Tư Mã Phượng và A Tứ phòng trần mệt mỏi, về đến nhà còn chưa kịp uống ngụm nước, ngay lập tức đã bị Tư Mã Lương Nhân gọi vào thư phòng. A Tứ mờ mịt: khi Tư Mã Lương Nhân và Tư Mã Phượng nói chuyện, trước nay đều không bao gồm tiểu người hầu là hắn.
“Chuyện Tĩnh Khải nói với ta, có liên quan tới bí mật triều đình.” Tư Mã Lương Nhân đi thẳng vào vấn đề, “Cũng liên quan tới Thần Ưng Sách.”
A Tứ:”….?”
Hắn suy nghĩ chốc lát, mới nhớ ra “Tĩnh Khải” là trượng phu của Tư Mã Song Đồng, Khúc Vĩnh Xương.
Khúc Vĩnh Xương vốn là tướng quân đóng ở biên cương, mấy năm trước bản thân bị trọng thương, trở lại hoàng thành chữa trị, vì vậy liền quen biết với nhà Tư Mã và Tư Mã Song Đồng. Khúc Vĩnh Xương không phải người thề thốt muốn kiến công lập nghiệp, giữ chức lang trung hộ Bộ, là một chức quan không mặn không nhạt.
“Tĩnh Khải muốn thăng quan, lên làm Hộ Bộ Thị lang, nhưng coi đây là điều kiện, triều đình cho hắn một nhiệm vụ cơ mật.” Tư Mã Lương Nhân nhìn Tư Mã Phượng, lại nhìn A Tứ, “Chính là tra rõ chuyện năm đó của Thần Ưng Sách.”
A Tứ tròng mắt vừa chuyển, lập tức nhìn về thiếu gia nhà hắn.
Tư Mã Phượng cũng nghi hoặc đầy mình:”Chuyện về Thần Ưng Doanh chẳng phải đã sớm giải quyết rồi sao? Bây giờ còn muốn tra cái gì?”
“Là Thần Ưng Sách, không phải Thần Ưng Doanh.” Tư Mã Lương Nhân trầm giọng nói, “Thần Ưng Doanh chỉ là một phần kế hoạch trong Thần Ưng Sách.”
A Tứ mẫn tuệ nhận thấy, đây không phải chuyện mình có thể nghe.
“A Tứ, ta gọi ngươi tới, là bởi vì ta biết, con trai ta tin cậy ngươi nhất. Hôm nay ở trong này nói tất cả mọi việc, chỉ ba người chúng ta biết mà thôi.” Tư Mã Lương Nhân chuyển đề tài, “Nếu ta chết, thì Linh Thuỵ và ngươi tiếp tục điều tra.”
A Tứ vội vàng ưỡn thẳng lưng, không dám thở mạnh.
“Tỷ phu là người của Hộ Bộ, hắn thì liên quan gì đến bí mật triều đình?” Tư Mã Phượng hỏi, “Tại sao lại tìm hắn?”
“Bởi vì hắn là trượng phu của Song Đồng, mà Song Đồng là người nhà chúng ta. Triều đình sai một quan viên trong Hộ Bộ đi thăm dò chuyện này, bởi vì năm đó Thần Ưng Sách hao phí rất nhiều đất đai, nhân lực và tài lực, những thứ này đều do Hộ Bộ quản lý. Mà tìm tới Tĩnh KHải, là vì sau lưng hắn chính là Tư Mã thế gia chúng ta.” Tư Mã Lương Nhân lạnh lùng nói, “Tư Mã thế gia không quan tâm việc của triều đình, chỉ phụ trách tra án. Chuyện lần này, đương kim hoàng đế không tín nhiệm bất cứ ai, chỉ có thể tìm ta- người tuyệt đối trung lập. Bọn họ biết nếu là vì chuyện như vậy mà đến tìm ta, ta sẽ không đáp ứng, bởi vậy mới nghĩ ra biện pháp dơ bẩn này.”
A Tứ sửng sốt, vội vàng hỏi:”Phu nhân đầu?”
“Ở chỗ Song Đồng.” Tư Mã Lương Nhân nhìn Tư Mã Phượng, “Trước khi Song Đồng sinh, bọn ta sẽ ở lại nơi đó cùng nàng.”
“….Tỷ phu dám bắt người từ tay cha?” Tư Mã Phượng hung hăng cắn răng.
“Người quả thật là hắn giữ lại, nhưng….” Tư Mã Lương Nhân hạ thấp giọng, “Phu nhân của ta ở trong phủ, thê tử của Tĩnh Khả cũng giống như vậy ở trong phủ Hiện tại Khúc phủ không chỉ có người của chúng ta, hắn cũng bất lực.”
Trong phòng nhất thời không ai lên tiếng. Tư Mã Phượng trầm mặc thật lâu, cuối cùng lần thứ hai mở miệng.
“Thần Ưng Sách rốt cuộc là cái gì?” Hắn hỏi.
“Là một hoạt động thực nghiệm do triều đình chủ trì khởi xướng từ nhiều năm về trước, lúc tiên hoàng còn tại vị.” Tư Mã Lương Nhân nhẹ giọng nói, “Tất cả đối tượng đều là trẻ con dưới mười tuổi, mục đích là bồi dưỡng ra một đám vũ khí bạo lực chỉ nguyện trung thành với Hoàng đế.”
Quyết định đặt tên “Thần Ưng Sách” cho thực nghiệm này là hoàng đế năm đó, còn tiếp nhận “Thần Ưng Sách”, là lão Lỗ vương hiện tại đã chết.
Khi ấy tiên hoàng lên ngôi chưa được bao lâu, thiên hạ cũng không thái bình, một là kẻ địch bên ngoài luôn nhòm ngó, hai là nhân tài trong triều thiếu hụt do chiến loạn, hơn nữa hạn hán và nạn châu chấu ba năm liên tiếp, khiến dân chúng lầm than.
Lão lỗ vương cầm đầu một đám quan viên, lấy năng lực quả quyết lo liệu mọi việc và thủ đoạn ngoại giao, mất gần mười năm, cuối cùng cũng đem tai hoạ trong ngoài thoáng bình ổn. Cường địch đã qua, hoàng đế bắt đầu coi trọng nhân sinh, lúc này lão Lỗ vương đưa ra một đề nghị: bồi dưỡng một đội quân bạo lực chỉ nguyện trung thành với hoàng đế.
Hoàng đế tại vị đã được hơn mười năm, ngày đêm không được an nghỉ, dưới sự du thuyết của lão Lỗ vương, rất nhanh đáp ứng “Thần Ưng Sách”, hơn nữa để lão Lỗ vương phụ trách toàn bộ kế hoạch.
“Đến đây, Thần Ưng Sách vẫn được coi như bình thường.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Những đứa trẻ trong Thần Ưng Sách đến từ khắp mọi nơi, đều là mầm non xuất chúng, hoàng đế dựa theo ngày tháng trong kế hoạch, định kỳ đến Thần Ưng Doanh kiểm duyệt đội quân của mình.”
Ông lật trang giấy trong tay.
“Thần Ưng Sách chính là dự tính ban đầu xây dựng nên Thần Ưng Doanh. Nó thoạt trông là nơi huấn luyện tinh anh, trên thực tế những đứa trẻ hàng năm tiến cử vào Thần Ưng Doanh, đều là mầm non để trở thành cỗ máy bạo lực. Bọn họ tuyệt đối không thể trở lại trong quân đội, kẻ ưu tú có thể tiến vào thượng tầng, trở thành quân cờ chuyên dụng của hoàng đế, mà kẻ không đạt tiêu chuẩn, chỉ có chết. Thần Ưng Sách thay đổi, diễn ra vào bốn mươi năm trước, cũng chính là lúc Thần Ưng Doanh dần dần biến vị.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Lão Lỗ vương phát hiện, Thần Ưng Doanh đã không còn là nơi huấn luyện tinh anh, mà trở thành chốn vui chơi cho đám quan lại đệ tử.”
Lão Lỗ vương định bẩm báo với hoàng đế sự thay đổi này, kết quả lại giật mình nhận ra, trong số những đứa trẻ ấy có không ít đứa có quan hệ với hoàng thất.
Ông ta ngay lập tức hiểu được: hoàng đế đã không còn tín nhiệm ông ta.
Người đi ra từ Thần Ưng Doanh quá mức xuất sắc, hoàng đế sử dụng những “binh khí” đó, đồng thời cũng kiêng kỵ người tạo ra “binh khí”.
“Nếu ngươi hỏi ta, lão Lỗ vương có tâm tư khác thường hay không, ta cảm thấy ông ta không có. Ông ta cực kỳ trung thành….” Tư Mã Lương Nhân hạ thấp giọng, “Không phải ông ta trung thành với hoàng đế, mà ông trung thành với quốc gia và cả hoàng tộc.”
“…Ông ấy quyết định tự làm?” Tư Mã Phượng lập tức hiểu.
“Đúng, sau khi lão Lỗ vương phát hiện mình mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế, rất nhanh cho ra phán đoán của mình, bắt đầu chuẩn bị xây dựng một Thần Ưng Doanh do tự tay ông ta quản lý.”
Sau khi Tư Mã Lương Nhân nói xong, ngón cái và ngón giữa vân vê trên tim nến, ngọn nến lập tức cháy sáng.
Tờ giấy ông cầm trong tay đốt hết, mới quay đầu lại nhìn Tư Mã Phượng.
“Những chuyện về Thần Ưng Sách, là do Trì Tinh Kiếm và Anh Tác sưu tập được từ hai mươi năm trước. Bởi vì liên quan tới cơ mật triều đình, ta không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng Trì Tinh Kiếm và Anh Tác biết ta muốn tránh xa việc của triều đình, vì thế bọn họ không đưa cho ta phần sau của tư liệu, ta cũng không biết bọn họ có phải mới tra được đến đây thôi hay không. Nhưng ta đoán trắc, người của Ưng Bối Xá vô cùng có khả năng có được đầy đủ tư liệu về Thần Ưng Sách, chính là doanh địa bí mật lão Lỗ vương thành lập sau đó. Bởi vì tư liệu cực độ cơ mật, không phải ai cũng có thể xem, chỉ có nhân vật mấu chốt của Ưng Bối Xá mới có thể tiếp xúc, ví dụ như bạn thân của ngươi, Trì Dạ Bạch.”
“Cha muốn con đến hỏi hắn tư liệu cần?” Tư Mã Phượng nghi hoặc nói, “Để con đi hỏi Tiểu Bạch, chi bằng cha đi hỏi Trì bá bá và Anh Tác a di.”
“Việc này càng ít người biết càng tốt. Huống hồ Trì Tinh Kiếm và Anh Tác không nhất định sẽ đồng ý để Mục Nhai giúp chúng ta.”
“Tại sao?”
Tư Mã Lương Nhân vuốt ve chòm râu của mình.
“Trước khi Thần Ưng Sách trở thành chỗ chơi đùa của quan lại đệ tử, đã hoạt động được thời gian dài. Hàng năm có ít nhất năm mươi đứa trẻ tiến vào Thần Ưng Doanh, nhưng chân chính có thể ra khỏi đó, nhiều nhất chỉ có một nửa.” Ông thong thả nói, “Một nửa thăng chức rất nhanh, nửa còn lại bị bí mật xử tử.”
Tư Mã Phượng: “Có ý gì? Con muốn hỏi, là vì sao Trì bá bá và Anh Tác a di không cho Tiểu Bạch giúp chúng ta?”
“Một nửa đứa trẻ bị giết, trước khi chết đều bị đối xử không giống người. Bọn họ không chỉ đơn giản bị xử tử, mà là trải qua khảo vấn thực nghiệm bí mật sau đó mới chết.” Tư Mã Lương Nhân như cũ chậm rãi nói.
Tư Mã Phượng đột nhiên nín thở.
“Năm đó Mục Nhai sở dĩ phát cuồng, kỳ thật là vì hắn ở trong địa khố của Ưng Bối Xá xem hết tất cả tư liệu về Thần Ưng Sách giai đoạn trước. Tất cả những người rời khỏi Thần Ưng doanh, tất cả những người không đi ra, tất cả thủ đoạn khảo vấn, tất cả hình phạt từ lúc sống cho đến khi chết….” Tư Mã Lương Nhân nhẹ giọng nói, “Đây mới chính là nguyên nhân khiến hắn phát cuồng. Trì Tinh Kiếm và Anh Tác cho đến nay vẫn không tha thứ bản thân, là bọn họ chủ động để Trì Dạ Bạch khi ấy mới được vài tuổi vào địa khố. Cho nên….ta cảm thấy nguy hiểm.”