Mục lục
THIÊN TÀI CUỒNG PHI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: aries mai.



Thanh âm gào thét như dã thú rên rĩ lại có phần phẫn nộ.



Trong nháy mắt, toàn bộ người trong kinh thành Ly Phong quốc đều ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một bóng trắng phong hoa tuyệt đại đập vào mắt mọi người, trong lòng không khỏi kích động.



“Là Nhược Ly, Nhược Ly trở về rồi.”



Tâm Nam Y không khỏi run rẩy, bàn tay che đôi môi đỏ mọng, trong mắt dịu dàng ánh lên tia kích động.



Chẳng biết vì sao Nam Y lại có một cảm giác nàng trở về thì tất cả nguy hiểm đều được hóa giải dễ dàng.



Hào quang quanh người Độc Giác Thú bao phủ cả phiến đại lục, dưới ánh mắt kích động của mọi người dần dần đáp xuống, dường như cảm nhận được sự phẫn nộ của Dạ Nhược Ly nên đôi mắt ôn nhu lại hiện lên sát ý vô tận.



“Sa Sa!”



Dạ Nhược Ly thả người nhảy xuống, thân hình nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hỏa Vũ Sa.



“Ngươi đã về? Ta biết ngươi nhất định sẽ trở về…” Hỏa Vũ Sa nở nụ cười thê mỹ (thê lương nhưng đẹp), thần kinh căng cứng nhìn nữ tử trước mặt, toàn bộ trầm tĩnh lại.



“Nhược Ly, rốt cuộc ta cũng có thể giúp ngươi được chuyện gì đó.”



Mặc dù gia tộc tương trợ và gia tộc Bắc Ảnh là đối thủ một mất một còn nhưng Hỏa Vũ Sa và Hỏa Viêm lại chọn đứng về phía Dạ Nhược Ly, dù có mang tiếng là phản bội gia tộc, nhưng cách làm của bọn họ giống như dệt hoa trên gấm mà thôi, cho dù không có bọn họ Dạ Nhược Ly cũng sẽ không thua.



Mà hôm nay, trước khi Dạ Nhược Ly trở về, nàng (HVS) đã thay nàng (DNL) bảo hộ tốt thân nhân, cuối cùng cũng không còn gì hối tiếc nữa…



“Sa Sa, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện gì, tuyệt đối không!”



Ánh mặt trời chiếu lên dung nhân kiên định, nhưng mà khi kiểm tra thân thể Hỏa Vũ Sa, bi thương mãnh liệt và phẫn nộ như thiêu đốt lòng nàng, màu đen trong mắt đã lấp đầy tức giận.



“Chủ mẫu, tiểu Sa Sa nàng…” Trái tim Hàn Phong xiết chặt, ôm nữ tử vào lòng, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ khẩn trương như thế.



Nếu như chủ mẫu không thể cứu chữa được cho tiểu Sa Sa, như vậy…



Không, không thể, hắn sẽ không để nàng chết! Nếu không, cho dù giết hết tiên nhân cũng khó có thể tiêu hủy lửa giận trong lòng hắn!



“Nhược Ly, thương thế của tiểu muội như thế nào?” Hỏa Viêm nắm chặt nắm đấm, con ngươi nhìn Dạ Nhược Ly, dung nhan tuấn tú như thần xen kẽ nhiều sáng tối: “Cho dù như thế nào, ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp!”



Hắn tin tưởng, tin tưởng nữ nhân mà tiểu muội tín nhiệm, trên đời này không có chuyện gì mà nàng làm không được.



Những người còn lại cũng nhìn Dạ Nhược Ly, nội tâm vô cùng khẩn trương, bởi vì Hỏa Vũ Sa vì gia tộc Bắc Ảnh nên mới bị thương, bọn họ sao có thể không lo lắng cho sự an nguy của nàng?



“Tánh mạng không có gì đáng lo ngại, chỉ là…” Thanh âm có chút dừng lại, trong mắt xoẹt qua hàn ý: “Đan điền bị hủy, tuy ta có biện pháp cứu nàng hơn nữa còn giúp nàng hồi phục lại như trước nhưng dược liệu cần thiết rất khó tìm.”



Lúc Dạ Nhược Ly nói Hỏa Vũ Sa bị hủy đan điền, Hàn Phong và Hỏa Viêm đều lộ vẻ tuyệt vọng nhưng nghe thấy lời sau, phần tuyệt vọng lại hóa thành kiên nghị.



Mặc kệ có khó khăn cỡ nào, có hy vọng còn hơn không.



“Hừ, hoang đường!” Trưởng lão tiên nhân hừ lạnh một tiếng, chính tay lão hạ thủ sao có thể không rõ? Muốn khôi phục lại đan điền bị hủy căn bản không có khả năng, cho dù là Thần cũng không làm được.”



Gương mắt, Dạ Nhược Ly bước từng bước chậm rãi về phía tiên nhân.



Cuồng phong nổi lên, lá rụng phiêu dật theo bước chân nàng, khí thế cường hãn không chút nghi ngờ, tóc đen như nhảy múa trong gió, mị hoặc lòng người.



“Tiên nhân các ngươi đến đây cũng đừng mong có thể trở về, tổn thương bằng hữu của ta chính là kẻ thù không đội trời chung! Hôm nay các ngươi nhất định phải chết!”



Người bằng hữu hai kiếp vì bảo hộ thân nhân của nàng mà đan điền bị hủy, cho dù nàng có thể chữa trị nhưng…Nếu như nàng đến chậm một bước? Hỏa Vũ Sa liệu có khả năng sống sót?



Thân nhân của nàng cũng sẽ bị giết chết!



Bọn hắn đã phạm vào điều mấu chốt của nàng, không giết bọn hắn Dạ Nhược Ly nàng thề không làm người!



“Ha ha, chuyện cười, chỉ bằng một Huyền tôn cấp thấp cũng đòi đánh bại 3 Huyền tôn?” Lão giả cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường, ánh mắt trào phúng nghiễm nhiên giống như nghe được câu chuyện cười.



Lần này tới đây chỉ có 3 Huyền tôn, trừ lão ta còn có 2 người Huyền tôn cấp thấp, nhưng đối phó với một Huyền tôn cấp thấp lão có chút cảm giác chuyện bé xé ra to, giết gà bằng dao mổ bò.



Đối mặt với sự châm chọc của lão giả, Dạ Nhược Ly cũng không nói một lời, nàng rút kiếm ra, mặt không biểu tình đi về phía 3 người.



“Hồng lão, ngươi là Huyền tôn trung cấp không nên ra tay, nữ tử này do ta và Mân lão đối phó là đủ.”



Nói lời này là một trong hai người Huyền tôn cấp thấp, con ngươi âm hiểm nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, âm lãnh cười: “Ngươi chỉ có 1, chúng ta có 3, ngươi cho rằng với sức của mình ngươi có thể thắng được chúng ta?”



Bên ngoài Nam Vương phủ sớm đã tụ tập vô số người tới xem, nghe thấy lời tiên nhân kinh ngạc mở to mắt.



“Huyền tôn? Nàng đã đột phá lên Huyền tôn? Một Huyền tôn 20 tuổi? Cái này cũng thật quá biến thái rồi, Huyền Vũ đại lục trải qua vạn năm cũng chưa có ai đến 20 tuổi đã đạt được Huyền tôn đâu.



“Ha ha, ai nói nàng chỉ có một, chẳng lẽ chúng ta không phải người sao?”



Trên bầu trời một tiếng cười sang sảng truyền tới, lúc mọi người gương mắt lên nhìn chỉ thấy 4 Huyền thú xoẹt qua phía chân trời, lướt qua cấp tốc bay tới.



“Huyền tôn?” Thần sắc Bắc Ảnh Lạc khẽ giật mình, thực lực của lão là Huyền Hoàng lại không nhìn ra, những người này là cường giả Huyền tôn? Nhưng làm lão ngạc nhiên hơn là những người này lại cùng phe với bọn họ.



Bốn người Lam trưởng lão ngay ngắn nhảy xuống huyền thú, cung kính bước tới chỗ Dạ Nhược Ly.



“Nhược Ly đại sư, chúng ta tới muộn.”



“Ha ha, so tốc độ, chúng ta lại không sánh bằng Nhược Ly đại sư ngài, hy vọng Nhược Ly đại sư không tức giận.”



“Hừ, tiên nhân thật sự quá to gan, ngay cả Nhược Ly đại sư cũng dám động đến, cũng không hỏi một chút Nhược Ly đại sư của chúng ta là ai? Dám tổn hại đến thân nhân của nàng, các người ngại mình sống quá lâu sao?”



Mọi người ngươi một câu ta một câu quở trách tiên nhân, bọn hắn quở trách cũng thật sảng khoái, những người khác thì hoàn toàn bị dọa sợ rồi.



Những…Những cường giả Huyền tôn này là người của nàng? Nàng rởi khỏi đây mới có mấy tháng, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngay cả Huyền tôn cũng kính trọng nàng? Hơn nữa còn gọi nàng là Nhược Ly đại sư?



“Ha ha.” Nam Y khoan khoái dễ chịu cười to hai tiếng, tất cả bất an đều tan thành mây khói: “Ta sớm đã nói qua tiên nhân các người sắp chết đến nơi rồi cũng không biết, động thủ với bọn ta, các ngươi sẽ bị đệ nhất biến thái nhất đại lục điên cuồng trả thù!”



Nhìn áo trắng phiêu nhiên, Hỏa Vũ Sa chậm rãi nở nụ cười, dung nhan tái nhợt lộ vẻ suy yếu.



“Những người này tự ta sẽ xử trí, các ngươi giúp ta bao vây lại, hôm nay một người cũng không tha!” Dạ Nhược Ly cầm kiếm trong tay, chỉ vào đám người kia: “Các ngươi, đã chuẩn bị cái chết cho mình chưa?”



Sắc mặt Hồng lão biến đổi, nếu những người này cùng nhau xông lên, bọn hắn nhất định không phải là đối th, nhưng một Huyền tôn cấp thấp lại dám hỏi một Huyền tôn trung cấp là đã chuẩn bị chết chưa?



Cái đó với việc một con kiến có thể giết chết một con voi có gì khác nhau?



“Ngươi muốn chết lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.” Trong mắt bắn ra sát ý, Hồng lão thả mình nhảy lên, bạch quang trong tay lão bắn ra, với tốc độ sấm sét đánh về phía Dạ Nhược Ly.



Lão tin tưởng đan điền của nữ tử này nhất định cũng sẽ bị hủy.



Bởi vì thực lực Huyền tôn trung cấp và Huyền tôn cấp thấp tuy nói chỉ kém nhau một bậc nhưng cách biệt ấy lại như trời với đất, rõ ràng quá lớn.



“Oanh!”



Ngay lúc Hồng lão đang cười đắc ý thì bạch quang đột nhiên đánh về phía mặt đất, sau đó nụ cười của lão cứng lại…



“Cái này…Điều này sao có thể?” Hung hăng dụi mắt, ánh mắt Hồng lão nhìn chằm chằm vào cái hố sâu, ngơ ngác há to mồm, một bộ dạng không thể tin được.



Nàng chỉ là một Huyền tôn cấp thấp lại có thể tránh được công kích của mình? Chẳng lẽ công kích của lão chưa đủ mạnh?



Nhưng Hồng lão chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lão vội vàng hoàn hồn, cách đó không xa Dạ Nhược Ly nâng kiếm trong tay lại có vô số kiếm bắn ra, mấy trăm cây kiếm toàn bộ đều nhắm vào Hồng lão.



Lau mồ hôi lạnh trên trán, Dạ Nhược Ly vung tay phải lên, mấy trăm thanh kiếm bay vút lên trời xanh, mọi người ai cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người của mấy trăm thanh kiếm ấy.



Rung động, quá rung động, nàng lại có thể khống chế nhiều kiếm như vậy, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?



Lúc này, Dạ Nhược Ly sử dụng huyền kỹ là Vạn Kiếm Quy Tông, là một trong những chiêu thức mà kiếp trước nàng học được, bất quá trước đó không khống chế được nhiều kiếm, uy lực cũng không lớn cho nên chưa từng sử dụng qua.



Hôm nay thực lực của nàng đã lên Huyền tôn, có thể khống chế hơn trăm cây, hơn nữa dựa vào thực lực mà tăng lên, cuối cùng có thể khống chế hơn vạn cây, cho nên huyền kỹ này mới có tên gọi là Vạn Kiếm Quy Tông.



Ngẫm lại xem, vạn kiếm bay lơ lửng trên trời, thật sự làm người ta rung động đến cỡ nào? Bất quá Dạ Nhược Ly muốn đạt được trình độ này cũng vô cùng khó khăn, dù sao kiếp trước nàng cũng không khống chế được nhiều như thế.



“Ầm ầm!”



Kiếm ầm ầm rơi xuống, bụi bay đầy trời bao phủ 3 Huyền tôn kia cùng vài tiên nhân đứng cạnh.



Khả năng khống chế kiếm này đối đầu với Huyền tôn cao cấp cũng có cơ hội thắng, huống chi Hồng lão chỉ là Huyền tôn trung cấp, chứ đừng nói đến Huyền tôn cấp thấp và Huyền Hoàng.



Cái này căn bản là đập một phát chết luôn.



Mọi người đều nhìn 3 vị trưởng lão tiên nhân đang nằm trên mặt đất, lại hướng về phía thần sắc lạnh lùng, không chút biểu tình của Dạ Nhược Ly.



“Nếu như…những cây kiếm này tăng theo sức nặng không biết có thể đánh chết Huyền tôn cao cấp không?” Dạ Nhược Ly đáng tiếc lắc đầu, hiển nhiên không hài lòng với công kích vừa rồi.



“Đáng tiếc không có nhiều khoáng thạch có thể luyện sức nặng của kiếm, nếu không uy lực sẽ không yếu như vậy.”



Nghe thấy tiếng nàng lầm bầm, mọi người thiếu chút nữa ngã xuống đất, nàng tạo thành tựu oanh động như thế còn nói là không đủ, nàng có thể đừng đả kích bọn họ đến cực điểm như vậy không?”



Bắc Ảnh Lạc im lặng nhìn Dạ Nhược Ly, cũng may tiểu gia hỏa này là cháu gái của lão, bằng không thì lão sẽ bị nàng làm cho tức chết!



“Oanh!”



Đúng lúc này, ở chỗ không xa, một luồng khí thế cường đại đột nhiên đánh úp tới, sau đó một thanh âm lãnh khốc tựa như viễn cổ (cổ xưa) truyền tới, làm sắc mặt mọi người đại biến.



“Thật lớn mật, dám giết tiên nhân, muốn chết?”



“Huyền thánh!” Dạ Nhược Ly siết chặt tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn trời xanh.



Trong hư không, nam tử trung niên dần dần xuất hiện, nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai tay chấp sau lưng, ánh mắt uy nghiêm lăng lệ nhìn 4 phía, cuối cùng dừng lại trên người Dạ Nhược Ly.



Cường, nam tử này rất cường (mạnh)!



Ngoại trừ lúc đầu gặp lão giả ăn mày ở chợ đêm thì đây chính là người mạnh nhất mà Dạ Nhược Ly từng thấy.



“Huyền thánh?”



Lúc nam tử trung niên hiện thân, đám người Bắc Ảnh Lạc cũng có thể đoán được thực lực của nam tử này.



Bình thường huyền giả có thể sử dụng khinh công nhưng chỉ có Huyền thánh mới có thể đứng giữa bầu trời hay có thể bay tới nơi trong thời gian ngắn nhất, không nghĩ tới Tiên Đế lại đích thân tới đây, chẳng lẽ hôm nay bọn hắn thật sự khó có thể tránh khỏi cái chết?



“Thánh Thiên, tên cẩu tặc nhà ngươi rốt cuộc cũng hiện thân rồi, cũng là lúc nên tính sổ sòng phẳng với nhau, ha ha…”



Bỗng nhiên, một tiếng cười non nớt đột ngột vang lên, mọi người đều tìm kiếm nơi phát ra thì thấy nhẫn trên tay Dạ Nhược Ly phát ra bạch quang, ngay lúc đó một cục trắng như tuyết xuất hiện trước mắt mọi người.



Con mèo con?



Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn con mèo nhỏ xuất hiện giữa chừng, hiển nhiên không rõ vì sao nó lại ở đây?



“Ta còn tưởng là ai, thì ra là Giới chủ Thiên Lưu.” Thánh Thiên cười lạnh một tiếng, ánh mặt lộ vẻ trào phúng: “Như thế nào, ngươi còn muốn chết phải không? Lúc trước linh hồn bị thương, loại tư vị này có lẽ không dễ chịu a?”



“Hừ!” Thiên Lưu rung rung lông trắng, trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú thì thân hình bỗng kéo dài ra, không lâu sau một bé gái vô cùng đáng yêu rơi vào tầm mắt mọi người.



“Ngươi có thể hóa thành người xem ra thương thế của ngươi đã trị khỏi rồi.” Thánh Thiên híp con mắt, trong đó chứa đầy sát ý, sau đó chậm rãi cong khóe môi, thanh âm lạnh lùng: “Bất quá lần này sẽ không tốt như vậy đâu.”



“Ngươi nói chuyện cười gì vậy? Năm đó nếu không phải ngươi ám toán, ta sao có thể bị nội thương?” Thiên Lưu xem thường quét mắt nhìn Thánh Thiên, bộ dạng không coi ai ra gì thành công chọc giận Thánh Thiên.



“Ngươi muốn chết!”



Dứt lời, chưởng phong lăng lệ nổi lên đánh về phía Thiên Lưu.



Thiên Lưu cười lạnh một tiếng, thả người nhảy lên, đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống.



“Huyền…Huyền thánh? Nàng cũng là Huyền thánh?”



“Đúng vậy, có thể đứng giữa không trung, nàng nhất định là huyền thánh rồi…”



“Trời ạ, hai Huyền thánh quyết đấu, thật lợi hại.”



Mọi người đều kinh ngạc trừng mắt hai mắt, trong mắt không che giấu sự ngưỡng mộ nhìn về phía Dạ Nhược Ly.



Vận khí của nàng thật tốt, Huyền thú cấp bậc Huyền thánh, vì sao bọn hắn lại không có vận khí tốt như vậy? Quả nhiên người không thể so sánh với người a, nếu không sẽ tức chết mất.



Mà Huyền thánh chiến đấu hoàn toàn không còn liên quan đến Dạ Nhược Ly nữa.



“Cái này là thực lực Huyền thánh?” Dạ Nhược Ly ngẩng đầu, nhìn thật sâu xem cuộc chiến đấu trên không trung, không khỏi siết chặt tay âm thầm hạ quyết tâm: “Ta tin tưởng, rất nhanh, ta cũng có thể đạt tới Huyền thánh, chỉ có Huyền thánh mới có thể trở thành người đứng đầu Huyền Vũ đại lục, nếu ta đạt được Huyền thánh như vậy sẽ không phải không thực hiện được.



Chiến đấu Huyền thánh phát ra khí thế cường đại làm không ít võ giả cấp thấp và huyền giả cảm thấy khó thở.



Chỉ là thời khắc này không ai rời đi, bọn hắn núp bên trong xem cuộc chiến đấu này.



Hai Huyền thánh chiến đấu, nhất cử nhất động đều khiến bọn hắn vô cùng kích động, cơ hội hiếm có không thể bỏ qua nếu không nhất định sẽ tiếc đến chết a.



“Oanh!”



“Ầm ầm!”



Hai chưởng đụng nhau, đất trời rung chuyển, hai người đồng thời lùi về sau 2 bước, thần sắc ngưng trọng nhìn đối phương.



“Ta nói.” Thật lâu sau, Thiên Lưu lười biếng ngáp một cái, cười tủm tỉm: “Dù sao thực lực của chúng ta cũng không hơn kém bao nhiêu, trận đấu này đến đây được rồi, ngươi chỉ cần để thuộc hạ của ngươi lại, chính ngươi có thể rời đi nha.”



Ánh mắt Thánh Thiên xoẹt qua Dạ Nhược Ly, một luồng sát ý bắn ra.



Nữ tử này, quá kinh khủng, hôm nay nếu không giết nàng , đợi sau này nàng trở về Thương Khung giới vậy hắn ta cũng không có biện pháp chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn thực lực của nàng tăng lên, lại báo thù tiên nhân.



Hắn ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.



“Ah, đúng rồi.” Thiên Lưu trừng mắt nhìn, mắt to màu lam như bảo thạch xoẹt qua tia vui vẻ: “Đã quên nói cho ngươi biết, đã có người lên chỗ tiên nhân các ngươi, ha ha, ta đoán hiện giờ cơ nghiệp ngàn năm của tiên nhân đã bị hủy trong chốc lát rồi.”



“Cái gì?” Nội tâm mãnh liệt run lên, Thánh Thiên hung ác trừng mắt nhìn Thiên Lưu: “Ngươi dùng biện pháp này gạt ta rời đi? Quả nhiên là buồn cười, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?”



“Có tin hay không tùy ngươi, ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi thôi.”



Nắm chặt nắm đấm, Thánh Thiên muốn nói gì đó thì sau lưng vang lên thanh âm kinh hoàng: “Không tốt, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi bệ hạ, không tốt.”



Nghe thấy thanh âm này, tâm Thánh Thiên “Lộp bộp” rơi xuống, chẳng lẽ tiên nhân thật sự xảy ra chuyện?



“Bệ hạ, vừa rồi trưởng lão truyền tin nói chỗ ở của tiên nhân chúng ta bị người làm hỏng rồi.”



Hy vọng cuối cùng trong lòng cũng sụp đổ, Thánh Thiên nắm vạt áo trước ngực người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đem lời vừa rồi lặp lại một lần nữa cho trẫm nghe, tiên nhân đã xảy ra chuyện gì?”



“Dạ...Là một nam tử mặc y phục màu đỏ, có tướng mạo vô cùng yêu nghiệt, hắn cưỡi Cự Long, trực tiếp phá hủy cung điện, trưởng lão và các đệ tử cũng bị hắn giết chết, cuối cùng trưởng lão mở cấm chế mới thoát được một mạng, nhưng tiên nhân kể cả đệ tử chỉ còn lại 10 người…”



“Nam tử mặc y phục màu đỏ? Cưỡi Cự Long? Nam tử kia bao nhiêu tuổi? thực lực như thế nào?”



Nuốt nước bọt, nam tử trung niên run run rẩy rẩy nói: “Theo lời trưởng lão nói lại thì nam tử kia cỡ chừng 24 tuổi, thực lực thế nhưng lại là Huyền thánh, hắn cưỡi Cự Long thực lực cũng không thấp, chỉ một hơi thở rồng đã phá nát cung điện rồi.”



Nghe tin dữ, bước chân Thánh Thiên lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nghiễm nhiên không thể giữ bình tĩnh trước biến cố này.



Hơn một vạn đệ tử, hôm nay chỉ còn lại 10 người, đây đúng là họa diệt môn.



“Thương Khung giới! Ha ha!” Thánh Thiên ngửa đầu cười to, tiếng cười của hắn ta ngập tràn chi ý điên cuồng, nửa ngày sau mới thu lại ý cười, ánh mắt lãnh khốc tỏa sát cơ mãnh liệt: “Thánh Thiên ta thề không diệt hết người Thương Khung giới, thề không làm người!”



Sau khi nói xong, nháy mắt Thánh Thiên đã nhảy lên, biến mất trong tầm mắt mọi người.



Lúc này hắn ta cũng không quản đến đám thuộc hạ, dù sao thì những người còn lại thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Huyền Hoàng, mang theo bọn hắn tất nhiên sẽ chậm trễ.



Mà trưởng lão còn lại của tiên nhân muốn hắn ta cứu vãn tình thế, nếu như chậm trễ trong giây lát nói không chừng lại xảy ra biến hóa khó lường.



“Xem ra yêu nghiệt thành công rồi.”



Dạ Nhược Ly nhìn theo bóng dáng của Thánh Thiên, thần sắc cuối cùng cũng giãn ra.



“Những năm gần đây, Thánh Thiên không có đột phá, nhưng thực lực vẫn tăng lên.” Thiên Lưu lắc đầu, có chút tiếc hận thở dài: “Ta tuy rất muốn giết hắn, đáng tiếc ta cũng không có thực lực, bất quá ta tin tưởng hắn sẽ không sống được lâu đâu.”



Trầm mặc một lát, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Thiên Lưu, hỏi: “Thiên Lưu, ngươi có biết chỗ của 3 dược liệu Hồi Linh thảo, Băng Linh thánh quả và Cựu Âm thủy giá không?”



Thiên Lưu hơi sững sờ, nhíu nhíu mày: “Băng Linh thánh quả ở trên núi băng tuyết Thánh Sơn phương Bắc, Cựu Âm thủy giá ở núi Huyền Âm phía Nam, bất quá hai nơi này đều cực kỳ nguy hiểm, ngươi muốn những thứ này làm gì?”



“Bằng hữu của ta bị hủy đan điền, ta cần 3 dược liệu kia để luyện chế đan dược.”



“Cái gì?” Thiên Lưu trừng mắt đáng yêu, giật mình nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly: “Ngươi có thể luyện chế ra đan dược kia? Đan điền bị hủy, nói như vậy vẫn cứu được?”



Dạ Nhược Ly nhàn nhạt cười, người khác không có biện pháp không có nghĩa là nàng cũng không có.



“ Băng tuyết Thánh sơn, ta muốn đi xem.” Hỏa Viêm ngăn nội tâm đang kích động, sắc mặt kiên định nói: “Nhược Ly, Băng Linh thánh quả có hình dạng như thế nào, có thể miêu tả cho ta biết không? Ta nhất định sẽ mang nó trở về.”



Hàn Phong nhìn Hỏa Vũ Sa, trong mắt xoẹt qua tia ôn nhu khác thường: “Tiểu Sa Sa, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng có chuyện gì đâu, nếu Hỏa Viêm đại ca đã chọn Băng tuyết Thánh sơn thì Cực Âm kia ta sẽ đi.”



Tên này vì theo đuổi Hỏa Vũ Sa mà ngay cả xưng hô đại ca cũng nói rồi.



“Thiên Lưu, Hồi Linh thảo ở đâu?”



Nghe thấy câu hỏi của Dạ Nhược Ly, Thiên Lưu nao nao, cuối cùng thở dài, nói ra: “Ở bên trong Thương Khung giới có một mảnh đất tên là không gian thần bí Phong Huyền đại lục, chỗ đó huyền khí nồng đượm với thế giới này hoàn toàn khác biệt nhau, ở trong Phong Huyền đại lục một năm thì ở bên ngoài chỉ có một tháng, Hồi Linh thảo mà ngươi nói cũng có trong Phong Huyền đại lục, nhưng muốn lấy được thì quá khó khăn rồi, cho nên chỗ đó so với Băng tuyết Thánh sơn hay Huyền Âm sơn đô đều nguy hiểm hơn rất nhiều.”



“Bất kể như thế nào, ta cũng muốn thử một lần.”



Thiên Lưu hiển nhiên không ngờ tới nói đến mức này Dạ Nhược Ly vẫn muốn mạo hiểm.



Bất quá nàng vì bằng hữu mà dấn thân vào nguy hiểm thật khiến Thiên Lưu vô cùng tán thưởng.



“Được, vậy ngươi cứ đi, chỉ là ở bên trong Phong Huyền đại lục có rất nhiều huyền giả, Huyền thánh cũng có rất nhiều, ngươi phải chú ý an toàn, trong 3 năm nhất định phải trở về, bằng không thì ngươi phải đợi đến lần sau cửa mới mở ra, bởi vì Phong Huyền đại lục vừa mới mở cách đây không lâu nên lần này cần phải dùng thực lực của ta để cưỡng chế mở thêm lần nữa nên ta không thể đi cùng ngươi.”



Dạ Nhược Ly gật đầu, sắc mặt bình thản.



Lúc Cung Vô Y trở về Ly Phong quốc, Dạ Nhược Ly quyết định tiến vào Thương Khung giới, bởi lo lắng Thánh Thiên quay lại trả thù nên lần này dứt khoát đem tất cả mọi người cùng tiến vào.



Cung Vô Hải đem quốc sự ném cho người khác, mang theo hoàng hậu cũng chờ một chỗ để rời đi, ngay cả người nhà hoàng hậu cũng vì sợ uy hiếp nên cũng tiến vào Thương Khung giới.



Mà Ám Dạ các, Tứ đại Huyền lực gia tộc, gia tộc Bắc Ảnh hay Lam gia, chỉ cần có quan hệ với Dạ Nhược Ly đều xuất phát vào Thương Khung giới.



Đợi đến lúc Thánh Thiên quay lại trả thù thì sớm đã không còn bóng dáng một ai, cho dù có thế nào cũng không tìm được người nào có quan hệ với Dạ Nhược Ly.



------editor: aries mai-----



Trở lại Thương Khung giới, Dạ Nhược Ly thuận đường đi một chuyến đến thành chủ Thiên Lân thành.



Đoạn thời gian này, công tích của Dạ Nhược Ly ở Thánh Thiên thành truyền vào tai mọi người ở Thiên Lân thành, người cảm thấy may mắn có, hối hận cũng có, Lam Tùy Lạc rất may mắn lựa chọn đúng.



Về phần Vương gia vứt bỏ Dạ Nhược Ly chẳng những hối hận mất đi quan hệ tốt với Dạ Nhược Ly mà còn sợ hãi nàng quay lại tìm bọn hắn tính sổ.



Không gian thần bí mở ra ngay bên trong Thánh Huyền sơn, Dạ Nhược Ly sắp xếp xong xuôi cho mọi người liền cùng Cung Vô Y, Thiên Lưu tiến vào không gian thần bí.



Cung Vô Y lo lắng cho sự an toàn của Dạ Nhược Ly vốn muốn đi theo nhưng hắn vừa bước chân vào một đạo ánh sáng bắn ra đẩy hắn ra ngoài.



“Đây là chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn tú biến đổi, Cung Vô Y siết chặt tay, sắc mặt u ám.



“Không có khả năng!” Thiên Lưu lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn cửa không gian thần bí: “Cứ cách 10 năm sẽ có 3 người Thương Khung giới có thể tiến vào, 10 năm gần đây chỉ có ngươi đi vào, nàng là thứ hai, vì sao lại không thể vào? Chẳng lẽ có người nào đó vụng trộm lẻn vào?”



Nghĩ đến đây thần sắc Thiên Lưu trầm xuống, nếu như có người tiến vào Phong Huyền đại lục, như vậy…



“Tiểu tử, ngươi yên tâm đi, Nhược Ly phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì?” Vỗ vỗ bả vai Cung Vô Y, Thiên Lưu ngáp một cái, nói: “Chúng ta vẫn nên chờ 3 tháng sau, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ bình an trở về.”



Cung Vô Y nhẹ gật đầu, nhưng bàn tay vẫn siết chặt, khuôn mặt tuấn mỹ không cho giấu tia lo lắng.



Nữ nhân, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ còn sống trở về…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK