"Tiểu cô nương, đến lượt ngươi." Lão nhân hồi thần lại từ trong cơn khủng hoảng, nhìn về phía Dạ Nhược Ly, giọng điệu lạnh nhạt.
Dạ Nhược Ly vẫn không nói gì, nhẹ nhàng đặt Dược Tinh Thạch ở trước mặt ông ta.
Lão ta liếc nhìn Dược Tinh Thạch Dạ Nhược Ly đưa tới, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì mà liền bắt đầu mở Thạch, với động tác lưu loát của hắn, Dược Tinh Thạch cũng càng lúc càng mỏng...
Thời gian chậm rãi trôi qua, thấy Dược Tinh Thạch trong tay ông ta càng lúc càng mỏng dần, rốt cuộc dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ông ta dừng tay lại, thản nhiên nói: "Tiểu cô nương, ta thấy bên trong Dược Tinh Thạch này của ngươi không có dược liệu rồi."
Nghe thấy lời nói này, Dạ Nhược Ly chưa kịp nói gì thì người chung quanh đã bùng nổ.
"Ha ha, không có dược liệu, nàng ta chọn một tảng Dược Tinh Thạch không có dược liệu, xem ra vừa rồi chỉ nhờ vận may mà thôi."
"Hừ, chỉ với chút thực lực này mà dám coi khinh Hồng Nhã tiểu thư, nàng ta cho rằng mình là ai?"
"Ha ha, vừa rồi nàng ta chọn Tinh Thạch trung phẩm năm trăm, chắc là đã tiêu tốn hết tiền vào đó rồi, có lẽ nàng ta nghĩ sẽ may mắn lấy được dược liệu ngàn năm thêm lần nữa, sau đó bán cho người khác để kiếm chút tiền bù vốn, không ngờ bây giờ lại bị lỗ lớn."
Dạ Nhược Ly nhắm mắt làm ngơ với tiếng nghị luận chung quanh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Ngươi còn chưa cắt ra hết thì sao biết được bên trong không có dược liệu?"
"Ha ha, tiểu cô nương nói đùa." Lão nhân nhàn nhạt cười một tiếng, giọng điệu lại có chút xem thường. "Bây giờ Dược Tinh Thạch đã chỉ còn bằng hạt đậu, kích thước như vậy sao có thể chứa được dược liệu? Không có dược liệu nào lại nhỏ như vậy, cho nên dù có cắt tiếp cũng vô dụng, bởi vì trong Dược Tinh Thạch này vốn không có dược liệu."
"Ta không tin vào bất kỳ giả thuyết nào, ta chỉ tin vào phán đoán của mình." Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn ông ta, trong đôi mắt hiện lên một nụ cười nhạt, "Ngươi không cắt hết ra thì sao biết được bên trong không có dược liệu."
Nghe vậy thì mọi người sửng sốt một chút rồi chợt cười to.
"Ha ha, ta thấy nhất định đây là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc với dược liệu, thậm chí ngay cả một chút kiến thức thông thường cũng không biết."
" Đúng vậy, không cần nghĩ cũng biết bên trong khối Dược Tinh Thạch này không có dược liệu, tất nhiên nàng ta không tình nguyện chịu thua nên mới lý lẽ như vậy, đã như thế vì sao không cho nàng ta thua tâm phục khẩu phục?"
" Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng nàng ta thật sự có thể lấy được dược liệu trên vạn năm?"
"Ha ha ha..."
Lời nói này gây ra một trận cười lớn, ngay cả người nói câu này cũng cười phá lên, có thể thấy được chính hắn cũng không tin vào lời nói của mình.
Hồng Nhã mỉm cười nhìn Dạ Nhược Ly, rồi mới liếc nhìn ông ta, nói: "Lạc Phương đại sư, nàng đã có tâm nguyện này thì sao không thành toàn cho nàng? Ta cũng muốn biết có phải là như vậy không, trong Dược Tinh Thạch này còn có thể chứa được dược liệu sao."
"Vậy được rồi!" Ông ta than thở, rồi lại cầm dao lên mở Thạch tiếp, "Vốn chỉ cần cắt đến đây là ta sẽ không tiếp tục nữa, vì dù có cắt tiếp cũng vô nghĩa, nhưng Hồng Nhã tiểu thư đã nói như vậy, ta nể mặt Hồng Nhã tiểu thư thì đã sao?"
"Vậy liền nhờ Lạc Phương đại sư."
Hồng Nhã hơi khom người, nụ cười đầy tao nhã, trong đôi mắt đẹp vẫn đầy vẻ tự tin như cũ.
Nàng có lòng tin bên trong khối Dược Tinh Thạch này không có dược liệu, cho nên mới làm như vậy, dù có thế nào thì nàng cũng sẽ để nữ nhân này thua tâm phục khẩu phục, hơn nữa kể từ đó, thanh danh của nàng trong lòng mọi người lại tăng thêm một chút nữa.
Từng nhát dao cắt tảng đá ra, bên trong Dược Tinh Thạch tỏa ra một màu vàng sáng, trong phút chốc màu vàng này lan tỏa khắp căn phòng...
Mọi người đều kinh sợ trừng lớn hai mắt, hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thật lâu sau, màu vàng mới nhạt dần, lúc mọi người nhìn về phía ông lão thì liền thấy trong lòng bàn tay ông ta có một hạt sen nhỏ màu vàng, màu vàng này tỏa sáng chói mắt, làm lóa mắt mọi người.
"Đây... Đây chính là phải..." Lão nhân ngạc nhiên trừng lớn hai tròng mắt, kinh sợ run rẩy cả người, "Không sai, ta đã từng nhìn thấy trong sách cổ, là một gốc Liên tử năm vạn năm, vì sao loại dược liệu trong truyền thuyết này lại xuất hiện ở Đổ Thạch phường? Hơn nữa còn chỉ bán với giá của một Tinh Thạch trung phẩm."
Lỗ to rồi, lần này Đổ Thạch phường lỗ to rồi, nếu biết đây là Kim Liên Tử thì dù bán với giá của một Tinh Thạch cực phẩm cũng không thể mua được, bây giờ lại bị bọn họ bán với giá rẻ như thế sao?
"Không! Không thể!" Hồng Linh che miệng, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh ngạc. " Dược liệu năm vạn năm, chuyện này sao có thể? Sao nàng ta lại có được may mắn như vậy?"
"Nữ tử này cũng có chút bản lĩnh" Hồng Phi liếm khóe miệng, xếp quạt lại, phong độ nhẹ nhàng cười: "Xem ra nàng ta đã có tư cách trở thành thê tử ta, nếu có thể cưới được nàng ta thì không phải Kim Liên Tử và Hắc Thánh Thạch sẽ là của ta sao?"
Trong mắt đầy vẻ tham lam, Hồng Phi nở nụ cười thô tục.
Những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều nhìn được sự kinh sợ trong mắt đối phương.
"Thật may mắn, không sai, đây đều là vận may..."
"Cô nương, " Hồng Nhã căng thẳng nắm chặt Hắc Ô Thạch trong tay, im lặng nửa ngày rồi chậm rãi đi về phía trước, "Hồng Nhã chịu thua, Hắc Ô Thạch đã là của cô nương."
Dạ Nhược Ly cũng không chút khách sáo, sau khi cầm lấy Hắc Ô Thạch thì ném nó cùng với Kim Liên Tử vào Huyền Linh nhẫn.
"Vị cô nương này, ngươi có muốn bán Kim Liên Tử hay không, ta muốn mua Kim Liên Tử của ngươi, ngươi có yêu cầu gì cứ nói.”
"Cút đi, ngươi cho rằng ngươi là ai, Kim Liên Tử có thể dùng tiền để mua sao? Cô nương, ta là gia chủ Trương gia, Trương gia ta ở có địa vị nhất định ở Nam An thành, tron gia tộc cũng có cường giả đạt được thực lực Thần Hoàng cao cấp, với thực lực của cô nương thì khó mà chu du một mình ở Trung Châu, cho nên nếu ngươi đưa Kim Liên Tử cho ta thì ta cho phép ngươi gia nhập Trương gia, trở thành khách của trưởng lão Trương gia ta, điều kiện này không tệ chứ?"
"Cô nương, Lý gia ta cũng vậy..."
Dạ Nhược Ly nhướng mày, hình như có chút không kiên nhân, lạnh lùng nhìn thẳng đám người đang vây quanh nàng.
Bị nàng nhìn như vậy nên mọi người liền ngậm miệng lại, rõ ràng nữ tử này còn trẻ như vậy nhưng sao mắt nàng lại làm tim bọn họ đập nhanh như vậy?
"Ta không có ý gia nhập bất kỳ gia tộc nào, cũng không nghĩ sẽ bán Kim Liên Tử, các ngươi nghe hiểu chưa?"
Tuy rằng nghe thấy Dạ Nhược Ly nói như thế nhưng mọi người lại không từ bỏ suy nghĩ lấy cho được Kim Liên Tử, diễn dafnlê quysdôn đã không thể lấy danh chính ngôn thuận được thì cho dù phải tranh giành cũng phải cướp được Kim Liên Tử.
"Ta còn muốn mua một vài khối Dược Tinh Thạch nữa, ngươi mở ra giúp ta, ta sẽ cho người đến lấy."
Nói xong lời này, Dạ Nhược Ly không thèm để ý đến người khác, tự ý chọn một vài khối Dược Tinh Thạch, bỏ lại một đống đá Thượng phẩm rồi sau đó nghênh bỏ mà đi, biến mất trước mắt mọi người chỉ trong chớp mắt.
Đám người cho rằng Dạ Nhược Ly thiếu tiền nay nhìn thấy đống đá Thượng phẩm này thì trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhiều Tinh Thạch thượng phẩm như thế, cho dù là Hồng gia cũng không thể lấy được chỉ trong chốc lát như thế? Nhưng điều khiến người ta chấn động vẫn còn ở phía sau, lúc ông lão mở Dược Tinh Thạch ra thì tất cả mọi người đều kinh sợ không nói nên lời...
" Linh dược hai ngàn năm?"
"Còn cái này là năm ngàn năm..."
"Trời ơi, không ngờ lại là tám ngàn năm."
Trong số những Dược Tinh Thạch mà Dạ Nhược Ly lựa chọn dược liệu thấp nhất là hai ngàn năm, còn lại đều là trên vạn năm, vả lại còn không có Dược Tinh Thạch nào trống rỗng.
Dù có là Hồng Nhã tiểu thư cũng không thể làm được như vậy?
"Thì ra nàng ta vốn không dựa vào may mắn, nếu chỉ dựa vào may mắn thì sao có thể lấy được nhiều dược liệu cực phẩm như vậy?"
Hồng Nhã nắm chặt tay đến mức trắng bệch, nhìn theo hướng mà Dạ Nhược Ly rời đi, trong đôi mắt đẹp thoáng có chút ác ý, nhưng mà nó chỉ xuất hiện trong tích tắc, cho nên những người đang kinh sợ kia đều không phát hiện ra...
"Này, đó không phải là Thiết Tân Minh Chủ của chi nhánh Liên Minh luyện đan sao? Hắn tới nơi này làm gì?"
Bỗng nhiên hai bên cùng chạm mắt nhìn nhau, mọi người đều hơi ngẩn người, cung kính nhìn người đang đi tới.
"Thật sự là Thiết Tân, " Lão nhân đứng lên, khuôn mặt luôn lạnh nhạt cũng có chút ý cười, "Thiết Tân Minh Chủ, sao ngươi lại tới đây? Bình thường lúc ngươi cần Dược Tinh Thạch đều do chúng ta đưa đến cho ngươi, sao lần này lại tự tới đây vậy?"
Thiết Tân cười cười, có chút ngại ngùng nói: "Ta tới lấy dược liệu."
Vừa rồi Nhược Ly đại nhân trở về liền nói với hắn, nàng mua được một đống Dược Tinh Thạch, kêu hắn lát nữa đến lấy cho nàng, nhưng ai biết được trong đống Dược Tinh Thạch đó có dược liệu hay không chứ?
Có lẽ dựa vào số lượng thì không thể nào không lấy được một loại dược liệu nào, nếu không thì vận may quá kém rồi.
Nhưng nếu như Nhược Ly đại nhân lỗ quá lớn thì lão gia hỏa của đổ thạch phường sẽ nhìn mình thế nào đây? Nói không chừng còn cho rằng mình xài tiền như nước.
"Dược liệu, dược liệu gì? Ngươi làm gì có dược liệu gì ở đổ thạch phường của ta?" Ông ta hơi ngẩn ra, chi nhánh Liên Minh luyện đan có người đến mua Dược Tinh Thạch từ khi nào vậy?
"Hả?"
Thiết Tân nghe vậy thì giật mình, không phải do vận may của Nhược Ly đại nhân quá kém nên lấy được dược liệu nào đó chứ? Vậy thì lần này thật quá xấu mặt rồi. “Xem ra thật sự không lấy được dược liệu nào rồi, Nhược Ly đại nhân cũng thật là, ta đã nói là cho người đi theo nàng mà nàng lại không muốn, với kinh nghiệm của nàng vốn không đủ để lấy được dược liệu trân quý, lão gia hỏa, ngươi giúp ta chọn lại vài cái Dược Tinh Thạch khác đi, miễn cho Nhược Ly đại nhân thất vọng."
"Đợi một chút, " Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới cái gì đó rồi đột nhiên trừng lớn hai tròng mắt, " Nhược Ly đại nhân ngươi nói có phải là một người mặc bạch y, dung mạo tuyệt mỹ, là một nữ tử không đến ba mươi tuổi không?"
"Không sai, thế nào, Nhược Ly đại nhân nàng..."
"Hí"
Nghe thấy lời này, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, trong đáy lòng đầy khí lạnh.
Minh Chủ chi nhánh Liên Minh luyện đan lại gọi nàng là Nhược Ly đại nhân? Vậy rốt cục nữ tử kia là người phương nào? Chẳng lẽ là con cháu trong đại gia tộc, hay là người nhà của trưởng lão trong Liên Minh luyện đan?
Mọi người lập tức tiếc nuối vì đã bỏ qua một cơ hội để bắt chuyện với nàng.
"Không! Không thể!" Hồng Linh che đôi môi đỏ mọng, thân thể mềm mại run rẩy không thôi, "Thật, lại là thật..."
Cái lệnh bài đó là thật, nàng còn cho rằng là đồ ăn trộm, nếu như sớm biết như thế thì dù thế nào nàng cũng sẽ không đối địch với nàng ta.
Liên minh luyện đan không giống với chi nhánh Liên Minh, thực lực của Liên minh luyện đan quá cường hãn, vốn không phải nơi mà Hồng gia và Lưu Phong tông có thể so sánh.
"Thế nào? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Thiết Tân nhíu mày, giống như không hiểu phản ứng của mọi người.
"Chao ôi, " Ông ta thở dài, trong mắt có chút phức tạp, "Thật sự không biết Nhược Ly đại nhân là người biến thái tới từ nơi nào, ngươi biết không, trong số những Dược Tinh Thạch nàng chọn không có cái nào không có dược liệu, cũng không có cái nào chứa dược liệu thấp hơn hai ngàn năm, còn có vài loại dược liệu trân quý trên vạn năm, hơn nữa còn có một gốc Kim Liên Tử năm vạn năm, ngươi nói xem nàng có phải biến thái hay không chứ?"
"Cái gì?"
Thiết Tân kinh sợ há to mồm, Nhược Ly đại nhân như vậy không phải quá biến thái rồi sao? Xem ra là hắn lo xa rồi...
Hồng gia, giữa đại đường, một nam tử trung niên đoan chính ngồi ở trên cao, hắn đặt tách trà nóng trong tay xuống, hơi nóng từ từ bay lên, nhưng mà nam tử trung niên nhìn chằm chằm hồng y nữ tử bên dưới không chớp mắt.
Bên cạnh hắn là một lão nhân, đó là trưởng lão Hồng Tề, người của Hồng gia ở chi nhánh Liên Minh luyện đan.
"Gia chủ, ngươi dạy dỗ nữ nhi của ngươi một chút đi, hừ, nàng ta biết rõ nữ tử đó giữ lệnh bài của Liên Minh luyện đan mà vẫn đắc tội với nàng, còn không thèm báo cho chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không biết Liên Minh luyện đan khủng bố thế nào sao?"
"Linh nhi, lần này ngươi thật sự đã gây ra đại họa rồi."
Hồng Nhiên bất đắc dĩ thở dài, có lẽ những chuyện này đều do hắn, nếu không phải hắn quá dung túng Linh nhi thì sao nàng có thể trở nên vô pháp vô thiên như vậy.
"Phụ thân, chúng ta đã đắc tội nàng rồi, vậy cũng không có cách nào khác..." Hồng Nhã liếc mắt nhìn muội muội bên cạnh, cắn cắn môi, nhẹ nhàng cất bước, nhưng trong đôi mắt đẹp lại xuất hiện ác ý.
"Cho nên một là chúng ta không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng..."
"Càn rỡ!" Hồng Tề vỗ bàn đứng lên, nhưng mà nghĩ đến thân phận hiện giờ của Hồng Nhã thì giọng điệu lại dần thay đổi, "Đại tiểu thư, ngươi cũng biết nếu Liên Minh luyện đan biết được chúng ta giết người của bọn họ thì Hồng gia sẽ diệt vong."
"Hồng Tề trưởng lão, ta vẫn chưa nói chúng ta tự mình ra tay, mà là mượn đao giết người, " mắt nàng ta lóe sáng, Hồng Nhã nở nụ cười lạnh, "Cả đại lục đều biết Phong Thần bị một nữ tử mưu hại, nhưng lại không biết tướng mạo của nữ tử đó, các ngươi biết sư phụ thu nhận ta làm đệ tử ký danh vì mục đích gì không? Là để do thám tin tức của nàng ta, dù sao Nam An thành cách cửa ra vào Trung Châu rất gần, nếu nàng ta muốn tiến vào Trung Châu thì nhất định phải đi qua đây trước."
Hồng Tề hơi ngẩn ra, trong mắt có chút kỳ lạ: "Ngươi nói là..."
"Nàng ta và nữ tử mà sư phụ tìm cực kỳ giống nhau, chúng ta hoàn toàn có thể mượn tay Lưu Phong Tông để diệt trừ tai hoạ ngầm, ta sẽ truyền tin chi sư phụ, còn chúng ta chỉ cần ngồi nhìn kịch vui, dù Liên Minh luyện đan có hỏi tội thì cũng không liên quan đến chúng ta."
Hồng Nhã cười lạnh một tiếng, khuôn mặt đầy hiểm ác, hoàn toàn khác hẳn hình tượng bình thường.
Nữ nhân đó chẳng những hại nàng mất mặt trước mọi người mà còn cướp mất hào quang của nàng, nàng quyết sẽ không dễ dàng tha thứ, bất kỳ kẻ nào đối địch với nàng đều chỉ có một kết cục duy nhất.
Đó là chết!
Nơi này là bên hôn nhà hẻo lánh nhất ở Lưu Phong Tông, trong phòng khói hương bay lượn lờ, sau màn che màu hồng có hai bóng người quấn quýt lấy nhau, cùng với tiếng rên rỉ vang lên thì có thể đoán được bọn họ đang làm gì.
"Phượng Nhi, nàng nói xem tới khi nào chúng ta mới không cần lén lút như vậy nữa?"
Nam tử dừng động tác lại, khẽ vuốt mái tóc nữ tử, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo, cũng chẳng hề có ý cười.
"Vẫn phải đợi một chút nữa, người trung thành và tận tâm với tỷ tỷ ngu ngốc kia của ta ở Lưu Phong Tông vẫn còn nhiều, nếu để cho bọn họ phát hiện mối quan hệ của chúng ta thì tất nhiên sẽ đoán được nguyên nhân tỷ tỷ mất tích, cho nên chúng ta không thể không tiếp tục lén lút."
"Vậy nàng cũng đừng để ta đợi quá lâu, bởi vì ta đã đợi một thời gian quá dài rồi..." Nam tử hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Thiên Phượng, bất giác nhớ lại Phong Thần của nhiều năm trước.
Dù là dung mạo hay thực lực thì Phong Thần đều mạnh hơn Thiên Phượng, đáng tiếc nàng ta sai ở chỗ là tính cách quá mạnh mẽ, lúc trước hắn phát sinh quan hệ với một nữ tử, nàng liền tức giận.
Ở nơi này có nam tử nào không có mấy nữ nhân? Mà hắn cũng chỉ chơi đùa với nữ tử kia thôi, tim vẫn thuộc về nàng như cũ, dienxdafnleequysdoon nhưng nàng lại làm to chuyện ra, có cần thiết sao? Vậy cũng không thể trách hắn ám toán nàng, hợp tác với Thiên Phượng đoạt đi những thứ thuộc về nàng.
"Thế nào? Chàng nhớ tỷ tỷ ta sao?" Khóe môi Thiên Phượng nhếch lên, trong mắt có chút ý lạnh, nhưng khuôn mặt lại không hề thay đổi, nụ cười vẫn nhẹ nhàng như trước, "Trước đây không lâu Hồng Nhã có truyền tin tới, nói là đã phát hiện nữ tử kia, ta đã phái Phong Lâm tự mình đến Nam An thành trước, xem ra sẽ nhanh đến giờ chết của nữ tử đó và Phong Thần."
"Phong Lâm? Phong Lâm chỉ là bán Thần Tôn, sao nàng lại để hắn tự đến đó?" Nam tử hơi ngẩn ra, không hiểu nói, "Hơn nữa, về phía Liên Minh luyện đan..."
"Lúc trước linh hồn Phong Thần bị Địa Tâm Hỏa đốt cháy rất lâu, hơn nữa lại tự mình thiêu đốt linh hồn để cứu đệ tử, bây giờ tất nhiên linh hồn nàng ta tổn hao rất nhiều, không còn như trước nữa, hơn nữa sở dĩ ba vị trưởng lão chết là vì có một nam tử tóc đỏ xuất hiện, nhưng ta điều tra ra đồ đệ Phong Thần một mình tới Trung Châu, vì vậy chỉ cần một Phong Lâm cũng đủ rồi, nhưng để đề phòng vạn nhất, ta để hắn cầm theo siêu thần khí, còn về phần Liên Minh luyện đan..."
Giọng nói của nàng hơi khựng lại, mắt Thiên Phượng lóe sáng khác thường: " Minh Chủ Liên Minh luyện đan từng đến tìm ta, không cho ta ra tay với Thiên Lạc vương phủ và Lạc Nguyệt quốc, nhưng hắn không hề nói không thể giết nữ tử đó để báo thù, hơn nữa ta cũng có ý bồi dưỡng Phong Lâm, dù sao ngày đó đã sắp đến gần, đó sẽ là chất xúc tác để Lưu Phong Tông ta đứng lên."
Hơn nữa, nếu để đệ tử Phong Thần bại dưới siêu thần khí mà nàng ta từng sở hữu thì Phong Thần sẽ tức giận và đau lòng cỡ nào đây?
Chỉ cần nghĩ đến tình huống lúc đó thì nụ cười của Thiên Phượng càng sâu...
Lúc Thiên Phượng phái người đến Nam An thành thì Dạ Nhược Ly đã bắt đầu bế quan, bây giờ nàng nhất định phải mau chóng giúp Thập Khôi Lỗi* tăng thực lực lên đến Thần vương đỉnh phong, trở thành Thần vương đỉnh phong thập Khôi Lỗi, nếu có gặp phải bán Thần Tôn thì cũng có thể chiến thắng.
*Thập Khôi Lỗi là để chỉ mười con rối
Cho nên trước khi nàng bế quan đã thả Lam Thần Nhược ra khỏi Thanh Minh phủ, với thực lực của Lam Thần Nhược thì cũng có thể đối phó với biến cố bất ngờ, hơn nữa còn cho người đến chỗ phòng đấu giá trước.
Lúc này, Lam Thần Nhược lẳng lặng đứng canh chừng ở ngoài cửa phòng của Dạ Nhược Ly, mấy ngày qua, dù ai đến thăm hỏi Dạ Nhược Ly đều bị chặn ở ngoài cửa, không cho phép bất kỳ người nào tới gần nơi này một bước.
"Chao ôi." Lam Thần Nhược than thở ngẩng đầu nhìn lên trời, trên khuôn mặt dịu dàng tuyệt mỹ thoáng có ý cười, "Đã năm ngày rồi, chủ nhân cũng mau ra ngoài đi chứ? Lần này giúp Khôi Lỗi tăng thực lực lên cũng đủ lâu rồi, hảo tại đã lấy được đôi thú tinh hệ phong hỏa, khi chủ nhân xuất quan thì liền có thể rời đi."
"Ầm!"
Vào lúc này, một âm thanh vang dội đột nhiên xuất hiện, khiến cho trời đất rung động.
nhíu mày lại, nhìn về phía tiếng động phát ra, giữa không trung, một bóng người mặc bạch y trắng như tuyết xuất hiện trước mắt.
"Ngươi là người phương nào?" Người Lam Thần Nhược run lên bần bật, hơi híp mắt lại, nàng cảm nhận được thực lực nam tử rất mạnh, ít ra mạnh hơn nàng rất nhiều.
Chắc chắn cũng từ Thần Hoàng đỉnh phong trở lên, nhưng lại dưới Thần Tôn, chẳng lẽ hắn là bán Thần Tôn?
"Dạ Nhược Ly đâu?" Bạch y nam tử lạnh nhạt nhìn Lam Thần Nhược, lạnh giọng nói, "Để Dạ Nhược Ly đi ra cho ta, ta tới lấy mạng nàng ta."
"Ha ha." Lam Thần Nhược cười nhẹ hai tiếng, cất bước đi lên, trong đôi mắt dịu dàng đầy kiên định, "Muốn lấy mạng chủ nhân ta, nằm mơ, đã như vậy thì phải bước qua xác ta, có Lam Thần Nhược ta ở đây, dù ngươi là bán Thần Tôn hay là Thần Tôn đều không thể bước vào nơi này nửa bước!"
Bàn tay bạch y nam tử khẽ nâng lên, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Đột nhiên, cuồng phong hiện lên, bạch y khẽ bay, khuôn mặt tuấn tú của nam tử đầy ý lạnh, môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ: "Đây là tự ngươi tìm chết!"
"Ầm!"
Khí thế cường đại đập vào mặt, Lam Thần Nhược hơi biến sắc nhưng vẫn không lùi bước.
"Nơi này xảy ra chuyện gì?"
Vì phát hiện biến cố bất ngờ nên Thiết Tân vội vàng chạy tới, lúc thấy bạch y nam tử thì trong mắt thoáng kinh ngạc: "Ngươi là Phong Lâm của Lưu Phong Tông sao? Không biết ai cho Lưu Phong Tông lá gan dám đến chỗ ta gây chuyện!"
Phong Lâm cũng là thiên tài hiếm có ở Phong Vực, bây giờ chỉ mới hơn bốn mươi tuổi mà đã trở thành bán Thần Tôn, cách Thần Tôn chỉ một bước nữa thôi, nhiều năm trước được tông chủ Lưu Phong Tông Thiên Phượng đại nhân thu làm đệ tử, không biết hắn tới đây làm cái gì.
"Ta vô ý mạo phạm quý Liên Minh, nhưng mà phụng mệnh sư phụ đến báo thù, nếu các ngươi ngăn cản thì ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!"
"Ngươi... Ngươi biết nàng là ai không? Nhược Ly đại nhân là người của Liên Minh luyện đan, ngươi dám đả thương nàng thì sẽ phải gánh chụi sự báo thù thê thảm từ Liên Minh luyện đan!"
"Ta không cần biết nàng là ai, sư mệnh khó cãi, cho nên nàng phải chết!"
Thiết Tân biến sắc, giống như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền vào tai.
"Thiết Tân Minh Chủ, ngươi vẫn nên lui ra đi, với thực lực của ngươi thì không giúp đượcgì đâu, cho nên nơi này để tự ta xử lý, ta sẽ không để bất kỳ ai đến quấy rầy chủ nhân!"
Bán Thần Tôn thì đã sao? Nàng quyết không cho phép hắn phá chủ nhân bế quan!
"Hừ!" Phong Lâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung trường kiếm lên, một kiếm khí sắc bén lập tức đánh về phía Lam Thần Nhược.
Mà Lam Thần Nhược cũng không tránh được đòn tấn công này...
Nhưng mà lúc kiếm khí đánh đến trước Lam Thần Nhược, không biết Lam Thần Nhược lấy ở đâu ra một thanh trường kiếm màu lam, màu lam lóe sáng trên thân kiếm, đột nhiên chắn được đòn tấn công của hắn.
"Ầm!"
Tiếng nổ mạnh lan rộng, Lam Thần Nhược không khỏi lui về phía sau mấy bước, tóc tai hỗn loạn.
"Siêu thần khí?" Phong Lâm ngây người một chút, chợt cười lạnh một tiếng, "Nhưng ta cũng muốn xem thử, là siêu thần khí của ngươi lợi hại hay là siêu thần khí của ta mạnh hơn!"
Dứt lời, Phong Lâm thả người vọt về phía Lam Thần Nhược, nhất thời ánh lửa văng khắp nơi, tiếng nổ mạnh thỉnh thoảng phát ra từ trong trận chiến...
Nhìn trận chiến đấu, Thiết Tân chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông, nếu là bình thường thì thân là Thần Hoàng đỉnh phong hắn cũng có thể cản một trận, nhưng mà trong tay cả hai đều giữ siêu thần khí, sao hắn có thể tham gia vào?
Không biết rốt cục Nhược Ly đại nhân có thân phận như thế nào, chẳng những có được huyền thú Thần Hoàng đỉnh phong mà còn giữ một thanh siêu thần khí, chẳng lẽ nàng là cháu gái của Minh Chủ Liên Minh luyện đan?
Ừ, chắc là cũng chỉ có khả năng này...
"Ầm!"
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, Lam Thần Nhược lại lui về phía sau hai bước, khóe miệng cũng tràn ra một vệt máu.
Lúc này sắc mặt Lam Thần Nhược có chút chật vật, dù sao Thần Hoàng đỉnh phong chỉ cách bán Thần Tôn có nửa bước, cũng không phải là không thể vượt qua sự chênh lệch khoảng cách.
"Đáng chết, cứ tiếp tục như vậy thì không được.” Nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau, khuôn mặt Lam Thần Nhược đầy kiên định, "Bất kể như thế nào, ta tuyệt đối không thể để ngươi quấy rầy chủ nhân, dù cho phải... Trả giá bằng tính mạng!"
Hơn nữa, nàng tin chắc Dạ Nhược Ly sẽ nhanh xuất quan, lúc đó tình thế sẽ hoàn toàn đảo lộn, cho nên nàng chỉ cần kiên trì một lúc là được...
Nghĩ như vậy nên người Lam Thần Nhược lại chợt lóe, thanh kiếm màu lam trong tay nahnh chóng đánh về phía Phong Lâm.
Phong Lâm cười lạnh một tiếng, bạch y lướt qua chân trời, biến ra phía sau Lam Thần Nhược nhanh như tia chớp, chợt thanh trường kiếm hướng về sống lưng Lam Thần Nhược, trong giây phút này, nụ cười lạnh trên mặt hắn càng đậm.
Cảm nhận được cảm giác mát lạnh sau lưng, Lam Thần Nhược đột nhiên xoay người vung kiếm ngăn cản, đột nhiên, một luông sức mạnh cường hãn hung hăng đánh vào ngực nàng, thân thể nang như diều bị đứt dây, lập tức bị văng ra xa.
"Không chịu nổi một kích!" Phong Lâm khinh thường cười một tiếng, tay cầm trường kiếm, chậm rãi đi về phía Lam Thần Nhược, "Như thế thì ta liền giải quyết ngươi trước, rồi mới đi lấy mạng nàng ta."
Chăm chú nhìn bạch y nam tử đang bước tới, Lam Thần Nhược khẽ run lên, nàng chỉ cần kiên trì một lát, một lát là được...
Khi bạch y nam tử tới trước mặt Lam Thần Nhược, một giọng nói khí phách vang lên ở phía chân trời, rơi vào trong tai mọi người: "Ta cũng muốn nhìn thử xem là ai dám đụng đến người của ta!"