"Đột phá?" Âu Dương Chi Nặc trợn to hai mắt, vội vàng che miệng lại, giống như là bị kinh sợ, toàn thân run lên không thôi, "Điều… điều này sao có thể? Làm sao nàng sẽ đột phá?"
Liễu Vân Phong ngưng mắt nhìn bóng dáng Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười khổ: "Huyền khí cần thăng cấp của nàng rõ ràng cho thấy thuộc phạm vi Thần Tướng đỉnh phong, ha ha, Tần Dao tròn hai mươi lăm, đột phá tới cao cấp, được gọi là Đệ Nhất Thiên Tài Thiên Lạc Bình Nguyên, hôm nay, số tuổi của nữ tử này còn nhỏ hơn nàng ta, cũng đã là Thần Tướng đỉnh phong."
"Hơn hai mươi Thần Tướng đỉnh phong, chuyện này…" Phương Nam hít một ngụm khí lạnh, hai mắt tỏa ra ánh sao, sùng bái nhìn Dạ Nhược Ly, "Ha ha, không biết nếu Tần gia phát hiện ra thiên tài này, có còn sẽ kiêu ngạo như vậy nữa không?"
Lắc đầu một cái, Liễu Vân Phong nhìn về phía Phương Nam bên cạnh, trong mắt hiện ra một tia nhu hòa.
Nét mặt của hắn đều bị Âu Dương Chi Nặc đặt tại trong mắt, không khỏi nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đáy lòng tràn ngập sự không cam lòng và ghen tỵ, chẳng qua tia tâm tình bất lương kia vẫn bị nàng ta áp chế ở trong lòng.
"Tật Phong Lang, ngươi đã làm xong chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?"
Toàn thân Dạ Nhược Ly thu lại khí thế, một đầu tóc đen giương nhẹ ở trong gió, khóe miệng nàng khẽ câu lên, trong tròng mắt đen có ẩn chứa bá khí bễ nghễ thiên hạ, như có cuồng ngạo không đặt vạn vật ở trong mắt.
"Không, không thể nào!"
Tật Phong Lang kinh hoảng lui về phía sau hai bước, mới vừa rồi hung tàn trong mắt đã sớm rút đi.
Nó vẫn cho rằng thực lực của nữ tử này là Thần Tướng đỉnh phong, không ngờ nàng chỉ là Thần Tướng cao cấp, với lực lượng Thần Tướng cao cấp mà lại liều mạng không phân cao thấp với mình, đây là chuyện người có thể làm được sao?
Chớ nói chi là, bây giờ nàng đã tấn thăng lên Thần Tướng đỉnh phong, như vậy mình còn có phần thắng sao?
Theo Dạ Nhược Ly từng bước tiến tới gần, Tật Phong Lang đã lùi đến bên vách núi, nó quay đầu lại nhìn vách đá dựng đứng, sắc mặt tràn đầy hốt hoảng.
"Rầm!"
Vung trường kiếm lên, nhanh chóng xoay tròn trong không trung, tựa hồ như cả vùng trời cũng bị nó bóp méo.
Gió nổi lên, bụi cát như thủy triều, tràn ngập khắp phía chân trời, thanh trường kiếm kia phảng phất như một đạo quang mang phá vỡ hắc ám, xông qua cát bụi, nhắm thẳng về phía đầu Tật Phong Lang…
"Rống!"
Một tiếng gào thét bi thống truyền qua mây trời, cát bụi tản ra, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thân thể khổng lồ của Tật Phong Lang chậm rãi ngã xuống đất.
Nếu như Tật Phong Lang muốn chống cự, cho dù là sau khi Dạ Nhược Ly đột phá xong, cũng không thể nào dùng một chiêu mà giết chết được, đáng tiếc Tật Phong Lang đã bị Dạ Nhược Ly hù dọa cho vỡ mật, không hề có tâm tư phản kháng, nếu không thì Dạ Nhược Ly cũng không cách nào giải quyết nó dễ dàng như vậy.
Một kiếm kia, đã phá vỡ đầu Tật Phong Lang, lập tức một khối thú tinh hình thoi hiện ra trong mắt mọi người.
Dạ Nhược Ly mở ra bước chân, chậm rãi đi về phía Tật Phong Lang, ba cái hai cái liền móc thú tinh ra, ném vào trong Huyền Linh giới chỉ.
Nhìn thấy cử chỉ của nàng, Âu Dương Chi Nặc vốn bị dọa sợ phục hồi tinh thần lại, khinh thường nhạo báng cười một tiếng: "Quê mùa chính là quê mùa, loại thú tinh cấp bậc này còn cần, thú tinh này, tối đa cũng chỉ có thể bán được mười Trung Phẩm tinh thạch, nếu như ngươi đã thiếu tinh thạch như vậy, bản tiểu thư không ngại bố thí cho ngươi."
Lúc đầu nàng ta còn tưởng rằng, biến thái này là quái vật do Đại Thế Lực nào đó bồi dưỡng bí mật, nhưng nếu thật là người trong những thế lực kia, như thế nào lại móc lấy thú tinh Tật Phong Lang? Vì vậy, chắc chắn nàng là người thuộc tiểu thế lực, hơn nữa không biết gặp phải vận cứt chó gì mới đi đến được một bước này.
Chờ mình trở về, sau khi tra ra thân thế của nàng, lại yêu cầu tiểu thế lực đó giao nàng ra, mà đã là tiểu thế lực, sao lại có thể địch qua Âu Dương gia tộc chứ? Lúc đó, mặc dù nàng thiên tài đi nữa, đều sẽ trở thành tù nhân của mình.
Ai bảo nữ nhân không coi ai ra gì này, dám không để nàng ta ở trong mắt!
Khẽ hất cái cằm lên, Âu Dương Chi Nặc cười lạnh một tiếng, phảng phất như nàng ta đã có thể nhìn thấy kết quả bi thảm của nữ tử này…
Vậy mà, đối với Âu Dương Chi Nặc châm chọc, Dạ Nhược Ly ngoảnh mặt làm ngơ, với nàng mà nói, một Đại tiểu thư được nuông chiều hư, không đáng giá để nàng đặt vào mắt.
"Bạch Hổ, Thiên Lưu, không chừa lại một tên nào, ngoài ra đừng lãng phí thú tinh."
Mặc dù thú tinh cũng không hề trân quý, chẳng qua là nhiều thú tinh như vậy, cũng có thể đổi lấy một khoản tài phú không nhỏ, hơn nữa, lãng phí cũng không phải là hành động tốt gì.
Trong phút chốc, một cuộc chém giết triển khai ở trên đường núi…
Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, bởi vì thủ lĩnh chúng thú ngã xuống, thế cho nên chúng nó không có bất kỳ ý định chiến đấu nào, chỉ là liều mạng chạy trốn về phía trước, tránh thoát trận chém giết này.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Dạ Nhược Ly không chút biểu tình nhìn cuộc chém giết trước mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ không hiện lên một chút thương hại, dường như những Tật Phong Lang kia không phải là sinh mạng sống sờ sờ.
Dù sao, là Tật Phong Lang vây công bọn họ trước, đã như vậy, thì cớ gì hi vọng nàng phải đồng tình với chúng nó chứ?
Người kém bị đào thải, đây là cách sinh tồn, nhất là đám huyền thú am hiểu săn đuổi, chúng nó hợp thành bầy đàn lùng giết con mồi thì nên có chuẩn bị bị tàn sát.
"Chúng ta đi thôi!" Mắt thấy chém giết đã xong, Dạ Nhược Ly cắm thanh trường kiếm vào vỏ, nhàn nhạt nói một câu.
"Chờ một chút." Thấy vậy, Phương Nam vội vàng đuổi theo, trực tiếp đến trước mặt Dạ Nhược Ly, khuôn mặt khả ái đỏ bừng lên rất là mê người, chớp chớp đôi mắt to như biết nói, bên trong lóe lên ánh sao rất rõ ràng.
"Vừa rồi chúng ta mới cùng nhau giết Tật Phong Lang, cũng coi là chiến hữu, vậy có phải là ngươi nên nói cho ta biết tên của ngươi không?"
Nhìn nữ tử ngăn ở trước mặt mình, Dạ Nhược Ly chợt nhớ tới vẻ lo lắng trong đôi mắt sáng vào một khắc kia của nàng, vẻ mặt dần dần hòa hoãn, khóe môi nhàn nhạt giương lên: "Dạ Nhược Ly."
"Nhược Ly? Ha ha, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi," Phương Nam kiên định gật đầu một cái, chợt hơi mong đợi nói: "Vậy, chúng ta có thể đồng hành cùng nhau được không?"
"Tùy ngươi."
Tròng mắt đen quét qua khuôn mặt của Phương Nam, sau khi Dạ Nhược Ly bỏ lại câu này, liền không quay đầu lại đi về phía trước.
"Quá tuyệt vời."
Phương Nam kích động nhảy lên, gương mặt đỏ bừng bừng, trong mắt sáng mang theo mừng rỡ không hề che giấu.
"Này, Phương Nam, tại sao chúng ta phải đi cùng nàng chứ?" Âu Dương Chi Nặc miết miết miệng, vẻ mặt lộ ra một chút bất mãn.
Xoay đầu qua, Phương Nam kỳ quái nhìn Âu Dương Chi Nặc: "Chi Nặc, ngươi làm sao vậy? Hôm nay ngươi thật quá không bình thường, không giống như là ngươi ngày trước ta từng biết, nếu như ngươi không muốn, ngươi có thể đi những địa phương khác, dù sao ta muốn đi theo nàng."
"Ngươi… Vậy thì tốt, ngươi đi mà đuổi theo đuổi cái người quê mùa này đi!" Âu Dương Chi Nặc hung hăng trợn mắt nhìn Phương Nam, quay đầu sang nói: "Vân Phong đại ca, chúng ta đi thôi."
Nàng ta còn đang ngại Phương Nam ở đây cản trở, nếu nàng không muốn đi theo bọn họ, vậy cũng chỉ có thể để nàng đi tùy ý, sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ phải hối hận.
Nhưng Liễu Vân Phong trực tiếp vòng qua nàng ta, đi về phía Phương Nam, khuôn mặt tuấn tú treo lên một nụ cười, giọng nói tràn đầy nhu hòa: "Phương Nam, nàng đã đi xa, chúng ta vẫn là mau mau đuổi theo."
Vẻ mặt khẽ biến, Âu Dương Chi Nặc hung hăng giậm chân thật mạnh một cái, cắn cắn môi, cuối cùng nàng ta vẫn đuổi theo.
"Nhược Ly, ta ghét nữ nhân kia," Thiên Lưu khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua Âu Dương Chi Nặc theo tới ở sau lưng, khuôn mặt non nớt khả ái xẹt qua chán ghét rất rõ ràng, "Có cần ta dạy dỗ nàng ta một chút không?"
Lạnh nhạt cười một tiếng, Dạ Nhược Ly rất là xem thường nói: "Loại nữ tử như nàng ta, nói dễ nghe, là Đại tiểu thư bị làm hư, nói khó nghe một chút, thì là một phế sài từ đầu đến chân, cần gì làm dơ bẩn tay của ngươi bởi vì nàng ta chứ? Huống chi, loại chuyện như vậy, chúng ta còn trải qua ít sao?"
Nếu là lần đầu nàng xuyên qua, có lẽ còn có thể dạy dỗ nàng ta một chút, tuy nhiên những năm gần đây đã trải qua quá nhiều, thế cho nên tâm cảnh xảy ra biến hóa rất lớn, loại tiểu nhân vật giống như Âu Dương Chi Nặc này, lại có tư cách gì đáng giá để nàng lưu tâm chứ?
Chợt, có hai tay rơi vào trên vai Thiên Lưu, Thiên Lưu khả ái khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía người sau lưng: "Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra cho ta!"
"Ngươi…" Sắc mặt Âu Dương Chi Nặc trầm xuống, cuối cùng vẫn miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, "Vị tiểu cô nương này, ta là người Âu Dương gia tộc, nếu như ngươi gia nhập Âu Dương gia tộc ta, nhất định là có phúc lợi không thể tưởng được, cần gì phải đi theo cái tên quê mùa này chứ?"
Khẽ hất cái cằm trắng như tuyết, khóe miệng Âu Dương Chi Nặc hàm chứa nụ cười cao ngạo.
Vẻ mặt của Liễu Vân Phong và Phương Nam đột nhiên biến đổi, bọn họ không biết nên nói Âu Dương Chi Nặc gan lớn hay là ngực lớn không có đầu óc đây? Vậy mà lại dám đào góc tường ngay trước mặt Dạ Nhược Ly, nàng ta cũng không lo lắng đối phương sẽ chém giết dưới cơn nóng giận sao?
Chợt tầm mắt của hai người đều hướng về phía Dạ Nhược Ly, lại thấy dường như nàng không nghe được lời Âu Dương Chi Nặc nói, sắc mặt không thay đổi, sau khi dùng chân đá văng nhánh cây cản đường, liền cất bước đi về phía trước.
"Âu Dương gia tộc?" Khóe môi khẽ cong lên, trên dung nhan khả ái của Thiên Lưu treo lên vẻ khinh thường, trong đôi mắt to rực rỡ như sao chứa đựng châm chọc, "Âu Dương gia tộc ngươi tính là gì? Ngươi lại là thứ gì? Xách giày cho ta sao? Lập tức cút cho ta, nếu không thì, cẩn thận ta giết ngươi!"
Nàng cũng không muốn nữ nhân này đi theo phía sau bọn họ, với thực lực của nàng ta thì chỉ có thể tự sinh tự diệt ở trong Ngũ Huyền Sơn nguy cơ tứ phía này.
"Ngươi… Các ngươi…" Âu Dương Chi Nặc hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Lưu, lúc nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt có ác độc rất rõ ràng, "Các ngươi nhất định sẽ hối hận, Âu Dương gia tộc ta quyết sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Dứt lời, nàng ta chuyển mắt liếc nhìn Liễu Vân Phong và Phương Nam, khuôn mặt thoáng qua một chút đau lòng và thất vọng, chợt sau đó là một tia oán hận. Thế nhưng lúc nàng ta xoay người rời đi, sau lưng truyền đến một giọng nói âm lãnh.
"Ta có cho phép ngươi đi sao?"
Chậm rãi xoay người lại, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Âu Dương Chi Nặc, dưới ánh nắng mặt trời, mặt nạ màu trắng khúc xạ ra quang mang lạnh như băng.
Nếu như lúc ban đầu Âu Dương Chi Nặc chỉ là vung ra tính khí Đại tiểu thư, nàng có thể bỏ mặc, nhưng lúc này, nàng ta lại hoàn toàn bộc lộ ra sát khí trong nội tâm, như thế, làm sao có thể để cho nàng ta rời đi bình an chứ?
Nàng không muốn lưu lại phiền toái cho mình, nên sẽ bóp chết tất cả nguy hiểm vừa mới phát sinh.
Mặc dù Âu Dương Chi Nặc không biết dung mạo của nàng, nàng cũng không muốn để lại bất kỳ hậu hoạn nào.
"Ngươi muốn thế nào?" Nắm quả đấm thật chặt, Âu Dương Chi Nặc tàn nhẫn cười một tiếng, "Ta là người Âu Dương gia tộc, chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta hay sao? Ha ha, thật là buồn cười, coi như cho ngươi một trăm lá gan, ngươi cũng không dám đụng đến ta chút nào."
Sắc mặt của Liễu Vân Phong và Phương Nam đều khẽ biến đổi, cái đồ ngu ngốc Âu Dương Chi Nặc này, đến loại thời khắc này còn dám kiếm chuyện chọc giận nàng, cho dù Dạ Nhược Ly giết nàng ta, cũng quyết sẽ không có người biết.
"Chi Nặc, ngươi mau nói xin lỗi với Nhược Ly đi!" Phương Nam nắm quả đấm thật chặt, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương.
"Ha ha ha, nói xin lỗi? Chỉ bằng tiện dân như nàng cũng xứng để cho ta nói xin lỗi sao? Phương Nam, đừng cho là ta không biết ngươi đã vứt bỏ tình hữu nghị nhiều năm giữa chúng ta, đi cùng tiện nhân này! Cho nên, ngươi ít ở đó mà giả mù sa mưa, làm ra dáng vẻ lo lắng đi, loại dáng vẻ này khiến cho ta nhìn thấy mà ghê tởm!"
Thân thể mềm mại khẽ run lên, Phương Nam cắn chặt môi, cứng rắn không để cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.
Thấy bộ dạng này của nàng, tâm Liễu Vân Phong chợt căng thẳng, chợt nhìn về phía Âu Dương Chi Nặc, giọng nói cũng không chút khách khí: "Âu Dương Chi Nặc, ngươi không cảm thấy lời ngươi nói rất quá đáng sao? Sao ngươi có thể nói thế với Phương Nam?"
"Còn ngươi nữa, Liễu Vân Phong," Âu Dương Chi Nặc hung hăng nhìn chằm chằm vào Liễu Vân Phong, trong mắt đẹp đỏ bừng lên, dáng vẻ giống như là muốn liều mạng với người ta, "Tại sao từ nhỏ đến lớn, trong mắt ngươi đều chỉ có Phương Nam chứ? Bất quá chuyện này cũng thôi đi, lúc nãy không ngờ ngươi chỉ trích ta vì một nữ nhân mới quen biết? Chúng ta là thanh mai trúc mã, thế nhưng lại kém một tiện nhân vừa mới quen sao?"
"Nàng là ân nhân cứu mạng của Phương Nam!"
"Ân nhân cứu mạng? Ha ha!" Ngửa đầu cười to hai tiếng, Âu Dương Chi Nặc điên cuồng nói, "Tại sao tiện nhân này phải cứu Phương Nam, tại sao Phương Nam không chết ở trong tay Tần Lạc đi? Tại sao nàng không chết hả?"
Lời nói này, lập tức khiến Liễu Vân Phong và Phương Nam đều ngẩn ra, trong mắt đều xẹt qua vẻ không thể tin.
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly chuyển mắt nhìn nữ oa nhi bên cạnh, nói: "Thiên Lưu, ngươi làm cái gì?"
Nhún vai một cái, trong đôi mắt to của Thiên Lưu tràn đầy vô tội: "Ta không làm gì hết, chẳng qua không cẩn thận vẩy một chút dược phấn khiến tâm tình trở nên gay gắt, ta thật sự chính là không cẩn thận mà thôi, ai có thể nghĩ tới nội tâm của nàng ta lại đen như vậy, thế nhưng chỉ mong sao hảo bằng hữu chết đi."
Không cẩn thận?
Nhìn dáng vẻ rất là vô tội kia của Thiên Lưu, khóe miệng Dạ Nhược Ly khẽ co giật, đây quả thực là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Bất quá bọn họ trở mặt thành thù, cũng có chỗ ích lợi rất lớn với nàng, ít nhất nếu mình giết Âu Dương Chi Nặc, không cần lo lắng bọn họ trở mặt, nếu không thì nhất định nàng sẽ dùng chút thủ đoạn giữ chặt miệng của bọn họ.
Ngay cả Âu Dương gia tộc, nàng chưa chắc sẽ sợ, nhưng loại thời điểm này vẫn là ít gây thù chuốc oán cho thỏa đáng.
"Vũ nhục chủ nhân của ta, chết!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh Dạ Nhược Ly, sau đó liền thấy một đạo bạch quang thoáng qua, Bạch Hổ đã đến trước mặt Âu Dương Chi Nặc.
Một đầu tóc đen khẽ giương lên trong gió, trên dung nhan tuấn mỹ Bạch Hổ không chút biểu tình, lúc giơ bày tay lên, trong tròng mắt màu hổ phách dần hiện ra sát khí nồng đậm, cũng theo động tác của hắn, chung quanh nổi lên một trận cuồng phong.
Thân ở trong sát khí của Bạch Hổ, sắc mặt của Âu Dương Chi Nặc đột nhiên tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi nhìn chăm chú vào bàn tay đang giơ lên của hắn.
Nàng ta không ngờ rằng, tiện dân này thật sự có gan dám xuống tay với đường đường là Đại tiểu thư Âu Dương gia tộc.
"Dừng tay!"
Bỗng đột nhiên, ở chỗ không xa trên bầu trời, bộc phát ra một tiếng hét lớn kinh thiên.
"Phốc xuy!"
Một cỗ khí tức hung hăng đánh tới, đánh trúng lồng ngực Bạch Hổ, trong chốc lát, thân thể của hắn bay về phía sau, một ngụm máu tươi lưu loát phun ra.
"Bạch Hổ!"
Dạ Nhược Ly vội vàng tiến lên, đỡ lấy thân thể Bạch Hổ, vào thời khắc này trong mắt của nàng xẹt qua sát ý rất rõ ràng.
"Người tới rất mạnh, Bạch Hổ, Thiên Lưu, các ngươi vào Thanh Minh Phủ trước," áp chế sát khí trong nội tâm, Dạ Nhược Ly thở ra một hơi, vẻ mặt mang theo kiên định, "Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì, thật sự không địch lại thì ta sẽ tiến vào Thanh Minh Phủ."
Hai người trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn là lựa chọn nghe theo lời Dạ Nhược Ly nói.
Có Thanh Minh Phủ, nàng sẽ không gặp phải nguy hiểm, nếu bọn họ ở chỗ này, nói không chừng còn sẽ làm cản trở.
Sau khi đưa Thiên Lưu và Bạch Hổ vào Thanh Minh Phủ, Dạ Nhược Ly chậm rãi ngước mắt lên, nắm chặt hai quả đấm, tầm mắt gắt gao tập trung chỗ vừa truyền đến tiếng nói, trên người tản ra khí tức bạo nộ.
Trong hư không, một bóng dáng già nua hiển lộ ra, lão giả rũ mắt xuống, từ trên cao ngưng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt đục ngầu tản ra sát ý rất rõ ràng.
"Ngươi là ai? Vọng tưởng thương tổn người Âu Dương thế gia ta? Thật sự là rất to gan, lão phu có thể cho ngươi một lựa chọn, ngươi là tự mình chết, hay là để lão phu tới tiễn đưa ngươi xuống địa ngục?"
Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly trầm tĩnh ngưng mắt nhìn lão giả trước mặt, mặt không sợ hãi: "Nếu như ta nói, ta lựa chọn sinh mệnh thì sao?"
"Ha ha," lão giả cười dài hai tiếng, khóe môi giương lên khinh thường, "Ngươi cho rằng, ngươi có tư cách sống tiếp sao? Vọng tưởng đụng đến người Âu Dương gia tộc ta, ngươi tất phải chết không thể nghi ngờ!"
Thấy lão giả đến, trên mặt Âu Dương Chi Nặc đã sớm lộ vẻ vui mừng.
Lần này nữ nhân kia xong đời, lão tổ tông tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng!
"Âu Dương tiền bối, ta nghĩ ngài có chút hiểu lầm," Phương Nam khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào lão giả trong hư không, "Đây chỉ là chút thân thiết giữa tiểu bối, chẳng lẽ Âu Dương tiền bối muốn bỏ qua tôn nghiêm, ra tay với một nữ tử hơn hai mươi tuổi?"
Khẽ nhíu lông mày trắng, lão giả kinh ngạc nhìn Phương Nam: "Ngươi là nha đầu Phương gia?"
Còn không đợi Phương Nam mở miệng, Âu Dương Chi Nặc oán độc lườm nàng một cái, vội vội vàng vàng chen lời: "Lão tổ tông, Phương Nam và tiện nhân kia là cùng một phe, vừa rồi bọn họ muốn liên hợp giết ta."
Nghe nói như thế, Phương Nam và Liễu Vân Phong hoàn toàn thất vọng với Âu Dương Chi Nặc.
Rõ ràng là Âu Dương Chi Nặc nguyền rủa Phương Nam chết đi, cuối cùng vậy mà trả đũa lại, vì sao trên đời này lại có thứ vô sỉ như vậy chứ?
"Ngươi đã cùng một phe với nàng, liền không có tư cách nói chuyện nữa, chờ ta thu thập xong xú nha đầu này, sẽ trở lại tính toán rõ ràng với ngươi?"
Lão giả phất phất ống tay áo, lập tức, một cỗ gió mạnh hung hăng đụng vào lồng ngực của Phương Nam.
Trong phút chốc, Phương Nam giống như diều đứt dây, bị ném vào không trung, xẹt qua một độ cong đẹp đẽ, hung hăng té ngã xuống đất.
"Phương Nam!"
Liễu Vân Phong tung người nhảy lên, tiếp được thân thể Phương Nam, đặt nàng xuống đất, ánh mắt nhìn về phía hai người Âu Dương gia không hề che giấu chút hận ý nào.
Chẳng qua hắn lại biết, lão giả muốn giết mình, giống như đơn giản bóp chết một con kiến.
Nắm quả đấm thật chặt, Liễu Vân Phong khôi phục lại nội tâm đang phẫn nộ, lạnh lùng ngưng mắt nhìn hai người phía trước.
"Hừ!" Xoay đầu qua, ánh mắt của lão giả quăng về phía Dạ Nhược Ly, nói, "Lão phu sẽ để cho ngươi biết, cái giá phải trả khi thương tổn người Âu Dương gia tộc ta, nếu có kiếp sau, phải tránh đừng đi trêu chọc người Âu Dương gia nữa, bởi vì người Âu Dương gia tộc, là người ngươi không trêu chọc nổi."
"Ầm!"
Trên người lão giả đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức cường hãn, đánh về phía Dạ Nhược Ly, vào lúc này, khóe miệng lão ta giương lên nụ cười tàn nhẫn, trong mắt có chứa sát khí âm trầm, nhất định phải dùng một kích tất sát nữ tử này.
Đúng tại lúc này, bên cạnh Dạ Nhược Ly chợt nhiều hơn mười người thân hình lực lưỡng.
Mười người này đều là không chút biểu tình, dưới ánh mặt trời, làn da màu vàng kim lóe ra tia sáng chói mắt.
"Mười khôi lỗi Thần Tướng đỉnh phong?" Đầu tiên lão giả sững sờ, sau đó cười như điên, trong tiếng cười của lão ta tràn đầy khinh thường: "Ngươi cho rằng, chỉ bằng mấy khôi lỗi Thần Tướng đỉnh phong này liền có thể đối kháng với lão phu sao? Ngươi là xem thường lão phu, hay là quá coi trọng chính ngươi? Hừ, những khôi lỗi này, ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay liền có thể nghiền nát chúng nó."