"Đi bắt lấy nàng." Thái hoàng Thái hậu quay đầu nhẹ giọng phân phó Hoa ma ma bên cạnh, ánh mắt nhìn Mạnh Vi mang theo sát ý nồng đậm.
"Vào lúc này sợ rằng đã quá chậm rồi!" Chẳng biết Nạp Lan Tĩnh đã đi tới sau lưng Thái hoàng Thái hậu lúc nào, trong giọng nói mang theo chút hả hê!
Nghe được tiếng của Nạp Lan Tĩnh, Thái hoàng Thái hậu không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, giống như là muốn nhìn thấu nội tâm của nàng!
"Thái hoàng Thái hậu nương nương, ngài bỏ qua cho Mạnh Vi là bởi vì đối với nàng ta hổ thẹn đi, ta nghe nói mắt tổ mẫu Thượng Quan Tầm có tật, ta tìm đọc bệnh án trong cung, phát hiện mắt của Thánh hoàng đế năm đó cũng bị tật, về sau được chữa khỏi, vừa vặn sau đó tổ mẫu của Thượng Quan Tầm cũng bị đưa ra khỏi cung, cái gọi là thân huynh muội, hay hoặc giả cái gì từng có một chuyện xưa, cũng chỉ do Thái hoàng Thái hậu nương nương ngài soạn ra mà thôi, ngài nhiều lần tha cho tính mạng Thượng Quan gia, đoán rằng tất nhiên có liên quan đến Thánh hoàng đế!" Nạp Lan Tĩnh cười tự nhiên, đêm qua nàng trở về trầm tư suy nghĩ, chung quy vẫn không tin trong hoàng cung này có thể có người lương thiện thực sự, đúng là vẫn để cho nàng phát hiện ra đầu mối!
"Về phần thân phận thật sự của tổ mẫu Thượng Quan Tầm, rốt cuộc có đúng là một cung nhân đơn giản như vậy hay không, sợ cũng chỉ có Thánh hoàng đế cùng ngài biết được!" Nạp Lan Tĩnh nhỏ giọng, thân thể cũng nhích lại gần Thái hoàng Thái hậu, khiến mọi người nhìn lại, giống như họ đang thương thảo chuyện gì, ngược lại có mấy phần hài hòa quỷ dị!
"Ngươi làm sao biết được?" Sắc mặt Thái hoàng Thái hậu thay đổi trong nháy mắt, cho dù những lời nói trước đó của Nạp Lan Tĩnh, bà cũng không có khẩn trương như vậy, nhưng nói đến thân phận của tổ mẫu Thượng Quan Tầm, thân thể của bà chính là nhịn không được run lên!
"Đoán!" Thân thể Nạp Lan Tĩnh nhích lại gần phía trước, chính là hướng về phía bên tai Thái hoàng Thái hậu nhẹ giọng nói một câu, liền xoay người nhìn Mạnh Vi vẫn còn hô to ở phía dưới!
"Ngươi!" Thái hoàng Thái hậu thiếu chút nữa thì giữ không được bình tĩnh, may mắn có Hoa ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, mới không có ở trước mặt của bá quan văn võ, không có chừng mực!
"Hoàng thượng băng hà, là bọn họ, là bọn họ liên thủ hại chết Hoàng thượng!" Mạnh Vi vẫn còn ở phía dưới khổ sở hô to, ngón tay xẹt qua mỗi một người đứng ở chính giữa, trong ánh mắt ác độc, giống như muốn tất cả mọi người hóa thành tro bụi!
Mọi người châu đầu ghé tai, không ngừng thảo luận, trong lúc nhất thời trên tường thành này, trên giáo trường đều tràn ngập âm thanh thảo luận!
"Lấy tên tới !" Tương Bình vương không vui cau mày, trên mặt mang theo nồng đâm tức giận, những người bên cạnh cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng đưa mũi tên cho Tương Bình vương, Tương Bình vương hơi híp mắt lại, mủi tên kia xé gió, nhanh khiến cho người ta không nhìn rõ ràng, chính xác không sai đâm vào cổ họng Mạnh Vi!
Mạnh Vi cũng không kịp rên lên một tiếng, liền bị mũi tên nhọn này bắn ngã trên mặt đất, ánh mắt của nàng mở thật to, trên khuôn mặt tuyệt lệ, trong nháy mắt mất đi phong thái của ngày xưa, thế nhưng khóe miệng của nàng nhẹ nhàng nâng lên, khi nàng quyết định tới đây đã ôm một lòng muốn chết, đêm qua khi Hữu Tướng nói cho nàng biết thân phận thật sự của nàng, lòng của nàng hận vô cùng!
Nàng vốn nên là công chúa, thiên kim của Hoàng thất, lại lưu lạc như nữ tử thanh lâu, làm sao nàng có thể không hận, ban đầu vì quyền lợi, nàng thiết kế gả cho Kiếm Thiếu Phong, nhưng nàng lại không biết, nghênh đón nàng không phải vinh sủng, mà là một cái thân phận tân nương xung hỉ hèn mọn, nhưng nàng không quan tâm, nàng chịu đựng, nàng vì quyền lợi, nàng bán đứng chính mình ** (nguyên văn ** của tác giả), cả đời nàng đều ở đây tính toán, tuy nhiên cuối cùng lại rơi vào kết quả bi thảm, nàng còn hận, nếu như nàng là nam nhi, thì sẽ không cho phép những người này ở đây hô phong hoán vũ rồi!
"Người đâu, kéo thi thể Mạnh Vi kéo ra ngoài thị chúng ba ngày, để trừng trị!" Tương Bình vương vung tay lên, quyết đoán của Hoàng gia kiên quyết, toàn bộ bộc lộ ra!
"Khởi bẩm Thái hoàng Thái hậu nương nương, Vương Gia, các nô tài trong lãnh cung phát hiện thi thể Hữu Tướng!" Tương Bình vương mới vừa phân phó, liền có cung nhân tới đây bẩm báo!
Thái hoàng Thái hậu cười lạnh một tiếng, "Ngược lại người Mạnh gia này chết rất tốt, Hữu Tướng thân là triều thần thế nhưng len lén lẻn vào lãnh cung, mà nàng, làm con thế nhưng lại vì chạy trốn mà giết hại thân phụ (cha đẻ), trời đất khó tha, lại ở nơi đây nói lời tà đạo mê hoặc người khác, tội không thể tha thứ, nên tru di cửu tộc, người tới truyền ý chỉ Ai gia, một nhà Mạnh thị, không chừa một ai!" Thái hoàng Thái hậu đứng ở chính giữa, khí thế cũng bộc lộ ra toàn bộ chung quanh!
Cung nhân nhanh chóng đáp tiếng, liền xuất cung đi tra xét Hữu tướng phủ!
"Khởi bẩm Thái hoàng Thái hậu nương nương, tới cùng Hoàng thượng cũng đã lâu không có lâm triều, các vị đại nhân cũng đều nhớ vô cùng, mong rằng Hoàng thượng có thể xuất hiện gặp mặt chúng thần một lần!" Cho dù Mạnh Vi đã đi rồi, nhưng lời của nàng tới cùng cũng tạo ra bóng ma trong lòng mọi người, cho dù Kiếm Thiếu Phong đã làm chuyện gì sai lầm, nhưng bây giờ hắn là Hoàng đế, trong lòng mọi người lúc này, nếu ai dám hại Hoàng đế, thì chính là người đại nghịch bất đạo! (tội lớn không ngờ)
"Cái này!" Vẻ mặt Thái hoàng Thái hậu khó xử, "Thân thể Phong nhi nhiễm bệnh hiểm nghèo, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn hoàn toàn không cách nào tới đây!" Thái hoàng Thái hậu càng như vậy nói, giống như càng che giấu hốt hoảng trong lòng bà, mọi người còn muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên Thái hoàng Thái hậu xoay chuyển lời nói, "Nhưng mà nếu các vị đại nhân nhắc tới, tự nhiên Ai gia cũng sẽ đồng ý, nhưng cũng chỉ có thể cách rèm che nhìn một cái là được!"
Mọi người nhanh chóng đồng ý, lúc này nếu đúng như Mạnh Vi nói, chắc Kiếm Thiếu Phong đã sớm đã xảy ra chuyện, người đã chết lâu như vậy, cho dù là cách rèm che cũng đều có thể nhìn ra chỗ không đúng!
Mọi người đi theo sau lưng Thái hoàng Thái hậu, đi về phía Thừa Càn cung, cung nhân Thừa Càn cung đã sớm được ra lệnh, đã an bài thỏa đáng, Thái hoàng Thái hậu mang theo mọi người nhỏ giọng đi vào, rèm che màu vàng sáng che lại Kiếm Thiếu Phong, tuy nhiên xuyên thấu qua rèm che mơ hồ có thể thấy Kiếm Thiếu Phong nằm thẳng ở nơi đó, sắc mặt như thường, một loại giống như ngủ yên!
Mọi người nhìn xong, tự nhiên nhanh chóng giải tán, lại không biết, người bị đổ thủy ngân, đừng nói là gương mặt, ngay cả thân thể cũng không dễ dàng bị rữa nát!
Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, đúng là so với Tương Bình vương Thái hoàng Thái hậu ngoan độc lợi hại hơn, nếu như Tương Bình vương động sát ý, nên không chừa một ai, tránh cho hậu hoạn vô cùng, hôm nay trên danh nghĩa Mạnh Vi đã cùng Mạnh phủ không liên quan, mặc dù làm nhiều chuyện sai lầm hơn nữa, cũng không cách nào khai đao đối với Mạnh phủ, hôm qua sợ rằng Thái hoàng Thái hậu cố ý nói như vậy với Hữu Tướng, dẫn dụ ông ta đi lãnh cung, như vậy có thể danh chính ngôn thuận xử trí nàng ta, thực sự là lòng dạ ngoan độc!
Trên thao trường đại quân cuối cùng rời đi, Nạp Lan Tĩnh hơi trầm mặt, "Thu Nguyệt ngươi đi thông báo Thượng Quan Tầm, để cho hắn những ngày này chú ý chút, Thái hoàng Thái hậu sợ rằng sẽ cho người đối phó Thượng Quan gia!" Suy cho cùng Nạp Lan Tĩnh cùng Thượng Quan Tầm có quan hệ hợp tác, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, hơn nữa, nàng cũng tin tưởng phán đoán của mình, thân phận của tổ mẫu Thượng Quan Tầm không đơn giản!
Thu Nguyệt gật đầu đáp một tiếng, Nạp Lan Tĩnh cúi thấp đầu, cũng lấy vòng tay trên cổ tay của mình đưa cho Lưu Thúy , "Lưu Thúy ngươi đưa vòng tay này giao cho Hoa ma ma, nhất định phải cẩn thận, đừng để người nhìn thấy!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, trong mắt mang theo nồng đậm tính toán!
"Dạ!" Lưu Thúy đáp một tiếng, nhưng trong lòng thì hiểu, Nạp Lan Tĩnh là muốn dùng kế ly gián, hôm nay nàng biết nhiều bí mật của Thái hoàng Thái hậu như vậy, trong lòng Thái hoàng Thái hậu nhất định hoài nghi, lại khéo léo hơn nữa đưa vòng tay này ra ngoài, đến lúc đó chủ tớ hai người họ, khó tránh khỏi lòng sinh khoảng cách!
Ra khỏi hoàng cung, đầu Nạp Lan Tĩnh cũng càng phát đau, nàng vốn còn muốn đi qua xem Vũ Nhi một chút, nhưng nghĩ lại, đi cũng không biết nên nói gì, cũng chỉ chọc vào bi thương thôi, nàng liền đi vòng trở về Vương phủ!
Đến ban đêm nàng có chút phát sốt, có lẽ đêm qua ở trên nóc nhà bị gió rét, Nạp Lan Tĩnh thế nhưng ngã bệnh, chỉ là lần này Thu Nguyệt cẩn thận hầu hạ, qua năm ngày Nạp Lan Tĩnh đã khỏe lên rất nhiều, trong lòng nàng luôn suy nghĩ chính tin để Thu Nguyệt truyền đi, thời hạn mười lăm ngày chỉ còn sót mười ngày, cũng không biết Kiếm Thiếu Niệm có thể trở lại hay không!
May mắn những ngày này, Tương Bình vương thường tới đây nhìn một chút, thời gian của Nạp Lan Tĩnh trôi qua nhanh chóng, thế nhưng Vũ Nhi lại chưa từng đến xem nàng một lần!
Khi đến ngày thứ sáu, sứ thần Sở quốc đến Đại Dung, trong cung muốn mở tiệc, thân thể Nạp Lan Tĩnh đã thật tốt, dĩ nhiên là muốn vào cung , chỉ là cuối cùng Nạp Lan Tĩnh không thích náo nhiệt, khi đi sắc trời đã tối chút, người khác gần như cũng đều đến đông đủ!
Nạp Lan Tĩnh đi vào, một cái liền nhìn thấy Vũ Nhi, chỉ thấy nàng y phục toàn thân một màu trắng, mặc dù cũng không phải là đồ tang, nhưng màu sắc cũng cực kỳ trắng trong thuần khiết, Nạp Lan Tĩnh vội vàng bước nhanh đi tới, "Tẩu tẩu!" Nàng không khỏi nhẹ giọng gọi một câu!
Vũ Nhi hơi ngước mắt, nhưng trên mặt kia cũng tiều tụy rất nhiều, nàng không khỏi giật giật khóe miệng, mang theo vài phần miễn cưỡng nở nụ cười, "Tĩnh nhi!" giọng nói Vũ Nhi rất yếu, rất nhẹ, thật ra khiến Nạp Lan Tĩnh hơi yên lòng, suy cho cùng nàng sợ Vũ Nhi sẽ xa cách nàng, kêu nàng Vương phi!
"Thật xin lỗi!" Nạp Lan Tĩnh khẽ mở miệng, Chí nhi còn nhỏ, Nạp Lan Hiên rời khỏi Kinh Thành, mình nên ngăn cản tới cùng, thế nhưng lúc ấy mình không cách nào mở miệng!
Vũ Nhi cười một tiếng, khẽ lắc đầu một cái, "Thật ra trong lòng ta rất rõ ràng, quốc nạn trước mặt, bất luận kẻ nào cũng có trách nhiệm bảo vệ Đại Dung, chỉ là trong lòng ta cũng thương tiếc Phỉ nhi, mấy ngày nay phụ thân không muốn ăn, cuối cùng thân thể suy sụp!" Vũ Nhi khẽ hít mũi một cái, đúng là vẫn còn thân tỷ muội, lại không có thâm cừu đại hận gì, không duyên cớ rời khỏi, làm sao không thương tiếc, hơn nữa tranh đấu hậu cung, thật ra thì trong lòng nàng cũng có thể đoán được cái gì, nhưng cũng là có mấy phần oán , Nhiếp Các những năm này, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, hắn đã giúp Vận Ninh nhiều như vậy, vốn không nên chết thê thảm như vậy, cho dù là đứt tay đứt chân, giữ lại tính mạng của hắn, Phỉ nhi cũng sẽ không duyên không cớ rời đi!
Đối với chuyện này, Nạp Lan Tĩnh lại không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng thở dài, hậu cung tranh đấu vốn thảm thiết, cũng không nói chính xác được ai đúng ai sai!
"Vương Gia giá lâm!" Trùng hợp vào lúc này tiếng cung nhân vang lên, cũng giảm cho Nạp Lan Tĩnh mấy phần lúng túng, nàng nhanh chóng trở lại vị trí chính mình, khẽ hành lễ!
"Miễn lễ!" Tương Bình vương ngồi ở chủ vị, vương phục tứ trảo*, cũng tôn lên khuôn mặt cường tráng của ông!
* Tứ trảo: họa tiết móng trên y phục. Chỉ có vua mới được mặc y phục có 5 vuốt tượng trưng Rồng. Còn hoàng thân quốc thích là mãng xà có 3,4 vuốt
"Khởi bẩm Vương Gia, sứ thần Sở quốc Sở Nhị hoàng tử cầu kiến!" Thấy mọi người ngồi vào chỗ của mình, công công liền cất giọng bẩm báo!
"Mau mau cho mời!" Tương Bình vương nâng tay! Nạp Lan Tĩnh khẽ nhíu mày, hiện giờ sứ thần Sở quốc đã được mời vào, bữa tiệc liền chính thức bắt đầu, nhưng không thấy Thái hoàng Thái hậu tới, ngược lại không như suy nghĩ của nàng, lại nói Đồng quý phi này, trên mặt còn có chút tái nhợt, lại đỏ mắt chạy tới, nhìn ánh mắt kia, giống như một loại bể độc nhìn chằm chằm Vận Ninh!
Danh Sách Chương: