Sở Tích Nguyệt lặng lẽ mang theo mảnh kiếm gãy vừa đấu giá thành công đi ra ngoài, nàng cũng rất vội vàng, hôm nay nàng thu hoạch được không ít Đan Dược nàng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi sau đó bế quan tu luyện mấy ngày.
Bên trong Huyền Thiên Các.
Vương Hoàng Tiên bị Sở Tích Nguyệt dùng kiếm khí đánh cho trọng thương, hắn cực kì tức giận, từ trước đến nay hắn chưa từng chịu nổi nhục nhã như ngày hôm nay, hắn phụng mệnh sư tôn đến đây thu mua mảnh kiếm gãy, không những không mua thành công còn bị người khác đánh thành dạng này, cục tức này hắn làm sao có thể nuốt trôi.
Vương Hoàng Tiên vết thương chồng chất đi ra ngoài, bên ngoài sư tôn của hắn đã đợi sẵn ở trong xe ngựa cùng với Tiểu Sư Đệ.
"Sư phụ, ta bị người khác đoạt mất kiếm gãy, không những như thế ta còn bị đánh trọng thương" Vương Hoàng Tiên thân thể bị thương không nhẹ, chật vật bẩm báo với sư tôn của hắn.
"Hừ, kẻ nào dám dành đồ của bổn tôn, lại còn dám làm đệ tử của ta bị thương thành cái dạng này" Thanh Sơn Kiếm Tôn tức giận cực kì, khuôn mặt có vài phần đỏ lên, như muốn giết người.
"Sư phụ, Nữ Nhân kia vừa đi, chúng ta có nên đuổi theo hay không?" Vương Hoàng Tiên sắc mặt không được tốt hỏi.
"Đuổi theo, tất nhiên phải đuổi theo" Thanh Sơn Kiếm Tôn giọng nói lạnh lùng, phải biết mảnh kiếm gãy đó rất có ý nghĩa đối với hắn, có mảnh kiếm gãy kia hắn sẽ có cơ hội nhận được truyền thừa từ thời thượng cổ, có thể có cơ hội bước vào Thiên Tôn Cảnh vì thế hắn mới điên cuồng như vậy.
Khi hắn ở Kiếm Tông nghe được Huyền Thiên Các mang về một thanh kiếm gãy ở Loạn Cổ Chiến Trường hắn liền tỉ mỉ điều tra, sau đó mới biết mảnh thanh kiếm gãy đó có ẩn chứa truyền thừa của một vị Tiên Đế từ thượng cổ, hắn liền mang theo hai tên đệ tử vội vàng đến Huyễn Linh Thành tham gia đấu giá, không ngờ hắn lại bị Sở Tích Nguyệt đoạt mất.
Sở Tích Nguyệt mang theo kiếm gãy đi ra khỏi Huyền Thiên Các, lúc này nàng đã cảm nhận được có mấy đạo khí tức đang đuổi theo nàng, Sở Tích Nguyệt cũng không nhanh không chậm ung dung mà đi.
Mấy hơi thở sau, Sở Tích Nguyệt dừng tại một cái hẻm nhỏ vắng vẻ, một thân Hồng Y phấp phới tung bay dừng lại, nàng không nhanh không chậm nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Đi theo ta lâu như vậy, còn không xuất hiện"
"Hừ, mau giao ra vật vừa rồi ngươi vừa mới đấu giá, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng" Vương Hoàng Tiên tức giận mở miệng nói.
"Ồ, thì ra là người, giáo huấn vừa rồi vẫn chưa cảm nhận rõ ràng sao?" Sở Tích Nguyệt châm chọc nhìn Vương Hoàng Tiên.
"Không cần đôi coi với nàng ta, mau giải quyết nhanh còn trở về Tông Môn" Thanh Sơn Kiếm Tôn lạnh giọng nói.
"Thì ra là có mang theo đồng bọn" Sở Tích Nguyệt đứng im tại chỗ nhẹ nhàng nói.
Vương Hoàng Tiên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt hết lần này đến lần khác châm chọc mình, hắn nổi lên sát cơ muốn giết chết nàng ngay lập tức, nhưng với thực lực của hắn biết mình không phải đối thủ của nàng nên không dám lỗ mãng ra tay đành nhờ đến Tiểu Sư Đệ liên thủ cùng hắn giải quyết Sở Tích Nguyệt.
"Tiểu Sư Đệ, cùng ta liên thủ giải quyết Nữ Nhân này".
"Được, Sư huynh".
Hai người Vương Hoàng Tiên cùng với Hàn Cơ cùng nhau xuất thủ, hai thanh kiếm vô cùng dày đặc sát khí được mang ra, mang theo vô tận lôi quang hướng về phía Sở Tích Nguyệt mà công kích, đòn công kích này của hai người đều ẩn chứa hết toàn bộ thực lực của mình.
Sở Tích Nguyệt vẫn đứng im tại chỗ không di chuyển, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó vô cùng khéo léo tránh thoát hai đạo kiếm khí mà Vương Hoàng Tiên cùng Hàn Cơ đánh ra, nàng thực sự đánh giá quá cao hai người này rồi, nếu chỉ có thực lực như vậy đối với nàng mà nói chỉ cần nhẹ nhàng giải quyết liền xong chuyện.
"Các ngươi chỉ có bấy nhiêu đó chiêu số, ta còn nghỉ các ngươi mạnh lắm, không ngờ chỉ giỏi phô trương thanh thế" Sở Tích Nguyệt lại lần nữa mỉm cười, châm chọc.
"Hừ muốn chết" Vương Hoàng Tiên cùng Hàn Cơ lúc này đã điên cuồng tột độ, với một tốc độ cực kì nhanh chóng chém ra một cái kiếm quang lần nữa công kích Sở Tích Nguyệt.
"Lưu Quang Kiếm".
Sở Tích Nguyệt cũng không muốn dây dưa với hai người này thêm nữa, nàng nhẹ nhàng dậm chân một cái tránh né Lưu Quan Kiếm, sau đó nâng lên tay ngọc điểm lên hai người một cái, vô tận kiếm khí xung kích mà đến chấn văng hai người Vương Hoàng Tiên cùng Hàn Cơ ra xa.
"Đạo hữu, thủ hạ lưu tình" Lúc này Thanh Sơn Kiếm Tôn cảm thấy mọi chuyện không ổn, hắn hiểu rõ thực lực của hai tên đồ đệ của mình chừng nào, cho dù là Tiên Tôn cũng khó mà có thể nhẹ nhàng giải quyết hai người như vậy, chứng tỏ Nữ Nhân trước mắt này thực lực thực sự rất mạnh, có thể còn mạnh hơn cả hắn.
"Ngươi không ra tay giúp đồ đệ của mình sao?" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nói, hai người vừa rồi quá yếu không đủ cho nàng khởi động chứ đừng nói là chân thật chiến đấu một trận, nàng cũng thật là thất vọng, chiến lực của Tiên Vương bên ngoài quá yếu, so với ở Ma Thiên Sơn kém không biết bao nhiêu lần.
"Đạo hữu nói đùa, với thực lực đó của đạo hữu, ta không phải đối thủ, nào dám xuất thủ" Thanh Sơn Kiếm Tôn là người thức thời, người tu luyện đến cảnh giới này đạo tâm ai mà không vững vàng, toàn là lão quái vật sống mấy vạn năm, không biết đã trả qua bao nhiêu chuyện, co được duỗi được mới có thể sống đến ngày hôm nay.
"Ồ, vậy ngươi đi theo ta là để gì? Là muốn mảnh kiếm gãy này sao?" Sở Tích Nguyệt cũng không vô cớ giết người, nàng cũng không chắp nhặt những chuyện vừa rồi, chỉ là mấy tên hề nhảy nhót nàng cũng không cần bận tâm.
"Đúng vậy đạo hữu, vật này đối với ta rất quan trọng, ta nguyện trả giá gấp đôi để mua lại" Thanh Sơn Kiếm Tôn biết mình không phải đối thủ của nàng, nên đành dùng cách giải quyết tốt nhất là trả giá gấp đôi, có thể tổn hao một chút ngoài dự định nhưng vẫn thu về được thanh kiếm gãy đối với hắn xem như thành công.
"Xin lỗi, vật này đối với ta mà nói cũng rất quan trọng, không bán" Sở Tích Nguyệt quả quyết trả lời, nàng thực sự không cần đến mảnh này kiểm gãy truyền thừa, truyền thừa này kém xa với sư tôn để lại cho nàng, nàng làm sao để ý đến mấy thứ này, nhưng mà Hồng Huyền Táng lại khác nó lại rất cần nhiều loại Kiếm Ý truyền thừa để ma luyện Kiếm Ý của bản thân, tấn thăng đẳng cấp của mình lên thêm một tầng cao mới.
"Đạo hữu, nếu như đồng ý bán lại vật kia, Thanh Sơn sẽ nợ của đạo hữu một ân tình, ngày khác có thể đến Kiếm Tông nhờ giúp đỡ, Thanh Sơn ở Kiếm Tông địa vị cũng không kém, sau này ắt hẵn có thể giúp đạo hữu" Thanh Sơn Kiếm Tôn lần nữa đưa ra yêu cầu, phải biết ân tình của một vị Trưởng Lão Kiếm Tông quý giá đến cỡ nào, hắn chắc chắn Sở Tích Nguyệt sẽ không từ chối.
"Ngươi nói ngươi địa vị không kém ở Kiếm Tông, vậy ngươi có địa vị như thế nào ở Kiếm Tông?" Sở Tích Nguyệt nghe đến Kiếm Tông, sát cơ của nàng đã có vài phần hiện lên, nhưng nàng cố gắng nhẫn nhịn, nàng muốn biết người này địa vị như thế nào ở Kiếm Tông, người trước mắt nàng có tu vi Địa Tôn Cảnh nếu như địa vị quá cao ở Kiếm Tông nàng liền nhẹ nhõm vì Kiếm Tông không quá cường đại, còn nếu là địa vị thấp thì nàng phải tiếp tục nâng cao thực lực mới có thể đến Kiếm Tông báo thù.
"Tại hạ là Nhị Trưởng Lão của Kiếm Tông, ở trong tông môn ngoài Đại Trưởng Lão cùng Tông Chủ ta không kém bất cứ một ai bên trong Kiếm Tông" Thanh Sơn Kiếm Tôn kiêu ngạo mở miệng nói.
Sở Tích Nguyệt nghe Thanh Sơn Kiếm Tôn trả lời, nàng cười thật lớn, cười thật lớn, không ngờ Kiếm Tông hô mưa gọi gió như vậy, mà Nhị Trưởng Lão của bọn họ chỉ có Địa Tôn Cảnh thật sự quá yếu, nàng lại càng yên tâm hơn bao giờ hết, nàng lúc này sát khí tỏa ra khắp nơi, Tu La Lĩnh Vực hiện ra.
"Đạo hữu, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Thanh Sơn Kiếm Tôn cảm nhận được bầu không khí xung quanh thay đổi, chẳng lẽ nghe đến hắn là Nhị Trưởng Lão của Kiếm Tông liền trở nên điên cuồng như vậy sao, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Kiếm Tông, các ngươi không nên xuất hiện trước mặt ta" Sở Tích Nguyệt giọng nói lạnh lùng ẩn chứa vô tận sát khí mà tràn ra, giam giữ không cho Thanh Sơn Kiếm Tôn chạy thoát.
"Mông Lung Thủy Lưu Trảm" Sở Tích Nguyệt xuất ra kiếm này cực nhanh, vô vàng thủy kiếm khí tràng ra, chém nát thần hồn, chém nát nhục thân của Thanh Sơn Kiếm Tôn một cách nhanh chóng, chưa đến một hơi thở Thanh Sơn Kiếm Tôn cùng Vương Hoàng Tiên, Hàn Cơ chết ngay tại chỗ.
Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng đi lại gần thu lấy nhẫn trữ vật của ba người, sau đó rời đi một cách vô tung vô ảnh, không để lại một tia dấu vết.
Mà bên trong con hẻm nhỏ vừa rồi, thi thể của hai vị Tiên Vương, cùng với một vị Tiên Tôn cũng biến mất không thấy đâu, Sở Tích Nguyệt sự dụng Bất Diệt Thiên Công thôn phệ toàn bộ thi thể của ba người vừa rồi, một là che dấu tung tích, hai là tích lũy thêm một chút để nàng tăng cao thêm một chút tu vi, dù sao bọn họ đều là Tiên Vương, Tiên Tôn.
Lúc này ở cách xa Huyễn Linh Thành mấy vạn dặm, bên trong Đại Điện của Kiếm Tông, mệnh bài của Thanh Sơn Kiếm Tôn vỡ nát, tất cả mọi người bên trong Đại Điện lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn, mới mấy ngày trước mệnh bai của Ngũ Trưởng Lão cũng vừa mới vỡ nát, hôm nay không đến mười ngày lại thêm Nhị Trưởng Lão vẫn lạc, rốt cuộc là ai xúc phạm uy nghiêm của Kiêm Tông bọn họ.
"Rốt cuộc là ai, là ai dám giết Trưởng Lão của Kiếm Tông chúng ta, mau chóng điều tra cho ta, dám xúc phạm uy nghiêm của Kiếm Tông liển giết không tha" Tông Chủ của Kiếm Tông, Bạch Vân Kiếm Tôn nổi giận đùng đùng, đây là lần đầu tiên có người dám giết người của Kiếm Tông ở Kiếm Vực.
Danh Sách Chương: