• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngâm nước thuốc cần cởi bỏ hết quần áo, ngoại trừ cổ và đầu, toàn bộ cơ thể đều phải ngâm trong nước thuốc. Tư Mã Phượng lần đầu tiền ngâm nước thuốc rất kháng cự, túm chặt quần áo không chịu cởi. Cuối cùng Trì Dạ Bạch cảm thấy quá phiền, trực tiếp điểm huyệt hắn, tự mình lột sạch Tư Mã Phượng.

Ngâm vài lần, da mặt Tư Mã Phượng cũng dày lên, phóng khoáng thản nhiên cởi quần áo trước mặt Trì Dạ Bạch.

Ngay cả A Tứ cũng thấy xấu hổ: “Thiếu gia, ngươi không nhất thiết phải quay về phía Trì đương gia cởi quần.”

Tư Mã Phượng: “Ta nào biết hắn ở đâu? Ta không nhìn thấy mà.”

Sau đó hắn còn giả bộ như không muốn, muốn để Trì Dạ Bạch lại cởi quần áo cho mình, nhưng A Tứ đúng là không có mắt, chủ động mà nhiệt tình tiến lên phía trước vì thiếu gia nhà mình phục vụ. Tư Mã Phượng bây giờ còn nhớ khi ấy Trì Dạ Bạch đứng ở cạnh dục dũng phát ra tiếng cười lạnh.

Lúc nước sôi rất nóng, A Tứ nhanh tay nhanh chân dập củi lửa, đợi Tư Mã Phượng cởi sạch quần áo, nước cũng nguội bớt một chút.

Dựa theo lời căn dặn của Cam Hảo, khi ngâm Tư Mã Phượng cũng cần vận khởi nội kình, đem độc tố tự do xung quanh kinh mạch đều gom lại một chỗ. Quá trình này rất phiền toái, hiện tại trị liệu đã được vài ngày, A Tứ và Trì Dạ Bạch có thể trông thấy khác biệt duy nhất, chính là vết lốm đốm trên mí mắt Tư Mã Phượng đã biến mất.

“Vẫn không nhìn thấy gì.” Tư Mã Phượng vươn hai tay quơ loạn, “Buồn quá đi, buồn quá đi. Tiểu Bạch, đến dìu ta.”

tdn lạnh lùng không lên tiếng, hai người giằng co một lúc, A Tứ chủ động vươn tay: “Thiêu gia để ta.”

Hắn vừa đỡ Tư Mã Phượng bước vào dục dũng, cổ tay đã bị Tư Mã Phượng siết chặt, đau đến mức hắn kêu thành tiếng.

“Tư Mã?!” Trì Dạ Bạch sửng sốt.

“Không sao.” Tư Mã Phượng bình tĩnh nói, “Ta thử công phu của A Tứ. Tên khốn kiếp này, ngày đêm chơi bời ở chỗ Cam Hảo, võ công hoang phế cả rồi.”

Cái nắm này của hắn dùng lực rất mạnh, trong mắt A Tứ đều là lệ, ngây người một lát mới hiểu ra, Tư Mã Phượng đang trả thù.

Trả thù A Tứ ở trước mặt Trì Dạ Bạch nhắc tới Sương Hoa các kiểu.

A Tứ cảm thấy lần này mình bị oan- quả thật hắn cố ý nói đến Sương Hoa.

Trong Kim Yên Trì có quan hệ tốt nhất với Tư Mã Phượng chính là Sương Hoa. Một là vì tính cách của Sương Hoa Tư Mã Phượng rất thích, thứ hai Sương Hoa là thanh quan, Tư Mã Phượng khi ở bên nàng, không hề có sắc dục chi cả. Mọi người ở Kim Yên Trì đều biết, Trì Dạ Bạch đương nhiên cũng biết- cánh cửa của Tẩm Sương Viện của Sương Hoa, hắn đã chi tiền sửa chữa vài lần.

A Tứ nước mắt lưng tròng xoa xoa tay, thầm nghĩ ta không oan, ngươi cũng không oan. Ngươi biết rõ Trì đương gia ngay tại nơi này, tại sao còn vui vẻ hớn hở thảo luận với ta?

“Đừng vớ vẩn.” Trì Dạ Bạch mở miệng nói, “A Tứ, có đau không?”

“Không dám đau.” A Tứ nói, “Thiếu gia thường nói với chúng ta, đánh là thương mắng là yêu.”

Tư Mã Phượng không nhịn được nở nụ cười: “Ngươi tên khốn kiếp này, càng ngày càng mồm mép.”

Hắn ngâm mình vào trong làn nước thuốc. Nước thuốc nóng bỏng và mùi thảo dược gay mũi, khiến hắn không nhịn được cau mày. Trước đây có người chế tạo một dục thất mà cả bốn mùa đều có thể tắm được, dùng mĩ ngọc đá xanh làm bờ, dùng hổ phách làm kè, mùa hè dẫn thanh lương cừ thuỷ nhập trì, trong ao ngâm trăm túi hương, trong túi chứa các loại hương dược trân quý, dược khí hương vụ hoặc dung nhập vào nước, hoặc lượn lờ trong phòng. Khi tới mùa đông, thì chuẩn bị hơn mười bình bằng đồng khắc rồng, trong bình cũng đổ đầy dược liệu như vậy, các loại hơn mười cân, dùng lửa nhỏ đun sôi thành màu đỏ, rồi đổ vào nước ao, nước ao có thể duy trì nhiệt độ ổn định. Tư Mã Phượng vận công, cảm thấy đỉnh đầu tựa hồ toả ra nhiệt khí, cộng thêm những vị thuốc đông y chìm nổi trong làn nước, trái lại có cảm giác như đang ngâm mình trong ôn trì vào mùa đông.

“Tiểu Bạch, ngươi còn nhớ Ôn hương cừ?” Tư Mã Phượng vận công xong, bắt đầu nói chuyện phiếm, “Ôn hương cừ mà trong sách nhắc đến ấy.”(cừ: kênh, mương)

“Nhớ, sao vậy” Trì Dạ Bạch khó hiểu.

Ôn hương cừ chính là dòng nước quanh năm suốt tháng được đổ ra từ các dục thất. Bởi vì mùa đông trong dục thất rất ấm áp, bởi vậy bể tắm còn được gọi là tiêu long ôn trì. Kẻ phú quý hoặc quan lại đệ tử thường đến đó tắm rửa, còn có cung nhân hoặc sủng cơ làm bạn, chơi đùa trắng đêm, đèn đuốc sáng trưng. Mà khi tiệc tan, nước từ trong bể liền chảy xuống kênh mương, rồi đổ vào sông. Cái kênh mương ấy có một nhã danh, gọi là Ôn hương cừ. Truyền thuyết kênh nước chảy vài dặm vẫn có hương thơm, dân chúng tranh nhau chiếm đoạt, lấy thùng hoặc bình xách nước về nhà, ai nấy hân hoan.

“Nước trong thùng thuốc này của ta nếu đổ đi, cũng có thể thành Ôn hương cừ.” Tư Mã Phượng nói.

Trì Dạ Bạch: “Ngươi đây là thối.”

Tư Mã Phượng: “Không thối, ngươi lại đây cẩn thận mà ngửi, mùi hương này rất huyền diệu.” Dứt lời cầm một túi thuốc đông ý lên, đưa tới dưới mũi Trì Dạ Bạch.

Hắn đã lười mở miệng nói chuyện, yên lặng rút tay về. Bên dưới thùng gỗ là tấm sắt, dưới tấm sắt mới là củi lửa. Tuy củi lửa đã tắt, nhưng hai tay để trên vách thùng gỗ nóng hầm hập trong thời gian dài cũng là chuyện rất vaatr vả. A Tứ cũng thu tay về, phùng mà trợn mắt thổi thổi tay.

Tư Mã Phượng còn muốn ở trong thùng tắm thêm nửa canh giờ nữa, Trì Dạ Bạch không muốn cùng hắn, đứng dậy cầm trang giấy ban nãy đã viết xong đi ra ngoài.

Còn chưa ra đến cửa, chợt nghe thấy thanh âm của Cam Hảo từ cửa viện xa xa truyền đến: “A Tứ! Mau tới lấy dược liệu cho thiếu gia nhà người! Mấy ngày sau phải uống, ta nói với ngươi cách ngao dược!”

A Tứ ủ rũ vâng dạ, bả vai xuy sụp bước ra khỏi phòng.

A Tứ vừa đi, Trì Dạ Bạch liền không thể rời khỏi đây. Hắn đành phải thả lại tờ giấy trên bàn, lúc quay đầu lại thì Tư Mã Phượng đang bám vào dục dũng nhìn mình.

Tuy biết hắn không nhìn thấy mình, nhưng tim Trì Dạ Bạch vẫn đập mạnh vài cái.

“Tiểu Bạch.” Tư Mã Phượng cười nói, “Ban nãy ta nhắc tới Sương Hoa, có phải ngươi không vui hay không?”

“Trì đương gia không vui?” Cam Hảo hưng trí bừng bừng hỏi, “Thiếu gia nhà ngươi lại làm gì?”

A Tứ đang ngẩn người trước hai mươi mấy giỏ dược liệu dưới mái hiên.

“Ngươi khoan hãy nói cái đó, sao lại nhiều thuốc thế này?” A Tứ hoa hết cả mắt, “Ta không phải Trì đương gia, ta không nhớ được.”

“Mỗi loại dược không giống nhau, khi nào ăn cũng không giống nhau.” Cam Hảo chỉ điểm cho hắn, “Mười hai loại này uống đầu tiên vào sáng sớm, lần thứ hai vào giờ ngọ nhưng không được thêm Lưu ký nô, đổi thành Tử trường khanh. Ban đêm còn phải uống thêm một lần, lần này cần thêm Thiêm hồng nương tử và Nữ trinh tử…”

A Tứ thật sự không nhớ được, đành tìm giấy bút lại đây, bảo Cam Hảo lặp lại lần nữa, hắn ghi chép lại.

Cam Hảo chậm rãi nhắc lại, thấy hắn viết rất nghiêm túc, không nhịn được lắc đầu: “Aiz, ngươi thực sự không thích hợp học y.”

A Tứ: “Ta quả thật không phải.”

Cam Hảo thoáng dừng lại, có chút thăm dò hỏi: “Nhạc Ý ở chỗ các ngươi ổn chứ?”

“Tốt.” A Tứ gật gật đầu, “Cam lệnh sử con người tuy hơi khó tính, nhưng làm việc rất nghiêm túc, thiếu gia lão gia, còn có chúng ta, đều rất tín nhiệm hắn.”

“Nhạc Ý là thiên tài học y, chính cáh hơn mà nói, hắn trời sinh thích hợp học dụng độc.” Cam Hảo cười nói, “Đáng tiếc, cuối cùng lại đi theo cha ta học ngỗ tác thuật.”

A Tứ ngẩn đầu: “Ngỗ tác thuật không tốt sao?”

“Cái nghề ngỗ tác này, xưa nay đều do tiện dân làm.” Cam Hảo gõ vào tờ giấy, ý bảo A Tứ tiếp tục viết, “Nếu Nhạc Ý cũng như ta học y hoặc học độc, thành tựu hẳn phía trên ta.”

“Nhưng Cam lệnh sử rất lợi hại.” A Tứ buông bút, nghiêm túc nói, “Lão gia từng nói, trong thiên hạ đủ mọi ngành nghề, đủ mọi loại người, nhưng không có cái gì là “nhất định” cả. Mặc dù là ngỗ tác, nếu mà lợi hại như Cam lệnh sử cũng vẫn khiế kẻ khác khâm phục tự đáy lòng. Ngươi chắc chắn chưa thấy thủ pháp nghiệm xương của hắn, có thể nói là thần kỳ.”

“Đó là vì ngươi chưa thấy bản lĩnh phân biệt dược liệu và chữa bệnh của hắn.” Cam Hảo cười nhạo nói, ” Có một số người trời sinh nhất định sẽ làm một nghề nào đó, ngươi xem thiếu gia nhà ngươi và Trì đương gia thì biết.”

“Trời sinh thi trời sinh, có bản lĩnh như vậy, cũng phải có người dạy.” A Tứ không phục, “Vận khí này, duyên phận này, nếu cứ tin tưởng quá mức vào đó, vậy thì xong.”

Cam Hảo cực kỳ tò mò đánh giá hắn: “Thằng nhóc nhà ngươi, trái lại có chút thú vị.”

A Tứ bất giác kiêu ngạo, rồi lại ngượng ngùng. Những lời này đều là bình thường ở nhà nghe được, hắn chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Đang suy nghĩ phải đáp lại Cam Hảo thế nào, Cam Hảo lại hỏi một câu: “Ngươi làm cái nghề này, có từng gặp qua ai trời sinh thích hợp làm kẻ giết người không?”

A Tứ sửng sốt: “Cái gì?”

“Nếu trên đời có người như thiếu gia nhà ngươi và Trì Dạ Bạch, vậy hẳn là cũng có quái vật trời sinh hiểu được hoặc ham mê giết người chứ.” Cam Hảo vừa nói vừa gật đầu, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

“Sao có thể?” A Tứ lắc đầu, “Giết người sao có thể là trời sinh, chuyện hung hiểm như vậy.”

“Nhưng các ngươi chắc đã từng thấy một số vụ án giết người kỳ quái chứ?” Cam Hảo nổi lên hứng trí, “Có một số kẻ chính là thích giết người, thích làm chuyện này, có gì mà không thể?”

“Nhưng mà ngươi nói trời sinh ra đã vậy…” A Tứ khoé miệng giật giật, “Không có đâu.”

“Vậy có người như vậy không?” Cam Hảo lại hỏi, “Trải qua dạy dỗ, bọn họ so với người khác càng dễ tập cách giết người hơn?”

A Tứ lúc này không lập tức trả lời. Hắn buông giấy bút trong tay ra, vẻ mặt thoáng ngưng trọng.

“Cam tiên sinh, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

“Ta chỉ tò mò.” Cam Hảo cười híp mắt, “Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, việc đã từng thấy nhiều lắm. Có một số người từ lúc sinh ra, trên người bọn họ liền mang theo mùi máu tươi. Nếu ngươi chưa thấy ác ý dày đặc như vậy, đó là may mắn của ngươi.”

Lúc này, trong sương phòng tràn ngập mùi dược thảo, Trì Dạ Bạch đang cầm cái chặn giấy đập vào huyệt tay của Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng đau đến mức tay nhũn ra, liên thanh cầu xin tha thứ: “Không sờ nữa không sờ nữa, đau đau đau…”

Hắn thật sự đau, ngón tay đều run rẩy.

Trì Dạ Bạch để cái chặn giấy xuống, yên lặng nhìn hắn.

Tư Mã Phượng mắt không nhìn thấy, nhưng lỗ tai rất thính. Hắn hỏi Trì Dạ Bạch có phải mất hứng hay không, Trì Dạ Bạch không muốn trả lời, hắn bèn vươn tay túm lấy đai lưng của Trì Dạ Bạch, suýt chút nữa kéo cả người vào thùng tắm.

Giả là đăng đồ tử xong, lại giả vờ đáng thương. Tư Mã Phượng gác cằm lên thành thùng tắm, “Ngươi xuống tay thật nặng, đau quá đi.”

“Đây là nhắc nhớ ngươi không được xằng bậy.” Trì Dạ Bạch đá thùng tắm một cái, “Ngươi nghĩ rằng một người mũ có thể bắt được ta?”

Tư Mã Phượng cười cười: “Ngươi quả thật tức giận.”

“Cho dù ngày mai ngươi có lập tức thành thân với Tiếu Tiếu hoặc Doanh Doanh nào đó, ta cũng không tức giận.” Trì Dạ Bạch bình tĩnh nói.

Tư Mã Phượng nghĩ nghĩ, ngạc nhiên nói: “Tiếu Tiếu gì? Doanh Doanh nào?”

“Tiếu Tiếu mà suốt ngày vẽ quạt cho ngươi chính là con gái lớn của người đứng đầu Giang Nam tiêu cục, Doanh Doanh là muội muội của Trương trại chủ Cửu Giang Thập tam trại, mấy năm trước khi hai chúng ta lùng bắt thuỷ tặc, Trương cô nương còn ở trên sông vì ngươi mà hát một khúc…” Trì Dạ Bạch nói được một nửa, đem nửa còn lại nuốt lại vào bụng. Hắn trông thấy Tư Mã Phượng đang cười rất vui vẻ.

“Ngươi rất thích giúp tớ nhớ mấy thứ đó.” Tư Mã Phượng thoạt nhìn cực kỳ khoái trá. “Bản thân ta còn chẳng nhớ rõ, ngươi lại nhớ kỹ như vậy. Ngươi chắc chắc rất vừa ý ta, có phải hay không? Đúng hay không?”

Hắn cười hì hì nói xong, duỗi tay ra với lấy Trì Dạ Bạch.

Ngoài cánh cửa là một vùng trời đất mênh mông mưa rào, ào ào tí tách.

“Ngươi không nhìn thấy ta.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói.

“Ta không nhìn thấy ngươi.” Tư Mã Phượng lập lại lời nói của hắn, “Cho nên ngươi yên tâm.”

Rốt cuộc hắn cũng túm được tay Trì Dạ Bạch. Cõ lẽ bởi vì rời khỏi nguồn nhiệt, bàn tay rắn rỏi hữu lực trong ấn tượng của hắn thật lạnh, khô ráo thoải mái, chỗ hổ khẩu có vết chai, là do quanh năm suốt tháng luyện kiếm mà thành.

Tư Mã Phượng nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay hắn. Hắn nghe thấy tiếng mưa rơi, nghe thấy tiếng nước va chạm vào thành thùng tắm, cũng nghe thấy hô hấp của Trì Dạ Bạch. Tiếng hô hấp mà hắn quen thuộc lần này lại có tần suất không giống, đôi phần dồn dập, còn mang theo nhiệt độ.

“Ta không nhìn thấy ngươi.” Tư Mã Phượng lặp lại lần nữa, đúng dậy. Nước thuốc từ đầu vai hắn chảy xuống dưới, lướt qua làn da trơn nhẵn, một đường xuôi xuống dưới.

Hắn không nhìn thấy mình, cho nên cũng không thấy chật vật và dao động trên mặt chính hắn. Trái tim của Trì Dạ Bạch giống nhứ bị nhiệt độ của nước dày vò, rồi lại giống bị nước mưa lạnh xối qua, chìm nổi bất định, lúc lên lúc xuống.

Tư Mã Phượng chỉ cảm thấy hô hấp của hắn càng ngày càng gần, ngón tay mát lạnh chạm vào thái dương của mình, chậm rãi di động.

Ngực hắn nóng lên, túm lấy tay Trì Dạ Bạch kéo hắn đến bên cạnh.

Hô hấp càng nghe rõ ràng hơn, ngay cả nhiệt độ trên cơ thể cũng có thể cám giác được.

Ngay vào lúc hắn sắp chạm vào môi của Trì Dạ Bạch, tiếng mưa rào đột nhiên bị xé rách, một tiếng kêu của chim ưng từ xa đến gần, thản nhiên rơi vào trong viện.

Tư Mã Phượng: “…”

Tiếng bước chân của A Tứ cũng dồn dập vang lên: “Thiếu gia! Trì đương gia! Ưng đến rồi!”

Trì Dạ Bạch chậm rãi thở phào, thấp giọng nói: “Mang nó đến đây.”

Tư Mã Phượng hận không thể vặt lông cắt tiết con ưng này, mang cho Cam Hảo làm thức ăn. Hắn vội vàng túm tay Trì Dạ Bạch, hung hăng chạm nhẹ vào môi Trì Dạ Bạch.

“Tới thật không đúng lúc.” Hắn gầm gừ nói, “Ta phải mặc quần áo, ngươi giúp ta.”

Đi cùng ưng chính là thám tử đến tử Ưng Bối Xá. Vụ án tương tự như vụ của Hứa Anh được viết đầy hơn mười trang giấy, được hắn cẩn thận nhét vào trong giấy dầu, mang theo bên người.

A Tứ còn đang tranh luận với Cam Hảo, Cam Hảo đối với vụ án này cũng rất tò mò, nhất định phải thấu lại đây lắng nghe. Trì Dạ Bạch nhớ Tư Mã Phượng bây giờ còn cần hắn giải độc, nên không đuổi hắn đi.

“Lấy búa đập chết người, trong mười năm trở lại đây, năm thành trì xung quanh tổng cộng đã xảy ra ba mươi hai vụ.” Thám tử kia đưa trang giấy cho Trì Dạ Bạch, cúi đầu báo cáo, ” Trong đó chưa bắt được hung thủ có hai mươi bảy vụ, có hai vụ xảy ra ở Bồng Dương. Hai mươi bảy vụ này, người chết đều là khất cái hoặc lưu dân, không ai báo án, cũng không có người điều tra.”

“Còn gì nữa?”

“Năm thành trì, quanh vùng duyên hải, xảy ra án dùng búa giết người sớm nhất chính là ở thành Cửu Hoa, vào mười tám năm trước.” Thám tử lần lượt kể tên năm thành trì, mọi người lập tức hiểu ra: nơi xảy ra hung án, tựa hồ chính là tuyến đường đi của hung thủ.

“Thành Cửu Hoa đã xảy ra chuyện gì, đã chết người nào?” Tư Mã Phượng hỏi.

“Những vụ án còn lại có phải do Hứa Anh làm hay không, chúng ta không tra được, nhưng thành Cửu Hoa có một vụ án mạng, hung thủ vừa hay họ Hứa tên Anh.” Thám tử nói, ” Năm đó Hứa Anh mới mười hai tuổi, người chết là biểu đệ bảy tuổi của hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK