Sắc mặt Dạ Nhược Ly ngưng trọng nhìn chằm chằm Long Phượng thần đỉnh trước mặt, dung nhan tuyệt mỹ hơi tái nhợt, nhưng mà nàng vẫn không hề dừng động tác tay lại, giống như không hề hay biết thân thể đang bị thương.
Có thể gia tăng thực lực của Dạ Y môn lên hay không thì chỉ có thể trông mong vào buổi luyện chế của nàng hôm nay...
"Đùng!"
"Rầm rầm!"
Bên trong đan đỉnh, một tiếng vang mãnh liệt vang vọng khắp đại quảng trường yên tĩnh này.
Trán Dạ Nhược Ly nhỏ từng giọt mồ hôi, môi trắng bệch, lông mày nhíu lại, ngọn lửa trong tay càng nóng hơn.
Với thực lực hôm nay của nàng thì luyện chế đan dược Chí Tôn phẩm cũng không quá dễ dàng...
Lận Tâm liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, cười lạnh một tiếng, nụ cười ở khóe miệng đầy ý chế giễu, thật không biết gia chủ bị cái gì nữa, nữ tử này sao có thể gây uy hiếp cho Lận gia được?
Lúc này mọi người đều ngừng thở, nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt.
"Phanh!"
"Bang bang!"
Vào lúc này, trong đan đỉnh của Lận Tâm lại xuất hiện tiếng vang, âm thanh to rõ hơn vừa rồi rất nhiều, chợt một mùi thơm ngát bay từ giữa đan đỉnh ra khiến cho mọi người đều rung động.
"Rốt cuộc Lận Tâm đại sư cũng hoàn thành luyện chế."
"Không hổ là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm, chỉ mùi thuốc thôi đã mang tới hiệu quả như thế rồi."
"Ha ha, ta thấy cuộc tỷ thí nhất định là Lận Tâm đại sư thắng rồi."
"Cái này mà còn phải nói sao, kết quả như vậy là điều hiển nhiên rồi."
Nghe mọi người tâng bốc, khóe miệng Lận Tâm hơi nhếch lên, giữa lông mày đầy vẻ kiêu căng, mà ánh mắt bọn họ nhìn Dạ Nhược Ly và Dạ Y môn cũng đầy khinh thường.
Trừ đám người Dạ Y môn ra thì chỉ có Bạch Thiên Phong là bình thản, vẻ mặt thích thú nhìn chăm chú bạch y nữ tử đang luyện chế đan dược ở dưới.
"Không biết nàng có thể mang tới kỳ tích cho bổn thiểu chủ không..."
Khóe miệng Bạch Thiên Phong nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú như ngọc đầy ý cười ôn nhuận, nhưng con ngươi đen nhánh lại lóe sáng khác thường.
"Phụt!"
Bỗng nhiên Dạ Nhược Ly mở miệng, phun một ngụm máu tươi ra, làm Long Phượng thần điện nhiễm màu máu đỏ rực.
"Tiểu Dạ nhi!"
Cung Vô Y biến sắc, khuôn mặt yêu nghiệt đầy vẻ lo lắng, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt phượng không che giấu được vẻ đau lòng.
Bạch Thiên Phong hơi nhíu mày kiếm lại, thu hồi quạt xếp, lẳng lặng nhìn bạch y nữ tử ở giữa quảng trường.
Lận Quan vốn còn cho rằng nữ tử này không đơn giản, là một người lợi hại, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có như vậy, đúng là mình lo quá nhiều rồi, một nữ tử mới ba mươi tuổi thì sao có thể hơn được Lận Tâm?
Bây giờ khí huyết nàng dâng lên cuồn cuộn, chứng minh nàng đã luyện đan thất bại.
"Ha ha..."
Nghĩ đến những phương thuốc thần kỳ kia sẽ thuộc về Lận gia thì Lận Quan nhịn không được ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười đầy vẻ sảng khoái như đang giải phóng tâm trạng nặng trĩu trong thời gian qua.
Cái gì gọi là vui quá hoá buồn? Lận Quan chính là như vậy.
Lúc Lận Quan đang cười lớn thì có một chuyện xảy ra khiến cả đời hắn cũng khó mà quên được, thế cho nên tiếng cười của hắn tắt hẳn đi rồi nghẹn ở trong cổ họng, suýt nữa khiến hắn ngạt thở mà chết.
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"
Lận Quan ho khan mấy tiếng, sắc mặt đỏ lên, thân thể bất giác run rẩy...
"Ầm!"
Kim quang (ánh sáng vàng) nhanh chóng bắn ra từ trong Long Phượng thần đỉnh, khuyết tán ở trong không trung, khắp trời đất đều biến hóa,diễn~danf*lle;quýdoon hắn gần như thấy được thiên địa vạn vật, vô số tuấn mã bay nhảy trên không...
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người rung động, quên mất phải kinh ngạc.
"Trời ạ, ta đột phá, ta đột phá ..."
"Tuy rằng ta không đột phá, nhưng ta nhận thấy huyền lực trong cơ thể tăng trưởng rất nhiều."
"Thiên địa dị tượng, đan dược Chí Tôn, không phải ta đang nằm mơ đó chứ? Nhanh, nhanh véo ta một cái, ta muốn xem thử có phải mình đang mơ hay không, hu hu, không ngờ lúc ta còn sống lại có thể nhìn thấy đan dược Chí Tôn."
Trong đám quần chúng vây xem, những ai có cấp bậc dưới Thần Hoàng đều đột phá, mà từ Thần Hoàng trở lên, dù không đột phá thì huyền khí cũng tăng trưởng rất nhiều.
Mà mỗi lần đan dược Chí Tôn ra đời, những ai nhìn thấy được cảnh tượng này đều có được rất nhiều ích lợi.
"Chí... Chí Tôn đan dược? Không! Không thể!" Lận Quan trừng lớn hai tròng mắt, nhãn cầu gần như lồi ra, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nữ tử đứng trong gió: "Tống Liệt từng nói ông ta đã gặp qua luyện đan sư Chí Tôn phẩm, điều này... Điều này là thật ..."
Nực cười hơn là hắn còn cho rằng lão gia hỏa này đang nói dối!
Tỷ thí luyện đan với luyện đan sư Chí Tôn phẩm sao? Lận gia bọn họ ngại mình chưa đủ mất thể diện ư? Nếu sớm biết như vậy thì dù có nói cái gì hắn cũng sẽ không quyết định tỷ thí!
Chỉ trong nháy mắt mà cả người Lận Quan suy sụp hẳn đi, cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng, nhưng đã không có ích gì nữa...
"Luyện đan sư Chí Tôn phẩm?"
Bạch Thiên Phong cứng đờ cánh tay, nhanh chóng đứng bật dậy từ ghế bành, hơi thở ucxng dồn dập thêm mấy phần, nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly.
Dù hắn cho rằng nữ tử này có thể mang tới kỳ tích nhưng lại chưa từng nghĩ kỳ tích đó lại quá mức rung động như vậy, luyện đan sư Chí Tôn phẩm sao? Từ trước tới giờ trên đời này chưa từng xuất hiện.
"Nàng quả nhiên không làm ta thất vọng." Bạch Thiên Phong nhẹ lay động quạt xếp, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại sau cơn chấn kinh, khôi phục vẻ thong dong tự nhiên như lúc trước: "Mà ta càng lúc càng hứng thú với nàng, nữ tử như vậy sợ rằng dù cho ai gặp được cũng không thể buông tay."
Về phần phu quân của nàng thì hắn lại không thèm để ý liều hắn có bản lĩnh bằng nàng hay không.
"Lần luyện chế này thu hoạch được không ít, có được mười viên đan dược, lần trước luyện Thần Hồn đan cho Phong Thần chỉ được có một viên." Dạ Nhược Ly vung tay lên, thu hồi đan dược và Long Phượng thần đỉnh rồi cất bước đi về phía Cung Vô Y.
Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo nàng vào trong lòng, môi mỏng tiến sát đến bên tai Dạ Nhược Ly, giọng điệu đầy ý mê hoặc.
"Tiểu Dạ nhi, nàng lại hấp dẫn sự chú ý của quá nhiều người rồi, cũng trêu chọc không ít tình địch cho phu quân của nàng."
"Tình địch?" Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: "Chàng sẽ để vào trong mắt sao?"
Cung Vô Y nghe vậy thì im bặt, quả thật hắn sẽ không quá để ý đến nam tử đó, vì không ai có thể cướp được nữ nhân của hắn khỏi tay hắn, như vậy thì sao phải để vào mắt.
"Vẫn là tiểu Dạ nhi hiểu rõ ta nhất, đám nam nhân tâm tư không đứng đắn đó sao có thể so sánh với bổn vương?"
Cung Vô Y nói xong chớp đôi mắt phượng, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như yêu nghiệt, giọng điệu mờ ám: "Tiểu Dạ nhi đã hiểu rõ ta như vậy thì đêm nay để vi phu hầu hạ nàng được không?"
Không biết có phải là cố ý hay không mà Cung Vô Y không hề hạ giọng, lời nói của hắn rơi vào trong tai mọi người rõ ràng rành mạch từng chữ một.
Bạch Thiên Phong vẫn lay động quạt xếp như cũ, nhưng đôi mắt ôn nhuận lại âm trầm đi một chút, chợt khóe môi nhếch lên nở nụ cười lần nữa, nhanh hướng bước về phía hai người.
"Cô nương, nếu như ta đoán không sai thì ngươi chính là Môn chủ của Dạ Y môn đúng không? Không biết tôn tính đại danh cô nương là gì?"
Dạ Nhược Ly cũng không có nhiều hảo cảm với Bạch Thiên Phong, nhìn thấy hắn đi về phía mình thì bất giác nhíu mày lại, lạnh nhạt đáp: "Tên chỉ là một thứ để xưng hô thôi, không cần thiếu phải biết."
Thái độ lạnh nhạt của Dạ Nhược Ly không hề khiến Bạch Thiên Phong rút lui, hắn lại nở nụ cười ôn nhuận: "Cô nương, ta là Bạch Thiên Phong của Bạch gia, không biết có thể mời cô nương đến Bạch gia làm khách không? Ta không muốn mất cơ hội tạo mối giao hảo tốt với luyện đan sư Chí Tôn phẩm, không biết cô nương có tình nguyện cho Bạch mỗ chút mặt mũi này không?"
Lời nói của hắn có ý chỉ mời Dạ Nhược Ly, không hề để ý đến Cung Vô Y.
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y trở nên âm trầm, đôi mắt phượng lóe sáng lạnh lẽo, dung nhan yêu nghiệt đen như nồi thiết, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Bạch Thiên Phong.
Dám can đảm đục khoét góc tường của hắn, cái tên Bạch Thiên Phong này đúng là có gan lớn.
Dạ Nhược Ly vỗ vỗ tay Cung Vô Y, lạnh nhạt nhìn Bạch Thiên Phong: "Mời Bạch thiếu chủ về đi, thời gian ta ân ái triền miên với tướng công ta ngày ngày đêm đêm còn không đủ, làm gì có thời giờ rảnh rỗi đến Bạch gia của ngươi làm khách?"
Tim Cung Vô Y run lên bần bật, vẻ mặt kích động nhìn Dạ Nhược Ly, tuy rằng hai người thành thân đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Dạ Nhược Ly gọi hắn là tướng công, hơn nữa vừa rồi nàng còn nói... Ân ái triền miên phải không?
Môi Cung Vô Y nhếch lên, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nhu tình, sao hắn lại không biết những lời này là Dạ Nhược Ly cố ý nói cho Bạch Thiên Phong nghe được?
"Cô nương thật sự không suy xét lại một chút sao?" Mắt Bạch Thiên Phong hơi tối sầm lại nhưng rồi lại nhếch khóe môi, trong đôi mắt ôn nhuận lóe sáng khác thường: "Khi nào cô nương muốn đến Bạch gia ta thì có thể đến đó tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ ở Bạch gia chờ ngươi!"
Bạch Thiên Phong dứt lời liền ngẩng đầu nhìn về phía Cung Vô Y, khi tầm mắt hai người giao nhau thì liền xuất hiện tia lửa điện, phát ra tiếng xèo xèo.
"Nữ nhân của bổn vương không phải bất kỳ ai cũng có thể thăm dò, bổn vương cảnh cáo ngươi nên thu hồi lại tâm tư không nên có, nếu không..." Cung Vô Y híp đôi mắt phượng lại, khuôn mặt tuấn mỹ đầy ý lạnh âm trầm, một luồng khí thế ngập trời tỏa ra xung quanh.
Dưới khí thế của Cung Vô Y, Bạch Thiên Phong vẫn không đổi sắc mặt, nụ cười ở khóe miệng vẫn ôn nhuận như cũ, bộ dáng thong dong thản nhiên.
Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, liếc nhìn Bạch Thiên Phong rồi cuối cùng dừng lại ở quạt xếp trên tay hắn.
"Hắn có thể không biến sắc đối mặt với yêu nghiệt không phải dựa vào thực lực cảu bản thân, nếu như ta đoán không sai thì cây quạt trong tay hắn chính là một Siêu Thần Khí, có thể chống cự với uy áp, xem ra Bạch gia này không hề đơn giản..."
Tầng chín quả nhiên là ngọa hổ tàng long [1]!
[1] Ngọa hổ tàng long nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.
Nhưng mà người chung quanh cảm nhận được khí thế của Cung Vô Y xong thì liền nhao nhao biến sắc.
"Bán Chí Tôn? Không sai, nam tử này là Bán Chí Tôn."
"Hắn là phu quân của Môn chủ Dạ Y môn, xem ra Dạ Y môn không hề đơn giản như vậy."
"Hơn nữa nam tử này có dung mạo tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, còn ưu tú hơn thiếu chủ Bạch gia, ha ha, xem ra bây giờ là tiết mục hai nam tranh một nữ, chúng ta có kịch hay để xem rồi."
Với thân phận và tính tình của Bạch Thiên Phong thì vốn sẽ không để ý đến những lời nghị luận này, nhưng khi nghe người khác nói Cung Vô Y ưu tú hơn hắn thì bất giác trầm mặt xuống, híp mắt lại nhìn, đám quần chúng này quá nhiều chuyện, ồn ào nên không thể tìm ra được ai nói lời đó.
Thật lâu sau Bạch Thiên Phong mới thu hồi ánh mắt, cười nhẹ nhàng một tiếng: " Kết quả cuối cùng ra sao chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh đi, ngươi nên trông coi nàng cho tốt, nếu để bổn thiểu chủ có cơ hội, như vậy..."
Lời cuối cùng Bạch Thiên Phong không nói hết nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn.
Bạch Thiên Phong nhìn Dạ Nhược Ly một lần cuối cùng rồi xoay người rời đi, lúc hắn sắp sửa rời khỏi quảng trường thì hơi khựng lại, không quay đầu lại mà nói: "Lận gia chủ, Bổn thiểu chủ chờ nhìn Lận gia các ngươi trần truồng rời khỏi Diệt thành, ha ha ha!"
Hắn ngửa đầu cười lớn hai tiếng, bóng dáng trắng thuần dần dần biến mất dưới bầu trời xanh sau giờ ngọ...
Giờ phút này, sắc mặt đã Lận Quan xanh đến mức không thể xanh hơn, cảm giác nhục nhã và tuyệt vọng xâm nhập vào trong lòng, mà chỉ cần là người Lận gia thì đều tỏ vẻ bi ai.
Vốn dĩ bọn họ còn muốn quỵt nợ, Dạ Y môn có Bán Chí Tôn thì đã sao? Lận gia bọn họ cũng có một người, nhưng Bạch Thiên Phong đã mở miệng hì bọn họ không thể không làm, nếu không sẽ bị Bạch gia truy sát!
So với điều đó, việc càng khiến bọn họ bị đả kích hơn nữa là Môn chủ Dạ Y môn nlại là cường giả Chí Tôn phẩm...
"Tiểu Dạ nhi, lời vừa rồi nàng nói là thật chứ?"
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y áp sát đến trước mặt Dạ Nhược Ly, môi mỏng nhếch lên nở nụ cười mị hoặc.
"Lời gì?" Dạ Nhược Ly ngây người một chút, không hiểu hỏi.
"Không phải vừa rồi nàng nói thời gian ân ái triền miên cùng ta không đủ sao? Thế nào? Chính mình vừa mới nói mà lại quên mất rồi? Hả?"
Dạ Nhược Ly ngửa đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ làm điên đảo chúng sinh trước mặt, sắc mặt Dạ Nhược Ly bất giác đỏ lên, nói: "Ta chỉ tùy tiện nói đại mà thôi."
"Tùy tiện nói đại? Vậy mà vi phu lại nghĩ là thật, thì ra tiểu Dạ nhi cho rằng thời gian chúng ta ân ái triền miên quá ít, vậy thì sao vi phu lại không thỏa mãn nguyện vọng của nàng được chứ?"
Khóe miệng Cung Vô Y nhếch lên, gương mặt yêu nghiệt có chút ý cười.
"Huống chi phu nhân thu hút ong bướm quá dễ dàng, sau này vi phu sẽ trừng phạt nàng thật tốt ở trên giường."
Ở dưới giường bất kỳ chuyện gì cũng đều nghe nàng, nhưng nếu đã lên giường rồi thì có chút chuyện không thể theo ý nàng ...
Giọng điệu mờ ám của Cung Vô Y vốn không hề chọn thời điểm, Tống Liệt và lão tổ tông nhìn nhau, ho khan hai tiếng rồi xoay đầu qua, giả vờ như không nghe thấy gì.
Hai lão gia hỏa này còn nhiệt tình châm lửa, suy đoán ngày mai tiểu nha đầu sẽ không xuống giường được, nhưng bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của nha đầu này thật sự không nhỏ, nhất là vừa tới tầng chín đã trêu chọc thiếu chủ Bạch gia.
Nhưng mà phu quân Nhược Ly nha đầu cũng không phải quả hồng mềm, nếu thật sự ssoong mái với Bạch gia thì ai thắng ai thua còn chưa biết...
"Thiên Hoàng, tiểu Phong nhi, hai người các ngươi ăn đan dược này đi."
Trở lại Dạ Y môn, Dạ Nhược Ly liền đưa đan dược mình luyện thành công cho hai người.
Trong khoảng thời gian này, Bắc Ảnh Phong đã đột phá đến bán Thần Tôn, mà khoảng cách giữa Bán Thần Tôn và Thần Tôn cũng không xa. Dạ Nhược Ly giao đan dược cho hai người xong thì hai người đều không hề suy nghĩ mà nuốt xuống.
Đồng thời Dạ Nhược Ly cũng ăn một viên đan dược đó.
"Đùng!"
"Rầm ầm ầm!"
Phong Bạo thăng cấp vang vọng khắp trên không trung, nhất thời kinh động tất cả người của Dạ Y môn.
Dưới hiệu quả của đan dược, Bắc Ảnh Phong trực tiếp từ Bán Thần Tôn vượt qua Thần Tôn, rồi lại từ Thần Tôn tới Thần Tôn cấp thấp, dienxdafnllequysdoon sau đó đến trung cấp thì mới ngừng lại.
Liên tục đột phá ba cấp khiến Bắc Ảnh Phong trợn tròn mắt.
Bởi vì bản thân Thiên Hoàng đã là Thần Tôn nên chỉ đột phá được hai cấp, đạt tới Thần Tôn cao cấp, về phần Dạ Nhược Ly thì chỉ đột phá một cấp, trở thành Thần Tôn đỉnh phong.
Dù sao từ đỉnh phong đến Bán Chí Tôn không phải chỉ mượn sức ngoại lực là có thể đột phá được, nó đòi hỏi một sự nghiền ngẫm, thấu hiểu sâu sắc mới được.
" Đan dược Chí Tôn phẩm quả thật không giống bình thường."
Cảm nhận được hiệu quả đan dược, dù là Dạ Nhược Ly luyện chế ra Chí Tôn thần đan thì cũng không nhịn được thở dài một tiếng.
Có thể vượt qua hai cấp Thần Tôn thì có lẽ chỉ có đan dược Chí Tôn phẩm mới làm được.
Nhưng mà Tống Liệt và lão tổ tông ở trong nhà thấy cảnh này thì đều chấn kinh nói không nên lời, vẻ mặt đờ đẫn nhìn ba người đột phá, trong lòng thầm nỉ non: "Đây là mơ, nhất định là mơ..."
Trời ơi, đan dược có thể khiến Thần Tôn đột phá hai cấp thì thật là quá nghịch thiên.
Vào lúc này, trong Diệt thành có một đám người thân thể trần truồng đi trên đường cái, người chung quanh không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ khiến bọn họ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Mà người đi đầu rõ ràng là lão gia chủ của Lận gia đã đóng cửa bế quan cũng bị lôi ra ngoài, giờ phút này ông ta cực kỳ xấu hổ, hung tợn trừng mắt nhìn Lận Quan gây ra tai họa.
Nếu không phải Bạch gia phái người tới giữ trật tự thì đoán chừng trên đường cái đã xảy ra một trận ác chiến!
Hôm sau Tống Liệt kích động chạy vào, chưa kịp thở một ngụm thì đã vội vội vàng vàng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có biết gì chưa? Đám người Lận gia chết rồi, ha ha ha!"
Tống Liệt cười lớn hai tiếng, tiếng cười đầy ý sảng khoái nói không nên lời.
"Chết rồi sao?" Dạ Nhược Ly dừng động tác trong tay lại, nhíu mày nhìn Tống Liệt: "Chuyện này là thế nào?"
"Ta cũng không biết, chắc là Lận gia trêu chọc quá nhiều kẻ thù? Nhưng bọn họ chết cũng tốt, ta quá thoải mái, nhưng mà người ngoài nghị luận là Dạ Y môn chúng ta ra tay."
"Vậy sao?" Dạ Nhược Ly cười nhạt một tiếng nhưng sắc mặt vẫn không đổi sắc: "Vậy thì để bọn họ nghị luận đi, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu?"
"Ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà." Tống Liệt cười gượng hai tiếng rồi ánh mắt cũng hơi đổi, nói: "Nhược Ly nha đầu, ngươi có thể nghĩ cách giúp ta tăng cấp bậc luyện đan lên được không?"
Sau khi Phong Thần khôi phục thân thể thì sẽ có thể luyện chế được đan dược Siêu Thần Phẩm, ông cũng không muốn bị tụt lại phía sau.
" Kiến thức về luyện đan Siêu Thần Phẩm đều ở trong quyển sách này, tự ngươi cầm đi đọc đi." Dạ Nhược Ly vung bàn tay lên, một quyển sách cổ có bìa xanh đen cổ bắn về phía Tống Liệt.
Tống Liệt vội vàng bắt lấy cuốn sách, bảo vệ che chở nó như châu như bảo, gương mặt già nua đầy ý cười.
"Ha ha, vậy ta cáo từ trước."
Lấy được thứ mình mong ước, ý cười trên mặt Tống Liệt càng đậm, ít ngày sau đó Dạ Y môn lại có thêm một luyện đan sư Siêu Thần Phẩm...
Sau chuyện ngày hôm qua, không có lúc nào là Dạ Nhược Ly không luyện chế đan dược, mà Cung Vô Y thân là vua Cửu U tộc cũng chỉ có thể trở thành trợ thủ, nhưng hắn lại cực kỳ vừa lòng với vị trí này.
Qua mấy ngày sau, Dạ Y môn nhận được một tấm thiệp mời...
" Sinh nhật lão gia chủ của Đông Phương Thế Gia?" Dạ Nhược Ly nắm chặt thiệp mời màu đỏ trong tay, quay đầu nhìn về phía Cung Vô Y rồi nói: "Chúng ta có nên đi không?"
Cung Vô Y nhếch môi cười, đôi mắt phượng liếc nhìn thiếp mời.
"Đông Phương Thế Gia là một trong những thế lực mạnh nhất của tầng chín, ngoài Đông Phương Thế Gia còn có Liễu gia và Bạch gia, chúng ta đã tới tầng chín này rồi thì ngại gì mà không đến đó?"
Trong khoảng thời gian này thanh danh của Dạ Y môn dần dần lan rộng ở các thành trấn cho nên nhận được thiệp mời của Đông Phương Thế Gia cũng không có gì kỳ quái.
"Vậy thì gọi Phong nhi cùng lên đường đi, với thực lực của hắn ngày hôm nay cũng không cần ta bảo hộ hắn giờ giờ phút phút, ra ngoài cũng có lợi."
Tuy rằng Cung Vô Y rất muốn hưởng thụ thế giới hai người, nhưng từ trước tới giờ hắn đều chưa bao giờ nói chữ không với Dạ Nhược Ly mà chỉ nở một nụ cười mị hoặc: "Tất cả đều do phu nhân làm chủ."
Đông Phương Thế Gia...
Dạ Nhược Ly sờ thiệp mời trong tay, ngẩng đầu nhìn trời xanh, trong mắt lóe sáng khác thường.
Đông Phương Oánh cũng có họ Đông Phương, cái này là trùng hợp hay là có liên quan với nhau? Nhưng mà dù thế nào thì điều này cũng không gây bất lợi cho tiểu Phong nhi, nếu Đông Phương Oánh thật sự là người của Đông Phương gia tộc, vậy thì hắn càng cần nàng!