Nắng sớm vẩy khắp nơi, đưa vào ở trong tòa biệt viện thanh u này.
Làm người ta hơi bị kinh ngạc chính là tòa biệt viện này rất vắng vẻ, cho dù là ngay cả hạ nhân quét dọn cũng không có, an tĩnh đến mức tiếng gió nhẹ lướt qua cũng nghe được rất rõ ràng.
Theo mấy người bước vào, tiếng bước chân lại có vẻ đột ngột như thế, phá vỡ phần an bình cùng thanh tĩnh này.
Y Ân Lạc mang theo mấy người Dạ Nhược Ly đi nhanh đến trước một gian phòng, áp chế kích động trên mặt, hắng giọng một cái, giọng nói thương lão chậm rãi vang lên dưới nắng sớm.
"Thanh Ca, gia gia tiến vào."
Dứt lời, cũng không chờ người bên trong hồi đáp liền trực tiếp tự đẩy cửa đi vào, tất cả đều là tùy ý như thế.
Cửa phòng bị đẩy ra từ từ, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho gian phòng vốn là tối đen lập tức sáng lên.
Có lẽ tất cả mọi người sẽ cho rằng chỗ ở của tộc nhân được Y gia bí mật bảo vệ hẳn là một đại viện xa hoa, thế nhưng căn phòng này lại mộc mạc làm cho người ta kinh ngạc, trừ những đồ dùng đơn giản ra thì không còn cái gì khác.
Trên chiếc giường lớn mang phong cách cổ xưa, nam tử nằmn ghiêng người, tựa như phát hiện có người tới liền chống thân thể ngồi dậy, có lẽ là do vấn đề thân thể nên chỉ một động tác nhỏ nhẹ như vậy lại làm hắn khẽ thở hổn hển.
Đây là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, hai bên tóc mai thả xuống che khuất một bên gò má, lúc này xiêm y của hắn hơi mở, xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng nõn không tì vết, không hề nghi ngờ phơi bày ra trước mắt mọi người.
Khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm vẫn còn là cặp tròng mắt màu xanh biếc kia, nếu không phải Dạ Nhược Ly thường đối mặt với loại yêu nghiệt như Cung Vô Y, có lẽ cũng sẽ thất thần trong chốc lát vì màu con ngươi mỹ lệ kia.
Chỉ là trên tuấn nhan tái nhợt của nam tử mang theo suy yếu rất rõ ràng, giữa lông mày có chứa một chút mệt mỏi uể oải, quay đầu nhìn về phía người tới, hơi cười cười: "Gia gia, người đã trở về rồi sao?"
Giọng nói của hắn cũng là cực kỳ suy yếu, dáng vẻ tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở.
"Thanh Ca, lần này gia gia mang tới một vị Luyện Đan Sư cho cháu, ta nghĩ nàng nhất định có biện pháp cứu cháu," nhìn thấy bộ dáng thế này của Y Thanh Ca, tâm Y Ân Lạc chợt co rút, đau lòng thở dài một hơi.
Trên mặt Y Thanh Ca vẫn treo mỉm cười thản nhiên như cũ, lễ phép gật đầu một cái với mấy người Dạ Nhược Ly, đôi môi mỏng tái nhợt suy yếu tràn ra hai chữ: "Cảm ơn."
Bất kể như thế nào, nếu là khách nhân gia gia mời về, dù cho không có cách nào cứu trị thân thể của hắn, cũng nên lấy lễ đối đãi.
Nói cho cùng, hắn hiểu được thể chất đặc thù của chính mình, không người nào có thể cứu được hắn, mà hắn cũng ôm lấy quyết tâm phải chết, nhưng một phen khổ tâm của gia gia lại phải cô phụ…
"Nếu như ngươi không lạc quan lên một chút thì chỉ sợ bệnh tình của ngươi lại càng thêm khó kiểm soát."
Giọng nói lạnh nhạt không cho cự tuyệt khiến cho thân thể Y Thanh Ca hơi ngẩn ra, ngước mắt lên, đập vào mi mắt chính là một dung nhan tuyệt mỹ, cùng với hai tròng mắt đen dường như có thể nhìn rõ tất cả.
Nàng có thể phát hiện ra ý nghĩ trong nội tâm của mình sao? Ngược lại nữ tử này thật sự là thú vị…
"Hơn nữa," nhìn bốn phía, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt quăng về phía Y Ân Lạc, "Ngươi cho rằng dưới cái tình huống ngăn cách với nhân thế này là có thể có tác dụng với bệnh tình của hắn sao? Để hắn cắt đứt trao đổi với ngoại nhân, chỉ biết sẽ làm bệnh tình của hắn nặng hơn thôi, bởi vì với thể chất này của hắn thì sẽ tùy tâm mà chịu ảnh hưởng, càng bi quan thì chết càng nhanh."
Cả người Y Ân Lạc run lên, ngay cả bị Dạ Nhược Ly dạy dỗ, nhưng không có bất kỳ bất mãn nào, ngược lại bị hù dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh.
Thảo nào thân thể của Thanh Ca càng ngày càng kém, hiện tại xem ra sống quá ba năm đều có vấn đề, thì ra là bọn họ sai lầm rồi, vốn còn tưởng rằng ngăn cách hắn ra, cũng khiến những thế lực còn lại không biết đến sự tồn tại của hắn thì chính là bảo vệ hắn, khiến hắn thoát khỏi bị nghị luận.
Nhưng bọn họ lại quên, dù cho là huyền thú cũng đều cần tự do, huống chi là một nhân loại?
Mất đi tự do, cả ngày đều ở trong gian phòng nho nhỏ này, bệnh tình của hắn có thể tốt mới là lạ.
"Cái đó, Nhược Ly đại sư, có phải chúng ta nên bắt đầu trị liệu không?" Lau lau mồ hôi lạnh một phen, Y Ân Lạc thận trọng mở miệng.
Nếu để cho những người tại Lạc Nguyệt Quốc nhìn thấy bộ dáng này của người đường đường là Thái Thượng Trưởng Lão Y gia, có lẽ sẽ bị chấn kinh đến mức con ngươi rơi đầy đất, đây là Thần Hoàng cường giả cao cao tại thượng sao? Sẽ không bị người khác tráo đổi chứ?
"Bây giờ còn chưa được," Dạ Nhược Ly lắc đầu một cái, nói, "Quá trình chuẩn bị không đủ, ta muốn luyện chế dựa theo thể chế của hắn, trước tiên ngươi tìm giúp ta những dược liệu sau đây đi."
Sau đó, Dạ Nhược Ly báo ra một đống lớn tên dược liệu, những dược liệu này đều vô cùng trân quý, dù cho Y gia là thế lực siêu cường tại Lạc Nguyệt Quốc, muốn có được những dược liệu này thì vẫn cần một đoạn thời gian.
"Chính là những dược liệu này, bất quá trước đó ta vẫn cần điều lý thân thể cho hắn, nếu không thì hắn khó có thể thừa nhận dược lực."
Dứt lời, Dạ Nhược Ly vươn bàn tay ra, một bình ngọc liền lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Nhẹ nhàng mở nắp bình ra, Dạ Nhược Ly đổ ra một viên đan dược trong suốt, đi tới bên cạnh Y Thanh Ca, đưa đan dược tới trước mặt hắn: "Ngươi dùng viên đan dược này đi."
Y Thanh Ca khẽ mỉm cười, chẳng hề do dự, nhận lấy đan dược liền nuốt vào trong miệng.
Dù thế nào đi nữa hắn cũng sắp thành một người chết, vì sao không tin nàng lần này? Hơn nữa, xuất phát từ một loại trực giác, nữ tử này cũng sẽ không làm hại hắn…
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc đan dược vừa vào bụng, cả người Y Thanh Ca run lên, một luồng đau đớn trước nay chưa từng có lan khắp toàn thân, tựa hồ như linh hồn đều sắp bị chia năm xẻ bảy, há là người thường có thể chịu đựng được loại đau đớn này chứ? Thậm chí còn kịch liệt hơn đau đớn phải chịu đựng vào đêm trăng tròn.
Vậy mà, Y Thanh Ca cắn đôi môi mỏng tái nhợt thật chặt, không dám rên lên một tiếng nào, thế nhưng đau đớn kịch liệt vẫn khiến vẻ mặt hắn vặn vẹo, thân thể ốm yếu không ngừng run rẩy.
"Thanh Ca!" Y Ân Lạc đau lòng hô to một tiếng, lập tức nhào tới.
Y Thanh Ca hiện giờ không còn là bộ dáng của mỹ nam bị bệnh kia nữa, toàn thân nổi gân xanh, nhìn thấy tia máu ẩn hiện, cực kỳ khiếp người, khiến cho người nhìn thấy cũng không nhịn được lo lắng có phải trong chốc lát thân thể của hắn có thể bạo liệt hay không.
Dù rằng Y Ân Lạc tin tưởng thực lực của Dạ Nhược Ly, lúc này cũng không thể không hoài nghi, có thể Y Thanh Ca sẽ vì vậy mà ngã xuống không?
Đáng tiếc, hiện tại mặc kệ lão làm cái gì thì cũng làm việc mất công…
Rốt cuộc khi lão khẩn trương nhìn chăm chú, thân thể Y Thanh Ca từ từ khôi phục lại nguyên trạng, mặc dù trên người vẫn chứa suy yếu rất rõ ràng, thế nhưng Y Ân Lạc lại cảm nhận được, vô luận là cường độ thân thể hay là cường độ linh hồn của hắn thì cũng từ từ kéo lên.
Hơn nữa, sinh mệnh lực cũng có gia tăng.
Này… Điều này sao có thể?
Y Ân Lạc trợn to hai mắt, một bộ dáng như thấy quỷ.
Lão căn bản là chưa bao giờ nghe thấy qua loại đan dược tăng lên cường độ thân thể cùng cường độ linh hồn này.
Nếu như nói ngay từ đầu Y Ân Lạc chỉ là ôm lấy ý tưởng thử nhìn một chút, hiện giờ lại cảm thấy, nếu nói trên đời có thể có một người cứu được Y Thanh Ca thì không phải là nữ tử này thì không có ai.
Lúc này, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly bất giác tràn đầy nụ cười như hồ ly.
Đây chính là một bảo bối đó, bất kể như thế nào thì cũng không thể để nàng gặp nguy hiểm, không chỉ là bởi vì nàng có năng lực cứu trị Y Thanh Ca, còn là do tiềm lực phát triển của nàng quá lớn.
Nói không chừng sau này nàng có thể đột phá tầng kia, trở thành Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư.
Đây chính là Siêu Thần Phẩm đó, tuyệt đối sẽ là nhân vật bậc nhất ở toàn bộ Phong Vực, nếu là có thể giao hảo với đại sư thế này, từ nay về sau Y gia sẽ nước lên thì thuyền lên…
Có lẽ là nghĩ đến tình cảnh Dạ Nhược Ly trở thành Siêu Thần Phẩm, nụ cười của Y Ân Lạc càng sâu hơn khiến cho Dạ Nhược Ly không khỏi lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Y Ân Lạc.
Lão gia hỏa này sẽ không sẽ đang tính toán nàng cái gì đó chứ?
"Ha ha, Nhược Ly đại sư, ta nghĩ chắc hẳn ngươi và phu quân của ngươi đã mệt rồi phải không? Ta đây liền an bài người dẫn các ngươi đi xuống nghỉ ngơi." Xoa xoa bàn tay, Y Ân Lạc cười cực kỳ bỉ ổi, không chút nào che giấu quang mang gian trá trong mắt mình.
"Được rồi!"
Nhún vai một cái, Dạ Nhược Ly không cho là đúng gật đầu một cái.
Bất kể như thế nào, lão gia hỏa này muốn tính toán nàng thì còn phải xem có cái bản lãnh này hay không, Dạ Nhược Ly nàng cũng không phải là bất luận kẻ nào cũng có khả năng tính toán.
Nhìn chăm chú vào phương hướng Dạ Nhược Ly rời đi, trong mắt Y Thanh Ca dần hiện ra một tia hi vọng.
Hắn vốn là đã không ôm hi vọng gì nữa, nhưng cố tình lại gặp nàng, có lẽ là nàng có thể trị khỏi bệnh của hắn, không phải sao? Không người nào không sợ chết, mặc dù hắn đã làm xong chuẩn bị chờ chết, nhưng có thể còn sống luôn là tốt nhất.
"Tiểu Dạ Nhi," Dưới nắng sớm, Cung Vô Y mị hoặc cười một tiếng, duỗi tay ra kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, "Nàng luôn là chói mắt như vậy, có lúc thật sự muốn giấu nàng đi, chỉ để cho một mình ta thưởng thức, thế nhưng ta cũng hiểu được, nàng nhất định là ngôi sao chói mắt nhất trên bầu trời kia, ta không thể hạn chế bước chân của nàng."
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, có lẽ là nhận ra tâm tư của Cung Vô Y, bật cười nói: "Ngôi sao chói mắt nhất, cũng nên có ánh trăng sáng chói nhất để xứng đôi, chàng nói xem có đúng không?"
Nghe vậy, trong lòng Cung Vô Y tràn ra một tia cảm động, cánh tay không khỏi siết thật chặt, tựa như muốn khảm nàng vào trong máu thịt.
"Nữ nhân, chuyện may mắn nhất đời này của ta chính là biết nàng, cũng cưới nàng làm thê tử, có nàng làm bạn, cả đời cũng đủ rồi, huống chi…" Ngừng lại một chút, khóe môi Cung Vô Y mỉm cười, tiến tới bên tai Dạ Nhược Ly, nhẹ giọng nói nhỏ, "Có vi phu ở bên cạnh nàng, làm sao nàng có thể liếc mắt nhìn những nam tử khác một cái? Một chút tự tin này, vi phu vẫn phải có."
Khóe miệng Dạ Nhược Ly giật giật, nhưng cũng không phản bác lại lời nói của Cung Vô Y.
Chỉ vì lời Cung Vô Y nói là sự thật, nàng không phải là người đa tình, thừa nhận một người chính là cả đời… Hơn nữa, vị bên cạnh này chính là bình dấm chua mười phần, nếu nàng thật sự liếc mắt nhìn nam nhân khác một cái, chỉ sợ hắn liền trực tiếp phá hủy người ta.
Thiên Lưu chớp chớp mắt nhìn hai người, trong mắt to hàm chứa đầy tiếu ý.
Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, ba người cũng không vội vã đi tới chỗ ở Y Ân Lạc an bài, mà là bắt đầu đi dạo trong đại viện Y gia.
Bỗng nhiên đường trước mặt bị chặn lại, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt dò hỏi: "Ngươi ngăn cản đường của chúng ta, có chuyện gì sao?"
Trên khuôn mắt tuấn tú của Cung Vô Y cũng lộ ra một tia không kiên nhẫn, nhưng mà hắn lại không nói gì, chỉ là đứng lẳng lặng bên cạnh Dạ Nhược Ly, về phần người trước mặt, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn.
Đứng ở trước mặt hai người là một thiếu nữ còn nhỏ tuổi, khuôn mặt giống Y Thanh Ca đến mấy phần, tuy nhiên không có loại kinh diễm làm cho người ta kinh ngạc kia, diện mạo chỉ có thể coi là tầm trung.
"Là gia gia để ta dẫn hai vị khách nhân đi dạo Hoàng Thành một chút," thiếu nữ khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt không dao động nhìn chăm chú vào hai người trước mặt, "Tên của ta là Y Phỉ Phỉ, gia gia nói, Hoàng Thành sẽ có người không có mắt đụng phải hai vị khách quý."
"Được, vậy thì làm phiền." Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu một cái, trên mặt từ từ thu hồi vẻ không kiên nhẫn.
Y Ân Lạc vẫn là nghĩ rất chu đáo, vô luận là nàng hay là Cung Vô Y thì đều không thích những thứ phiền toái kia tìm tới cửa.
Nghe được lời nói của Dạ Nhược Ly, trong nội tâm Y Phỉ Phỉ vui vẻ, đi tới bên cạnh Dạ Nhược Ly, dọc theo đường đi giống như con chim sẻ ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng, vô cùng không tương xứng với bề ngoài dịu dàng ít nói này của nàng.
"Nhược Ly tỷ tỷ, muội nghe gia gia nói tỷ có biện pháp chữa khỏi ca ca sao? Vậy thì thật tốt quá, mấy năm nay ca ca thật cực khổ, đúng rồi, Nhược Ly tỷ tỷ, tỷ thực sự chỉ có hơn hai mươi tuổi sao? Vì sao hơn hai mươi tuổi lại lợi hại như vậy? Ngay cả gia gia cũng gia tăng sự sùng bái đối với tỷ đó, bên cạnh tỷ là phu quân của tỷ sao? Nhìn hai người rất xứng đôi."
Bất đắc dĩ vỗ trán, Dạ Nhược Ly cười khổ một tiếng, nàng có chút hối hận để người ta dẫn đường rồi…
Bởi vì tựa hồ người thiếu nữ đều phiền toái hơn bất luận kẻ nào.
"Câm miệng!"
Lúc Y Phỉ Phỉ còn đang muốn ríu ra ríu rít bên tai Dạ Nhược Ly thì một giọng nói mang theo âm lãnh thực cốt thổi vào bên tai khiến cho thân thể mềm mại của nàng run lên, vội vàng ngậm miệng, khiếp sợ nhìn Cung Vô Y.
Người nam nhân này thật là hung dữ, không biết Nhược Ly tỷ tỷ làm sao chịu được nam nhân hung dữ tàn nhẫn như vậy.
"Ơ, ta tưởng là ai chứ, thì ra là tiểu tiện nhân Y gia, thế nào, dẫn một đám người ra ngoài đi dạo lung tung, là muốn quyến rũ ai đây? Bất quá chỉ bằng dung mạo này của ngươi, sợ rằng còn không có bao nhiêu người sẽ bị ngươi quyến rũ trong tay đâu, ha ha!"
Tiếng nói bén nhọn khắc nghiệt từ phía trước truyền đến, Y Phỉ Phỉ nắm đôi bàn tay trắng như phấn thật chặt, trên khuôn mặt hiện ra một chút tức giận.
Không cần nhìn nàng liền biết người đến là ai, trừ Triệu Lâm Triệu gia ra thì lại có ai sẽ nói chuyện với nàng như thế chứ? Nàng vốn là có chút xung đột với Triệu Lâm, nhưng lại ngại vì hôn ước giữa Triệu Lan và Y Lạc Thanh nên cũng không có làm rõ quá mức.
Nhưng kể từ đoạn thời gian trước Triệu Lan nửa chết nửa sống được mang trở về, hơn nữa tin tức Y gia giải trừ hôn ước truyền đến thì lập tức khiến mọi người Triệu gia nổi giận, cho là Y gia làm hại bọn họ mất hết thể diện, trở thành trò cười cho Lạc Nguyệt Quốc.
Vì vậy, đệ tử Triệu gia và Y gia gặp nhau thì đương nhiên sẽ tranh phong một phen.
Nếu như là ngày thường thì cũng liền thôi, hôm nay gia gia để nàng chiếu cố khách quý thật tốt, có thể nào để cho Nhược Ly tỷ tỷ bị bọn khốn kiếp kia khi dễ chứ? Hơn nữa, gia gia nói, chỉ có Nhược Ly tỷ tỷ mới có thể cứu ca ca.
Trầm tư trong chốc lát, Y Phỉ Phỉ động thân tiến lên, không đợi nàng mở miệng thì một giọng nói tràn đầy cừu hận chợt vang lên.
"Là những tên khốn kiếp các ngươi? Hừ, không biết các ngươi gặp phải vận cứt chó gì mà có thể bợ đỡ được đích hệ Y gia, nhưng các ngươi cho là như vậy thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay Kiền gia ta sao? Ha ha, thật là đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu, ta sẽ để cho các ngươi biết kết cục đắc tội Kiền Khôn Lâm ta! Dù là Y gia cũng không che chở được cho ngươi."
Có một vị thiếu niên đứng sau lưng Triệu Lâm, thiếu niên này chính là cái người bị Y Ân Lạc dạy dỗ ở cửa thành.
Hắn ta khẽ hất cái cằm lên, ngạo mạn nhìn chăm chú vào người trước mặt, phảng phất như là mấy người Dạ Nhược Ly là con kiến hôi bé nhỏ không đáng kể.
Dù rằng Y gia không phải là hắn ta có thể trêu chọc, nhưng bởi vì do có Triệu Lâm, hắn ta liền không sợ hãi, chỉ cần mấy người này không có quan hệ với đám cao tầng Y gia thì làm sao những người đó sẽ ra mặt cho mấy người này chứ?
Tựa như có lẽ đã nhìn thấy tình cảnh đầu Thiên Lưu rơi xuống đất, khóe miệng Kiền Khôn Lâm giương lên nụ cười thâm độc…