Ngày thường hắn ngồi trong phòng làm việc nên cũng không chú ý việc mua quần áo, lại không thích dạo phố, chỉ có vài tiệm bán quần áo là thường hay mua. Lăng Hạ quyết định đi mua mấy bộ quần áo ở nhà cho Ngự Chi Tuyệt trước, sau đó lại mua vài bộ quần áo khoác, giày đương nhiên cũng phải mua. Chân Ngự Chi Tuyệt lớn hơn hắn một chút, mang giày của hắn hiển nhiên không thoải mái.
Bình thường Lăng Hạ đều ngồi tàu điện ngầm đến công ty, e ngại Ngự Chi Tuyệt không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, hắn vẫn chọn đi taxi đến trung tâm thành phố.
Lúc xuống lầu may mắn là đã hơn mười giờ, trong khu có rất ít người, Lăng Hạ chỉ vào này tòa nhà vào vườn hoa nhỏ thuyết minh chi tiết cho Ngự Chi Tuyệt. Ngự Chi Tuyệt cẩn thận nhớ kỹ bọn nó, nơi này có rất nhiều thứ đối với y mà nói đều là xa lạ, nhưng rất thú vị.
Ngự Chi Tuyệt đăm chiêu nhìn chung cư phía xa, nói: “Ở đây mọi người đều ở trong kiểu phòng nhỏ này?”
Lăng Hạ cười giải thích: “Vì dân cư đông lắm. . . . . . Đương nhiên, nơi người giàu ở vẫn rất lớn. Đệ nhìn loại phòng này không lớn, nhưng lại rất đắt!”
Đi ra ngoài cửa Lăng Hạ lại giảng kỹ càng các loại phương tiện giao thông bình thường cho Ngự Chi Tuyệt. Ngự Chi Tuyệt có rất nhiều nghi vấn với nguyên lý hoạt động của ô tô, Lăng Hạ bị y hỏi nghẹn lời, buồn cười nói: “Trở về ta lên mạng tìm cho đệ đọc. . . . . . Trên mạng tư liệu gì cũng có thể tra được.”
Nơi Ngự Chi Tuyệt đứng có không ít ánh mắt nhìn qua. May là Lăng Hạ đã chuẩn bị tâm lý cho y, Ngự Chi Tuyệt đều coi thường những ánh mắt này. Nơi cặp mắt y đảo qua, cơ bản không ai dám nhìn thẳng vào y.
Lăng Hạ thoáng yên tâm, lúc Ngự Chi Tuyệt cười rộ lên thật đúng là yêu nghiệt, nhưng lúc không cười lại là khí chất quạnh quẽ, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, khiến mọi sinh vật quanh y tự động cách xa năm mét.
Giờ này gọi xe vẫn dễ dàng, Lăng Hạ mở cửa xe ra để Ngự Chi Tuyệt ngồi vào, bản thân thì đến một mặt khác ngồi vào. Hắn sợ Ngự Chi Tuyệt lần đầu tiên đón xe ngồi không quen, liền cầm thật chặt tay y.
Nhưng mà hắn lo lắng hiển nhiên rất dư thừa, Ngự Chi Tuyệt quen thuộc đánh giá xe ngựa xe như nước bên ngoài, Lăng Hạ chỉ mấy thứ bên ngoài nhẹ giọng giới thiệu cho y.
Lăng Hạ biết lái xe dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu vài lần, hắn mang mắt kính đều xem nhẹ, dù sao cũng không quen nhau.
Rất nhanh đã đến nơi, Lăng Hạ mang Ngự Chi Tuyệt lập tức đi đến tầng bán đồ nam. Tầng bán đồ nam ít người hơn tầng bán đồ nữ rất nhiều, điều ấy làm hắn thật vừa lòng. Lần đầu tiên Ngự Chi Tuyệt đi thang máy cũng thật lạnh nhạt tự nhiên, Lăng Hạ thật sự là bội phục vạn phần.
Mặt nhân viên quả thực không nhịn được đỏ ửng lên, ngay cả khi đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, ánh mắt vẫn bất chợt liếc về phía Ngự Chi Tuyệt, nói chuyện cũng không lưu loát. Mặc dù đáy lòng Lăng Hạ có vài phần không được tự nhiên, ngoài mặt vẫn thoải mái giả vờ thong dong, tỉ mỉ chọn quần áo cho Ngự Chi Tuyệt.
Tuy quần áo của Ngự Chi Tuyệt rất hoa lệ, Lăng Hạ cũng không muốn mỗi ngày ở xã hội hiện đại này y đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp như muốn đi hội như vậy, đều chọn quần áo thoải mái đơn giản, toàn là màu đen, trắng, xám và vàng nhạt. Hắn chọn xong liền trưng cầu ý kiến của Ngự Chi Tuyệt một chút, nhưng mà Ngự Chi Tuyệt đều gật đầu, dường như chẳng thèm để ý mấy thứ đó.
Sợ Ngự Chi Tuyệt sẽ không mặc quần áo này, Lăng Hạ liền cùng y vào phòng thử quần áo, thay y cởi áo sơmi và cái quần dài rộng không vừa người. Lăng Hạ kiềm chế nửa ngày mới không vươn tay sờ hai cái đùi thon dài rắn chắc kia, chỉ âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Chờ giúp Ngự Chi Tuyệt thay quần áo xong, Lăng Hạ bất giác nhìn ngây người.
Rõ ràng chỉ là áo phông gió màu vàng nhạt kiểu phổ thông cùng cái quần màu tối, Ngự Chi Tuyệt mặc vào lại dễ xem quá chừng, có vẻ rất trẻ tuổi, thanh xuân tinh thần phấn chấn. Lăng Hạ có chút hoảng hốt nhìn Ngự Chi Tuyệt trong gương, bỏ qua khí chấy thành thục không phù hợp với độ tuổi, thực ra A Tuyệt của hắn thật sự rất trẻ tuổi. . . . . .
Ánh mắt cô nhân viên cũng tỏa sáng, rất nhiệt tâm chọn vài bộ để Ngự Chi Tuyệt mặc thử, Lăng Hạ đều cầm lấy thúc giục Ngự Chi Tuyệt đi thay.
Mặc kệ là kiểu dáng gì, áo mỏng, áo sơmi ô vuông, Ngự Chi Tuyệt mặc vào đều có thể trực tiếp đi chụp ảnh cho trang bìa tạp chí, vốn không cần chọn. Lăng Hạ nhìn mà trái tim gia tốc từng đợt, đồ Ngự Chi Tuyệt thử tất cả đều để nhân viên gói lại.
Thực ra Ngự Chi Tuyệt đã sớm hết kiên nhẫn, y chán ghét bị người xa lạ đánh giá. Nhưng mà mỗi lần y thay xong quần áo Lăng Hạ đều sẽ dùng ánh mắt si mê thưởng thức nhìn mình, điều này làm cho y thật sung sướng.
Ngự Chi Tuyệt còn nhớ ở thế giới này Lăng Hạ là một “người nghèo”, lúc Lăng Hạ giúp y sửa lại cổ áo trong phòng thử đồ liền hỏi: “Lăng, đã được chưa?”
Lăng Hạ biết ý của y, nhịn không được nở nụ cười: “Rồi, thiếu cái gì chúng ta lại đến mua sau.”
Lúc học đại học thành thích của hắn rất nổi trội xuất sắc, làm việc ba năm lại rất ít tiêu tiền, cộng thêm tài sản lúc cha mẹ ly hôn để lại cho hắn, tích tụ đế bây giờ cũng được hơn hai mươi vạn rồi. Dù sau này sẽ ở bên này, nỗ lực làm việc cũng không đến mức nuôi nổi hai người.
Tiệm này là giá cả khá mắc, sáu cái áo hai cái quần tổng cộng gần vạn tệ, so với đồ Lăng Hạ thường mua vẫn đắt hơn. Lăng Hạ rất dứt khoát quét thẻ, bây giờ hắn rất có hào khí tốn hết ngàn vàng cũng muốn đổi lấy nụ cười mỹ nhân, câu sắc đẹp có thể thay cơm thật đúng là có đạo lý.
Lăng Hạ nhớ Ngự Chi Tuyệt mang giày của mình hơi nhỏ, lại đến tiệm giày mua hai đôi giày da đi thường ngày. Lúc hắn nghỉ ngơi thường đi ra ngoài lên núi chạy chạy, cho nên cũng mau hai bộ đồ thể thao cho Ngự Chi Tuyệt, hai đôi giầy thể thao, sau đó là đồ mặc ở nhà, nội y, tất, linh tinh .
Vài thứ kia đựng hơn mười mấy gói to, trên tay hai người đều cầm đầy, đi chỗ đông người còn dễ bị rớt. Cho nên lúc tới chỗ không người, Lăng Hạ liền để mấy thứ này vào túi trữ vật.
Nguồn :
Từ trung tâm thương mại đi ra Ngự Chi Tuyệt mặc một cái áo lông màu bạc cùng một cái quần vàng nhạt bình thường, dưới chân là đôi giày đi thường ngày. Quen nhìn tạo hình Ma Tôn đại nhân hoa lệ đẹp mắt, Lăng Hạ thật sự hiếm thấy Ngự Chi Tuyệt nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ như vậy, nhịn không được nhìn tiếp.
Giữa trưa, Lăng Hạ quyết định mang Ngự Chi Tuyệt đến nơi yên tĩnh ăn cơm. Hắn thích đồ ăn kiểu Trung Quốc, nhưng mấy nhà hàng Trung Quốc đều tương đối náo nhiệt, tới nhà hàng Tây yên tĩnh chắc Ngự Chi Tuyệt sẽ thích hơn nhỉ? Đương nhiên, cũng không thể là nơi quá nhỏ, bằng không lúc ăn sẽ rất không được tự nhiên. . . . . .
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Lăng Hạ mang Ngự Chi Tuyệt đến một nhà hàng Tây cảnh trí không sai chất lượng lại được, gọi đồ ngọt, salad trái cây và cơm hải sản linh tinh. Đây đều là những món Ngự Chi Tuyệt chưa từng ăn, Lăng Hạ nhìn ra Ngự Chi Tuyệt ăn cực kỳ vui vẻ.
Đặc biệt là lúc món kem ngũ sắc rực rỡ được mang lên, Ma Tôn đại nhân ăn giữa trán đều là sung sướng nhàn nhạt, khóe môi dính bơ trắng nõn nà. Lăng Hạ nhìn mà buồn cười, cầm giấy ăn nhẹ nhàng lau giúp y.
Ngự Chi Tuyệt thoải mái híp mắt, giống như con mèo đã cơm no rượu say mà thích ý, lười nhác lại tao nhã. Lăng Hạ nhìn mà tâm động, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng vuốt khóe môi Ngự Chi Tuyệt, xúc cảm mềm mại làm lòng hắn nóng lên.
“A Tuyệt, chúng ta về nhà đi.” Lăng Hạ không được tự nhiên thu tay, đột nhiên có chút miệng khô lưỡi đắng, hắn che giấu uống một ngụm nước trái cây.
Ngự Chi Tuyệt mở to mắt, đồng tử dưới ánh đèn mờ lóe lên rất nhiều hỏa diễm: “Được.”
Vốn đang tính mang Ngự Chi Tuyệt tới siêu thị đi dạo mua chút đồ ăn, nhưng hai người vẫn trực tiếp trở về. Lăng Hạ phải thừa nhận, từ buổi sáng lúc giúp Ngự Chi Tuyệt mặc áo sơmi vào, hắn đã nghĩ đến việc mở mấy cái nút này ra. . . .
Về nhà vừa đóng lại cánh cửa nhà mình, Lăng Hạ thật chủ động lột quần áo Ngự Chi Tuyệt xuống, kéo khóa quần y, triệt để châm lên nhiệt tình của hai người. Cái giường đơn 1m5 cứ lung lay cả buổi trưa vậy mà lại không sập, Lăng Hạ tấm tắc chất lượng rất không sai.
Lúc đi tắm, Ngự Chi Tuyệt như ước nguyện ôm lấy Lăng Hạ nằm trong bồn tắm lớn tắm rửa. Nhưng bồn tắm kia dù lớn hay không lớn, hai người đàn ông ngồi vào vẫn rất chen chúc, Lăng Hạ chỉ có thể ngồi trên đùi Ngự Chi Tuyệt. Vậy là lúc tắm không khỏi lại vận động một hồi, làm nước văng hết ra bên ngoài.
Ngự Chi Tuyệt đánh giá, bốn phía nên lắp thêm kính thì tuyệt hơn. Lăng Hạ nghe mà mặt đỏ máu, hắn cảm thấy giới hạn của mình lại bị đẩy lên tầng cao mới.
Tắm rửa xong xương sống thắt lưng Lăng Hạ đều nhuyễn, lười biếng nằm trên sofa gối đầu lên chân Ngự Chi Tuyệt, ăn hoa quả được ngón tay thon dài như ngọc của đối phương đưa tới. Tóc Ngự Chi Tuyệt khô được một nửa, vẫn mang hơi thở ướt át, có lẽ là vì mặc quần áo ô ly ở nhà, so với ngày thường có vẻ trẻ con hơn một chút.
Trên TV đang chiếu phim thần tượng không có chút dinh dưỡng, năng lực thích ứng của Ngự Chi Tuyệt rất mạnh, đối mặt với kịch tình khoa trương giả tạo vẫn lạnh nhạt tự nhiên, Lăng Hạ rất là bội phục.
Lăng Hạ nhìn cái cằm của Ngự Chi Tuyệt mà ngẩn người, hắn cảm thấy không xuyên trở về cũng rất tốt, hai người cứ an nhàn như vậy mà sống. . . . . . Lúc hắn miên man suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Có người đến, ta đi xem thử.” Lăng Hạ đỡ thắt lưng đau nhức ngồi dậy. Hắn thấy có chút kỳ lạ, giờ này sao lại có khách? Thân thích của hắn đều ở quê, chỉ có vài cái bằng hữu, nếu đến chắc chắn phải gọi điện thoại báo trước.
Lăng Hạ nhìn qua mắt mèo, liền thấy một gương mặt chán ghét đã lâu, đó là thủ trưởng kiêm bạn học của hắn – Phùng Mẫn Xương.