Hắn theo Văn Huyền Chu học này nọ, Văn Huyền Chu thu lưu hắn, chăm sóc hắn, như thầy như cha. Vì thế Văn Huyền Chu dạy hắn cái gì hắn sẽ học cái đó, chưa từng hoài nghi lần nào.
Những gì Cam Nhạc Ý nói cũng không xúc phạm hắn. Vào tai Tống Bi Ngôn, Cam Nhạc Ý chỉ là có chút nghi vấn trong lòng, rất bình thường nói ra mà thôi. Huống hồ lui một vạn bước mà nói, cho dù Văn Huyền Chu thiện dùng độc, đó cũng không phải việc gì quá thần kỳ hoặc không tốt.
Sư phụ….Không phải người xấu. Tống Bi Ngôn không quá chắc chắn nghĩ.
Nhưng Văn Huyền Chu đã không còn ở nhân thế, việc này thì có liên quan gì tới hắn?
“Ta không rõ lắm.” Tống Bi Ngôn cẩn thận nói, “Nhưng ta thật sự nhìn thấy Tam tấc xà ở chỗ sư phụ.”
“Được rồi.” Cam Nhạc Ý cũng không tính dây dưa vấn đề này, quay đầu tiếp tục uống trà của hắn, “Mau giã dược!”
Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình đều không muốn trì hoãn, lập tức cùng Tư Mã Phượng đến thành Thanh Hà ngay trong ngày hôm đó. A Tứ đương nhiên cũng đi theo, một bụng bà tám không cách nào nói với Tống Bi Ngôn, cực kỳ dày vò.
Đoàn người giục ngựa tiến về phía trước, gần chạng vạng mới đến được Ưng Bối Xá ở trấn Bình Dương. Phó Cô Tình đưa ra chủ ý chi bằng tá túc ở Ưng Bối Xá một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ tiếp tục lên đường, khi tới được thành Thanh Hà cũng vừa lúc. Tư Mã Lương Nhân không có ý kiến, Tư Mã Phượng lại càng không phản đối.
Dọc theo đường đi hắn vẫn duy trì trầm mặc, trong lúc mắt không nhìn thấy lặng lẽ báo cáo mọi việc với phụ thân.
Trước khi xuất phát hắn và Tư Mã Lương Nhân từng nói chuyện với nhau, Tư Mã Lương Nhân nghe được việc trong thành Vinh Khánh xuất hiện tung tích của Văn Huyền Chu, cũng cực kỳ kinh ngạc, liền kể lại từ đầu tới đuôi những chuyện liên quan tới Văn Huyền Chu cho Tư Mã Phượng.
Văn Huyền Chu nguyên quán không biết ở đâu, tự nhận rời khỏi gia hương lưu lạc từ nhỏ, thân thế có phần tương tự với Tống Bi Ngôn. Có điều Tống Bi Ngôn được một người dân chúng tầm thường như Văn Huyền Chu thu lưu, Văn Huyền Chu lại được đội trưởng thị vệ của Lỗ Vương phủ thu lưu.
Khi ấy Lỗ Vương ra ngoài đi săn, đội trưởng thị vệ ở bên ngoài khu vực săn bắn phát hiện một đứa trẻ bẩn thỉu, cả người đều là vết thương do dã thú lưu lại. Vị đội trưởng kia không vợ không con, thấy đứa nhỏ mới chỉ năm sáu tuổi mà bị dã thú làm bị thương thành như vậy, cực kỳ đau lòng, quyết định mang hắn về nuôi. Hắn họ Văn, tiên sinh trong Lỗ Vương phủ đặt cho đứa nhỏ một cái tên, gọi là Văn Huyền Chu. Từ đó về sau vị đội trưởng ấy liền dạy hắn võ nghệ, tiên sinh dạy hắn đọc sách biết chữ.
Lỗ Vương gia dưới gối chỉ có một người con trai, tuổi tương đương với Văn Huyền Chu, cùng nhau chơi đùa lớn lên. Sau khi Văn Huyền Chu sinh sống ở Lỗ Vương phủ được hai ba năm, trên đường hồi hương tế tổ nhân tiết thanh minh, hai cha con họ gặp phải đạo tặc cướp đường, đội trưởng thị vệ trọng thương bỏ mình, Văn Huyền Chu từ đó không rõ tung tích.
Sau đó qua hơn mười năm, lão Vương gia đã chết, tiểu vương gia tuổi xấp xỉ với Văn Huyền Chu trở thành Lỗ Vương, mà Lỗ Vương gia mới này cũng có một người con. Hắn vì con trai tìm kiếm tiên sinh dạy học thích hợp, một ngày nào đó ở trong đám người tự tiến cử, trông thấy Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu không nhắc gì nhiều đến quãng thời gian mất tích hơn mười năm này, chỉ nói mình bị bắt đến trại đạo tặc làm nô tài vài năm, sau đó tìm cơ hội trốn ra, rồi vẫn lang thang bên ngoài. Lỗ Vương gia đối với người bạn ngày xưa cực kỳ nhớ thương, lại vì hắn tài hoa hơn người, bèn vui vẻ giữ hắn lại. Tiểu vương gia của Lỗ Vương phủ lại không thích vị tiên sinh dạy học này, nhiều lần đối chọi với hắn, Văn Huyền Chu ngây người vài năm ở Lỗ Vương phủ, tiểu vương gia cũng dần dần lớn lên, vì vậy hắn liền nói lời từ biệt với Lỗ Vương gia, chỉ nói mình chí ở bốn phương, muốn xuất môn du lịch. Lỗ Vương không giữ lại, để hắn rời đi.
Sau đó Văn Huyền Chu thỉnh thoảng sẽ tới Lỗ Vương phủ ôn chuyện với hắn, mang đến chút đồ vật mới lạ từ khắp nơi. Lúc Tư Mã Lương Nhân đến cửa cầu cứu, vừa hay đúng dịp Văn Huyền Chu đang ở quý phủ, Lỗ Vương liền đề cử Văn Huyền Chu với ông.
Câu chuyện này không có gì quá phức tạp, đáng giá cân nhắc duy nhất chính là hơn mười năm Văn Huyền Chu biến mất kia.
Nhưng vì tất cả chuyện này do Lỗ Vương thuật lại cho Tư Mã Lương Nhân, trong đó có quên mất điều gì hay không cũng chưa biết. Sau khi Tư Mã Lương Nhân mang Văn Huyền Chu trở về Tư Mã gia, vẫn có chút đề phòng, dặn dò Phó Cô Tình chiếu cố người khách quý này xong, lập tức ngựa không dừng vó chạy tới Ưng Bối Xá, đến tìm cha mẹ của Trì Dạ Bạch.
Người sáng lập chân chính của Ưng Bối Xá chính là phụ thân của Trì Dạ Bạch – Trì Tinh Kiếm, tài nguyên giang hồ mà ông nắm giữ so với Trì Dạ Bạch hiện tại nhiều và rộng hơn không biết bao nhiêu. Tư Mã Lương Nhân tự mình đến cửa thông báo việc đã tìm thấy thần y có thể cứu Trì Dạ Bạch, cha mẹ của Trì Dạ Bạch khi đó cũng lật tung giang gồ tìm kiếm kỳ nhân, nghe thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Tư Mã Lương Nhân nói cho Trì Tinh Kiếm biết về Văn Huyền Chu, Trì Tinh Kiếm và Anh Sách lập tức sắp xếp nhân thủ đi sưu tầm tin tức liên quan tới Văn Huyền Chu. Mười ngay sau các phân xá đều sai ưng trở về, nhưng tin tức có được lại khiến người ta giật mình.
Hơn mười năm Văn Huyền Chu mất tích, hoàn toàn trống trơn.
Thủ đoạn tra xét tình báo của Ưng Bối Xá cực kỳ lợi hại, chỉ cần người muốn tra xét từng tồn tại trên đời này, không thể không lưu lại dấu vết. Người của Ưng Bối Xá giỏi về truy tung dấu vết, lại chỉ có thể truy tra đến manh mối trước khi Văn Huyền Chu mất tích và sau khi hắn xuất hiện lại, trại đạo tặc mà Văn Huyền Chu gặp phải căn bản chưa từng thu lưu đứa nhỏ nào như vậy.
Ngày đó đội trưởng thị vệ mang theo một đứa bé hồi hương thăm người thân, trên đường thật sự gặp phải cướp đường đạo tặc, nhưng đội trưởng thị vệ không chết trên con đường đó. Thi thể của hắn ở trong một ngọn núi cách thành Bồng Dương chưa đầy hai mươi dặm, thậm chí hắn còn chưa bắt đầu hành trình về nhà. Vụ án này bị ém nhẹm đi, ngay cả chuyện đứa bé kia mất tích cũng không ai tra xét. Mà lệnh cấm tra xét, do cấp trên của đội trưởng thị vệ đưa ra, chính là lão Lỗ Vương năm đó.
Vượt qua khoảng thời gian hơn mười năm, Văn Huyền Chu khi xuất hiện trở lại mang trên mình võ nghệ, đầy bụng kinh luân.
Tư Mã Phượng nghe vào trong tai, cảm giác khác thường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Khi Văn Huyền Chu cùng vị đội trưởng kia hồi hương mới chỉ tám chín tuổi, hắn không có năng lực giết đội trưởng thị vệ. Là ai giết dưỡng phụ của hắn?
Đứa bé nhỏ như vậy, nếu vẫn cô độc, không thể nào chăm sóc tốt bản thân và có cơ hội học tập. Là ai nuôi nấng hắn?
“Tính ra thì, Văn Huyền Chu đến gặp Dung Kiên ở thành Vinh Khánh, chính là lúc hắn chào từ biệt Lỗ Vương, nói muốn đi du lịch.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Hắn du lịch liền du lịch mười mấy năm, ý vị sâu xa.”
“Cha, không nói hơn mười năm kia, cha không cảm thấy sự xuất hiện của hắn cũng rất kỳ quái sao?” Tư Mã Phượng nói, “Bên ngoài khu vực săn bắn của Vương gia, cảnh giới lại lơi lỏng đến vậy? Một đứa bé cũng có thể tiếp cận, chẳng phải rất kỳ lạ sao.”
“Ngươi đang hoài nghi điều gì?” Tư Mã Lương Nhân hỏi.
Tư Mã Phượng không lập tức trả lời. Hắn nghĩ đến những việc xảy ra gần đây.
“Cha, con nghĩ đến viên thuốc kia của Tiểu Bạch.” Tư Mã Phượng trầm giọng nói, “Trì bá bá hao hết tâm tư vì Tiểu Bạch làm ra một viên thần dược bảo mệnh, hơn nữa muốn hắn thời khắc phải mang theo bên mình, không được nói với ai, cũng không được cho ai. Có điều Tiểu Bạch trên giang hồ tuy hành động dễ gây thù hằn, nhưng chắc chắn không hung hiểm đến vậy, cần thiết lúc nào cũng phải mang viên thuốc đó theo giữ mạng.”
Hắn không trông thấy vẻ mặt của Tư Mã Lương Nhân, nhưng biết Tư Mã Lương Nhân trầm mặc là muốn hắn tiếp tục nói.
“Trong thiên hạ không có gì mà Ưng Bối Xá không tra ra được, Ngay cả…” Tư Mã Phượng nói thật khẽ, “Ngay cả đương kim thiên tử đeo giày gì, ăn cái gì, dưới giường cất giấu thứ gì, chỉ cần Ưng Bối Xá muốn tra, không có đạo lý tra không ra.”
Tư Mã Lương Nhân chậm rãi mở miệng: “Ý ngươi là, Tình Kiếm nói không tra được không phải tra không được, mà là không thể nói cho ta biết?”
“Trên đời này có thể khiến Ưng Bối Xá kiêng kỵ như vậy, ngoại trừ liên quan tới cơ mật triều đình, còn có thể là gì?” Tư Mã Phượng nói.
Tư Mã Lương Nhân nhẹ nhàng vuốt râu, lại trầm mặc.
Ông thừa nhận Tư Mã Phượng nói có lý. Thằng nhóc này chắc là bởi vì quan hệ giữa Văn Huyền Chu và Lỗ Vương phủ mới nghĩ tới triều đình, vậy nên cảm thấy cách nói của Ưng Bối Xá không tin được hoàn toàn.
Nếu Trì Tinh Kiếm tra ra được bí mật của Văn Huyền Chu, nhưng không chịu nói cho mình mà chỉ dùng “trống trơn” để lấp liếm, vậy chứng tỏ bí mật này nếu Tư Mã Lương Nhân ông biết được, ông sẽ gặp nguy hiểm.
Ông càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Ngày đó để có thể cứu Trì Dạ Bạch, chỉ có vị thần nhân tên Văn Huyền Chu kia. Trì Tình Kiếm và Anh Sách mặc dù phát hiện trên người Văn Huyền Chu có bí mật, nhưng vì con trai, chỉ có thể nhẫn nại theo hắn, sau đó lại đi khẩn cầu Tẩy Bút Ông ban thuốc, tạm thời bổ cứu.
Hoặc là bí mật trên người Văn Huyền Chu có liên quan tới cơ mật triều đình, nhưng không uy hiếp đến Trì Dạ Bạch cùng hai nhà, vì vậy mới không kinh động đến Văn Huyền Chu.
Cha con hai người thảo luận mãi mà không thêm được khả năng nào, lại nghe Phó Cô Tình ở ngoài cửa thúc giục, vì vậy khởi hành chạy tới Ưng Bối Xá, định tìm cơ hội hỏi kỹ một phen.
Đoàn người mới vừa đến trấn Bình Dương, liền trông thấy Mộ Dung Hải cưỡi một con ngựa cao to đứng chờ bên đường.
Thám tử của Ưng Bối Xá sớm đã mang tin tức truyền về Bình Dương, vợ chồng Trì Tinh Kiếm đang thương lượng sự tình với Trì Dạ Bạch, vì thế phái Mộ Dung Hải ra nghênh đón.
“Vừa hay thuyền vừa cập bến, tất cả đều là cá tôm tươi ngon, đêm nay các ngươi có lộc ăn.” Mộ Dung Hải nói xong, lại chuyển giọng, “Có điều Tư Mã gia chủ không thể ăn. Trên người ngươi có thương tích, ăn vào chỉ sợ không tốt.”
“….Ta không sợ.” Tư Mã Phượng nói, “Nên ăn vẫn phải ăn.”
“Vậy không được,” Mộ Dung Hải nói, “Mắt ngươi không thấy, chẳng may vì ăn cá tôm mà thương nặng thêm, vậy không ổn.”
Phó Cô Tình vội vàng nói: “Mộ Dung nói rất có lý.”
Tư Mã Phượng nghĩ thầm, đã đến tận Ưng Bối Xá rồi mà không ăn cá tôm thì còn nghĩa lý gì?! Đang lúc suy nghĩ, chợt thấy bên người có tiếng roi quật, vội vàng vươn tay ra bắt. Kết quả lại là roi ngựa của Mộ Dung Hải.
“Ôi, đánh nhầm rồi.” Mộ Dung Hải cười nói, “Màu sắc xiêm y này của Tư Mã gia chủ rất giống màu con ngựa của ta, chẳng may nhìn nhầm.”
Lời hắn nói càng ngày càng không quy củ, Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình trong lòng sáng tỏ, đồng thời hỏi: “Con trai, con lại chọc Mục Nhai tức giận?”
A Tứ thầm nghĩ điều đó là chắn chắn. Hẳn là đầu lĩnh của phân xá Vinh Khánh trở lại Ưng Bối Xá, nói với Mộ Dung Hải việc thiếu gia khinh bạc Trì thiếu gia.
….Khinh bạc???
A Tứ trong lòng kinh hãi, không hiểu tại sao mình lại dùng từ như vậy.
Hơn nữa cũng không biết nên chia sẻ những hiểu biết của mình với Mộ Dung Hải như thế nào.
Đoàn người nói chuyện, rất nhanh đã tới Ưng Bối Xá.
Ưng Bối Xá được xây dựng trên vách núi, là một sơn trang ba mặt giáp biển, cảnh sắc kỳ lệ lộng lẫy. Lúc này vừa hay ráng chiều rực cháy, trời biển một màu, tiếng chim hải âu vỗ cánh và tiếng kêu của chúng kéo dài không dứt, kèn lệnh về cảng ẩn ẩn truyền đến, sóng biển vỗ vào vách đá, ầm ầm ào ào. Phòng xá cao ngất bị hào quang bao phủ, tường ngoài màu trắng làm nổi bật những gam màu ấm, khiến người ta thoải mái.
Tư Mã Phượng hít sâu một hơi, nuốt trọn mùi tanh của biển mà hắn cực kỳ quen thuộc. Trong bóng tối dày đặc, hắn mẫn tuệ bắt giữ được tiếng hít thở quen thuộc, trong các loại tiếng động lại phá lệ rõ ràng.
“Tiểu Bạch!” Hắn cười bắt chuyện, “Ngươi tới đón ta?”
Trì Dạ Bạch xem nhẹ hắn, chỉ vấn an Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình.
“Bá phụ tới vừa lúc.” Hắn nói, “Thành Thanh Hà kế bên xảy ra chút chuyện, chưa biết chừng mấy ngày nữa quan phủ sẽ đến tìm các ngươi.”