• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Hạ còn chưa nói xong, hai con rối từ trên trời giáng xuống, cầm kiếm đâm về phía Tống Tiểu Hổ. Tống Tiểu Hổ dùng một tay đè Lăng Hạ, tay kia phát ra mấy đạo sấm sét chặt đứt hai con rối này.

“Đem ta. . . . . . Trói lại. . . . . . Nhanh lên một chút, uống máu của ta. . . . . . Giải độc.” Lăng Hạ khó khăn đứt quãng nói, hắn biết, dù Tống Tiểu Hổ đánh mình ngất xỉu, thân thể vẫn sẽ bị Minh Trạch thao túng.

Cuối cùng Tống Tiểu Hổ vẫn phản ứng kịp, dùng trói buộc pháp chú trói Lăng Hạ lại. Hắn cảm thấy mắt hoa lên, biết mình đã trúng độc, liền cúi đầu theo lời cắn lên cổ tay Lăng Hạ.

Nhưng Minh Trạch núp ở chỗ tối làm sao cho hắn cơ hội giải độc? Một Khôi Lỗi Thú khổng lồ chợt nhảy ra cản đường A Ly, Khôi Lỗi Thú này mở cái miệng to như chậu máu, phun độc về phía A Ly.

A Ly cơ trí nghiêng người tránh thoát, nhưng Tống Tiểu Hổ cùng Lăng Hạ một trúng độc một bị trói, nhất thời bị vứt xuống đất. Tống Tiểu Hổ ôm Lăng Hạ lăn mấy vòng còn chưa đứng vững, Minh Trạch đã điều khiển con rối chí âm mới chế cùng một con rối hệ thổi khác xông tới công kích Tống Tiểu Hổ, con Khôi Lỗi Thú kia chiến thành một đoàn với A Ly.

Minh Trạch cười nhạt vài tiếng, điều khiển hai con rối đánh nhiều chiêu công kích Tống Tiểu Hổ đang xách theo Lăng Hạ trong tay, Tống Tiểu Hổ trúng độc, động tác dần dần chậm lại vướng trái vướng phải. Hắn cắn răng lên tinh thần che chở Lăng Hạ, mặc dù cắt đứt một cánh tay con rối nữ, trên người mình cũng nhiều thêm mấy vết thương, độc phát càng nhanh hơn.

Chân sau của A Ly chảy đầy máu tươi, nhưng cuối cùng cũng đánh vỡ Khôi Lỗi Thú, dùng ba chân chạy như điên tới trợ giúp Tống Tiểu Hổ, một người một thú hợp tác, Tống Tiểu Hổ liền tỉnh lại.

Minh Trạch ở trong bóng tối nuốt xuống một búng máu, hai khôi lỗi công kích liền chậm lại. Hắn đồng thời điều khiển ba con rối cao cấp, kì thực phải tiêu hao rất lớn lực tinh thần, một con bị hủy nếu không kịp buông tuyến tinh thần thao túng, sẽ hao tổn mạch máu toàn thân.

“Tia chớp liêm!” Tống Tiểu Hổ xuất ra vũ khí ẩn trong dây chuyền, phối hợp cùng A Ly mãnh liệt rót vào nguyên tố hệ hỏa, ngọn lửa biến thành hình tia chớp lớn, lưỡi hái cắt nữ thi thành mảnh vụn. Trùng kích cực lớn, chấn núi phá thạch tạo thành một hố sâu dưới mặt đất, bổ con rối hệ thổ thành hai mảnh.

Minh Trạch đè nén không được nữa, một búng máu phun ra ngoài, Tống Tiểu Hổ nghe thanh âm dùng toàn bộ năng lượng cuối cùng hội tụ trong tay, kêu to đánh tới chỗ Minh Trạch. Minh Trạch cùng cây cối nơi núi đá bay ra ngoài, nặng nề ngã ở nơi xa, bị đập nhất thời không bò dậy nổi.

Tống Tiểu Hổ cũng phát độc, “Rầm” té xuống đất hôn mê bất tỉnh, da thịt màu mạch sắc mơ hồ hiện ra một tia hắc khí.

“A Ly, dẫn ta qua.” Lăng Hạ cố gắng phát ra chút thanh âm. Hắn không biết có phải vì bị Minh Trạch khống chế hay không, toàn thân cảm thấy nhẹ bẫng, không cảm thấy đau, hơn nữa còn như tượng không thể động.

Hắn mờ mờ ảo ảo cảm thấy loại cảm giác này rất không ổn.

Vết thương trên người A Ly cũng có độc, chỉ là, hình thể nó lớn, phát tác chậm hơn. Lăng Hạ gấp gáp, vội vàng dụ dỗ nó: “A Ly. . . . . . Ngoan. . . . . . nhanh cắn ta một cái. . . . . .”

Hắn nói hồi lâu, A Ly mới biến thành hình thể nhỏ, nhẹ nhàng cắn lên cổ tay hắn, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân —— hiển nhiên phía sau còn có người đuổi tới. A Ly nổi giận gầm lên một tiếng khôi phục hình thể hoàn toàn, đặt Lăng Hạ chung một chỗ với Tống Tiểu Hổ, bảo hộ dưới bụng.

Lăng Hạ nhúc nhích không được, chỉ có thể liều mạng gọi Tống Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ mau tỉnh lại. . . . . .”

Nhưng vô luận hắn gọi sao, Tống Tiểu Hổ cũng không nhúc nhích, hắn nghe âm thanh kia càng ngày càng gần, hết sức khủng hoảng —— hắn chết không có gì, nhưng liên lụy tiểu Hổ cùng A Ly thì. . . . . .

Hắn kêu đến khàn giọng, nhưng trên thực tế không lớn hơn tiếng muỗi kêu bao nhiêu.

Truy binh đã tới, rối rít bắt đầu vây công A Ly, A Ly ở nguyên chỗ né tránh công kích của những vũ khí kia, bị vài ma thú nhào lên người, còn một bước không chịu rời đi, dùng Xích Viêm thiêu tiểu binh thành tro tàn, lại có càng nhiều người nhân cơ hội dùng trường mâu xích sắt đánh vào người A Ly, kéo lấy da thịt A Ly, máu tươi chảy đầm đìa.

A Ly dùng sức tránh ra, những xích sắt kia liền giắt trên người nó, nó liều chết che chở Lăng Hạ cùng Tống Tiểu Hổ dưới bụng, những ma thú cùng tiểu binh nhất thời không có cách nào làm gì được nó.

Lăng Hạ liều mạng nghẹn nước mắt cay xè lại, hắn nhìn bụng A Ly trên đỉnh đầu của mình cùng những người xung quanh, khàn cả giọng nói: “Ngoan A Ly, ngươi rời đi trước đi, van ngươi. . . . . .”

Hắn không làm được gì cho A Ly và Tống Tiểu Hổ cả, mà lại được bảo vệ như thế.

Những người này bắt được bọn họ nhất định sẽ thẩm vấn một phen, nhưng nếu A Ly chiến đấu tiếp thì nhất định sẽ chết.

Lúc Lăng Hạ đang tuyệt vọng, rốt cuộc nghe được một giọng nữ trong trẻo quen thuộc nói: “Sao náo nhiệt thế này? Ta cũng muốn tham gia một chút, thế nào?”

Lăng Hạ kích động, đôi môi cũng run run lên: “Khắc Lan muội tử. . .. .”

Khắc Lan Mẫn Bạch không đợi mọi người dừng tay, trực tiếp đi tới chỗ Lăng Hạ. Lăng Hạ dùng sức kêu: “Khắc Lan muội tử, nhanh cứu tiểu Hổ cùng A Ly. . . . . .”

A Ly bị thương quá nặng, khó duy trì trạng thái hoàn toàn, co lại thành một cục chạy đến bên Lăng Hạ cùng Tống Tiểu Hổ.

Tô Mạc Chận chạy nửa đường liền truyền tin cho Khắc Lan Mẫn Bạch, Khắc Lan Mẫn Bạch ngồi trên ma thú hình chim, lập tức chạy tới. Chỉ là, nàng không có thủ dụ của Giáo chủ, một đám người đi theo phía sau bị đội tuần tra ngăn ở ngoài.

Nàng dụng độc, Tống Tiểu Hổ trúng độc mặc dù lợi hại, nàng cũng không để vào mắt. Nàng biết Lăng Hạ là dược người, lập tức kéo ngón tay Lăng Hạ cắt một đường, cứng rắn nhét vào miệng Tống Tiểu Hổ, như vậy sẽ khôi phục nhanh nhất.

Lăng Hạ mở to miệng thở hổn hển, yên tâm rồi, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng.

Lúc này Minh Trạch mới dùng lực yếu ớt bò dậy, vừa rồi Tống Tiểu Hổ đánh gãy tất cả xương sườn của hắn, vừa động chính là đau tê tâm liệt phế. Hắn cắn răng nghiến lợi đứng dậy, quát lên: “Thanh Minh Giáo chủ, hai người này lén xông vào giáo ta, vì sao ngươi lại làm bạn cùng tặc nhân?”

Khắc Lan Mẫn Bạch cắm cây gậy lên mặt đất phát ra một tiếng “Cộc”, cười lạnh nói: “Ta chỉ biết hai người này đều là bằng hữu của Giáo chủ, nếu Giáo chủ biết bạch uyên hộ pháp chiêu đãi bằng hữu y như thế, chỉ sợ sẽ không vui vẻ gì đi?”

“Bằng hữu gì?” Minh Trạch híp mắt cười lạnh nói, “Chỉ là con rối mê hoặc Giáo chủ thôi! Thanh Minh hộ pháp, ngươi vẫn đứng ở đó bên, đừng trách ta xuống tay vô tình!”

Hắn nói rồi vung tay lên, giơ ngọc bài lấy từ tay Lăng Hạ lên: “Thanh Minh hộ pháp, thấy ngọc bài như gặp giáo chủ, nếu ngươi cãi lời, chính là kẻ địch của ma tu đạo! Linh Xà đảo của ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?”

Sắc mặt Khắc Lan Mẫn Bạch trắng bệch, nhưng vẫn quật cường đứng trước mặt hắn.

“Ngọc bài này là A Tuyệt cho ta, bị hắn cầm đi. . . . . .” Lăng Hạ khó nhọc nói.

Khắc Lan Mẫn Bạch liền tỉnh táo, cười to nói: “Bạch uyên hộ pháp, ngươi trộm đạo ngọc bài của Giáo chủ, mới là tử tội đi?”

Sắc mặt Minh Trạch đột biến, quát lên: “Thanh Minh hộ pháp cùng tặc nhân làm bạn, cùng nhau bắt lại!”

Hắn phải nắm chặt cơ hội diệt trừ đám người kia!

“Vậy ta muốn xem bản lãnh của ngươi một chút!” Khắc Lan Mẫn Bạch gọi Chu nhi ra, Huyết Tri Chu một thân kịch độc như đồng khắc ra đánh về phía đám ám vệ, miệng còn bất chợt phun ra độc ti, những người đó nhất thời quân lính tan rã tan tác.

Minh Trạch giận dữ, ngón tay gảy nhẹ, Lăng Hạ nắm trường kiếm của Tống Tiểu Hổ đâm về phía Khắc Lan Mẫn Bạch.

Khắc Lan Mẫn Bạch đỡ lấy, Lăng Hạ liền bay ra ngoài, hung hăng đụng vào đá.

Hắn cảm giác mình sắp bất tỉnh, nói không nên lời, nhưng tay chân vẫn bị khống chế tấn công Khắc Lan Mẫn Bạch.

Khắc Lan Mẫn Bạch ngạc nhiên không hiểu, chỉ có thể nhếch nhác né tránh công kích của hắn. Con ngươi Lăng Hạ đã bắt đầu tan rã, đứt quãng nói: “Ta. . . . . . Bị. . . . . .”

“Lăng!” Một cỗ uy áp ùn ùn kéo đến, từ trên trời giáng xuống, Khắc Lan Mẫn Bạch biết nguy hiểm, gậy khẽ chống lui về phía sau mấy trượng, nơi nàng vốn đang đứng đã dấy lên hắc sắc hỏa diễm.

Gặp giáo chủ đột nhiên hiện thân, mọi người nhất thời dừng tay, giáo chúng quỳ xuống hành lễ nói: “Giáo chủ vạn tuế!”

Ngự Chi Tuyệt phi thân từ trên ma thú phi hành xuống, một tay tiếp được Lăng Hạ xiêu vẹo muốn ngã, ôm hắn trong ngực.

Lăng Hạ đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc, toàn thân chấn động, tinh thần đã tan rã tụ tập lại một chút.

Ngự Chi Tuyệt dò xét nội tức của Lăng Hạ một chút, cảm thấy huyết dịch toàn thân đều muốn đọng lại.

Y không biết vì sao mình chỉ rời đi ba ngày, Lăng Hạ đã biến thành bộ dáng này.

Ngày đó y rời liền hối hận, nhưng vì lòng tự trọng cao ngạo, đây là lần đầu tiên hai người tranh chấp, y có chút không ném được mặt mũi, nhớ tới pháp khí đó liền đi nghiên cứu thử.

Chỉ là, càng tra càng thấy pháp khí đó tuyệt diệu vô cùng, bên trong bao hàm các loại cấm thuật không tưởng tượng được, rơi vào dường như không thoát thân được. Y cảm thấy nếu cứ tu hành như vậy, trong vòng năm ngày là có thể tăng tu vi lên một cấp, có khi còn mở ra phong ấn của Song Đầu Xà trước thời gian đã định.

Dù như thế nào, y cũng muốn sớm lên vị trí Ma Tôn một chút.

Quyền lợi cùng thực lực càng cao, mới có thể bảo bệ người y muốn thủ hộ tốt hơn.

Y trái lo phải nghĩ, xoay xoay vặn vặn để phi hành thú mang tin tức cho Lăng Hạ, nói mình rời đi năm ngày, rất nhanh sẽ trở lại. Lại sợ đám người Tống Tiểu Hổ mang Lăng Hạ đi nên hạ lệnh đuổi mấy người đó ra khỏi địa bàn ma tu đạo, phân phó Tả trưởng lão Chử Ấn tín nhiệm nhất phái người coi chừng tẩm cung, bảo đảm không có vạn nhất.

Mộc khiêu ngưng tụ tà ác chi linh của ma tu đạo vài ngàn năm quả nhiên khó có thể thuần phục, thậm chí vài lần y thiếu chút nữa lầm đường lỡ bước, nhưng y nghĩ tới Lăng Hạ, đều nhất nhất vượt qua, thậm chí còn kết thúc tu hành trước hai ngày so với dự đoán.

Mới xuất trận y đã cảm thấy trong lòng cực kỳ lo lắng, cái loại dự cảm chẳng lành đó quả thật làm cho y khó ngồi yên. Rốt cuộc y không để ý Chử Ấn khuyên giải, lập tức rời đi cấm địa, không ngờ dọc đường liền nhìn thấy một màn hỗn loạn như vậy.

Lăng Hạ chống đỡ muốn nói chuyện, giọng Ngự Chi Tuyệt khàn khàn nói: “Huynh không cần nói gì bây giờ.”

Ngự Chi Tuyệt nói, từng trận mờ mịt, y nhìn khuôn mặt tái nhợt tới cực điểm của Lăng Hạ không chớp mắt, không bị thương nặng nhưng sao thân thể của hắn lại yếu đến mức đèn sắp cạn dầu như thế này?

Y dùng lực ôm Lăng Hạ, liều mạng truyền lực tinh thần trên người qua, trừ chuyện này y không biết mình còn có thể làm gì.

Minh Trạch khập khiểng đi tới, đến gần quỳ xuống nói: “Thuộc hạ không dám lừa Giáo chủ ——thật ra thì thân thể dược người này đã tử vong năm năm trước, dựa vào con rối chi hồn của thuộc hạ nên mới có hơi thở. Bây giờ hồn phách bên trong thuộc hạ hoài nghi là do có người dùng phương pháp Phụ Thể, muốn nhân cơ hội gây bất lợi cho Giáo chủ! Thỉnh giáo chủ đừng bị che mắt. . . . . .”

Hắn thấy Ngự Chi Tuyệt có tai như điếc, trong lòng biết thân thể kia vừa trải qua mấy hồi bị điều khiển, đích xác chống đỡ không nổi nữa rồi, liền lo âu nhìn Ngự Chi Tuyệt nói: “Thỉnh giáo chủ nén bi thương, hắn chỉ là con rối tặc nhân dùng để lừa gạt Giáo chủ. . . . . .”

Tầm mắt Ngự Chi Tuyệt chậm rãi dời qua, một đôi mắt màu tím nhìn Minh Trạch khiến cả người hắn phát rét.

Y chậm rãi nói: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”

Minh Trạch cúi đầu cắn răng nói: “Hắn không phải dược người năm đó, chỉ là con rối do người khác phái tới, hắn và những tặc nhân này cùng nhau tùy ý xông vào bạo thất Càn Khôn giáo ta cứu mấy cái kẻ tù tội kia ra chính là minh chứng! Kính xin Giáo chủ nghĩ lại. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt phất tay phát ra một hàng mũi băng nhọn, giận dữ nói: “Cút! Ta không nhận ra người mình yêu sao?”

Y nói những lời này dường như là hét ra, người ở chỗ này đều hai mặt nhìn nhau, những giáo chúng kia nghe càng biết chuyện không ổn, run lẩy bẩy đem đầu dính trên mặt đất không dám làm ra một cử động nhỏ nào. Ánh mắt Khắc Lan Mẫn Bạch quả thật là trừng còn lớn hơn so chuông đồng.

Tống Tiểu Hổ thể chất mạnh mẽ đã thức tỉnh, chỉ là, thân thể tạm thời không thể động, nghe lời này miệng cũng không khép lại được rồi, A Tuyệt nói ai, chẳng lẽ là Lăng đại ca? . . . . . .

Minh Trạch trọng thương căn bản không tránh thoát, nhưng rất nhanh có một bóng đỏ từ trên trời rơi xuống thay hắn ngăn cản ——là Chử Ấn đuổi theo Ngự Chi Tuyệt mà tới.

Chử Ấn quỳ xuống, dùng giọng vịt đực khô khốc nói: “Khởi bẩm Giáo chủ, bạch uyên hộ pháp nói là sự thật, thuộc hạ cũng có thể chứng minh.”

“A Tuyệt. . . . . .” đôi môi Lăng Hạ khó khăn giật giật, cuối cùng có thể khạc ra chữ.

Ngự Chi Tuyệt không để ý đám người Chử Ấn cùng Minh Trạch, chỉ chuyên tâm nhìn người trong ngực, như không muốn sống truyền năng lượng trong cơ thể qua.

Bây giờ Lăng Hạ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút quang ảnh, mặt của Ngự Chi Tuyệt cũng mơ mơ màng màng không thấy rõ, thính giác đã tiêu mất.

Hắn vô lực níu tay áo Ngự Chi Tuyệt nói: “Cầu xin đệ, đừng giết tiểu Hổ. . . . . . Ta và bọn họ cùng nhau cứu người Thánh Nữ Phong. . . . . . Tha thứ ta. . . . . .”

“Chỉ cần huynh làm bạn với ta, ta vĩnh viễn sẽ không động đến bọn họ, những người đó tùy huynh xử lý, ta đều không quan tâm.” Ngự Chi Tuyệt cảm thấy thân thể trong ngực hình như càng ngày càng lạnh, trong lòng chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

Lăng Hạ đã không nghe được giọng nói của y rồi, chỉ liều mạng nói: “. . . . . . Ngày đó đánh đau đệ sao? Thật xin lỗi. . . . . .”

Hắn nói xong, muốn đưa tay sờ mặt của Ngự Chi Tuyệt, nhưng dù làm như thế nào tay cũng không giơ lên được.

Ngự Chi Tuyệt dùng sức nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn dán vào mặt mình, giọng nói khàn khàn: “Không đau chút nào, Lăng, van cầu huynh đừng nói nữa, là ta sai!”

Tống Tiểu Hổ thần kinh thô không có ý thức được tình thế không đúng, dùng sức chống người ngồi dậy hét lớn: “Ngự Chi Tuyệt tên khốn kiếp này, có giỏi đấu với ta một trận! Ngươi nhốt Lăng đại ca trong tẩm cung, lại để tên thủ hạ bệnh hoạn kia thiết trí khống chế tuyến gì trên người huynh ấy là sao? Còn khống chế Lăng đại ca đánh nhau với ta! Ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi! . . . . . .”

Tống Tiểu Hổ nói một tiếng cao hơn một tiếng, thở hồng hộc nổi trận lôi đình, Ngự Chi Tuyệt nghe thấy mấy câu, ánh mắt như đao như kiếm quét lên người Minh Trạch cùng Chử Ấn, rất nhanh lại rơi vào người Lăng Hạ.

Lăng Hạ không cảm thấy được gì, bây giờ trái tim của hắn chợt co rút nhanh, đau đớn khó có thể miêu tả từ ngực lan rộng đến toàn thân, tứ chi hình như cũng đau theo rồi.

Hắn gấp rút hô hấp, không nói nên lời, mồ hôi lạnh làm ướt hết quần áo hắn.

Thân thể này đã chống đỡ không nổi nữa. . . . . .

Ý thức được sự thực này, Lăng Hạ càng thêm dùng sức trợn to hai mắt, muốn nhìn lại khuôn mặt của Ngự Chi Tuyệt một chút, làm thế nào cũng đều thấy không rõ.

Nguồn :

Thật ra thì hắn tình nguyện lúc mình chết không thấy được Ngự Chi Tuyệt hơn, như hai lần trước vậy, hắn không muốn Ngự Chi Tuyệt khổ sở.

“Ta sẽ không chết. . . . . .” Lăng Hạ khó khăn mấp máy đôi môi, “A Tuyệt tin tưởng ta. . . . . . Tự chăm sóc tốt mình. . . . . . Van đệ. . . . . . Đồng ý ta. . . . . .”

“Ta đều đồng ý! Chỉ cần huynh khỏe lại! Van huynh. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt sợ hãi ôm hắn, hận không thể vê hắn vào thân thể của mình.

Giống như nghe được hồi âm, Lăng Hạ cố gắng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “A Tuyệt đừng đau lòng. . . . . .”

Hô hấp của Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng lại, y nhìn đôi môi tái nhợt đến mức tận cùng của Lăng Hạ, trong lòng khủng hoảng đến cực hạn. Những lời đó như đâm thẳng vào tim y, y không nhịn được hôn lên, giống như không nghe được lời gì, người trong ngực vẫn còn khỏe mạnh.

Cảm giác cuối cùng của Lăng Hạ ở thế giới này, chính là nhiệt độ cùng hơi thở quen thuộc bên môi.

Hắn muốn lưu lại, cùng với A Tuyệt của hắn. . . . . .

Nhưng thân thể này đã hỏng hoàn toàn, như vậy, hắn còn có thể trở lại sao? . . . . . .

Suy nghĩ của hắn giống như không khí bay lên, Lăng Hạ mơ hồ nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt tuyệt vọng ôm “Mình”, Tống Tiểu Hổ ôm A Ly chống người ngồi dậy, Khắc Lan Mẫn Bạch ngạc nhiên muốn tiến lên.

Hắn không chớp mắt lại đau lòng nhìn Ngự Chi Tuyệt, những hình ảnh kia rốt cuộc càng ngày càng xa. . . . . .

______________

[​IMG] [​IMG] [​IMG]

Vậy là hết quyển ba rồi, thật sự là mình chưa đọc truyện nào mà nam chính lại chết đi sống lại nhiều lần như vậy [​IMG] Cái chết lần này của Lăng Hạ thật sự là cái chết đau thương nhất và bất đắc dĩ nhất trong số những lần chết đi sống lại của anh.

Chẳng lẽ lần này Ngự Chi Tuyệt lại phải bất lực nhìn Lăng Hạ rời khỏi mình lần nữa sao? Nhưng thân thể của Lăng Hạ ở thế giờ này đã bị hủy diệt hoàn toàn, làm sao Lăng Hạ còn có thể trở về bên Ngự Chi Tuyệt được nữa???

Chẳng lẽ kết cục của câu truyện vẫn không thể thay đổi . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK