Mục lục
Tướng Phủ Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Cung thị đồng ý, Nạp Lan Tĩnh vội vàng tiễn Cung thị ra cửa, để một đội ám vệ ở một bên bảo vệ, nhưng trong lòng Nạp Lan Tĩnh vẫn là rất lo lắng, nhìn đến khi không thấy bóng dáng Cung thị mới trở về!

Sau khi trở về, Nạp Lan Tĩnh liền dẫn mọi người đi nhìn đại khố phòng (nhà kho lớn) một chút, gian để dược liệu này là ở bên trong cùng, cửa sổ đều đã đóng kín, lối vào duy nhất có thể đi chính là cửa này, khẽ đẩy ra, giống như còn có thể nhìn ra một tầng vôi thật mỏng ở trên đất này, bởi vì sợ bị tặc nhân phát hiện, cho nên rải xuống đất cũng không nhiều, đúng như Lưu Thúy nói,chỗ này không hề có dấu vết động tới!

Dược liệu cũng không bị đảo lộn, giống như người nọ cực kỳ quen thuộc nơi này, Nạp Lan Tĩnh khẽ nhăn mặt, ngón tay nhẹ nhàng gõ dọc theo vách tường, nhóm ám vệ này cũng rất lợi hại, nhìn động tác của Nạp Lan Tĩnh, dĩ nhiên là hiểu suy nghĩ của nàng, liền phân tán ra, nhìn cẩn thận từng cái, nhưng qua thật lâu, âm thanh này trầm muộn hoàn toàn không giống như có cái gì đó!

Nạp Lan Tĩnh chân mày nhíu chặt hơn, hàng dược liệu này, đến tột cùng là cái gì có thể tránh khỏi ánh mắt ám vệ, vừa chuẩn xác lấy được thứ mình muốn, chỉ là dược thảo này giống như cũng chỉ lấy cho một ngày, nếu như người bình thường, nên lấy nhiều chút, Nạp Lan Tĩnh càng nghĩ càng không nghĩ ra, đến tột cùng là người nọ quá tự tin, hay có mục đích khác!"Hôm qua là rắc bột vôi và khóa cửa?" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng ngẩng đầu, cũng lên tiếng hỏi!

"Bẩm tiểu thư, là nô tỳ, nô tỳ đi ra ngoài trước đều nhìn qua từng cái một, bột vôi này cũng do nô tỳ tự tay vãi, hoàn toàn không có người khác!" Lưu Thúy cũng không nghĩ ra, suy cho cùng người nọ làm sao lấy thuận lợi như vậy!

Tay Nạp Lan Tĩnh nhè nhẹ vuốt mái tóc, đến tột cùng hắn đi vào từ nơi nào, Nạp Lan Tĩnh chợt ngẩng đầu, chẳng lẽ là, Thu Nguyệt nhìn thấy vội để cho ám vệ đi lên nhìn một chút, nhưng chờ lúc ám vệ xuống, cũng không có phát hiện chút khác thường nào!

Tìm hồi lâu, cũng không tiến triển chút nào, "Ngữ Yên có từng ra ngoài?" Nạp Lan Tĩnh từ bên trong ra ngoài, không khỏi hỏi Thu Nguyệt một câu!

"Thưa tiểu thư, dựa theo lời người phân phó nô tỳ đã để một nhóm ám vệ nhìn chằm chằm rồi, chỉ có tỳ nữ của nàng ta ra ngoài lấy đồ ăn, những lúc bình thường nàng ta chưa bao giờ đi ra ngoài!" Thu Nguyệt biết Nạp Lan Tĩnh hoài nghi Ngữ Yên, tự nhiên giám sát cực kỳ cẩn thận!

"Lấy đồ ăn? Nói cách khác phòng bếp nhỏ của nàng ta không có lên lửa qua sao?" Chân mày Nạp Lan Tĩnh nhăn lại thật chặt thành một chữ xuyên, nhìn Thu Nguyệt gật đầu một cái, trong lòng càng nặng nề, sắc thuốc dĩ nhiên sẽ phải nổi lửa, trong phòng Ngữ Yên không có nổi lửa, hình như không có khả năng là nàng!

"Nô tỳ cũng đã đi phòng bếp hỏi, thường ngày thân thể Ngữ Yên khó chịu, nên yêu cầu một ít dược thảo, hôm qua tiểu thư ra lệnh, không có cách nào lấy dược thảo ra, nên ngừng một ngày!" Không đợi Nạp Lan Tĩnh hỏi, Lưu Thúy bẩm báo mọi thứ mình tra được cho Nạp Lan Tĩnh!

Thế nhưng trở lại trong phòng, từ đầu đến cuối Nạp Lan Tĩnh cũng nghĩ mãi không ra, đến tột cùng dược thảo này tại sao lại mất, hơn nữa, nếu người nọ thật có bản lãnh cao như vậy, vì sao không ra mua dược liệu, là muốn khiêu khích, cố ý bộc lộ ra sao!

Nạp Lan Tĩnh vốn định lục soát phòng của Ngữ Yên, nhưng lại nghĩ, không nói đến Ngữ Yên có phải kẻ xấu hay không, cho dù là, tâm tư của nàng ta kín đáo như vậy, sẽ để cho mình dễ dàng tra được hay sao, trong lúc bất chợt ánh mắt Nạp Lan Tĩnh sáng lên, người nọ nếu chỉ lấy dược cho một ngày, tự nhiên sẽ lấy ngày thứ hai, ngày thứ ba , nàng nhìn phân phó Thu Nguyệt mấy tiếng, chỉ cần người nọ còn dám ra ngoài, mình nhất định sẽ bắt được người nọ!

Sau khi Nạp Lan Tĩnh nghĩ tới biện pháp này, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng cảm thấy khát nước hết sức, lại nghĩ mình đi ra ngoài từ sáng sớm, đến bây giờ một ngụm nước cũng chưa uống..., không khỏi nâng chung trà lên, môi nhẹ nhàng thổi thổi, trong lúc bất chợt tay run lên, ly trà này cũng rơi trên mặt đất, chén trà theo đó mà vỡ nát, nước trong chén bắn vào trên người của Nạp Lan Tĩnh cũng không có phát hiện, chẳng qua cảm thấy trong lòng chợt hoảng hốt, giống như đã xảy ra chuyện gì!

"Tiểu thư!" Thu Nguyệt thấy gương mặt Nạp Lan Tĩnh lo lắng, không khỏi gọi một câu, tay vội vàng thu dọn mảnh vụn trên mặt đất, chợt, trên bầu trời xuất hiện một đạo tia sáng kỳ dị, "Không tốt, đã xảy ra chuyện!" Tay Thu Nguyệt căng thẳng, khiến mảnh vụn đâm vào trong tay, đây là tín hiệu cầu cứu của ám vệ!

"Lập tức cho người đi cứu mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh chợt đứng dậy, chẳng biết tại sao trong lòng của nàng luôn cảm thấy là Cung thị xảy ra chuyện, Thu Nguyệt cũng không trì hoãn, nhanh chóng đứng dậy, phân phó ám vệ bất luận như thế nào cũng phải đưa Cung thị trở về!

"Tiểu thư, ám vệ đã phát ra tín hiệu như vậy, chính là gặp phải chuyện nguy hiểm, tiểu thư tuyệt đối không thể đi mạo hiểm!" Nạp Lan Tĩnh phân phó Thu Nguyệt đi chuẩn bị xe ngựa, Thu Nguyệt chính là biết được Nạp Lan Tĩnh phải đi đến nơi đó, vội lên tiếng ngăn cản, cho dù biết Nạp Lan Tĩnh sẽ không đồng ý, nhưng vẫn không từ bỏ ý định!

"Nhanh đi!" Nạp Lan Tĩnh lớn tiếng nói một câu, không ôn hòa giống như dĩ vãng, lúc này nàng hi vọng nhường nào nàng cũng có công phu, trước kia cho rằng mình mặc dù không có công phu, nhưng đọc đủ thứ sách thuốc, nghiên cứu vạn độc, tự nhiên sẽ có năng lực bảo vệ, nhưng xảy ra loại chuyện cảm giác lo lắng này, thế nhưng nàng cũng không muốn thể nghiệm qua!

Chưa đến một khắc, xe ngựa từ Vương phủ chạy ra, nhưng ngược lại đi không nhanh, nhóm ám vệ lúc trước đi tìm Cung thị, đều là lưu lại ký hiệu, lúc mới bắt đầu phương hướng là trở về phủ Nạp Lan, nhưng chẳng biết tại sao, những ký hiệu này lại hướng sang một con đường khác, trong lòng Nạp Lan Tĩnh càng lo lắng hơn, một cỗ mùi vị nhàn nhạt, nhưng khiến Nạp Lan Tĩnh ngửi rõ ràng, con ngựa giống như có chút mất khống chế, bước chân cũng càng mau rồi, Nạp Lan Tĩnh bắt đầu lo lắng, tất nhiên là có người cố ý dùng mùi này, khiến ngựa đi theo ý muốn của bọn họ!

Bên này, trên đất là một mảnh hỗn độn, ám vệ bị thương không ít, công phu của Cung thị cũng được coi là tốt, nhưng lúc này trường tiên lại trông nhếch nhác bị ném xuống đất, một nữ tử áo trắng lấy tay thành chảo đặt trên cổ Cung thị, trong mắt mang theo vài phần ngoan độc, nhóm ám vệ tới cứu viện dù võ công cao cường, nhưng vẫn không dám tự tiện động thủ!

"Ngươi cho rằng bắt ta, liền có thể uy hiếp được Tĩnh nhi sao?" Suy cho cùng Cung thị cũng là tướng môn chi hậu, càng những lúc thế này, lại càng tỉnh táo, bà mắt lạnh liếc nàng kia, nàng ta khắp người thương tích bà không tin nàng ta còn có thể kiên trì bao lâu, lại nói xe ngựa này là từ Tiêu Dao vương phủ đi ra, người này giấu mình ở dưới xe ngựa, dĩ nhiên là nội tắc trong Vương phủ, mục đích của nàng ta sợ là Nạp Lan Tĩnh!

"Ta cảm thấy được có thể!" Nàng kia nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù chỉ lộ ra cặp mắt, nhưng cũng không khỏi khiến người suy đoán bên dưới là một dung nhan tuyệt lệ như thế nào!

"Ngươi đừng mơ tưởng!" Trong mắt Cung thị mang theo muôn phần kiên quyết, phần môi chợt lộ ra một nụ cười, thân thể của bà chợt hướng về phía sau, thân thể nàng ta vốn đã bị thương, hơn nữa lại không phòng bị, bị Cung thị va chạm như vậy, thân thể mạnh mẽ lảo đảo về phía sau, phía sau của bọn họ chính là vách đá rất sâu!

"Hinh Nhi!" Nàng ta ngã xuống, còn không quên lôi kéo Cung thị, vào lúc này, cũng vang lên một gầm rú, chỉ thấy Tương Bình vương chợt vọt tới đây, trong mắt đỏ ngầu, tiếng gào tê tâm liệt phế này, dường như có thể khiến cho đất trời biến sắc!

Cũng chỉ trong nháy mắt, Tương Bình vương không cần suy nghĩ liền nhảy xuống theo Cung thị!"Nương!" Lòng của Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, thời điểm khi nàng chạy tới, chính là nhìn thấy Cung thị cùng Tương Bình vương trước sau rơi xuống vách núi bên dưới! Nàng thống khổ muốn lớn tiếng la lên, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh!

Rốt cuộc Tương Bình vương bắt được tay Cung thị, nhưng ở phía dưới Cung thị bị bạch y nữ tử kia lôi kéo gắt gao, một tay Tương Bình vương lôi kéo Cung thị, một cái tay thành trảo, cũng bắt được vào vách đá, nhưng hai người quá nặng, ngón tay của hắn cho dù đã cắm thật sâu vào trong đá, nhưng vẫn không ngừng trượt xuống, từng vệt máu kéo dài, dường như muốn đả thương mắt tất cả mọi người!
*Yêu tà: từ đoạn này xưng hô giữa Cung thị và Tương Bình vương ta để Ta - nàng
"Ngươi buông ta ra, ta không thương ngươi, không thương ngươi!" Giọng nói Cung thị mang theo chút nghẹn ngào, nàng hoàn toàn không nghĩ tới ở cửa ải sống chết, lại là hắn thật chặt lôi kéo tay của mình!

"Ta yêu nàng là được, nàng nói ta cùng với ca ca và tẩu tẩu cấu kết, ta đã tra rõ, giống như sử dụng kế sách, là ta thật ác độc, giống như tâm tư vốn không có nặng như vậy, thực ra là Cung quý phi người mà tất cả mọi người đều rằng bà ta thiện lương như tiên nữ sử dụng độc kế!" Tương Bình vương bất đắc dĩ nói, trong mắt cũng đầy thâm tình nhìn chằm chằm Cung thị, nụ cười này, giống như bọn họ cũng không phải đang ở cửa ải sống chết, có lẽ hắn cả đêm không ngủ, trên mặt đều mọc ra rất nhiều râu con!

"Ta không nghe, không nghe!" Cung thị chợt lắc đầu, nàng không biết cũng không muốn biết chuyện này đến tột cùng Tương Bình vương làm thế nào tra được, đến lúc này đột nhiên nàng cảm thấy chân tướng hình như cũng không co quan trọng như  mình nghĩ, "Ngươi buông tay, ngươi buông tay, bất kể như thế nào ta đều không sẽ yêu ngươi!" Nước mắt Cung thị từng giọt từng giọt chảy ra ngoài, thân thể lay động mạnh mẽ, muốn khiến Tương Bình vương buông tay!

"Không thả, ta chết cũng không thả!" Tương Bình vương cắn răng thật chặt, bị Cung thị nhoáng lên như vậy, họ lại trượt xuống không ít, mắt thấy khối đá này sắp vỡ ra, chỉ thêm chút nữa, họ sẽ gặp thẳng tắp rơi xuống!

Mà vẻ mặt nữ tử áo trắng lại đầy lạnh nhạt, trong mắt mang theo vài phần hả hê, cả đời này quá khổ, đây là nhiệm vụ cuối cùng trong đời của nàng rồi, hoàn thành nàng liền tự do, nữ tử áo trắng khẽ híp mắt, nhìn phong cảnh cực kỳ mỹ lệ! Mà Nạp Lan Tĩnh đứng ở trên vách núi cheo leo, nhìn phía dưới một mảnh trắng xóa, hoàn toàn nhìn không ra cái gì!

Tiếng cục đá rơi xuống vào thời khắc này hết sức rõ ràng, "Tĩnh nhi, đón lấy nương ngươi!" Tương Bình vương chợt nâng cao giọng nói, tiếng nói mượn nội lực lại giống như có thể đi rất xa, thân thể Nạp Lan Tĩnh ngẩn ra, vội vàng phân phó người chuẩn bị!

Cung thị nghe thấy lời Tương Bình vương nói, giống như đoán được cái gì, nghĩ hết biện pháp khiến Tương Bình vương buông tay, trong lúc bất chợt, Tương Bình vương quả thật thả tay, nhưng mà tay của hắn khẽ dùng lực, dùng sức kéo Cung thị lên, hắn mặc cho thân thể của mình rơi xuống, mắt nhìn thời cơ, một chưởng đánh về phía bạch y nữ tử kia, nữ tử áo trắng bị đau, không khỏi buông tay ra, Tương Bình vương điểm mũi chân một cái, dùng hết tất cả sức lực kéo Cung thị lên! Mà mình bởi vì quán tính, mặc cho thân thể rơi xuống nhanh chóng!

Nhóm ám vệ sớm chuẩn bị thỏa đáng, nhìn thân thể Cung thị vừa đi lên, nhanh chóng tung người đón, mắt Cung thị nhắm thật chặt, nhưng khóe mắt cũng lấm tấm nước mắt, đến bây giờ nàng cuối cùng hiểu, cái gì gọi là giẫm lên đầu người bên cạnh sống sót, mạng của mình cuối cùng là Tương Bình vương đổi lấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK