Phía Bắc.
Kiếm Vực.
Loan Âm Thành.
Thành trì vốn hoa lệ phồn vinh, một tiểu đạo sĩ bảy, tám tuổi, đi vào thành, dừng lại tại một khách sạn lớn, hắn đi vào bên trong, bói toán cho Tiểu Nhị một quẻ, làm cho tất cả các khách quan cảm thấy tiểu sĩ thật cao minh.
Trên lầu Sở Tích Nguyệt đang cùng Tiểu Thúy ăn cơm, nhìn thấy khung cảnh phía dưới thật náo nhiệt, tiểu đạo sĩ nhỏ giống như nàng vậy, nhưng đã có bản lĩnh cao cường như vậy, hai năm nay nàng rất nhàm chán ở nhà, hôm nay nghe cha mẹ nàng nói có khách quý từ xa đến, nhân lúc không ai chú ý cùng Tiểu Thúy lén ra ngoài chơi.
Không ngờ hôm nay nàng gặp phai tiểu đạo sĩ thú vị như thế này, nàng rất hương phấn muốn tiểu đạo sĩ bói cho nàng một quẻ.
Bên dưới tiểu đạo sĩ bị một đám người vây quanh, làm cho hắn có chút đau đầu, lần đầu tiên xuống núi lại lo chuyện bao đồng, chuốc lấy phiền phức, hắn thở dài một cái sau đó mở miệng nói .
"Các vị xin lỗi, bần đạo không xem bói! ".
"Chỉ là hàng yêu trừ ma, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, các vị không cần phải như vậy".
Sau khi nói xong những lời đó tiểu đạo sĩ cũng không nán lại lâu, cầm tay nải lên, cưỡi lừa đi ra khỏi khách sạn.
Sở Tích Nguyệt trên lầu nhìn thấy tiểu đạo sĩ rời đi, vội vàng chạy theo, làm cho Tiểu Thúy giật cả mình, nàng cũng vội vàng đuổi theo tiểu thư nhà mình.
Sở Tích Nguyệt vội vàng chạy theo tiểu đạo sĩ hô to.
"Tiểu đạo sĩ đứng lại, đợi bổn tiểu thư" Lúc này Sở Tích Nguyệt ngây thơ, trong sáng, trên mặt có chút mệt mỏi đuổi theo tiểu đạo sĩ.
"Cô nương, có chuyện gì sao?" Tiểu đạo sĩ nhìn Sở Tích Nguyệt không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi thật giỏi, có thể xem bói cho ta được không?" Hai mắt Sở Tích Nguyệt sáng lên nhìn tiểu đạo sĩ.
"Cô Nương, bần đạo không xem bói" Tiểu đạo sĩ trả lời nàng.
"Ta muốn xem bói!".
"Bần đạo không xem bói!"
"Ta muốn xem!"
"Ta, Không"
Tiểu đạo sĩ cùng Sở Tích Nguyệt cãi nhau một đoạn thời gian, nàng giận dữ khi không được như ý muốn, khuôn mặt đỏ au rời đi.
Mà tiểu đạo sĩ đang đối thoại với Sở Tích Nguyệt không ai khác chính là Vân Mộc Đại Đế, lần này hai người gặp nhau không phải là ở bên trong luân hồi của Vân Mộc, mà gặp nhau trong chính cuộc đời của Sở Tích Nguyệt, Vân Mộc và Sở Tích Nguyệt kiếp này là bằng hữu rất thân cận.
Sở Tích Nguyệt giận dữ đi về nhà mách với ca ca nàng, chuyện ngày hôm nay gặp tiểu đạo sĩ, nàng thật tức giận trước nay ở Loan Âm Thành chưa ai dám đối xử với nàng như vậy, hôm nay vậy mà có một tiểu đạo sĩ đối với này như vậy, đừng để nàng gặp lại hắn nếu không nàng sẽ gọi ca ca đánh hắn.
"Tích Nguyệt chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, đừng tức giận!" Sở Tích Thiên đang luyện kiếm nhìn nàng ủ rủ, lắc đầu dỗ dành.
Hắn cũng hết cách với muội muội, từ nhỏ đã được cha cùng mẫu thân yêu thương hết mức, không cho nàng làm bất cứ chuyện gì, ngay cả chuyện luyện kiếm cha nàng cũng chỉ vì nàng làm nũng một chút mà không cần luyện tập.
Nhưng mà biết phải làm sao, nàng là tiểu công chúa nhỏ ở Gia Tộc, ai ai cũng yêu thương cưng chiều nàng, ngay cả hắn là người cứng nhắc nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự đáng yêu của nàng, chứ đừng nói người khác.
"Ca, tiểu đạo sĩ, thật đáng ghét" Sở Tích Nguyệt xị mặt xuống nhìn ca ca của nàng.
"Haizz, được rồi, đừng tức giận, ca ca mua cho muội kẹo hồ lô" Sở Tích Thiên ôn nhu nhìn nàng với vẻ cưng chiều.
Hai người Sở Tích Nguyệt đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau, nàng từ xa nhìn thấy một thân hình nhỏ bé, người mang đạo bào màu đen, tay cầm phất trần đang đi về phía nàng, người này không ai khác chính là tiểu đạo sĩ lúc sáng nàng vừa gặp.
Nàng cực kỳ vui vẻ, khi nhìn thấy tiểu đạo sĩ, nàng suy nghĩ chắc là tiểu đạo sĩ thay đổi ý định đến xem bói cho nàng, nàng chạy hồng hộc đến gần tiểu đạo sĩ hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, sao ngươi lại ở đây."
"Tiểu đạo sĩ, ngươi đến xem bói cho ta sao?" Sở Tích Nguyệt cực kỳ hương phấn nhìn tiểu đạo sĩ.
"Cô nương, bần đạo thực sự không xem bói, mong cô nương bỏ đi ý nghĩ đó " Tiểu đạo sĩ mở miệng giải thích.
"Vậy ngươi đến nhà ta làm gì?" Sở Tích Nguyệt hai tay chống nạnh nhìn chằm tiểu đạo sĩ.
"Bần đạo đến ở nhà một thời gian, đã được Sở Thúc cho phép, mong cô nương lượng thứ" Tiểu đạo sĩ mở miệng nói.
"Hừ, tên tiểu đạo sĩ đáng ghét, không cho ngươi ở nhà ta" Sở Tích Nguyệt le cái lưỡi, chặn trước cửa không cho tiểu đạo sĩ đi vào.
"Tích Nguyệt đừng làm khó tiểu đạo sĩ, sau này muội phải cùng tiểu đạo sĩ chung sống hòa thuận" Sở Tích Thiên xoa cái đầu nhỏ của nàng, ngăn không cho nàng làm bậy.
"Đa tạ, Sở đại ca" Tiểu đạo sĩ, chắp tay cảm ơn.
"Tiểu đạo sĩ, đừng câu nệ tiểu tiết, ngươi tên gì" Sở Tích Thiên nhìn tiểu đạo sĩ tò mò hỏi, hắn chưa từng nghỉ tiểu đạo sĩ này tuổi chỉ bằng tiểu muội của hắn, nhưng tu vi đã là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, tiểu đạo sĩ này là quái vật từ đâu đến.
"Bần đạo, tên Vân Mộc" Vân Mộc nhìn hai huynh đệ Sở Gia trả lời.
"Haha, Vân Mộc tiểu đạo sĩ, mời vào nghỉ ngơi, đừng để ý đến tiểu muội" Sở Tích Thiên vui vẻ nhìn Vân Mộc mời vào phòng.
"Đa tạ, Sở đại ca!".
Sở Tích Nguyệt đứng bên cạnh nhìn đại ca của nàng khách khí với tiểu đạo sĩ như vậy nàng cực kỳ không thích, rất tức giận nhưng không thể làm gì, tiểu đạo sĩ thật đáng ghét.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng nàng tỉnh dậy, chuẩn bị đi ăn cơm, nàng nhìn thấy tiểu đạo sĩ sáng sớm đã tu luyện, vẻ cái gì bùa chú, nàng rất to mò chạy lại gần hiếu kì hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi đang làm cái gì kỳ quái ?" Sở Tích Nguyệt thân hình nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Vân Mộc hỏi.
"Tích Nguyệt cô nương đã dạy rồi sao?".
"Bần đạo đang vẽ bùa, có thể xua đuổi tà ma, có thể bảo vệ bản thân" Vân Mộc giải thích cho Sở Tích Nguyệt về bùa chú của mình.
"Ngươi có thể vẽ cho ta một tấm hay không?".
"Có thể"
"A! cảm ơn ngươi tiểu đạo sĩ, ngươi cũng không phải quá keo kiệt như ta nghỉ".
"Bần đạo thật sự không biết xem bói, chứ không phải bần đạo keo kiệt" Vân Mộc cũng hết cách với nàng, nàng lúc nào cũng nghỉ đạo sĩ là phải biết xem bói.
Hắn vẽ cho nàng một tấm bùa chữ Binh, lá bùa chữ Binh này đại biểu cho cho sự trường thọ, thanh xuân vĩnh viễn, hắn cũng rất ưu thích Sở Tích Nguyệt, chỉ là tính tình của nàng quá càn quấy một chút mà thôi, còn lại nàng rất đáng yêu.
Bùa chú của Vân Mộc còn gọi là Cửu Tự Ấn Quyết do chính hắn sáng tạo ra, gồm có các chữ sau.
Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành: Còn gọi là Cửu Tự Ấn Quyết hoặc Cửu Tự Chân Ngôn.
Lâm: đại biểu tinh thần kinh định, ý chí kiên cường.
Binh: đại biểu sinh mệnh lực trường thọ.
Đấu: đại biểu sự cộng hưởng với vũ trụ, gan dạ dũng cảm.
Giả: đại biểu cho sự phục hồi.
Giai: đại biểu cho linh cảm cảm ứng nhân tâm.
Trận: đại biểu cho sự giàu có về tình yêu thương, lòng tôn trọng sâu sắc.
Liệt: đại biểu cho sự cứu giúp người khác, ngăn cản chướng ngại.
Tiền: đại biểu cho vạn vật đều bình đẳng.
Hành: đại biểu cho "Tâm ta là Thiền, vạn hóa u hợp".
Sau khi ở cùng nhau một thời gia dài, hắn cùng nàng đã trở thành bằng hữu, nàng lúc nào cũng chạy theo sau lưng hắn đòi học vẽ bùa, vẽ trận pháp, lúc nào cũng gọi Vân Mộc ca ca.
Vân Mộc ở lại Sở Gia đã được năm năm, tình cảm hai người ngày càng một lớn, nhưng mà hôm nay hắn liền phải rời khỏi Kiếm Vực, muốn đi tiêu dao tự tại mấy năm.
Năm nay Sở Tích Nguyệt đã mười hai tuổi, đã trở thành một tiểu cô nương khuynh quốc khuynh thành, nàng đứng trước cửa nhìn tiểu đạo sĩ chuẩn bị rời đi hỏi.
"Vân Mộc ca ca, ngươi phải đi sao?" Sở Tích Nguyệt đôi mắt đẫm lệ hỏi.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn sau này sẽ gặp lại" Vân Mộc, nhìn tiểu cô nương xoa đầu nói.
Vân Mộc sắp rời đi quay đầu nhìn Sở Tích Nguyệt lần cuối, mở miệng nói một câu.
"Trên sách nói, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Đừng Sợ, trên sách còn nói, nhân sinh sẽ còn gặp lại".
Lời vừa dứt, Vân Mộc đã cưỡi lừa biến mất, đi xa khỏi Loan Âm Thành.
Sở Tích Nguyệt khóc một trận thật lớn, sau đó đứng nhìn về xa xăm u buồn nói.
"Lúc ngươi đến ta không muốn ngươi ở lại, lúc ngươi rời đi ta liền đau lòng".
"Thế gian văn tự tám vạn chữ, chỉ có chữ tình làm ta đau nhất!".
Danh Sách Chương: