• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ Mộ Dung Tuyết trị liệu, rốt cục lông của Đại Bạch Tiểu Bạch cũng đã dài ra, cặp bạch đầu ưng lông chim đầy đặn uy mãnh cao lớn ngồi xổm cùng nhau, thấy thế nào cũng là tinh thần phấn chấn.

Lăng Hạ rất vui vẻ, lần này hắn phải đáp ứng rất nhiều điều kiện khó có thể mở miệng, khó khăn lắm mới có thể xuất môn một mình. Bình thường hắn hơi đi xa một chút chút, cho dù có vội Ngự Chi Tuyệt cũng muốn cùng, có đôi khi tránh không được cảm thấy bó chân bó tay. Ngẫu nhiên ra ngoài một mình, cảm giác nhưng không tồi.

Thực ra bây giờ trình độ lực tinh thần và năng lượng nguyên tố của hắn đã được xem là cao thủ, Ngự Chi Tuyệt không giống như trước coi hắn làm bằng thủy tinh mà bảo hộ đối đãi, nhưng vẫn rất khẩn trương, mỗi ngày đều có ma thú truyền thư.

Lăng Hạ ở Thánh Nữ Phong không đến mười ngày, đã thu được hơn hai mươi bức thư.

Mỗi ngày nhìn ma thú truyền tinh bay tới bay lui trên trời, ý cười nhẹ nhàng như hiểu rõ tất cả của Mộ Dung Tuyết làm Lăng Hạ nhịn không được có chút xấu hổ.

Ngự Chi Tuyệt hình như là mê viết thư rồi, bỗng chốc biến thành thi nhân, phong hoa tuyết nguyệt, thấy cảnh thương tình cái gì a, muốn văn vẻ hoa mỹ thế nào có hoa lệ thế đó.

Mấy câu này Lăng Hạ đọc cái hiểu cái không, mỗi ngày đều dùng bút lông chim hồi âm. Hắn viết mấy câu đơn giản, đều là hôm nay mình làm cái gì linh tinh, cuối cùng lại lấy lòng nói một câu “Ta cũng nhớ đệ”, miễn cho Ngự Chi Tuyệt nhịn không được chạy tới bắt hắn trở về.

Đại Bạch như lột xác, đôi mắt nhỏ vốn phờ phạc ỉu xìu bây giờ ngày nào cũng trợn tròn, như nữ vương vênh mặt hất hàm sai khiến Tiểu Bạch, bộ dáng kiêu ngạo giống như lúc ban đầu Lăng Hạ nhìn thấy. Tiểu Bạch nén giận đánh không đánh trả mắng không mở miệng, Lăng Hạ nhìn mà buồn cười không thôi.

Lúc tới hắn mang một cặp bình pháp khí lưu ly hệ thủy cấp sáu do bản thân luyện chế làm lễ vật cho Mộ Dung Tuyết, rất xinh đẹp —— đương nhiên, là gạt Ngự Chi Tuyệt. Ma Tôn đại nhân ghen tuông mấy năm như một ngày làm hắn luôn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hình như không sửa được. . . . . .

Bây giờ lông của Đại Bạch Tiểu Bạch đã mọc ra, Lăng Hạ cũng chuẩn bị rời đi, Mộ Dung Tuyết lại tặng hắn không ít mầm linh thảo cùng đan dược.

Trên đường trở về, Lăng Hạ cưỡi Đại Bạch ngao du vân hải, có vài phần thanh tịnh giống như tên của nó.

Mười ngày nay không gặp Ngự Chi Tuyệt, hắn cũng có chút nhớ.

Bay mấy canh giờ sau Lăng Hạ bảo Đại Bạch Tiểu Bạch đáp xuống, tìm nơi có nguồn nước nghỉ tạm. Hắn dùng thảo dược Mộ Dung Tuyết tặng làm điểm tâm, có vài loại vị trà xanh, ngọt mà không ngấy ăn rất ngon, còn có thể khôi phục thể lực. Hắn bẻ nát điểm tâm, cho Đại Bạch và Tiểu Bạch ăn một ít.

Trong rừng đột nhiên ồn ào, Lăng Hạ nhíu mày, thấy một đám người cầm đao kiếm chạy ra, kêu to “Quái vật a, cứu mạng!”

Hắn cảnh giác đứng lên tiến vào trạng thái đề phòng, Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng dựng thẳng lông chim híp mắt nhìn.

Mặt đất chấn động từng đợt, giống như có mãnh thú đang đi về hướng này!

Không đúng, là một thứ có năng lượng hệ mộc rất lớn!

Lăng Hạ tập trung tinh thần nhìn vào khu rừng, một loài thực vật cao lớn giống như thụ nhân từ trong rừng từng bước một đi ra! Bởi vì “chân” nó rất dài, cho nên ngay cả khi bước chậm, nhưng tốc độ lại không chậm. Chung quanh nó quấn vô số xúc tua dài đầy gai nhọn, ba bốn người bị xúc tua quấn lấy tay chân tha ở phía sau, kêu lên thảm thiết.

Tính khí Đại Bạch táo bạo, cánh khẽ vỗ phát vài cơn gió lốc đánh qua, chặt đứt vài cái xúc tua của thực vật kia, nhưng rất nhanh có càng nhiều xúc tua từ thân thể nó mọc ra, giống như vô số con rắn uốn lượn bơi lội trong không trung.

Lăng Hạ đột nhiên nhớ tên của loài thực vật này —— thụ tiêu!

Đây là loại thực vật có chỉ số thông minh và có thể hoạt động, rất hiếm thấy, lấy động vật làm chất dinh dưỡng, tác dụng cụ thể của nó là gì hắn lại quên mất. Hắn từng đọc trong sách, còn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết. Nhớ mang máng bên trong có ghi, chỉ cần thụ tiêu ở trên mặt đất, sẽ liên tục không ngừng thu hoạch năng lượng, chém không hết, trừ khi nhổ gốc của nó ra.

Thụ tiêu đâm mũi nhọn của xúc tu vào thân thể vài người bị nó trói chặt, Lăng Hạ không chần chờ, lấy ra một pháp khí công kích hệ hỏa. Hắn nhắm ngay thụ tiêu phát động công kích, một cầu lửa lớn bắn ra, đốt đứt mấy xúc tu trên thân thể những người kia.

Nhân dịp thụ tiêu đang khôi phục, hắn vội vàng ngưng tụ năng lượng nguyên tố hệ mộc trong cơ thể, hấp dẫn thụ tiêu, để những người bị thương đào tẩu. Dù sao cũng có Đại Bạch và Tiểu Bạch che chở, vả lại thụ tiêu chỉ khó chơi một chút, nhưng cấp bậc cũng không cao.

Quả nhiên, thụ tiêu khôi phục lại rồi liền bị năng lượng hệ mộc của hắn hấp dẫn, ngay lập tức đã đi tới, Lăng Hạ mang nó đến một nơi rộng rãi, Đại Bạch Tiểu Bạch lập tức thay nhau phát ra gió lốc công kích. Thụ tiêu bị cắt thành bảy tám khối, tốc độ khôi phục càng ngày càng chậm, cuối cùng chỉ còn lại phần gốc kéo dài hơi tàn.

Lăng Hạ bảo Đại Bạch Tiểu Bạch dừng lại, bản thân nắm kiếm chậm rãi đi tới, cấp tốc đào gốc thụ tiêu ra. Tuy rằng thụ tiêu cao lớn, nhưng rễ chỉ cỡ cái bát, rất nhanh đã bị đào ra, một ít chất lỏng lục sắc dính lên tay Lăng Hạ. Lăng Hạ kiểm tra một chút, biết chất lỏng kia không có độc, cũng không để ý lắm.

Gốc thụ tiêu vừa rời đất, lập tức héo rũ thành gỗ khô, Lăng Hạ tiện tay vứt nó lên mặt đất, nhanh chóng tới bờ sông tẩy sạch tay, cưỡi Đại Bạch tiếp tục bay đi.

Sau nửa canh giờ, Lăng Hạ cảm thấy trên tay hình như hơi nóng. Hắn cả kinh, vội vàng dùng một viên thuốc giải độc Mộ Dung Tuyết tặng, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhanh, sau đó hết hẳn. �

Đợi đến buổi tối tại khách sạn, lúc Lăng Hạ rửa mặt vô ý thấy cái bóng trong nước, liền ngẩn người. Hắn cảm thấy hình như mình hơi thay đổi, lại không nói được thay đổi chỗ nào.

Hắn mê hoặc một trận lại nghỉ ngơi, cách cung điện của Ngự Chi Tuyệt còn có mấy ngày lộ trình, phải khôi phục thể lực cho tốt.

Trên tường khách sạn có gương, ngày hôm sau Lăng Hạ soi gương cột tóc mới sửng sốt —— tối hôm qua hắn nhìn không ra thay đổi chỗ nào, bây giờ đã thấy rất rõ ràng—— mình trong gương, trong một đêm liền trẻ lại rất nhiều!

Người tu hành sống lâu cỡ hai trăm năm tới năm trăm năm, lúc hai mươi tuổi đến hơn một trăm tuổi cơ bản có thể bảo trì dung nhan không thay đổi, nhưng chắc chắn không có khả năng xuất hiện hiện tượng trẻ lại.

Lăng Hạ hoảng sợ một hồi, vội vàng tìm tư liệu trong túi trữ vật, liền phun ra một ngụm máu già. Dịch của thụ tiêu có một loại năng lượng kỳ dị, có thể làm cho người ta một ngày trẻ lại ba tuổi, đợi đến khi người đó biến thành trẻ con, sẽ tử vong.

Mẹ nó, phản lão hoàn đồng không phải cũng như vậy chứ? Còn một ngày dài bằng ba năm nữa! Thật ứng với mất lời kịch buồn nôn của Ngự Chi Tuyệt ở trong thư. . . . . .

Hắn bây giờ hai mươi lăm tuổi, nói cách khác, hơn một tuần nữa là có thể thống thống khoái khoái chui lại vào bụng mẹ rồi.

Trong sách cũng ghi phương pháp giải trừ, là một loại linh thảo hiếm thấy. Nơi này cách Thánh Nữ Phong không xa, Lăng Hạ vội vàng viết phong thư để Tiểu Bạch mang qua cho Mộ Dung Tuyết, kể rõ tình huống, hỏi Thánh Nữ Phong có hay không. Hắn cưỡi Đại Bạch tiếp tục về Càn Khôn giáo, tìm Ngự Chi Tuyệt hỗ trợ hai phương hợp lực.

Lăng Hạ thầm kêu không hay, sắc mặt của Ngự Chi Tuyệt hắn đều có thể tưởng tượng ra, thực ra hắn cũng không sợ hãi lắm.

Hắn không dám chậm trễ lập tức xuất phát, ngày đêm không ngừng chạy đi, rút năm ngày lộ trình thành ba ngày.

Dù vậy, lúc nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ đã lui tới bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, lùn đi cả khúc, chỉ đến bả vai Ngự Chi Tuyệt. Hắn chột dạ không dám ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt len lén quan sát động tác của Ngự Chi Tuyệt.

Chờ Ngự Chi Tuyệt khó có thể tin nâng cằm của hắn lên, Lăng Hạ ngẩng đầu nặn ra một nụ cười mỉm, dùng tiếng nói thiếu niên trong trẻo nhu hòa nói: “Một ngày không gặp, như cách ba năm. Bởi vì nhớ A Tuyệt, cho nên ta liền tuổi lại rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK