Mục lục
Nghịch Thiên Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận thứ 3 Trang gia chúng ta....bỏ cuộc .

Vương Tôn liếc nhìn rồi gật đầu ra hiệu .

- Như vậy ngày đầu tiên của Tứ Thành Đối Chiến chính thức kết thúc Bắc thành là người chiến thắng !!!

- Tuyệt !!! Đã lâu rất lâu rồi mới có thể thấy Bắc thành có được niềm vui như bây giờ thật tốt quá .

- Chúc mừng mọi người thuận lợi vượt qua ngày thi đấu đầu tiên thử thách còn ở phía trước mọi người nghỉ ngơi sớm đi .

- Đó chẳng phải là Hoàng Khương sao ??? Sư muội à kia chẳng phải là người mà muội hằng đêm thầm thương trộm nhớ hay sao ???

- Đâu ???

- Đằng đó đấy !!!

Tên sư huynh kìa chỉ vị trí cho sư muội mình nhìn thấy Hoàng Khương cô ta vui mừng sung sướng hớn hở chạy tới chỗ Hoàng Khương nào ngờ tình cảnh tiếp theo khiến cô ta rất tức giận .

- Nè , đại ca 2 người cũng đã có được quả 1 quá trình dài với nhau rồi sao mãi đệ không thấy 2 người nắm tay nhau đi đây đó xả hơi 1 ngày nhỉ ?

- Cái này để sau việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là lấy lại thứ mà Bắc thành từng có trước đây .

Mẫn Tuệ lặng lẽ nhìn Hoàng Khương nào ngờ bị Hoàng Khương phát giác ra được xoa đầu rồi nói .

- Muội nhìn ta cả ngày rồi , mặt ta dính cái gì sao Mẫn Tuệ ???

Hoàng Khương áp sát hỏi .

- Không không có gì cả !!!

- Chu Mẫn Tuệ đồ khốn dám cướp người mà ta yêu có gan đánh với ta 1 trận không ???

Cả đám giật mình dồn hết sự chú ý về phía Hoàng Khương .

- Ta đâu có biết cô ta là ai đâu nhìn ta làm gì ???

- Cô ta có tình ý với huynh mà nói không quen biết sao ???

Thiên Vũ cố tình đổ thêm dầu vào lửa .

- Hôm nay không nói rõ thì đừng có trách muội vô tình .

Mẫn Tuệ tức giận .

- Tuệ Nhi ra thật sự không có quen biết gì với cô ta cả hơn nữa ta cũng đã thề với muội rồi mà 2 ta cũng đã chấp nhận đối phương chả lẽ chỉ vì 1 người không quen không biết muội giận dỗi ta sao ???

Nét mặt cả đám hí hửng thì bị Tống Mai đánh rồi kéo đi chỗ khác .

- Bốp Bốp Bốp !!!

- Hóng thế thôi đi thôi chuẩn bị cho ngày mai thi đấu nữa . Đệ tự lo liệu nhé Hoàng Khương ta tin đệ giải quyết được .

Hoàng Khương thở dài rồi quay sang nói .

- Ta thật sự không biết cô là ai hay muốn làm gì nhưng đừng có gây hiểu lầm cho Mẫn Tuệ muội ấy mới là người ta yêu từ nhỏ cứ cho là 2 ta quen biết nhau đi nhưng thứ lỗi ta chọn nàng ấy dù cho thời gian có quay lại thời điểm đó ta vẫn sẽ chọn Mẫn Tuệ .

- Huynh vứt bỏ lời hứa năm đó với muội vứt bỏ đi những ngày tháng năm đó muội không giận huynh nhưng huynh lại độc ác như vậy chứ tại sao chứ ??? Trang Thanh Huyền ta đã quá ngốc nghếch khi tin những lời nói đó của huynh !!!

Hoàng Khương như chết lặng sững người kinh ngạc .

- Cái.....gì ??? Rõ ràng năm đó vụ hỏa hoạn năm đó xảy ra ra ta đã thấy rõ ràng muội bị chết trong đám cháy cơ mà sao có thể sống sót được chứ ???

- Đúng là muội đã chết ở đó nhưng may mắn được cứu sống kịp thời ngay sau khi muội tỉnh lại việc đầu tiên muội muốn làm là trở về tìm và gặp lại huynh nào ngờ điều đó xảy ra đêm định mệnh đó muội trong lòng lúc đó tự hỏi nếu đổi lại là muội huynh có còn yêu muội nữa không Khương ca ???

Tranh Thanh Huyền rung rưng nước mắt khiến cho chiếc mặt nạ bị rơi xuống càng khiến cho Hoàng Khương thêm phần giật mình kinh ngạc .

- Nhan sắc cũng chẳng còn cơ thể còn chống đỡ được là dựa vào y thuật của sư phụ muội mới có thể sống tới bây giờ điều muội muốn biết nhất cũng chính là câu hỏi ngay trong lòng huynh đấy Khương ca !!!

Mẫn Tuệ nghe xong rồi nói .

- Có lẽ 2 người có rất nhiều chuyện cần phải nói ra muội không làm phiền 2 người nữa .

Nói rồi Mẫn Tuệ rời đi ngay nhưng trong lòng không khỏi hoài nghi về điều cô ta vừa nói . Đột nhiên xung quanh cả 2 được bao phủ bởi 1 kết giới .

- Đừng lo lắng làm gì ta chỉ tách biệt âm thanh thôi từ từ nói chuyện đi .

- Thanh Huyền thật sự là muội sao ???

Hoàng Khương từ từ tiến tới gần Thanh Huyền thế nhưng Thanh Huyền chủ động nắm lấy tay của Hoàng Khương nói .

- Ta không biết có nên nói cho muội biết sự thật đó hay không hay thậm trí muội tin hay không ta cũng không ép muội nhưng sự thật vẫn là sự thật 7 năm trước ngày đại thọ cha muội ta cùng cha ta đến chúc thọ cha muội tình cờ cha ta phát hiện ra cha muội có mưu đồ lớn định ầm thầm lặng lẽ rời đi thì bị ai đó đánh ngất đi rồi bị đưa đến 1 căn phòng bỏ hoang rồi bị thiêu chết đúng lúc đó thì muội mải chạy theo quả bóng đó rồi bị ngọn lửa nuốt trọn không lối thoát ta điên cuồng lao vào bên trong đó nhưng bị ngăn lại mọi thứ sụp đổ ở ngay trước mắt mình ta cũng không dám tin đây là sự thật đào bới trong đống đổ nát đó chỉ tìm thấy thứ mà muội vẫn luôn luôn đeo nó trên người còn cha ta thì không thấy thi thể đâu cả hoặc bị thiêu hủy hoàn toàn . Cha muội chắc chắn sợ bại lộ mới hãm hại cha ta nhưng ta hoàn toàn không làm gì được cả vì ta còn quá nhỏ đành nhẫn nhịn chịu đựng muốn tra hỏi cha muội rõ ràng nhưng điều mà ta không ngờ tới được chính là sự xuất hiện của Chu Mẫn Tuệ , muội ấy giang rộng đôi tay đó ra giúp ta xoa dịu đi phần nào đau thương đó bao năm tháng qua đi tình cảm lớn dần ta đã thổ lộ với cô ấy và cô ấy đã chấp nhận ta còn muội ta chỉ có thể mỉm cười chúc cho muội phải thật hạnh phúc , kiếp sau gặp lại ta sẽ đến tìm muội , chỉ tiếc muội và ta cách biệt Âm Dương không thể bên nhau thứ lỗi cho ta Thanh Huyền ta xin lỗi .

Hoàng Khương lấy ra 1 thứ gì đó trong áo rồi đưa cho Thanh Huyền xem .

- Đây là miếng ngọc bội của muội năm đó ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn nó cũng xem như được ngắm nhìn muội thông qua miếng ngọc bội này giờ ta trả nó về cho muội vật quy nguyên chủ .

Hoàng Khương cầm lấy tay Thanh Huyền rồi đặt miếng ngọc bội đó vào tay cô ấy nhưng bất ngờ cô ấy rụt tay lại rồi nói .

- Không , huynh cứ xem nó như là vật kỉ niệm của chúng ta những năm tháng đó đi mặc dù muội là 1 người rất muốn nhốt chặt lấy huynh trong trái tim muội nhưng muội đã mất cơ hội đó vĩnh viễn vào tay người khác nhưng muội hiện tại muốn hơn cả thế muội muốn huynh mà tất cả mọi thứ của huynh đều phải là của muội .

Không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều Xích Ngục trói chặt Hoàng Khương mặc cho Hoàng Khương chống lại hay cố gắng thoát ra đều vô ích .

- Ầm Ầm Ầm Ầm....!!!

- Muội đừng làm những chuyện ngu ngốc đó nữa mau dừng lại đi mọi chuyện vẫn còn có thể đừng cố chấp mê bất ngộ nữa tỉnh lại đi Thanh Huyền mau tỉnh lại đi đây không phải muội bản tính lương thiện của muội muội cần phải kiềm chế cảm xúc đó lại !!! Hự !!!

- Không không , muội vẫn là muội chỉ có điều là giờ đây không 1 ai có thể ngăn cản chúng ta lại được nữa chúng ta đã ở bên cạnh nhau thêm 1 lần nữa rồi !!!

Đột nhiên sau lưng Thanh Huyền xuất hiện 1 bóng ai đó tiến tới gần rồi nói .

- Nhân duyên trời ban cho có duyên không có chữ phận hà tất chống lại làm gì khi ngươi căn bản không có lấy 1 tia hi vọng ???

Thiên Vũ tung 1 quyền thẳng mặt cô ta xuống dưới đất trước sự chứng kiến của mọi người ở đây .

- Rầm !!!!

- Ngươi rất giỏi trong việc phục chế lại ký ức của người khác thành hiện thực đấy nhưng ngươi lại đi chọc vào nỗi đau đó của đại ca ta thì ngươi đã biết kết cục là như thế nào rồi đấy tên ngu xuẩn .

Hoàng Khương tức giận sát Khí đằng đằng tiến tới chỗ cô ta thì bất ngờ cô ta đã chạy mất từ khi nào không biết dưới chân Thiên Vũ cũng chỉ là 1 cái áo cải trang mà thôi .

- Cái..... bị ả ta lừa mất rồi khốn kiếp !!!

- Và quả đúng theo như huynh đoán thời gian dù là quá khứ vẫn là quá khứ rất khó quên nhưng cũng rất khó nhìn thấy lựa chọn 1 người quả là rất khó .



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK