Mùi không đậm không nhạt, còn lẫn vào mùi thảo dược. Hắn mở mắt ra, thấy Tư Mã Phượng đang cẩn thận đóng cửa, đi về phía giường.
“Ngươi sao vậy?” Trì Dạ Bạch giật mình.
Tư Mã Phượng rất thảm hại, trên mặt và cánh tay đều có vết thương. Tuy không phải trọng thương, nhưng miệng vết thương trên cánh tay đã lộ cả thịt, bên trên bôi thuốc. Ống tay áo của hắn xắn lên cao, trên áo khoác đầy bụi đất, còn có vết máu.
Trì Dạ Bạch thấy thần sắc do dự của hắn, nhíu mày suy nghĩ, trong lòng đã đoán được tám chín phần: “…Nương ta ra tay?”
“Sao ngươi biết?” Tư Mã Phượng kinh ngạc nói.
“…” Trì Dạ Bạch thở dài, nằm quay về trên giường. Mẫu thân của hắn quả nhiên không dễ gạt.
Tư Mã Phượng không dám đến gần giường hắn, kéo ghế ngồi cạnh giường, kể lại mọi việc xảy ra trên luyện võ trường.
Anh Tác quả nhiên so với Trì Tinh Kiếm càng khó đối phó, bởi vì nàng ra tay so với Trì Tinh Kiếm càng hung ác. Cửu Lăng Xà Cốt Tiên thế tới rào rạt, đường đi biến hoá kỳ ảo, Tư Mã Phượng có rất ít kinh nghiệm đối chiến với tiên khách, chưa được mấy chiêu, cánh tay đã trúng một roi.
Anh Tác cũng không ngờ mình vừa ra tay lập tức đã khiến hắn bị thương, giật mình hoảng sợ, lập tức thu tay lại kéo Xà Cốt Tiên về. Roi rất nặng, nhưng vung vẫy lên lại cực kỳ linh loạt, Tư Mã Phượng xé góc áo băng bó qua loa, ý bảo tiếp tục đánh.
Nhưng sau đó, thế công của Anh Tác không nặng như trước nữa. Xà Cốt Tiên khó ưng phó, là bởi vì nó quá nặng, khi tung chiêu khó có thể nắm bắt. Tư Mã Phượng dứt khoát đánh cược suy nghĩa của Anh Tác, không ứng phó roi, trực tiếp nhảy lên, công kích thẳng Anh Tác. Nhưng hắn không ngờ Xà Cốt Tiên lại linh hoạt như vậy, mũi kiếm vừa mới đảo qua châm cài trên đỉnh đầu Anh Tác, lưng liền đau xót: roi đã kịp rút về.
Tư Mã Phượng bất đắc dĩ, đành phải lập tức né tránh.
Hai người liên tiếp qua gần trăm chiêu, Tư Mã Phượng thế nhưng không thể chiếm được lợi thế gì từ tay Anh Tác.
“Mẫu thân rất lợi hại….” Trì Dạ Bạch nhẹ giọng nói, “Ngay cả phụ thân cũng chưa chắc thắng được nương. Ngươi cởi quần áo ra, để ta xem vết thương trên lưng.”
“Băng bó rồi.” Tư Mã Phượng nói, “Mẫu thân ngươi băng bó.”
“….Nương mạnh miệng lòng mềm.”
“Ta biết.” Tư Mã Phượng cười nói.
Cuối cùng hắn dùng một chiêu “thắng” Anh Tác, kỳ thật cũng không tính chân chính thắng. Từ lúc tay và lưng hắn bị thương Anh Tác không dám ra tay hung ác nữa, Tư Mã Phượng mơ hồ hiểu ra, Anh Tác sợ mình bị thương nặng. Hắn biết Anh Tác và Trì Tinh Kiếm nhìn mình lớn lên, đều là người mềm lòng, ý niệm này luẩn quẩn trong đầu, hắn đột nhiên nhớ tới song kiếm của Trì Tinh Kiếm.
Xung quanh luyện võ trường trống trơn, nhưng cây cối mọc quá nửa. Dưới thế cong của Cửu Lăng xà Cốt Tiên, nhánh cây bẻ gẫy không ít.
Tư Mã Phượng bị Xà Cốt Tiên bức đến sát bên ngoài luện võ trường, Anh Tác như cũ từng bước ép sát, không hề thả lỏng. Nhưng ngay sau đó, Tư Mã Phượng đột nhiên như lúc trước, hoàn toàn xem nhẹ thế công của Xà Cốt Tiên, lập tức chạy về phía Anh Tác.
Anh Tác không thể trực tiếp dùng Xà Cốt Tiên quất hắn, cổ tay vừa động, roi chuyển hướng, ngọn roi vung trở về, đang muốn lại quật lên lưng Tư Mã Phượng, chợt thấy cánh tay Tư Mã Phượng vung lên, lập tức một vật bắn thẳng về phía mặt mình.
Anh Tác cho rằng hắn ném vũ khí trong tay mình đi, vội vàng tránh né, kế tiếp, chợt nghe tiếng gió nổi lên sau lưng.
Tư Mã Phượng ném đi không phải kiếm, mà là một nhánh cây. Còn hắn nhân lúc Anh Tác né tranh đã đứng ở sau lưng Anh Tác.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, nếu là thật sự đối địch, Tư Mã Phượng lúc này lập tức có thể lấy mạng Anh Tác.
Anh Tác hừ một tiếng, rút nội lực về, Xà Cốt Tiên đạp mạnh lên đất.
“Kinh nghiệm đối đích của nương không hề ít hơn cha ta, chẳng lẽ nương không nhận thứ ngươi ném tới là nhánh cây?” Trì Dạ Bạch không thể tin được, “…Nương cố ý để ngươi thắng?”
“Mẫu thân ngươi nói với ta, nếu ta đánh không thắng nàng, ta vĩnh viễn không được gặp lại ngươi. Ý của ngươi là, nương ngươi không nỡ để ta thua, không nỡ để ta không gặp ngươi?” Tư Mã Phượng cười nói, “Ta lời to rồi, hai vị tiền bối của Ưng Bối Xá đều luận bàn cùng ta, đây là chuyện may mắn khó có được.”
Trì Dạ Bạch từ trên giường chậm rãi ngồi dậy. Hắn vẫn không thể nói nhiều, liền cầm tay Tư Mã Phượng. Tư Mã Phượng phát hiện tay hắn có hơi lạnh, có hơi run, liền nắm chặt lại tay hắn.
“Đừng sợ.” Hắn thấp giọng nói, “Cha nương ngươi….đều rất yêu ngươi.”
“…Ta biết.” Trì Dạ Bạch cũng thấp giọng trả lời.
Trì Tinh Kiếm và Anh Tác từ chỗ nào biết, từ khi nào biết, thái độ của hai người rốt cuộc như thế nào, Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng không thấy được biểu hiện cụ thể của hai người. Nhưng bọn họ thầm hiểu, đây là cho phép.
Trì Dạ Bạch trong lòng vừa vui mừng, vừa khổ sở. Cảm xúc này hắn không biết nói thế nào cho phải, lại cảm thấy Tư Mã Phượng chắc là rất khó lý giải.
Trong lúc trầm mặc không ai lên tiếng, Tư Mã Phượng lại nghĩ tới một chuyện khác.
Sau khi đánh xong, Anh Tác bước nhanh về phía Trì Tinh Kiếm, giục hắn mau rời đi. Tư Mã Phượng chậm rãi đi theo sau, nghe được lời nói của hai vợ chồng.
Trì Tinh Kiếm cầm Xà Cốt Tiên hộ Anh Tác. Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, nhìn vài lần Xà Cốt Tiên rồi hỏi Anh Tác: “Chẳng phải là Cửu Lăng Xà Cốt Tiên sao? Cạnh sắt trên roi đâu?”
Anh Tác cước bộ thoáng khựng lại, thanh âm hạ thấp: “Ta bảo Mộ Dung gỡ xuống.”
“Có cạnh sắt này, chẳng phải uy lực càng mạnh sao?”
“Chẳng may đánh nó bị thương quá nặng thì làm sao bây giờ?” Thanh âm của Anh Tác bỗng cao lên, vội vàng quay đầu lại liếc Tư Mã Phượng một cái. Nhận thấy Tư Mã Phượng có thể nghe được đối thoại của hai người, nàng hừ một tiếng từ trong lỗ múi: “Nếu thật sự đánh hắn bị thương nặng, Ưng Bối Xá phải kết thù với Tư Mã thế gia, ta cũng không muốn có một kẻ thù lớn như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Trì Tinh Kiếm liên tục gật đầu, mìm cười nói, “Phu nhân suy nghĩ sâu xa hơn ta.”
Anh Tác đỏ mặt, lập tức giật lại Xà Cốt Tiên từ tay hắn, bước nhanh rời đi.
“Đi tìm sư tỷ ngươi, để nàng rịt thuốc cho ngươi.” Trì Tinh Kiếm quay đầu lại nói với Tư Mã Phượng, Tư Mã Phượng vội vàng lên tiếng trả lời, đuổi theo Anh Tác.
Trì Dạ Bạch thấy hắn không yên lòng, liền hỏi hắn đang nghĩ gì.
“Không có gì.” Tư Mã Phượng cười nói, “Cha nương ngươi kỳ thật cũng rất thương ta.”
Trì Dạ Bạch hoài nghi nhìn hắn: “….Ồ?”
Sau khi ngây người vài ngày ở Ưng Bối Xá, Tư Mã Phượng để Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn lưu lại, chính mình quay về Bồng Dương trước.
Sương Hoa là trợ thủ của Tư Mã Lương Nhân, nhưng bởi vì Tư Mã Lương Nhân không tiện vào Kim Yên Trì, Sương Hoa cũng không tiện xuất hiện ở gần Tư Mã gia, cho nên luôn là Tư Mã Phượng và A Tứ đi liên hệ nàng. Tư Mã Phượng sau khi về nhà mới biết, trong khoảng thời gian mình không có ở nhà, Tư Mã Lương Nhân đã để A Tứ tiếp nhận công tác này của hắn.
“Sao cha còn lôi cả A Tứ vào?” Tư Mã Phượng rất bất mãn.
“Hắn là người của nhà chúng ta, sơm hay muộn cũng bị lôi vào.” Tư Mã Lương Nhân không tranh cãi với hắn, lập tức sai hắn đến Kim Yên Trì tìm Sương Hoa.
Tuy A Tứ tiếp nhận công tác của Tư Mã Phượng, nhưng những chuyện quá mức cơ mật vẫn không thể để hắn biết. Khi Tư Mã Phượng ở nhà tìm được A Tứ, A Tứ đang chải lông cho con ngựa của Tư Mã Phượng.
“Thiếu gia!!!” Cách biệt nhiều ngày, rốt cuộc gặp lại, A Tứ cực kỳ kích động, giang tay nhào đến.
Tư Mã Phượng liên tục lui về sau: “Ngươi trên người quá bẩn!”
“Hả?” A Tứ cúi đầu nhìn, “Ta mới rửa chuồng ngựa.”
“Ngươi rửa chuồng ngựa?” Tư Mã Phượng ngạc nhiên nói, Trương thúc và Lưu thúc đâu?”
A Tứ thoáng do dự: “Hai người họ….Thiếu gia, nói đến cũng lạ, mấy nagyf gần đây trong nhà có không ít người hầu bị lão gia cho nghỉ việc về nhà. Ngay cả Trương thúc và Lưu thúc không nhà không vợ con,lão gia cũng cho tiền bạc, bảo hai người về quê, không chịu giữ họ ở lại làm việc….Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tư Mã Phượng giật lấy bàn chải từ tay hắn ném vào thùng nước đọng: “Sẽ không sao đâu. Ngươi lập tức thay quần áo, theo ta đến Kim Yên Trì tìm Sương Hoa.”
Trước đây tuy A Tứ biết Tư Mã Phượng luôn đến Kim Yên Trì tìm Sương Hoa, nhưng rõ ràng giữa hai người hoàn toàn trong sạch, không có tình cảm nam nữ. Hắn mơ hồ đoán thân phận của Sương Hoa cõ lẽ không chỉ là thanh quan, nhưng thực sự không ngờ, nàng là ám tuyến Tư Mã Lương Nhân đặt ở Kim Yên Trì, dùng để tra xét Lỗ Vương.
Theo Sương Hoa nói, Lỗ Vương rất thích các cô nương của Tẩm Sương Viện, càng thích nghe ca múa. Tư Mã Lương Nhân ở nơi khác cứu được nàng khi nàng sắp bị đại ca đại tẩu bán vào kỹ viện, tốn chút công sức đưa vào Tẩm Sương Viện. Sương Hoa cầm nghệ rất cao, lập tức chiếm được ưu ái của Lỗ Vương. Trong Lỗ vương phủ cũng có người của Tư Mã Lương Nhân, nhưng không ai có cách nào tiến vào tư yến của Lỗ Vương, ngoại trừ Sương Hoa.
Trong tư yến của Lỗ Vương phủ, Sương Hoa phụ trách đánh đàn. Để duy trì cảm giác mới mẻ, thời gian nhàn hạ nàng đều dùng để luyện đàn và phổ nhạc, cho nên lúc nào cũng có thể dâng ra khúc đàn mới, Lỗ Vương đối với nàng yêu thích có thêm, đã vài lần hỏi thăm Sương Hoa, có muốn đến Lỗ Vương phủ làm nhạc công hay không. Nhưng ma ma của Tẩm Sương Viện không chịu từ bỏ Sương Hoa, Lỗ Vương phi cũng chắc chắn không chào đón Sương Hoa, việc này cứ như thế cho qua.
Sau khi A Tứ biết được tất cả những chuyện đó, cảm giác với Sương Hoa cũng hoàn toàn thay đổi.
“Trước kia ta thực sự không biết, Sương Hoa cô nương lại là người như vậy.” Hắn nói.
Tư Mã Phượng đang cùng hắn cưỡi ngựa đến Kim Yên Trì, nghe vậy liền hỏi: “Như thế nào”
“Chẳng phải rất giống một vị nữ hiệp sao?” Ánh mắt của A Tứ toả sáng: “Ở chốn phong lưu, lại gánh vác nhiệm vụ bí mật như vậy, hơn nữa mấy năm qua không ngừng truyền lại tin tức, chưa bao giờ để xảy ra sai lầm. Không chỉ là nữ hiệp, còn can đảm cẩn trọng, võ nghệ cao cường.”
“Truyền tin quả thật chưa bao giờ để xảy ra sai lầm, nhưng đó là vì, không có tin tức quan trọng.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Ta từng nói với phụ thân, để ông thả tự do cho Sương Hoa. Sương Hoa vì báo ân, mới cam tâm tình nguyện đi làm chuyện nguy hiểm này. Lỗ Vương phủ vẫn không có động tĩnh gì lớn, cho nên tin tức Sương Hoa có thể truyền lại, hoàn toàn không có sức uy hiếp với Lỗ Vương phủ, cho nên không có người để ý. Nhưng nếu Lỗ Vương phủ có dị động, bọn họ nhất định sẽ phòng bị nghiêm ngặt hơn. Sương Hoa đã quen truyền tin lại, nhưng vì mấy năm nay vẫn bình an vô sự, nàng đối với bản thân cũng tràn đầy tự tin.”
A Tứ trầm mặc.
“Rất dễ xảy ra chuyện.” Tư Mã Phượng cau mày, nhìn ngã tư đường không một bóng người trước mặt. Vì vừa mưa to một trận, trên đường chỉ có vài trản đèn lồng trơ trọi. Ngọn đèn chiếu xuống mặt đường, mặt đường sáng loang lổ.
A Tứ hỏi hắn: “Ngươi có cách nào không?”
“Không có.” Tư Mã Phượng kéo dây cương, quay đầu lại nhìn A Tứ, “Tứ à, ngươi thích Sương Hoa cô nương, phải không?”
Mặt A Tử đỏ lên, luống cuống tay chân: “Không có không có không có.”
Tư Mã Phượng nghiêm túc nói: “Ngươi nếu thích người ta, thì tích cóp tiền cho nhiều chuộc thân cho người ta đi.”
A Tứ giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Ta đang tích…”
Tư Mã Phượng: “….Ôi chao, ngươi đúng là thích nàng!”
A Tứ: “Thiếu gia thiếu gia, ngươi ngươi ngươi nói to quá đấy!”
Tư Mã Phượng: “Ở đây không có ai. Khi nào thì thích, nói ta nghe thử?”
A Tứ do dự.
Tư Mã Phượng: “Thiếu gia nghĩ cách giúp ngươi. Ta quen biết Sương Hoa đã lâu, ta biết được sở thích của nàng.”
A Tứ rốt cuộc bị thuyết phục, từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra.