Lăng Hạ có chút lo lắng, bởi vì thực tế không hoàn toàn giống kịch tình, ở trong nguyên tác, Minh Trạch sẽ không tham dự.
Trong ảo ảnh thạch Minh Trạch trước sau như một vẫn duy trì mặt than lạnh lùng, đứng chắp tay, cả người tản ra sát khí nồng nặc. Hắn không nói nhảm gì, tuyến năng lượng trên tay run lên, bỗng nhiên xuất hiện mấy chục con rối bao vây năm người Tống Tiểu Hổ ở chính giữa.
Tống Tiểu Hổ hét lớn một tiếng, trên tay hơn mười đạo Lôi Điện đánh ra chia năm xẻ bảy hai con rối trước mắt, thế nhưng con rối vẫn nhất thủ nhất cước, động tác như u linh, phạm vi công kích ngược lại càng lớn.
A Ly lộn một vòng khôi phục trạng thái hoàn toàn, phối hợp với Tống Tiểu Hổ hợp lực phóng xích viêm, màu đỏ ùn ùn kéo đến, thiêu ba bốn con rối thành một mảnh tro bụi, Tiêu Hồng Ngư cùng Tô Mạc Chận che chở hai cô gái ngăn cản những con rối khác đánh tới.
Minh Trạch cười nhạt một chút, con rối hắn luyện chế thuộc tính nào cũng có. Ngón út hắn hơi rung, dưới đất đột nhiên chui lên một bàn tay trắng xám, cầm mắt cá chân của Mộ Dung Tuyết trực tiếp kéo xuống. Mộ Dung Tuyết kêu khẽ một tiếng, Tiêu Hồng Ngư vung kiếm qua chỗ cái tay kia, nhưng không kịp, trong nháy mắt Mộ Dung Tuyết biến mất xuống đất.
“Bảo vệ tốt Thủy Linh!” Tô Mạc Chận lập tức xuất ra thú Địa Hành đi theo.
Thủy Linh lấy pháp khí phi hành ra nhanh chóng tránh ra công kích của con rối, quát lên: “Tiểu Hổ, bắt giặc phải bắt vua trước!”
Tống Tiểu Hổ bừng tỉnh hiểu ra, hai chân nhảy lên cực nhanh tránh thoát công kích của con rối trước mắt, cầm kiếm trực tiếp đâm qua chỗ Minh Trạch.
Minh Trạch đang muốn hắn tiến đến, kiếm Tống Tiểu Hổ còn chưa rơi xuống, phía sau hắn chợt toát ra một con rối hệ kim, hai tay bền bỉ giống như đá tóm chặt lấy kiếm Tống Tiểu Hổ.
Tròng mắt Minh Trạch tĩnh mịch, năm ngón tay phải chợt đưa ra, móng tay bén nhọn nhanh chóng xuyên qua bụng của Tống Tiểu Hổ, ngay cả khi bây giờ Tống Tiểu Hổ có hộ thân cường đại, vẫn bị hắn đâm máu tươi đầm đìa.
Tống Tiểu Hổ phản ứng cực tung một cước đá Minh Trạch, Minh Trạch dùng tay đỡ lấy lui về phía sau hơn một trượng, Tống Tiểu Hổ vận sức cắt tay con rối hệ kim thành mảnh vụn, thân kiếm không chịu nổi xuất hiện vết nứt.
Cùng lúc đó, con rối hệ thổ mang theo Mộ Dung Tuyết từ trong đất chui ra, dùng móng tay dài sắc bén lóe màu xanh dương u quang đưa qua cổ của Mộ Dung Tuyết. Ánh mắt Minh Trạch vừa lòng nhẹ giọng nói: “Tất cả dừng tay, nếu không ta giết nàng!”
Tô Mạc Chận bị thương quá nặng, cộng thêm chân của thú Địa Hành lần trước bị thương chưa hoàn toàn khôi phục, rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Mọi người ngẩn ngơ ngừng tay, Lăng Hạ vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm ảo ảnh thạch, lúc này cũng xuất ra một đầu mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi tốc độ đối chiến quá nhanh, hắn nhìn không kịp, thậm chí cũng không phản ứng kịp.
Mộ Dung Tuyết đã hôn mê, bị Minh Trạch nắm như nắm gà con trong tay.
Tống Tiểu Hổ thu kiếm, quát lên: “Ngươi muốn thế nào? Ra tay với một cô gái yếu đuối, bức chúng ta đầu hàng sao?”
Mặt Minh Trạch âm lãnh không thèm để ý, hắn biết sau lưng còn có thật nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh: “Mấy người các ngươi bây giờ nhận thua rời đi là tốt nhất, nếu không, bây giờ ta liền bóp chết nàng.”
Mộ Dung Tuyết bị đau rên rỉ một tiếng tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt nói: “Tống đại ca không cần lo cho ta, vô luận như thế nào, xin giúp ta cứu Thánh Nữ Phong. . . . . .”
Nàng còn chưa nói hết, móng tay Minh Trạch đã sâu sâu bấm vào da thịt mềm mại một cái, Lăng Hạ cùng Tống Tiểu Hổ đồng loạt kinh hô một tiếng: “Đừng!”
Lăng Hạ nắm quả đấm, hiển nhiên, từ trong lời Mộ Dung Tuyết có thể biết được, Ngự Chi Tuyệt đã xuống tay với Thánh Nữ Phong. Những chuyện này vốn chỉ có thể xảy ra khi Ngự Chi Tuyệt trở thành ma tôn, là vì mình nên mới vậy sao?
Trong đầu hắn hỗn loạn tưng bừng, lần này Ngự Chi Tuyệt hành động hiển nhiên hết sức không sáng suốt. Thánh Nữ Phong nói thế nào cũng là một môn phái hết sức có danh tiếng ở chính phái, mặc dù chính phái cũng có rất nhiều tệ đoan, các nơi phân trị hết sức hỗn loạn, nhưng địa vị Ngự Chi Tuyệt cũng không vững chắc. . . . . .
Vốn cho là mình có thể ngăn cản rất nhiều chuyện. . . . . . Hắn cắn môi một cái.
Ngự Chi Tuyệt chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hạ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, còn tưởng là vì Mộ Dung Tuyết nên trách cứ mình, tròng mắt nhất thời thoáng hiện một chút sát ý —— quả nhiên, không nên để mấy người này xông tới!
Minh Trạch lạnh lùng nói: “Còn không nhận thua sao?” Móng tay hắn có chứa kịch độc, máu chảy ra từ cổ Mộ Dung Tuyết đã biến thành màu tím, đau đớn cả người đều run rẩy.
Hắn biết Tống Tiểu Hổ cùng Giáo chủ có tình nghĩa tuổi thơ, đương nhiên sẽ không để cho hắn dừng lại lâu thêm, Ngự Chi Tuyệt hơn phân nửa cũng ở đây nhìn, cho nên hắn tạm thời sẽ không hạ sát thủ, nhưng mà, tuyệt đối cũng sẽ không để mấy người này rời khỏi địa bàn ma tu đạo!
Bất kỳ thứ gì gây ảnh hưởng nguy hiểm cho Giáo chủ, hắn sẽ đều tiêu diệt!
“Tiền bối Thánh Nữ Phong phải cứu, ” hai mắt Tống Tiểu Hổ sáng ngời, không chớp mắt nhìn Minh Trạch, “Mộ Dung cô nương ta cũng sẽ cứu, còn nữa, A Tuyệt ta chắc chắn cũng sẽ mang về!”
Hắn nói rồi khẽ gập người, trên người phát ra một tầng hào quang màu trắng nhu hòa nhàn nhạt, ánh sáng chung quanh cơ thể hắn mơ hồ hình thành một con rồng, dưới ánh bạch quang chiếu rọi, bất luận động tác của ai cũng bị chèn ép chậm chạp không dứt.
Lăng Hạ ngạc nhiên một hồi, hiển nhiên, một trong những tuyệt chiêu lợi hại nhất của nhân vật chính—— Long húc lực đã kích phát ra rồi!
Loại lực lượng này quả thật được xưng tụng là nghịch lực thiên thần, khuyết điểm chính là mỗi một lần sử dụng, Tống Tiểu Hổ sẽ lâm vào hôn mê mấy ngày, cho nên không dễ sử dụng, trong truyện cũng dùng có hai ba lần mà thôi.
Xem ra không chỉ có là nhân vật phản diện phát triển nhanh hơn so với trong truyện, nhân vật chính cũng vậy! Kịch tình lừa bịp a!
Khí áp ùn ùn kéo đến khiến Minh Trạch dường như thở không nổi, thậm chí những người khác bên trong tháp cũng có thể cảm thấy thân tháp hơi rung nhẹ. Tống Tiểu Hổ nhắm mắt lại lâm vào suy tưởng, chỉ cần là nơi bạch quang chiếu rọi tới, đều trong phạm vi tâm nhãn hắn thấy, bất kỳ động tác gì ở nơi này đều trong mắt của hắn, động tác cũng thả chậm gấp mấy trăm lần.
Hắn xác định, mình có thể tới trước móng tay của Minh Trạch lần nữa rơi, đoạt lại Mộ Dung Tuyết!
Ngự Chi Tuyệt chau chặt lông mày, âm thầm kêu không ổn, lần trước y cùng Tống Tiểu Hổ đối chiến, trên người đối phương không có loại lực lượng này.
Lực lượng chống đỡ tòa tháp này quan trọng nhất là trận pháp phong ấn của ma tu đạo, nhưng lực lượng trận pháp này bị bạch quang chiếu rọi thế nhưng lại giống như bông tuyết đụng phải ánh mặt trời, một chút xíu liền biến mất. Sợ rằng khi trận pháp phong ấn bị đánh rách thì cả tháp lâu cũng theo đó mà sụp đổ.
Nếu như tháp lâu quan trọng nhất tượng trưng cho ma tu đạo bị sụp đổ dưới sự khiêu chiến của mấy người chính phái, nhất định sẽ trở thành trò cười, thậm chí có thể trở thành cái cớ cho mấy cái lão già kia ma tu đạo công kích mình. . . . . .
Lúc bạch quang trên người Tống Tiểu Hổ bành trướng đến thời điểm mạnh nhất, hiện trường truyền đến thanh âm lạnh lùng của Ngự Chi Tuyệt: “Bạch uyên hộ pháp, ngươi thua, thả bọn họ đi lên.”
�
Minh Trạch dưới sự chiếu rọi của bạch quang bị áp bức đến không thể động đậy được, hắn nghe thấy thanh âm Ngự Chi Tuyệt, không dám nghịch lại, dụng hết toàn lực ném Mộ Dung Tuyết ra ngoài, ngực cuồn cuộn một hồi khí huyết.
Tống Tiểu Hổ vừa mới kích thích loại lực lượng này, vận dụng hết sức không ổn, phản xạ có điều kiện đưa tay đón Mộ Dung Tuyết, không cẩn thận, lực lượng nhất thời như bom nguyên tử chợt bạo phá ra.
Lực lượng một khi xuất ra, Tống Tiểu Hổ nhất thời lâm vào hôn mê. Tô Mạc Chận cùng Tiêu Hồng Ngư xông về phía trước mỗi người đỡ một người, mặt đất rung chuyển một hồi, tháp lâu bắt đầu sụp đổ!
Bên này hình ảnh trên ảo ảnh thạch chợt biến thành một mảnh trắng như tuyết, Lăng Hạ bị lắc lư đứng không vững, Ngự Chi Tuyệt nắm eo hắn liền muốn rời đi. Lăng Hạ vội vàng bắt cánh tay y lại nói: “Mau cứu tiểu Hổ!”
Ngự Chi Tuyệt chần chờ, mở lá chắn phòng hộ, cõng Lăng Hạ hướng tới chỗ đám người Tống Tiểu Hổ. Chỉ trong chốc lát, vô số đá lớn đá vụn từ phía trên tuôn rơi xuống, ở trong bóng tối Lăng Hạ chỉ cảm thấy thân thể một rơi xuống hoặc là lên cao, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Đột nhiên lâm vào yên lặng giống như chết, cảnh vật đung đưa chung quanh chợt biến mất. Ngự Chi Tuyệt ôm sát Lăng Hạ chợt đứng lại, cau mày nói: “Có chút không đúng.”
Chung quanh là một vùng tăm tối, cảnh vật trong tháp lâu đột nhiên biến thành vô số mật đạo quanh co gập ghềnh tương liên——trong tháp lâu cư nhiên còn ẩn pháp trận cấp hai!
Hơn nữa bọn họ đã bước chân vào trong đó, chỉ sợ Tống Tiểu Hổ cùng Minh Trạch mấy người cũng rơi vào bên trong.
Lăng Hạ không thể nhìn trong bóng tối, vội vàng lấy pháp khí chiếu sáng ra, chung quanh quanh co khúc khuỷu vô số đường nhỏ, nhìn giống như mê cung. Hắn kinh ngạc nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Ngự Chi Tuyệt suy nghĩ, trên mặt hiện ra một tia hỉ khí: “Ta đọc trong một quyển sách của Càn Khôn giáo có thấy một tin đồn, nói là tháp lâu có phong ấn một bảo khí ma tu đạo, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được —— xem ra nó ở trong pháp trận ẩn cấp hai này. Không trách được không ai tìm thấy, ai ngờ đánh sụp pháp trận phong ấn tòa tháp này mới có thể xuất hiện pháp trận ẩn đây?”
Lăng Hạ rốt cuộc cũng nghĩ tới, thân thể liền cứng ngắc, đương nhiên hắn biết vật kia là cái gì!
Vật kia được đặt tên là mộc kiêu, ngưng tụ tà ác chi linh ma tu đạo vài ngàn năm, lực lượng tà ác khổng lồ, giỏi nhất là hấp dẫn lòng người. Ngự Chi Tuyệt lấy được nó trở nên càng điên cuồng tà mị, cuối cùng còn lấy đồ vậy quỷ dị kia làm tâm vũ khí hủy diệt thế giới! Xem ra tháp lâu vô ý sụp đổ, vật này cũng nói trước kiếp này rồi!
Hắn căng thẳng nắm chặt cánh tay Ngự Chi Tuyệt, giãy giụa nhảy xuống, vô luận như thế nào, cũng không thể để Ngự Chi Tuyệt lấy được thứ đồ vật quỷ dị đó!
Ngự Chi Tuyệt nhận ra hắn căng thẳng, chỉ nghĩ hắn lo lắng an nguy của đám người Tống Tiểu Hổ, liền kéo tay của hắn nói: “Không phải lo lắng, đi theo ta.”
“Ừ, không biết tiểu Hổ bọn họ ở chỗ nào, bọn họ đều bị thương. . . . . .” Lăng Hạ dò xét cẩn thận tiểu đạo chung quanh, nhìn qua giống nhau như đúc, không hề có chỗ đặc biệt gì.
Ngự Chi Tuyệt chỉ cảm thấy sâu bên trong hình như có một cỗ lực lượng đang kêu gọi mình, hấp dẫn mình đi về phía trước, liền lôi kéo Lăng Hạ trực tiếp đi về trước, tử quang trong mắt như ẩn như hiện.
Lăng Hạ cảm thấy nhiệt độ trên người y nóng bỏng, khác nhiệt độ bình lành lạnh ngày thường, không khỏi có chút lo lắng: “A Tuyệt?”
“Ta không sao.” Ngự Chi Tuyệt khắc chế sự khát máu đột nhiên hiện lên trong lòng, híp mắt lại nói: “Phía trước có đồ, đi theo ta.”
Không biết đi bao lâu rồi, Lăng Hạ chỉ có cảm giác hô hấp của mình càng ngày càng gấp, một hồi lâu Ngự Chi Tuyệt cũng không nói một tiếng, bước chân càng chạy càng nhanh, cảm giác rùng mình đột nhiên từ trong đáy lòng hắn dâng lên.
Lúc hắn đang lo âu muốn hỏi rõ ràng, Ngự Chi Tuyệt đột nhiên ngừng lại, chợt vỗ lên tường, bức tường chấn động một hồi ——thì ra trên tường có một cánh cửa.
Ngự Chi Tuyệt bất giác buông tay Lăng Hạ, mắt hoàn toàn biến thành màu tím, trực tiếp đẩy cửa vào, bên trong chỉ có một cái bàn, phía trên để một thứ nhìn như bóng đèn phổ thông.
Lăng Hạ trực giác cảm thấy không ổn, lo lắng ngăn trước mặt y nói: “A Tuyệt, không nên đụng!”
Ngự Chi Tuyệt ngoảnh mặt làm ngơ lắc mình tránh qua hắn tiếp tục đi về phía trước, tay phải dùng sức cầm cái pháp khí đèn đó giơ lên, tử quang quỷ dị từ pháp khí xông tới, bao phủ khuôn mặt của tinh xảo y tươi đẹp giống như quỷ.
Vô số ý niệm giống như nước lũ ùn ùn kéo đến trong đầu Ngự Chi Tuyệt, nổ tung, phóng đại, dẫn dắt dục vọng ra chôn giấu sâu nhất trong lòng y.
Muốn mạnh hơn nữa nhiều lực lượng hơn nữa, muốn nắm trong tay tất cả. . . . . .
Muốn hủy diệt!
Hủy diệt những kẻ từng chê cười mình, nhục nhã mình, tất cả thế giới xấu xí này!
Hủy diệt những người từng tổn thương Lăng, hủy diệt cái tên đầu nhím chướng mắt đó cùng con tuyết viêm kia. . . . . .
Người đang nói nhỏ trước mắt mình là ai? Mùi vị trên người mê người làm cho người ta gần như điên cuồng. . . . . .
Thật là nhớ, thật là muốn đè hắn ở phía dưới, nuốt vào trong bụng, để cho huyết nhục của hắn cùng mình chung một chỗ. . . . . .
Lăng Hạ hoảng sợ nhìn Ngự Chi Tuyệt giơ đèn từ từ tiến tới gần mình, ánh mắt của y đã biến thành một mảnh tím hỗn độn, bắn về phía mình mang theo một loại âm lãnh cùng tham lam như xà, xa lạ đáng sợ.
Hắn không nhịn được rùng mình, bước nhanh tới trước muốn kéo thứ quỷ dị kia xuống: “A Tuyệt, đưa nó cho ta. . . . . .”
Sau một khắc, hắn liền bị Ngự Chi Tuyệt khống chế không thể động đậy, tay Ngự Chi Tuyệt khẽ vung, vật kia cũng biến mất vô tung theo.
Ngự Chi Tuyệt cúi người tham lam ngửi con mồi dưới tay, dùng âm điệu gần như điên nói: “Ngươi là của ta!”