“Hộ Ngục Trảm!”
Hắc Ngục Kiếm mang theo lực lượng của một tòa Địa Ngục, hư ảnh khổng lồ của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển theo Kiếm khí hiện lên, uy áp phô thiên cái địa đến mức một đám Đường Lang phải hoảng sợ rung rẩy.
Địa Ngục Tam Đầu Khuyển mặc dù chỉ là hư ảnh được tạo ra từ Kiếm Thuật…nhưng nó dù sao cũng là một loại Thần Thú cấp bậc cao, chó canh giữ địa ngục, một đám Đường Lang chỉ là Yêu Thú bậc thấp ở Tiên giới, khi chứng kiến Địa Ngục Tam Đầu Khuyển còn khiếp đảm hơn nhìn thấy tổ tông đội mồ sống lại.
Ngay cả con Đường Lang Ngọc Yêu Trung Kỳ kia có linh trí cao nhất nhận ra chỉ là hư ảnh cũng theo bản năng rung sợ, không dám tiến đến dù chỉ một bước.
Đó là biểu hiện của đám Yêu Thú đứng ở khoảng cách xa, Liệt Hoành ở khoảnh cách gần, là đối tượng trực tiếp bị Lạc Nam nhắm vào, đã sớm mồ hôi đầy rẫy thân thể…
Thân thể uyển chuyển của Lạc Yên nâng thanh cự Kiếm gần to bằng cơ thể nàng, nặng nề trảm xuống.
“Trốn!”
Trong đầu Liệt Hoành lập tức xuất hiện ý niệm này, bản năng của một Ngọc Tiên cho hắn biết…nếu mình cưỡng ép đón đỡ một Kiếm kinh khủng này dù không chết cũng sẽ trọng thương.
Thế là…Tiên Lực toàn thân vận chuyển, Liệt Hoành hoảng hốt quay đầu, Thân Pháp triển khai đến cực hạn, lao đầu rời đi.
Trong quá trình chạy trốn, Liệt Hoành còn khôn khéo đến mức vận chuyển toàn bộ Thổ và Hỏa Tiên Lực trong cơ thể mình hình thành Nham Tương cứng cáp bao phủ thân thể.
ĐÙNG!
Nhất Kiếm nện xuống, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển lao vọt mà đến, uy áp đến từ Địa Ngục quét ngang chiến trường, ngàn dặm biến thành phế tích…
Sức mạnh khủng bố đến từ một Kiếm ầm ầm mà ra, mặc kệ Liệt Hoành đã chạy bao xa, vẫn hung hăng nện vào cơ thể hắn.
“PHỐC!”
Nham Tương bảo vệ cơ thể toàn diện hủy hoại, Liệt Hoành như một tấm giẻ rách phun trào máu tươi bay thẳng ra ngoài, da thịt bầm dập, như chó chết rơi xuống mặt đất, mà bên cạnh hắn…hàng chục tên Ất Tiên cũng bị liên lụy, cả đám ngã quỵ hộc máu, thê thảm vô cùng.
“Chưa chết sao?” Lạc Nam lẩm bẩm, cảm thấy cực kỳ không hài lòng.
Hộ Ngục Trảm là một trong những thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn hiện tại, lại dùng Vương Cấp Cực Phẩm Hắc Ngục Kiếm chém ra, vậy mà không một kích giết chết Liệt Hoành, điều này khiến hắn có chút thất vọng.
Xem ra Ngọc Tiên vẫn là Ngọc Tiên a…vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.
Đó còn chỉ là Ngọc Tiên của Tiểu Tiên Giới, nếu là đám thiên tài Ngọc Tiên đến từ Vương giới, chỉ sợ muốn giết bọn hắn sẽ càng thêm vất vả.
Biểu tình thất vọng trên mặt của Lạc Yên lập tức bị toàn trường chứng kiến, cả đám khóe miệng co giật.
Tĩnh…toàn bộ thiên địa nhất thời lâm vào yên tĩnh…từng cặp mắt mang theo vẻ khủng hoảng nhìn chằm chằm thân ảnh Lạc Yên.
Nữ nhân một đầu tóc dài không gió nhẹ bay, thanh y ôm sát cơ thể thon dài, bàn tay trắng nõn mềm mại cầm Cự Kiếm gác lên bả vai, ánh mắt hờ hững liếc nhìn toàn trường, cảnh tượng đánh sâu vào thịt giác đến cực hạn.
Mặc dù không tỏa ra một chút khí thế nào, nhưng lại chấn nhiếp toàn trường, thân ảnh xinh đẹp ấy khắc sâu vào trong tầm mắt của vô số người.
Lúc này bọn hắn rốt cuộc hiểu ra…vì sao Lạc Yên nói không cần hai tên Ngọc Tiên bảo vệ, cũng không muốn giao ra Nhẫn Trữ Vật.
Nguyên nhân hết sức đơn giản…nữ nhân này mặc dù tu vi chỉ là Cực Tiên Trung Kỳ, nhưng chiến đấu lực lại vượt qua Ngọc Tiên, còn cần bảo vệ cái rắm a.
Có trách thì chỉ trách Liệt Nham và Liệt Hoành tự cho là đúng, ỷ vào tu vi Ngọc Tiên mà xem thường không xem nàng ra gì, lúc này ăn vào trái đắng.
Toàn trường yên tĩnh dị thường, Lạc Yên thản nhiên mà bước…
Đến bên cạnh Liệt Hoành đang hấp hối, nàng ung dung lột xuống toàn bộ tài sản của Liệt Hoành thu vào, sau đó là tịch thu tài sản của Liệt Nham, hành động thành thục lão luyện đến cực điểm khiến đám người trừng to mắt.
Một tay nâng lên Trấn Ma Đài, một tay vác lấy Hắc Ngục Kiếm trên bả vai…Lạc Yên chân đạp không trung.
“Ực…”
Rốt cuộc có âm thanh nuốt nước bọt phá tan sự tĩnh lặng…
Đám người giật mình nhìn qua, phát hiện âm thanh phát ra từ chính con Đường Lang Ngọc Yêu trung kỳ.
“Hử? có chuyện gì sao?” Lạc Yên hờ hững nhìn qua, ánh mắt khóa chặt thân ảnh con Đường Lang thủ lĩnh.
Khiến đám người càng thêm khiếp sợ chính là…trước câu hỏi của Lạc Yên, con Ngọc Yêu hết sức hung hăng kia lại lắc đầu kịch liệt, ánh mắt tràn đầy vẻ vô tội, ngay cả hai cái chi trước như Liêm Đao cũng thu về phía sau.
“Hừ, dọn sạch đi!” Lạc Yên trong trẻo hừ một tiếng, xoay người đi xa.
Nếu đã là đối thủ người chết ta sống, hắn cũng sẽ không nương từ.
Mãi đến khi thân ảnh yểu điệu ấy biến mất, đám Đường Lang rốt cuộc như được giải tỏa, ánh mắt bọn chúng trở nên đỏ ngầu, tốc độ triển khai đến cực hạn, bắt đầu như những cổ máy thu gặt sinh mệnh lao vọt mà vào.
Trong lúc nhất thời, âm thanh gào thét thảm thiết vang vọng bốn phía, chấn động tâm linh.
…
“Có ý tứ, thật là có ý tứ haha!”
Ở bên ngoài Chiến Trường, ánh mắt của tất cả mọi người vô thức bỏ qua những diễn biến gay cấn khác, chỉ tập trung vào một khung hình duy nhất…chính là cảnh tượng Lạc Yên một Đài trấn áp Liệt Nham, một Kiếm trọng thương Liệt Hoành, sau cùng dọa sợ Đường Lang thủ lĩnh nghênh ngang rời đi.
Song Kiếm Tiên Vương là người đầu tiên không nhịn được cất tiếng cười to, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm thân ảnh Lạc Yên, hay nói đúng hơn là Hắc Ngục Kiếm và Hộ Ngục Trảm vừa mới thi triển.
Thân là một Kiếm Tu, Song Kiếm Tiên Vương đủ tầm nhìn để nhận ra Hắc Ngục Kiếm và Hộ Ngục Trảm đều là hàng bất phàm, nếu như Đạo Huyền Tông đạt được…thực lực sẽ tăng trưởng một bước tiến lớn.
Mà cách thức để Đạo Huyền Tông đạt được hai thứ này đường đường chính chính còn gì khác ngoài thu nhận Lạc Yên thành đệ tử, sau đó lấy danh nghĩa cống hiến cho tông môn tịch thu, lại đem thứ khác trao đổi cho Lạc Yên, như Lục Sắc Lôi Kiếp chẳng hạn?
Tin tưởng trước sức hấp dẫn của Lục Sắc Lôi Kiếp, Lạc Yên sẽ không từ chối đề nghị của Đạo Huyền Tông.
“Nữ nhân này…chắc hẳn là đạt được Truyền Thừa cực kỳ cường đại bên trong Bí Cảnh lần trước, thậm chí không chỉ một loại…mà có khi lên đến hai loại Truyền Thừa!” Thủy Không Tiên Vương cũng đánh giá Lạc Yên vuốt cằm nói ra.
Ánh mắt của Tiên Vương cực kỳ độc đáo, nhìn thấy Lạc Yên sử dụng Trấn Ma Đài và Hắc Ngục Kiếm đã đoán được tám phần mười nguyên nhân trong đó, Lạc Nam quả thật nhận được vài loại Truyền Thừa, bất quá không phải hai loại mà là tận bốn loại.
“Các vị…Lạc Yên này nhường cho lão phu thế nào?” Song Kiếm Tiên Vương thản nhiên nhìn sang mấy người cười nói.
“Hừ, nàng là nhân loại…Hải Yêu Cung chúng ta không có hứng thú!” Hải Sư Yêu Vương hừ lạnh một tiếng âm trầm nói ra.
Sắc mặt của Hải Sư Yêu Vương lúc này cực kỳ không dễ nhìn, nhân loại xuất hiện thêm một thiên tài mạnh mẽ, đây không phải thông tin tốt lành gì của Hải Yêu Cung bọn hắn.
Hải Sư Yêu Vương chỉ hy vọng bên trong Tuyển Tử Đại Hội xuất hiện một tôn Yêu tộc thiên tài nào đó loại bỏ Lạc Yên cho hả hê trong lòng.
Mà Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn trong veo như nước, ngay cả khi Lạc Yên sử dụng Hộ Ngục Trảm cũng không có nhiều biến động.
Bởi vì nếu chỉ lấy Cực Tiên thực lực dựa vào Vương Cấp Pháp Bảo trọng thương Ngọc Tiên Sơ Kỳ, không ít thiên tài Bồng Lai Tiên Đảo cũng sẽ làm được, bấy nhiêu đó chưa đủ làm nàng đánh giá cao Lạc Yên.
Huống hồ hai tên Ngọc Tiên kia thực lực rất yếu kém, hoàn toàn không thể so sánh với những thiên tài Ngọc Tiên ở Trung Tiên Giới, Lạc Yên nếu chẳng may gặp phải Ngọc Tiên thiên tài Trung Tiên Giới chưa chắc nhẹ nhõm được như vậy.
“Tiên Lực khá dồi giàu, một Kiếm kia chính là đến từ Tôn Cấp Kiếm Pháp!” Độc Cô Ngạo Tuyết ở trong lòng đưa ra đánh giá.
Một Cực Tiên có thể điều khiển cùng lúc hai kiện Vương Cấp Pháp Bảo, chứng minh Tiên Lực của Lạc Yên vượt xa người đồng cấp, mà ánh mắt của Độc Cô Ngạo Tuyết so với ba vị Tiên Vương còn lại độc đáo hơn nhiều lắm, nàng nhận ra Hộ Ngục Trảm mà Lạc Yên thi triển chính là Tôn Cấp Kiếm Pháp trong khi Thủy Không Tiên Vương đám người nhận định đó chỉ là Vương Cấp.
Lạc Yên chỉ có tu vi Cực Tiên, đương nhiên không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh đến từ Hộ Ngục Trảm, điều đó dẫn đến Song Kiếm Tiên Vương ba người phán đoán sai lệch đẳng cấp của Ngục Thần Kiếm Pháp, chỉ có Độc Cô Ngạo Tuyết là người duy nhất nhìn ra đó là Tôn Cấp Kiếm Pháp.
“Trong Bí Cảnh lần trước có cả Kiếm Pháp Tôn Cấp sao?” Độc Cô Ngạo Tuyết tự nhủ một mình.
Truyền thừa Tôn Cấp không phải chỉ có Tiên Tôn mới có thể sở hữu, Tiên Vương sở hữu Tôn Cấp Kiếm Pháp nhưng chưa kịp tu thành Tiên Tôn đã chết đi cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Một điều ký quái chính là, dù thân chỉ là một Tiên Vương nhưng khi nghĩ đến Tôn Cấp Kiếm Pháp thì Độc Cô Ngạo Tuyết vẫn tương đối bình thản ung dung, chẳng có vẻ gì là kích động.
Phải biết đối với Tiên Vương thông thường, Tôn Cấp chính là chí bảo đấy, nếu như Song Kiếm Tiên Vương biết Kiếm Pháp mà Lạc Yên thi triển chính là Tôn Cấp, chỉ sợ hắn sẽ lập tức lao lên cướp đoạt bất chấp thân phận.
Bởi vì tại toàn bộ Đạo Huyền Tông, đẳng cấp Kiếm Pháp cao nhất cũng chỉ là Vương Cấp Cực Phẩm mà thôi.
Không ai biết điều Độc Cô Ngạo Tuyết đang suy nghĩ, Thủy Không Tiên Vương trước lời đề nghị của Song Kiếm Tiên Vương cười bình thản nói:
“Haha, Vô Ưu huynh nói đùa, với thực lực của Lạc Yên chắc hẳn sẽ lọt vào top 16, khi đó nàng có quyền tự quyết định sẽ gia nhập Thế Lực nào trong số chúng ta, vì sao nói là nhường cho ngươi? Chẳng lẽ Vô Ưu huynh muốn cưỡng ép Lạc Yên gia nhập Đạo Huyền Tông?”
“Hừ, nữ nhân này tu luyện Kiếm pháp, chính là thích hợp nhất với Đạo Huyền Tông chúng ta, nếu nàng vào Vô Lượng Hải Các chẳng phải lãng phí?” Song Kiếm Tiên Vương híp mắt nói, hắn đã quyết tâm thu Lạc Yên vào Đạo Huyền Tông, thậm chí nhận nàng làm đệ tử cũng được.
“Ha hả, nói về Kiếm Thuật thì ngay cả Tông Chủ của các vị còn bội phục Tuyệt Tình Kiếm Vương, ngay cả nàng còn chưa lên tiếng đó nha!” Thủy Không Tiên Vương ánh mắt mang theo ý vị thâm trường nhìn sang Độc Cô Ngạo Tuyết nói.
“Tuyển Tử chỉ mới bắt đầu, các vị không cần gấp gáp!” Độc Cô Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói ra, đối với chuyện này không bày tỏ ý kiến.
Nghe Độc Cô Ngạo Tuyết nói thế, hai tên Tiên Vương cũng không tiện nói gì thêm, dù sao với thân phận và địa vị của bọn hắn nếu tỏ vẻ ham muốn Lạc Yên quá cũng thật mất mặt.
Mà những người có mặt ở đương trường nghe các vị Tiên Vương đàm luận, cả đám đối với Lạc Yên hâm mộ ghen ghét không thôi, hận không thể thay thế vị trí của nàng.
Chỉ có Địa Mạnh Hùng và Địa Mục là sắc mặt cổ quái, Lạc công tử thủ đoạn quả nhiên siêu phàm a, cải trang thành nữ nhân ngay cả Tiên Vương cao cao tại thượng cũng không nhận ra.
Đối với lực chiến của Lạc Nam bọn hắn đã sớm biết, vì thế cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng đoàn tụ cùng Địa Ngọc Huyền mấy nữ, khi đó bốn người liên thủ…hoành hành Tuyển Tử Đại Hội là đơn giản vô cùng.
“Lạc công tử, hy vọng ngươi đủ khả năng chinh phục nó…” Địa Mục ánh mắt lóe lên, ở trong lòng âm thầm nói ra.
Mà lúc này…vì không còn xảy ra chiến đấu và tình huống gay cấn nên Trận Pháp không tiếp tục ghi hình Lạc Nam, những cảnh tượng khác lần lượt hiện lên.
…
“Dị Băng, vậy mà nằm tại Chiến Trường này?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên một tia hưng phấn.
Trong tay hắn lúc này cầm tấm Da mà Địa Mục đưa tiễn trước khi vào Chiến Trường…
Điều khiến Lạc Nam không ngờ chính là, Dị Băng lại tồn tại bên trong phạm vi của Chiến Trường…
Thì ra năm xưa, khi còn thời niên thiếu…Địa Mục cũng là một thiên tài của Địa Tiên Môn, mang theo khát vọng tham gia Tuyển Tử Đại Hội.
Với thực lực của Địa Mục ở trong Đại Hội cũng không tranh đấu lại thiên tài đến từ các Tiểu Tiên Giới khác…từ đó dẫn đến thất bại, bất quá ở quá trình gia nhập Chiến Trường…Địa Mục lại có một thu hoạch đặc biệt.
Trong lúc tham gia Tuyển Tử, Đại Mục vô tình rơi vào một nơi thần bí, tại đó tồn tại thiên địa dị vật - Dị Băng.
Địa Mục mặc dù không phải Băng Hệ Tu Sĩ, nhưng chỉ cần đạt được Dị Băng đem bán với giá cao cũng sẽ thu về khối tài sản lớn.
Chính vì thế mà hắn trăm phương ngàn kế nghĩ cách thu lấy Dị Băng, đáng tiếc vì thực lực và thủ đoạn không đủ dẫn đến thất bại.
Trong hoàn cảnh đó, Địa Mục cũng đành luyến tiếc từ bỏ cơ duyên Dị Băng, nhưng hắn lại đem tất cả thông tin và vị trí tìm đến Dị Băng ghi nhớ vào trong đầu một cách tỉ mỉ chờ ngày giao phó cho người thích hợp.
Rốt cuộc, thông tin quan trọng này cũng rơi vào tay Lạc Nam, đổi lại hắn phải bảo hộ Địa Ngọc Huyền trong khả năng của mình…
Có thể thấy Địa Mục là thật tâm thương yêu Địa Ngọc Huyền, xem nàng như tiểu bối…bằng không cũng chẳng đem bí mật cất giữ đã lâu của mình ra trau đổi.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe quan sát toàn bộ thông tin trong Tấm da…
“Với thực lực của Ngọc Huyền lúc này chắc hẳn không có gì nguy hiểm, trước tiên thu Dị Băng vào tay!”
Lạc Nam làm ra quyết định, Huyễn Quang Vô Cực triển khai, chỉ thoáng chốc đã biến mất tại vị trí cũ.
Cơ hội tiến vào Chiến Trường chỉ có một lần, cơ hội thu lấy Dị Băng và thăng tiến thực lực cũng chỉ có một lần.
Hắn không có ý định bỏ qua…
…
Danh Sách Chương: