai Lăng Hạ: “Ngự Chi Tuyệt ta cho ngươi biết! Ngươi đừng nghĩ ẩn núp thì ta sẽ tìm không thấy! Ta Tống Tiểu Hổ lần này tới là muốn xông vào Thập Tuyệt Trận ma tu đạo ! Ngươi chờ ta sấm quan thành công đi!”
Khóe miệng Lăng Hạ co giật mấy cái, hiển nhiên, đoàn quân tiểu đệ của Tống Tiểu Hổ đã được tạo dựng. Một tên tiểu đệ của hắn là Tiêu Hồng Ngư có một pháp khí có thể định hướng truyền âm, hiển nhiên chính là món này.
Hắn thả tay xuống vui vẻ nói: “A Tuyệt, tiểu Hổ đã đến rồi sao?”
Ngự Chi Tuyệt khẽ cau mày gật đầu một cái, y đương nhiên không muốn Lăng Hạ biết chuyện này.
Mục đích Tống Tiểu Hổ tới đây, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, không phải là dùng những lý do ngây thơ buồn cười kia khuyên y trở về chánh đạo thôi sao. Trước đó y tới đất liền cũng đã gặp Tống Tiểu Hổ, đánh nhau lưỡng bại câu thương, y nhớ tới Tống Tiểu Hổ khó dây dưa liền cau mày. Trọng yếu nhất là, thành tựu những năm này của y, y không muốn thông qua miệng Tống Tiểu Hổ nói cho Lăng Hạ biết.
“A Tuyệt, Thập Tuyệt Trận là?” Lăng Hạ không kịp chờ hướng nơi xa nhìn một chút, “Tiểu Hổ bây giờ đang ở đâu?”
Ngự Chi Tuyệt có chút buồn bực giải thích một phen, Lăng Hạ cũng coi như hiểu, nhớ tới chút kịch tình lừa bịp mà hắn đã quên. Phải biết, trong truyện đoạn tình tiết máu chó này, nhân vật chính nhiệt tình không vứt bỏ không buông tha nhân vật phản diện, miêu tả quả thực là cảm thiên động địa a! Em gái đọc truyện mà nước mắt ào ào, mắng Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng vô tình cẩu huyết.
Vì nhân vật phản diện mà chạy xa vạn dặm – nhân vật chính, thật là một phen cuồng dại!
Lăng Hạ hoài nghi, tác giả lừa bịp tạo ra đoạn tình tiết máu chó này, hoàn toàn là để làm rõ lòng nhân vật chính đối với nhân vật phản diện có bao nhiêu tình thâm ý trọng không xa không rời.
Nếu nói đến Thập Tuyệt Trận, chính là một tòa tháp cao do mấy ma tu đạo tiền bối rãnh rỗi thiết trí ra, chia làm mười tầng, mỗi một tầng sẽ có người trấn giữ, càng đi lên thì càng khó thông qua.
Nếu ai có điều cần cầu người ma tu đạo, có thể quang minh chính đại khiêu chiến Thập Tuyệt Trận trong trận thí luyện, nếu thành công đi lên tầng chót, liền có thể hướng người thống trị cao nhất ma tu đạo —— Ma Tôn đại nhân, đưa ra một yêu cầu.
Dù nguyện vọng của hắn nhảm đến cỡ nào, thí dụ như muốn mỹ nữ đệ nhất thế giới làm vợ, muốn trở thành thế giới đệ nhất cao thủ, muốn trở thành thế giới đệ nhất mỹ nhân. . . . . . Ma tu đạo cũng đem toàn lực ứng phó thực hiện nguyện vọng của hắn. Dĩ nhiên, vẫn chưa ai thành công qua tất cả các cửa của Thập Tuyệt Trận—— bao gồm Tống Tiểu Hổ, phần lớn đều không chết thì tàn.
Trong truyện Tống Tiểu Hổ mang theo đoàn tiểu đệ cùng em gái xông vào mà huyết lệ loang lổ, Ngự Chi Tuyệt nhớ tới tình nghĩa tuổi thơ cuối cùng không hạ sát thủ, Tống Tiểu Hổ xông đến Tầng tám đã không thể tiến cũng chẳng thể lùi, lúc ngã xuống còn nắm tay kiên định bày tỏ: “A Tuyệt, ta thề nhất định sẽ đem ngươi về!” . . . . . .
Lăng Hạ nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh.
Hắn không thể chờ đợi nói: “A Tuyệt, mang ta đi đi, ta muốn gặp mặt tiểu Hổ.”
Ngự Chi Tuyệt nhìn nét mặt hắn kích động, rốt cuộc nói: “Được, nhưng hắn đã tiến vào trong tháp rồi, huynh không thể xen vào hắn thí luyện nữa.”
Lăng Hạ gật gật đầu nói: “Ừ, ở bên cạnh nhìn cũng tốt.”
Hắn biết, Tống Tiểu Hổ dù không sấm quan thành công, nhưng lại nhận được ưu ái của một vị tiền bối ma tu đạo, vị tiền bối ma tu đạo đó sau lại còn vì Tống Tiểu Hổ mà gạt Ngự Chi Tuyệt một lần. Nhân vật chính còn có thể thu hoạch một viên bảo châu, một em gái. Khụ, hào quang của nhân vật chính thật khiến người ta hâm mộ chết!
Dĩ nhiên, em gái kia—— Khắc Lan Mẫn Bạch, hơn phân nửa là thu không được rồi, không biết có thể thành công thu hoạch Bảo Châu cùng vị Sư Phụ ma tu đạo kia hay không.
Ngự Chi Tuyệt đốt tin hương, không cần chờ lâu, nơi xa bay tới hai sinh vật giống như đã từng quen biết, giang hai cánh tương tự con dơi, mắt sáng ngời đầu màu trắng. Lăng Hạ kinh ngạc nói: “Là bạch đầu ưng của Chử Ấn?”
Hắn theo bản năng sờ sờ cổ, cảm giác đau đớn còn mờ mờ ảo ảo, năm đó bị Chử Ấn hút máu, nỗi sợ hãi vẫn như in ở trong lòng.
“Ừ. . . . . . ông ta chăn nuôi không ít loại sinh vật này, lên nhanh một chút.” Ngự Chi Tuyệt đưa tay xoa xoa cổ Lăng Hạ, hiển nhiên cũng nghĩ tới, tròng mắt tối sầm lại nói: “Còn đau sao?”
Lăng Hạ không biết nên khóc hay cười : “Nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể đau?”
Hai người cởi bạch đầu ưng, Lăng Hạ nắm chặt dây cương, bạch đầu ưng này không giống bạch đầu ưng khí thế hung hăng ngày đó Chử Ấn cưỡi, quả thật có thể gọi là dịu ngoan. Dĩ nhiên, đẳng cấp cũng không cao như con kia, có lẽ chừng cấp năm.
Tốc độ bạch đầu ưng hết sức nhanh, Lăng Hạ tò mò cảm thụ gió phả vào mặt, thật giống như đằng vân giá vũ, không bao lâu đã cảm thấy chung quanh đều là sương mù —— bạch đầu ưng đã bay vào trong mây rồi. Hắn cẩn thận nhìn xuống dưới, chỉ thấy bóng người nhỏ như kiến hôi, may nhờ hắn không sợ độ cao.
Ngự Chi Tuyệt nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt, tốc độ con bạch đầu ưng này kém xa con song đầu phi xà kia, nhưng đáng tiếc y chưa thể giải phong ấn của nó, mỗi lần khiến con rắn kia biến ảo thành hình sẽ phải tiêu hao một lượng lớn sức lực, lần trước y vì gấp gáp muốn tìm Lăng Hạ mới dùng một lần.
Ừ, hai người sau này cùng nhau cưỡi Song Đầu Xà, y còn có thể ngồi sau lưng Lăng Hạ. . . . . .
Rất nhanh đến mục tiêu, Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt lật người nhảy xuống, tự có giáo chúng đem hai con bạch đầu ưng dắt đi. Lăng Hạ đeo mặt nạ màu bạc lên lần nữa, đảm đương bộ dạng ám vệ.
Ngự Chi Tuyệt lạnh nhạt hỏi “Tổng cộng có mấy người tôi? Xông đến tầng bao nhiêu?”
Giáo đồ cung kính trả lời: “Khởi bẩm Giáo chủ, tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ, đã xông đến tầng thứ tư.”
Ngự Chi Tuyệt có chút ngoài ý muốn, không ngờ tốc độ của Tống Tiểu Hổ nhanh như vậy!
Tòa tháp này tầng thứ nhất tầng thứ hai là do cơ quan làm chủ, nếu người tới bản lĩnh quá kém, căn bản không thể vượt qua những cơ quan bẫy rập kia, với bản lĩnh của Tống Tiểu Hổ qua được cũng không kỳ quái, chỉ cần có một người xông vào trung tâm cầm được trận kỳ là xem như vượt qua. Tầng thứ ba là mê hồn trận pháp, Tống Tiểu Hổ không quen thuộc trận pháp này, như vậy trong năm người nhất định có cao thủ hiểu trận pháp.
Ngự Chi Tuyệt gật đầu một cái, mang theo Lăng Hạ từ cửa sau tiến vào trực tiếp tới trung tâm tháp xem cuộc chiến, ở chỗ này Tống Tiểu Hổ không nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại có thể thông qua ảo ảnh thạch bích trên tường to cỡ ti vi quan sát được đối phương.
Nếu là Thập Tuyệt Trận, thật ra từ tầng năm bắt đầu đi lên mới là ma tu đạo cao tầng, nói một cách khác, trên tầng cao chỗ này ai rãnh rỗi cũng có thể đến chơi, xem mấy kẻ không biết sống chết xông vào phá trận. Ngự Chi Tuyệt vừa nhìn đội hình trấn giữ liền cau mày ——những thuộc hạ này của y thật quá rỗi rãnh a! Quả nhiên, bình thường phân sự vụ cho bọn hắn vẫn quá ít.
Tả trưởng lão Chử Ấn, Hữu trưởng lão Mị Cơ, một trong lục đại hộ pháp – Thanh Minh hộ pháp Khắc Lan Mẫn Bạch, bạch uyên hộ pháp Minh Trạch còn có Kiếm Ma Tống Chiếu ẩn cư nhiều năm cư nhiên cũng xuất hiện! Một người trấn giữ một tầng, đều dùng ảo ảnh thạch quan sát tình huống đối chiến phía dưới.
Lăng Hạ liếc mắt một cái, chỉ nhận ra có ba người, nhưng hắn cũng biết những người này không dễ đối phó, không khỏi lo lắng: “Tiểu Hổ đâu? Những người này rất lợi hại sao?”
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn một cái, phẩy tay áo qua ảo ảnh trên thạch bích, như đổi kênh trên TV, phía trên rõ ràng thấy được dáng vẻ đám người Tống Tiểu Hổ, còn kiên nhẫn nói thân phận của mấy người này cho Lăng Hạ.
Cái tháp này từ ngoài nhìn vào cũng không lớn, nhưng bên trong lại như phóng đại gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần, loại không gian thuật này, đều là do tiền bối các thế hệ ma tu đạo thiết trí.
Tầng bốn là kiếm trận, Lăng Hạ nhìn thấy Tống Tiểu Hổ liền trở nên kích động —— đứa nhỏ này trong tay vẫn cầm thanh kiếm năm đó mình đưa!
Dĩ nhiên, đã không thể gọi là đứa bé, vóc người Tống Tiểu Hổ cao lớn bả vai rộng rãi, khuôn mặt tròn trịa trở nên lăng giác rõ ràng, mắt quả nho cũng trở nên hẹp dài sắc bén, da thịt mạch sắc cùng má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, cộng thêm đầu con nhím phách lối như cũ, thấy thế nào cũng là một thanh niên sáng sủa ánh mặt trời.
Lăng Hạ kích động, khi nhìn thấy mấy người phía sau hắn còn vui mừng hơn, A Ly cư nhiên cũng ở đó a! Xem ra Tống Tiểu Hổ đã thuận lợi tìm được nó! Hắn thật hận không thể lập tức ôm A Ly vào trong ngực, hảo hảo xoa nắm một phen.
Đoàn tiểu đệ phía sau, một người trên mặt treo nụ cười lưu manh, đúng là Tô Mạc Chận tóc lam hắn ghét, Lăng Hạ không ngờ lần trước hắn thiếu chút nữa chết trong tay Ngự Chi Tuyệt, vậy mà lại dám tới nhanh như vậy. Một người khác tóc đỏ diện mạo tuấn lãng phong cách lạnh lùng, chắc là tiểu đệ Tiêu Hồng Ngư mặt than cung cấp hống khiếu lợi khí cho Tống Tiểu Hổ.
Hai em gái bên trái khí chất như tiên, đúng là Mộ Dung Tuyết đã lớn, đến tuổi trổ mã xuất trần thoát tục, A Ly đứng ở trên vai nàng. Một em gái xinh đẹp đáng yêu khác có một đôi mắt hạnh vô cùng sáng ngời, Lăng Hạ không biết nàng là ai. Khụ, hậu cung nhân vật chính quá nhiều khiến trí nhớ của hắn cũng mơ hồ.
Hắn quyết định, nếu Tống Tiểu Hổ đều thu hai em gái này hắn sẽ giả quỷ hù dọa hắn một phen! Ừ, tổng thể xem ra, đội hình nhân vật chính ai cũng cả người chánh khí.
Lăng Hạ không khỏi nghĩ tới quân đoàn của nhân vật phản diện vừa rồi mới thấy một chút, trên mặt Chử Ấn mang theo nụ cười hưng phấn biến thái, Khắc Lan Mẫn Bạch khiêng cây gậy nhao nhao muốn thử, Mị Cơ yêu nữ bắt chéo cặp chân dài trắng mịn ăn nho, Minh Trạch mặt âm trầm vừa nhìn liền muốn hại người, lão đầu Tống Chiếu tóc bạc rối bù như kẻ điên không sai biệt lắm. . . . . .
Quả nhiên tà khí cùng chánh khí không có cách nào so.
Hắn không khỏi cầm tay Ngự Chi Tuyệt bày tỏ an ủi, mang theo bọn thủ hạ phiền phức này, nhân vật phản diện đại nhân ngày ngày trở về còn có tinh lực làm chuyện kia, ngài cực khổ!
Tống Tiểu Hổ cùng Tiêu Hồng Ngư am hiểu kiếm thuật, hai người hợp lực chuẩn bị xông qua cửa này. Tống Tiểu Hổ rút kiếm, khí độ tuấn tú nói: “Chúng ta muốn bắt đầu.”
Đối diện hắn 16 người bịt mặt run thân kiếm, nhất thời kết thành trận hình tương tự Càn Khôn Đồ.
Phía sau, thanh âm thiếu nữ kia hết sức thanh thúy vang lên: “Các ngươi mỗi người một bên, công kích hai người vây ở trung tâm —— bọn họ là trận nhãn.”
Ngự Chi Tuyệt gật đầu một cái, xem ra thiếu nữ này chính là người am hiểu trận pháp.
Từ lúc cầm kiếm, ánh mắt Tống Tiểu Hổ đã trở nên chuyên chú mà minh mẫn, không quay đầu, chỉ cất cao giọng nói: “Đa tạ Thủy Linh cô nương nhắc nhở.”
Lăng Hạ bừng tỉnh hiểu ra, thì ra thiếu nữ này là Thủy Linh, năm đó từng có duyên vài lần gặp gỡ với mình. Lúc ấy hắn đang bị Thượng gia phái Thiếu Dương bức bách dùng roi hình thì Thủy Linh cùng ca ca nàng Thủy Nguyệt còn vì mình nói mấy câu, hơn nữa năm đó Thủy Nguyệt còn từng muốn mời mình đến Thủy gia trao đổi luyện khí chi pháp, chỉ ngại sau lại xảy ra biến cố vẫn không có cơ hội đi.
Hắn không nhịn được cảm khái, thật ra thì thời gian hắn dạo chơi ở thế giới này tính như thế nào cũng chưa tới một năm, vậy mà người còn vật đã không còn rồi. Lần này vô luận như thế nào hắn cũng muốn lưu lại nơi này, cùng với A Tuyệt của hắn, về phần thế giới bên kia, đối với hắn mà nói đã không quan trọng.
Tống Tiểu Hổ cùng Tiêu Hồng Ngư đã bắt đầu phá trận rồi.
Tiêu Hồng Ngư cũng là thanh niên kiếm khách nổi danh chính phái, kiếm thuật kì thực ngang ngửa Tống Tiểu Hổ. Hai người hợp lực mỗi người công kích một bên, đều là thân tựa sao băng, kiếm pháp của Tống Tiểu Hổ hết sức chánh khí, Tiêu Hồng Ngư cũng nhẹ nhàng, chỉ nửa nén hương, kiếm trận kia liền xuất hiện dấu vết dãn ra. Tống Tiểu Hổ dứt khoát sử dụng lưng kiếm đánh trúng người giữ trận nhãn, đánh cho hắn ngất đi, Tiêu Hồng Ngư cũng công phá một trận nhãn khác, kiếm trận lập tức PHÁ…!
Lăng Hạ nhìn xem không thở nổi, tâm vẫn treo giữa không trung. Hắn thấy Tống Tiểu Hổ không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm cười nói: “A Tuyệt, tiểu Hổ bây giờ rất lợi hại a.”
Bạn đang �
Ngự Chi Tuyệt nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Lăng Hạ nhìn vẻ buồn bực trên mặt y, lại nhớ tới năm đó hai người cả ngày tỷ thí, không nhịn được buồn cười. Năm đó chỉ cần hắn khen một người, một người khác sẽ hết sức không phục càng thêm cố gắng.