• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Trường Khánh không nói được một lời, suy sụp ngồi dưới đất.

Tô Triển không nhận được đáp lại, càng thêm cáu kỉnh, vơ lấy kéo đâm lên đùi Trương công tử. Trương công tử bị hắn bịt miệng, kêu đau và gào thét đều không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ư ử rên. Sau khi Tô Triển thoáng bình tĩnh lại, vứt kéo đi, đi về góc nhà ngơ ngác đứng đó.

“Là ngươi có lỗi với ta…..Là ngươi có lỗi với ta….Đều là tại ngươi….” Hắn thì thầm nói, ót đập lên tường.

Phương Trường Khánh bịt chặt lỗ tai, nhưng vô pháp ngăn cản thanh âm này.

Năm ấy về quê thăm người thân, Phương Trường Khánh mới biết cả nhà cô ruột gặp phải cường đạo, ngoại trừ Tô Triển không ai còn sống. Thôn dân bần cùng, hắn từ nhỏ được chú và cô nuôi lớn, hiện giờ hai người đã mất, chỉ còn hắn có thể chăm sóc biểu đệ Tô Triển.

Tô Triển là một người chất phác, bình thường không giỏi nói chuyện, trông thấy Phương Trường Khánh liền cười. Người trong thôn cảm thấy hắn ngốc nghếch, Phương Trường Khánh lại cho rằng hắn là vì không đọc sách, cho nên mới như vậy.

Khuyên bảo Tô Triển cùng mình đến kinh thành, khiến hắn mất khá nhiều sức lực. Tô Triển lưu luyến cố hương, cũng không bằng lòng rời xa hắn, Phương Trường Khánh tốn không ít nước bọt, nói kinh thành rất náo nhiệt, chơi rất vui, mới lay chuyển được Tô Triển.

Hai huynh đệ nhanh chóng thu dọn hành lý, xuất phát đến kinh thành.

Phương Trường Khánh khi đó làm người hầu trong phủ Vương gia, hắn võ công tốt, người lại thật thà, làm những chuyện không tiện nói, cũng không thể nói ra, ngày đêm đảo lộn, trên người luôn mang theo mùi máu tươi. Hắn thuê một cái viện tử, Tô Triển không mấy khi gặp biểu ca, chỉ có thể tự mình chơi, được vài ngày liền cảm thấy nhàm chán,quấn lấy Phương Trường Khánh đòi về nhà.

Khó khăn lắm mới được một ngày nghỉ, vừa hay tối đó có hội chùa, Phương Trường Khánh liền mang Tô Triển đến hội chùa chơi.

Hắn nói với Tô Triển, hội chùa rất náo nhiệt, có kịch đèn chiếu, có hoa đăng, có rất nhiều thứ hắn chưa từng nghe nói tới, có người nước ngoài từ núi xa biển sâu đến, rất thú vị. Tô Triển chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, nghe một lúc liền động lòng.

Hội chùa ngày đó có phần hỗn loạn, bởi vì có rất nhiều người. Phương Trường Khánh mang theo Tô Triển đi vài vòng, Tô Triển cuối cùng bị một nghệ nhân đến từ Thiên Trúc hấp dẫn đến mức không chịu đi tiếp nữa.

Người đàn ông bộ mặt ngăm đen, khoác lên người áo tơi rất nặng, trong tay cầm một cái nhạc khí hình dạng quái lạ, thổi tu tu toe toe. Trước mặt hắn đặt ba giỏ trúc, trong mỗi giỏ trúc đều có rắn. Người đàn ông thổi không dễ nghe, nhưng rắn trong giỏ trúc đều đứng thẳng dậy, lắc lư theo tiếng nhạc, giống như hiểu ý người.

Ngạc nhiên giống như Tô Triển còn có rất nhiều người lần đầu trông thấy Thiên Trúc vũ xà. Mọi người chưa từng thấy rắn có linh tính như vậy, vẻ mặt ai nấy đều tò mò và căng thẳng, vừa cảm thấy thú vị, vừa sợ người đàn ông mặt đen kia sẽ đột nhiên xua rắn cắn người. Mặc dù vậy, xung quanh nghệ nhân Thiên Trúc vẫn vây đầy người. Phương Trường Khánh ở trong Vương phủ đã xem vài lần, biết ảo diệu trong đó, không cảm thấy kỳ lạ. Người càng đến càng đông, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ oi bức, liền hỏi Tô Triển muốn ăn gì không, hắn ra ngoài mua cho.

“Đường nhân!” Tô Triển lớn tiếng nói. (Đồ chơi làm bằng đường)

Phương Trường Khánh đáp ứng, dặn hắn không được chạy loạn, xoay người gian nan thoát khỏi đám đông, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn không ngờ lúc mình cầm đường nhân trở về, không còn thấy Tô Triển đâu nữa.

Hỏi những gánh hàng rong xung quanh, không ai chú ý tới một thiếu niên như vậy đi đâu. Cuối cùng hỏi nghệ nhân Thiên Trúc kia, trái lại có được một ít manh mối: hoá ra nghệ nhân Thiên Trúc thổi xong một khúc, sẽ nghỉ một chút. Tô Triển thấy đám đông tản dần đi, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, tiến lên hỏi người đàn ông kia, làm cách nào khiến rắn múa được như vậy.

Nghệ nhân Thiên Trúc chỉ có thể nghe hiểu một ít tiếng phổ thông, không cách nào trao đổi thâm sâu với hắn, lung tung khoa tay múa chân một hồi liền đuổi hắn đi. Có điều Tô Triển dáng vẻ cực kỳ nhu thuận lanh lợi, cũng rất lễ phép, khi nghệ nhân Thiên Trúc chuẩn bị thổi một khúc mới, thấy hắn đứng bên cạnh mình, ánh mắt loé sáng nhìn nhạc khí và con rắn.

“Ngươi muốn khống chế chúng nó.” Nghệ nhân không nhịn được nói, “Cần bí quyết!”

“Bí quyết gì?” Tô Triển lập tức hỏi, “Thứ này của ngươi, ta có thể thổi một lát không?”

Người đàn ông đưa nhạc khí cho hắn, Tô Triển banh quai hàm thổi nửa ngày, ba sọt trúc đều im ắng. Nghệ nhân vì thế cười ha hả. Tô Triển mặt đỏ bừng, biết mình bị người ta trêu đùa, nhíu mày xoay người rời đi.

Nghệ nhân Thiên Trúc sau đó không thấy hắn nữa, cũng không biết hắn đi đâu. Phương Trường Khánh hết đường xoay xở, đành phải trở về Vương phủ, ngầm nhờ cậy mấy huynh đệ tốt đi tìm. Chính hắn cũng hiểu trong hội chùa rất nhiều người đi lạc, nhưng đến tận khi mọi người đều tản đi, hắn cùng vài tử sĩ của Vương phủ vẫn đứng trên nóc nhà, ngơ ngác nhìn đường cái trống rỗng.

Tô Triển cứ như vậy mất tích gần một tháng. Một tháng sau, con gái của Vương gia mất tích, ông ta tốn một khoản tiền lớn mời hai người tài ba đến tra án, tra ra nơi tổ chức “Hoa yến”.

Khi Phương Trường Khánh ở trong căn phòng an trí nô lệ thấy được Tô Triển, đau lòng đến mức thiếu chút nữa vặn gãy cổ chủ quản.

Eo Tô Triển bị trói bởi một sợi xích sắt thô to, xích sắt khảm vào trong tường, hắn luôn đứng ở góc phòng, không được ngồi xuống. Trong phòng thắp một ngọn đèn, trên đất đều là người, nhưng bọn họ trông thấy có người vọt vào, chỉ chết lặng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tự nằm xuống. Xuyên qua đám người nằm lẫn lộn, rên rỉ vì bị thương, Phương Trường Khánh run rẩy cởi trói cho Tô Triển, ôm hắn vào lòng. Cả người Tô Triển đều là vết thương, không ngừng run rẩy trong ngực hắn, đợi đến khi phát hiện người đến là Phương Trường Khánh, phản ứng đầu tiên của hắn không phải khóc, cũng không phải la hét, mà là há miệng ra, hung hăng cắn đứt một miếng thịt trên vai Phương Trường Khánh.

Sau khi nhổ miếng thịt xuống đất, Tô Triển dùng một loại ánh mắt dữ tợn đáng sợ nhìn chằm chằm Phương Trường Khánh. Phương Trường Khánh dẫn hắn ra ngoài, giao cho thầy thuốc, sau đó tiếp tục trở về chấp hành nhiệm vụ.

Con gái của Vương gia được giải cứu ra ngoài, đội trưởng của Phương Trường Khánh biết biểu đệ của hắn thế nhưng cũng là người bị hại trong “Hoa yến”, nảy sinh lòng trắc ẩn, lập tức nhắc nhở hắn, suốt đêm mang theo Tô Triển rời khỏi kinh thành, ngàn vạn lần không được quay lại.

Phương Trường Khánh nghe theo lời hắn, mang theo Tô Triển chưa khôi phục tức khắc rời đi. Sau đó hắn âm thầm điều tra tung tích những huynh đệ của mình. Tử sĩ của phủ Vương gia đã thay đổi một nhóm mới, năm đó người biết đến vụ án Hoa yến đều chết sạch không chừa một ai, bao gồm cả vị đội trưởng tốt bụng nhắc nhở hắn rời đi.

Hắn cả đường chạy trốn, rốt cuộc đặt chân ở Đông Thái thị trong thành Thập Phương. Nơi này là mảnh đất không ai quản lý, thiên mặc kệ địa mặc kệ, quan phủ cũng chẳng màng. Hắn dựa vào sức mạnh, có thể nuôi sống mình và Tô Triển, còn có thể mua thuốc về giúp Tô Triển chữa thương.

Nhưng Tô Triển đã không còn là vị biểu đệ tính trẻ con chất phác năm đó của hắn nữa.

Tô Triển vẫn còn đang lẩm bẩm trong góc phòng, Trương công tử đau đớn lăn qua lộn lại, bắt đắc dĩ hai tay bị trói, không làm được gì cả.

Phương Trường Khánh nhìn hắn một lát, đứng dậy xách sọt cá ra ngoài. Trong sọt có nước cá, còn có cả quần áo của Trương công tử. Hắn lấy quần áo ra nhét xuống đáy giường, trông thấy đệm chăn dính đầy máu bị nhét ở đó.

Hắn đã giết mấy người rồi.

Phương Trường Khánh quay đầu lại nhìn Tô Triển. Nơi Tô Triển đứng có hơi tối, ánh mắt trời hắt xuống cũng không chiếu tới, chỉ nghe thấy tiếng va đập có tiết tấu và tiếng lẩm bẩm của hắn.

Phương Trường Khánh đi đến cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn: “Đừng giận, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.”

To Triển không lên tiếng.

Phương Trường Khánh bước đi trong ngõ nhỏ, hắn trông thấy một con rắn nhỏ bò qua nền gạch xanh, chui vào một cái hốc tối đen.

Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng trở lại Thiếu Ý Minh, lập tức viết một bức thư cho Trì Tinh Kiếm. Muốn tra xét những đứa trẻ may mắn sống sót trong vụ án Hoa yến, chỉ dựa vào phân xá thành Thập Phương là không đủ.

Ưng mang theo thư bay đi, màn đêm buông xuống, lại có hai con ưng mang tin tức quay về.

Nhận được tin từ thành Thập Phương, Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng tức khắc lên ngựa chạy vào thành. Là nhóm thám tử của Ưng Bối Xá tìm được những gái giang hồ chạy trốn kia.

Những cô gái này chạy trốn không xa, các nàng ẩn náu bên dưới cây cầu bên ngoài Đông Thái thị, đợi mọi người đi hết sẽ trở về, hết thảy như thường.

Các cô nương ai nấy vẻ mặt căng thẳng sợ hãi, Tư Mã Phượng tận lực ôn hoà dò hỏi, rốt cuộc từ trong miệng các nàng hỏi ra được chút chuyện thú vị.

Tỷ như hai vị công tử Trần Lưu, con trai của Tạ An Khang, Trác Vĩnh đã chết và hiện tại đang mất tích Trương công tử, đều là khách của các nàng.

Mấy tỷ muội các nàng là gái giang hồ nổi danh nhất trong Đông Thái thị, trong số đó còn có một cặp chị em song sinh xinh đẹp, rất được khách ưa thích. Đối với lai lịch và hướng đi của khách các nàng cũng không nghe không hỏi, lấy đủ tiền rồi thì tiễn khách. Cho nên tuy biết mấy công tử này đã chết, cũng không cảm thấy có liên quan gì tới mình: dù sao cũng không phải chết trong nhà mình.

“Có từng gặp ai để ý tới mấy công tử này chưa?”

“Không chú ý.” Nữ tử lớn tuổi nhất đáp, “Duy nhất có thể để ý tới những người này, chỉ có người bán hồn đồn ở cửa vào Đông Thái thị.”

“Vài vị công tử này khi rời khỏi, có từng xảy ra chuyện gì kỳ quái?” Tư Mã Phượng hỏi.

“Không có.” Nàng kia nhanh chóng đáp.

Nàng vừa dứt lời, một cô gái phía sau rụt rè ngẩng đầu: “Nhắc đến việc lạ…”

“Sao nào?” Tư Mã Phượng vội vàng truy vấn.

“Ta từng nghe thấy tiếng đánh nhau.” Cô gái thấp giọng nói, “Khách của ta ngày ấy, là người đàn ông bị mất tích của Thiếu Ý Minh. Sau khi hắn xuất môn liền nổi gió to, ta sợ đèn ngoài cửa bị phá hỏng, liền mở cửa ra nhìn. Kết quả nghe thấy cuối ngõ có tiếng tranh chấp và đánh nhau.”

Tư Mã Phượng gật đầu, cổ vũ nàng tiếp tục nói.

Nữ nhân lớn tuổi quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái kia một cái. Cô gái rất căng thẳng, ấp a ấp úng, không dám nhìn lại nàng.

“Có người….ở bên đó đánh nhau. Ta không nghe được rõ,lại sợ hãi, cho nên không dám đến gần. Nhưng….Nhưng ta biết, đó là tiếng của hai người. Trong hai người cũng không có Trác công tử của Thiếu Ý Minh.” Sắc mặt nàng ta trắng bệch, “Trác công tử thường tới tìm ta, ta rất quen với giọng nói của hắn.”

Tư Mã Phượng hạ thấp giọng, cực kỳ dịu dàng hỏi nàng: “Vậy ngươi có nghe được bọn họ nói gì không?”

“Có người…” Cô gái ngừng lại một chút, đột nhiên như là liều mạng lớn tiếng nói, “Có người kêu một tiếng Trường Khánh ca!”

Nàng vừa dứt lời, nữ tử lớn tuổi liền quay đầu lại cho nàng một bạt tai.

Tư Mã Phượng vội vàng khống chế nữ tử lớn tuổi: “Làm gì vậy!”

“Trẻ con không hiểu chuyện, nói lăng lung tung mà thôi.” Nữ tử trầm giọng nói, “Nàng đần độn, nghe lầm cũng không lạ.”

Tư Mã Phượng nheo mắt lại, đánh giá nữ nhân trước mặt.

Hắn nhớ rõ cái tên “Trường Khánh ca” này. Là người bán cá ngày đó ngăn không cho hắn đi theo Trì Dạ Bạch tiến sâu vào trong.

Trì Dạ Bạch phất tay với đầu lĩnh phân xá theo sau hai người, đầu lĩnh lập tức gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.

“Chúng ta rất nhanh có thể tra ra ai là Trường Khánh ca.” Tư Mã Phượng cười nói, “Ngươi muốn giúp hắn giấu diếm cái gì?”

Nữ tử cúi đầu, ngón tay vặn xoắn ống tay áo, sau một lúc mới ngẩng đầu, nói từng chữ: “Hắn không phải người xấu. Hắn bị người ta khống chế.”

“Ai khống chế hắn?” Tư Mã Phượng lập tức hỏi.

Nữ tử lại không chịu trả lời, cúi đầu xuống, bả vai khẽ run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK