• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với vẻ đẹp đã vốn có của mình, Hương Giang cô càng ngày càng được lòng với các bạn nam khác giới hơn. Điều đó cũng sẽ đi đôi với lòng đố kỵ của các bạn nữ, cô cũng từng là nạn nhân của việc bạo lực học đường.

Chúng làm hại con mèo mà cô thích, sau đó hắt cả máu mèo lên người cô, tệ hại hơn thì nhốt cô trong nhà vệ sinh qua đêm ở trường, vô nhân tín hơn thì có lẽ là những lời chửi rủa và những cái hẹn sau giờ học. Những trận đòn mà khi về nhà, khiến cô không còn phân biệt được có phải là mình là con người hay không nữa.

Những tháng năm ấy, gặp được Trạch Dương khiến cô vô cùng vui sướng, anh như ánh dương rạng ngời ấm áp soi sáng cho cuộc đời cô vậy. Những năm tháng ở bên cạnh anh, khiến cô cảm thấy bản thân mình rất bình yên và hạnh phúc.

Không phải gồng mình lên mạnh mẽ gai góc với cả xã hội nữa, vì cô biết bản thân mình vẫn luôn có một người âm thầm bảo vệ mình. Cô cũng không thể tránh được những lời mến mộ từ các bạn nam, đều ấy lại càng khiến cô muốn được nhận nhiều sự yêu thương hơn nữa.

Cái thèm khát được mọi người để ý, làm tâm điểm để mọi người quan tâm khiến cô vô cùng thích thú. Cô càng ngày càng có nhiều mối quan hệ không rõ ràng với các bạn nam, mấy con nhỏ ghen ghét cô cũng đã nhiều lần tìm tới cô lắm ấy chứ.

Nhưng lúc ấy, cô cũng đâu phải dạng tầm thường như trước nữa. Hương Giang tự tin ngang nhiên bước tới, mặc kệ những lời cảnh cáo và chửi rủa của họ.

“Cho dù các người có muốn như nào đi chăng nữa, thì tôi cũng không buông cậu ấy ra đâu! Cậu ấy là của tôi rồi!”

“Ai là của mày kia chứ? Phong là người yêu tao cơ mà, bọn tao công khai yêu nhau, trong trường này ai chẳng biết. Chỉ có mày là con giác thứ 13 xen vào chuyện tình của tao với cậu ấy mà thôi! Xem lại bản thân mình đi!”

“Nếu như ai cũng đều biết Phong là người yêu của cậu, vậy tại sao cậu ấy lại tới tỏ tình tôi kia chứ? Cậu mới là người đang ảo tưởng ở đây, chỉ có hết tình cảm rồi mới đi tìm người mới thôi!”

“Trơ trẽn! Mày rõ ràng mới là tiểu tam, vậy mà làm như mình là nạn nhân vậy!”

Sau lần ấy, Hương Giang cũng càng vênh váo hơn, cô chẳng để bất cứ ai vào trong mắt cả. Vẫn cứ là câu chuyện tự biến mình làm nạn nhân, và để người yêu của mấy bạn nữ ấy trở thành tra nam cắm sừng mấy bạn ấy.

Cái tính chứng nào tật ấy của cô không chịu thay đổi, cho tới một ngày cô gặp Châu Tuệ. Một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt sắc sảo, chiếc mũi cao trông rất Tây. Thần thái trên người cô ấy toát lên sự cao sang và khí chất, khiến ai cũng đều phải khiếp sợ và nể phục.

Trong tay có cả gia tài to lớn, bởi vì cô ấy chính là một tiểu thư có thể hô mưa gọi gió. Chỉ có cô ấy là cô không thể làm gì được, Hương Giang của lúc ấy cứ ngỡ đã có cả thế giới trong tay. Vậy mà vừa mới gặp Châu Tuệ, liền cảm thấy nhỏ bé.

Mái tóc hime, cùng với sự quyến rũ toát lên từ những cử chỉ thanh thoát của cô ấy. Cùng bộ đồ đen, tất lưới và đôi bốt cũng phải tới chục tỉ. Hương Giang vừa nhìn cô ấy liền không dám tỏ vẻ, Châu Tuệ rất khác với những cô gái khác.

Cô nhìn mọi thứ với nửa con mắt, chậm rãi chào Hương Giang, bên cạnh còn có rất nhiều vệ sĩ vây quanh, cho dù là vậy cô ấy vẫn lịch sự chào hỏi.

“Xin chào, cậu là Trà Ngọc Hương Giang nhỉ?! Anh người yêu tớ đã nhắc về cậu rất nhiều đấy!”

“Vâng, anh ấy cũng đã thích tớ rồi! Vậy nên mong cậu hãy hiểu chuyện rút lui nhé…”

Châu Tuệ bất ngờ với câu nói của cô ấy, nhưng vẫn rất vui vẻ mới Hương Giang ra quán cà phê nói chuyện.

“Sao cậu lại nghĩ vậy nhỉ!”- Châu Tuệ cười nhã nhặn nói.

“Bởi vì, mấy hôm trước, tớ đã hỏi anh ấy rằng: “Giữa em với người yêu anh, anh chọn ai?” Thì anh ấy đã trả lời là: “Anh chọn em!””

“Nó có thể nói lên được điều gì rằng người yêu tớ thích cậu không?”- Châu Tuệ nhâm nhi chén trà, không thèm ngẩng đầu mà hỏi Hương Giang.

“Điều đó có nghĩa là, tớ quan trọng hơn cậu đối với anh ấy, vậy nên anh ấy chọn tớ làm người yêu anh ấy là chuyện đương nhiên rồi!”

“Cô gái nhỏ à, cậu ấy không chọn tôi không phải là tôi không còn là người yêu cậu ấy, mà là tôi không phải là sự lựa chọn. Nó có nghĩa “Châu Tuệ tôi, là sự ưu tiên của anh ấy!” vậy nên mong cô hãy thông suốt!”

Nói xong, Châu Tuệ liền thanh lịch đứng lên rồi quay lưng bỏ đi, mặc cho Hương Giang đang chết lặng ở đấy. Đây là lần đầu tiên, cô gặp một người mà có thể sáng suốt như vậy. Không bị cái ghen làm cho mù quáng, vẫn yêu hết lòng nhưng lại rất nhẹ nhàng, toát lên sự thanh lịch khí chất.

Sau khi bị mất trí nhớ, Châu Tuệ đã là hình mẫu lý tưởng để cô thay đổi, những người khác cố gắng với tới đích bao nhiêu, thì Châu Tuệ chỉ cần bình thản bước vài bước là tới vạch đích, mà chẳng cần cố gắng.

Hương Giang cô đã ghen tị với Châu rất nhiều, Dật Nhi có một đôi mắt rất giống với Châu Tuệ, mỗi khi nhìn cô ấy làm cô càng nhớ tới người đã khiến mình phải cúi đầu. Nếu cô không thể cướp được gì từ Châu Tuệ, vậy thì cô sẽ để Dật Nhi làm vật thế thân của Châu Tuệ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK