• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhã Kỳ, em tỉnh chưa!"- Hào Kiệt hớt hải chạy tới bên cô.

"Em đã tỉnh rồi ạ, cũng đỡ hơn nhiều rồi..."

Hào Kiệt thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Lật tìm những kỉ niệm về cô gái năm ấy, cô vốn đã hậu đậu lại còn chưa quen việc.

Vậy mà được mời làm khách mời đặc biệt biện luận văn học, có ai tin chỉ một cô nhóc mười sáu tuổi được mời đi đâu chứ. Ban đầu, anh cũng chẳng bận tâm tới cô lắm, cho tới khi thấy cô lên khán đài lớn.

Một thân hình nhỏ bé không gây sự chú ý, nhưng ai cũng đều phải để ý cô vì sự lập luận và bảo vệ luận điểm của mình rất dứt khoát. Quả thực, có một đồng đội như cô, có lẽ chính là phúc bảy kiếp của anh.

Sau này, cũng đã có lần nói chuyện với cô dưới bầu trời đầy sao. Anh với cô, cũng thật có duyên!

"Anh với... Hương Giang, đã thế nào rồi ạ?"- Nhã Kỳ e thẹn hỏi, ánh mắt vẫn liếc lên nhìn sắc mặt của mọi người.

"Anh đã giải quyết xong rồi, cô ấy cũng đã nộp đơn thôi học. Điều này rất tiếc cho một nhân tài của chúng ta, nhưng có lẽ đây là điều duy nhất cô ấy có thể làm sau từng ấy chuyện xảy ra."

Nhã Kỳ tuy không rõ ngọn ngành ra sao, nhưng có lẽ đây chính là điều tốt nhất rồi. Mọi điều mà cô ấy đưa ra quyết định, có lẽ cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Hào Kiệt nhìn thấy dáng vẻ suy tư của cô, anh đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của cô.

"Có lẽ em cũng sẽ khá buồn cho cô ấy, nhưng cô ấy không hề bình thường. Cô ấy cũng có những nỗi khổ tâm riêng của cô ấy!"

"Em biết chứ, cũng biết vì sao cô ấy lại giống như hiện tại mà! Tất cả là tại em quá hấp tấp, nếu em không nói chuyện cô ấy bị đa nhân cách ra, vậy thì đâu có ai phải chịu hoàn cảnh như lúc này."

Hào Kiệt nhìn thấy cô gái nhỏ đang tự trách bản thân, anh chẳng nói gì thêm mà chỉ dịu dàng xoa đầu cô. Tên nhóc Trạch Dương này cũng số hưởng quá, có thể tìm được một cô bé vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.

"Mời về cho!"

Nhã Kỳ và Hào Kiệt mải nói chuyện với nhau, mà không hề hay biết Dật Nhi đã đứng ở cửa đó tự lúc nào. Sau khi nghe rõ câu chuyện của Hương Giang và Hào Kiệt, cô cũng cảm thấy có gì đó rất lạ.

Trước đây, Hào Kiệt chưa từng kể với cô chuyện này, cho tới lúc hai người chia tay anh vẫn chẳng kể khổ hay than vãn với cô một câu nào. Chẳng lẽ, mặt mũi quan trọng tới vậy sao?

"Tôi muốn nói chuyện với anh!"- Dật Nhi cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên để nhìn Hào Kiệt.

Cô đã nhận ra, suốt bấy lâu nay cô vốn dĩ chẳng hiểu gì anh cả, liệu trước đây có điều gì mà cô còn không biết nữa không?

Dật Nhi dẫn anh ra phía sau phòng bệnh, nơi đây chẳng lấy một bóng người qua lại. Cũng chỉ toàn đám côn trùng hôi hám, với cái tính ưu sạch sẽ của Hào Kiệt, anh liền muốn nói chuyện thật nhanh để chạy về.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt khó nói của Dật Nhi, anh lại càng sốt ruột hơn. Hào Kiệt ghé sát vào tai cô khẽ nói.

"Nếu em cảm thấy khó nói quá, thì có thể vào phòng của tôi rồi chúng ta nói chuyện."

"Anh đây là đang muốn dụ dỗ tôi hay sao?"- Dật Nhi liền nhìn Hào Kiệt với ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.

"Vậy em có chuyện gì khó nói sao?"

"Anh vốn dĩ đã biết tất cả, vậy tại sao lại không nói với tôi câu nào? Bây giờ, lại còn muốn bày ra mấy trò đó nữa!"

Dật Nhi cảm thấy rất khó hiểu với con người trước mặt, có lẽ suốt những năm tháng cô ở bên cạnh con người này, cô vẫn chưa thực sự hiểu rõ về con người anh. Hào Kiệt chẳng nói gì thêm nữa, anh chỉ cười nhẹ với cô sau đó xoa nhẹ lên mái tóc đen nhánh của Dật Nhi.

"Anh vốn dĩ muốn cho em một danh phận rõ ràng, cũng không muốn mất em như năm ấy. Em chẳng truy cứu gì, chỉ biết lẳng lặng ngậm ngùi nuốt cục tức vào trong lòng. Sau đó từ từ biến mất khỏi cuộc đời anh!"

Hào Kiệt vừa nói sống mũi anh có chút cay, anh nhìn cô bé trước mặt mình. Năm ấy, anh đã để em chịu nhiều uất ức rồi, anh chỉ là muốn bù đắp lại những tình cảm mà năm ấy chưa kịp nói mà thôi.

"Bây giờ, anh cho em một danh phận rõ ràng, cũng để bản hợp đồng ràng buộc đôi bên. Như vậy, em không thể chạy mất, cũng không thể để anh đi theo người khác được!"

"Anh nói gì vậy chứ? Với Lâm thiếu gia nhà anh 5 tỷ won vốn chỉ là một con số nhỏ như ăn cái bánh bao."

"Em muốn ăn bánh bao với con số 5 tỷ won đúng không? Vậy được, tôi đưa em đi ăn!"

"Tôi nói mình muốn ăn bánh bao bao giờ chứ hả! Ăn uống cái con khỉ gió nhà anh, đang trong thời gian dầu sôi lửa bỏng."

Hào Kiệt chẳng mảy may tới sự tức giận của Dật Nhi, anh vui vẻ quay người bỏ đi. Dật Nhi thấy anh như vậy cũng tức lắm chứ mà có làm được gì đâu, cô vốn dĩ còn chưa nói xong mà.

"Lâm Hào Kiệt! Nếu năm đó là hiểu lầm, vậy bây giờ chúng ta có thể tìm hiểu nhau được không?"- Thẩm Dật Nhi hét to tới mức muốn cho cả thế giới biết vậy, cuối cùng tấm lòng của thiếu nữ cũng đã bị anh làm rung động.

"Được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK