Chương 10
Nghe đồng chi sự nói thế mình giật mình và hơi hoảng. Có điều do làm việc với sự nhiều nên mình biết, Thường những người lên làm việc với sự dễ tiết lộ thông tin nhất vào lúc này, lúc mà chưa hỏi cung, chưa lấy lời khai, chưa có biên bản chính thức. Các bác sự sẽ chém gió tung trời, rồi đưa ra đủ các loại thông tin làm nhiễu tư duy của người bị điều tra. Vì lúc này những người bị triệu tập còn đang hoang mang vì bị công an giữ, xong thì cũng không có biên bản làm việc chính thức nên sự cũng không phải dè chừng các thông tin đưa ra.
Bởi vậy, mặc dù có hốt hoảng, nhưng mình vẫn không tin tưởng việc Kiều chết là sự thực, có điều, để công an thành phố phải nhúng tay vào điều tra thì chắc hẳn vụ việc của Kiều cũng rất phức tạp. Mà bọn sự này thì éo từ thủ đoạn nào để làm tiền cả, mình mà không cẩn thận là nó đẩy mình vào vũng nước đục để cò quay ngay.
Nghĩ thế, nên mình cũng không dại khai tuốt tuồn tuột cho sự, mình chỉ tóm tắt đơn giản là: Kiều có thuê công ty mình tư vấn pháp lý liên quan đến tranh chấp đòi nợ với cái Uyên.
Tất nhiên là sự không tin, sự xoáy ngay vào việc: Tại sao mình lại xuất hiện ở nhà lão Quảng, trong khi, về mặt pháp lý, thì cái nhà đó giờ chỉ là tranh chấp giữa cái Hà và lão Quảng thôi. Không còn liên quan gì đến Kiều nữa.
Cái này thì mình cũng lường trước được nên trả lời luôn là: Do cái nhà đó trước là của Kiều, Giờ Kiều đã sang tên cho Hà rồi mà lão Quảng lại đến gây sự, nên Kiều nhờ mình qua giải quyết.
Sự nghe xong thì vẫn éo tin, cứ hỏi đi hỏi lại về quan hệ của mình với Kiều, Hải với Hà và với lão Quảng.
Mình ngoài miệng thì vẫn nhất nhất trả lời như vậy, nhưng trong đầu thấy nghi nghi: Tại sao Sự không hỏi han gì đến Vân. Sự không biết vụ việc này liên quan đến Vân, Hay Sự do Vân đứng đằng sau giật dây, hay Sự đang cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của mình.
Dù thế nào đi nữa thì rõ ràng vụ việc này liên quan mật thiết đến cái nhà của lão Quảng. Mà đã liên quan đến cái nhà này thì theo như Kiều nói, động đến là ty tỷ cái sai và rắc rối kéo theo. Nhưng đó đều là những việc xảy ra trước khi mình tham gia vào vụ việc này, mình vẫn tự tin là mình không dính dáng gì đến cả.
Nói thực là tư lúc bị sự điệu lên đây ngồi, trong đầu mình éo nghĩ đến sự an nguy của bố con thằng nào hết. Quan trọng là mình phải an toàn trước đã. Làm cái nghề luật sư này, nếu cứ đa mang với đèo bòng thì chỉ tổ chết chùm thôi. Tất nhiên, khi mình đã chắc chắn an toàn rồi, thì tuỳ từng hoàn cảnh, lúc đó mới nghĩ đến việc hành hiệp trượng nghĩa, làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không. Mình sống trước giờ, lấy câu “Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt” làm kim chỉ nam. Nhất là sau những rắc rối trong vụ KVGBL, mình càng thận trọng hơn khi dinh dáng đến những vụ việc có “mùi”.
Với lại,… giờ có một thân một mình, giả sử có sa chân thì làm gì còn ai vì mình mà bất chấp tính mạng như trước nữa….
Trờ lại câu chuyện giữa mình với sự, càng nói chuyện mình càng đoán việc sự sờ tới mình không liên quan đến cái chết của Kiều, hoặc chưa chắc Kiều đã chết.
Tai sao mình lại nói vậy, bởi lẽ, thông thường, nếu điều tra về cái chết của một người, sự sẽ hỏi theo mô tuýp kiểu: ” Lúc xxx giờ ngày yyy anh đang làm gì ở đâu” rồi thì “Anh có mâu thuẫn hay thù oán gì với Kiều không”….
Đằng này, ngoại trừ việc thông báo cho mình biết là Kiều tèo con mèo, Sự chả đả động gì đến cái chết đấy nữa, mà chỉ xoáy sâu vào ngôi nhà của lão Quảng.
Chả hiểu, cũng có thể mình không nắm rõ được nghiệp vụ của các chú sự nên mới đoán linh tinh thế thôi.
Sau khi hỏi han các kiểu mà không thấy mình cung cấp thêm thông tin gì thì đồng chí sự cho mình về kèm theo lời nhắc: “Tạm thời cậu đừng đi khỏi nơi cư trú, có gì tớ còn nhờ cậu hỗ trợ”.
Mình thờ phào một cái, không nghĩ là mấy chú sự này lại nhẹ nhàng như thế, khác hẳn với các bạn sự trong vụ KVGBL. Chắc có lẽ ở ngoài thủ đô nên các bạn sự ấy văn minh hơn chăng. (Cái này cũng không đúng, bởi mình đã có mấy thân chủ lên làm việc với sự thiền quang và đã quay về với nội thương trầm trọng rồi). Nếu không phải vậy thì chắc là do số mình may mắn rồi….
Vừa ra khỏi số 7 Thiền Quang, việc đầu tiên mình làm là mua 1 cái sim rác, và 1 cái điện thoại cục gạch gọi vào số của Kiều. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy, làm mình lo lắng và nghi ngờ.
Xong mình bẻ sim rồi phi đến nhà Kiều. Đến nơi thì thấy toà chung cư không có gì bất thường. Mình tiếp tục gửi xe và bấm thang máy lên nhà Kiều. Đoạn này có một số bạn sẽ hỏi là tại sao mình phải cẩn thận mua sim rác để gọi điện, trong khi lại liều lĩnh phi thẳng lên nhà Kiều.
Mình xin giải thich là lúc đó mình nghĩ việc điện thoại của Kiều và điện thoại của mình bị theo dõi là điều tất yếu. Việc mình gọi cho Kiều bằng sdt của mình chắc chắn sẽ bị sự phát hiện và lưu lại làm chứng cứ để lôi mình xuống bùn (trong trường hợp Kiều tèo thật, hoặc Kiều đang dính vào vụ việc nào đó). Gọi bằng sim rác an toàn hơn chút.
Còn việc mình phi thẳng lên nhà Kiều thì do lúc đó mình tính, chắc hẳn sự đang theo dõi ở nhà Kiều, thậm chí có cả sự theo dõi mình. Vì vậy, phản ứng của mình phải giống người bình thường. Người bình thường khi được thông báo là Kiều tèo con mèo thì nếu không phải hung thủ, chắc chắn sẽ chạy đến nhà Kiều để rõ thực hư.
Mình mà không lý gì đến Kiều, chui về nhà ngủ ngay thì càng khiến Sự nghi ngờ.
….
Lại nói, khi mình lên đến nhà Kiều thì vẫn thấy im ắng như thường lệ, có điều trước cửa nhà Kiều có dán niêm phong của bên cơ quan điều tra.
Như vậy là chắc chắn Kiều có dính phốt rồi, nhưng không biết là có thật là tèo con mèo hay không thôi. Mình ngồi ở trước cửa nhà Kiều, đợi mấy đồng chí sống ở đây đi qua
hỏi xem có ai biết về vụ việc không. Cơ mà hỏi đồng chí nào cũng ngớ ra nói không biết có chuyện gì, cả đến việc công an đến đây các đồng chí ấy không biết. Thậm chí cũng chỉ có 1 đồng chí là biết người sống trong nhà tên là Kiều. Những đồng chí kia chả biết gì cả.
Haizzz, Xã hội phát triển, tình người phai nhạt. Hàng xóm láng giềng mà cũng không biết tên…
Hỏi han một hồi thấy chả có thêm thông tin gì, mình đành lóc cóc đi về. Trên đường về mình mua thêm 1 cái sim rác nữa để gọi cho Vân nhưng chỉ thấy thuê bao. Làm mình càng thêm hoang mang và nghi ngờ.
Từ lúc gặp Kiều đến giờ, mình cũng chỉ biết Kiều, chồng Kiều là Hải và Vân. Giờ xảy ra chuyện, không liên lạc được với ai làm mình như đi trong đường hầm tối đen. Chả biết phải làm sao.
Về đến nhà rồi, mình ngồi suy tính lại, lắm lúc nghĩ hay cứ để kệ đấy muốn đến đâu thì đến. Tiền giờ mình cầm rồi, Kiều và Vân mất tích, mình không phải làm gì nữa thì càng tốt chứ sao.
Nhưng mình gạt ngay suy nghĩ đấy đi. Bởi dù sao mình cũng đã dính vào vụ việc này rồi, các đồng chí sự cũng đã chú ý đến mình. Nếu mình cứ án binh bất động, mù tịt thông tin thì rất dễ bị các đồng chí ấy quay quắt. Mất tiền là chuyện nhỏ, không khéo mất luôn nghiệp, thậm chí… vào tù ra tội chứ chả chơi.
Bởi thế mình lại phải vắt óc suy nghĩ xem làm thến nào để biết thông tin về vụ việc này. Giờ còn 2 hướng.
Một là nhờ bạn làm trong ngành hỏi dò về vụ việc này. Hai là tìm lão Quảng và caí Hà để moi thông tin.
Cái hướng đầu tiên thì thực sự mình chưa đến lúc cấp thiết mình không muốn làm. Toàn là mối quan hệ công việc. Mình đã nhờ vả là coi như mang ơn người ta, mà tính mình thì không muốn chịu ơn ai cả. Với lại, nếu đúng vụ này là trọng án, mà lại trong quá trình điều tra thì khả năng lộ thông tin ra là rất khó. Vì như mình nói, mqh của mình toàn là công việc. Anh em có thể giúp đỡ nhau thủ tục giấy tờ, nhưng đã động đến quyền lợi sát sườn là thành người dưng ngay.
Lúc đó mình nhớ đến Thư nhiều. Vì chỉ có mối quan hệ kiểu thân tình, hoặc quan hệ cấp trên cấp chỉ đạo xuống cấp dưới của gia đình Thư thì mới có cơ may tiếp cận thông tin vụ việc này. Nhưng lúc này, bảo mình gọi điện nhờ Thư thì thà chặt đầu mình cho xong…. “Kẻ sỹ khả sát bất khả nhục.”….
Vậy là chỉ còn có cách tiếp cận thông tin thông qua lão Quảng và cái Hà. Nghĩ đến ngồi nhà của lão Quảng. (Mà bây giờ 4 ku đa cấp đã biến nó thành cái chuồng lợn) mình cũng hơi ngao ngán. Nhưng cũng chả còn cách nào khác, phải đi thôi.
Trên đường đi mình đã tính toán đủ thứ để làm sao thuyết phục được Quảng với Hà cung cấp thông tin. Nhưng khi đến nhà lão Quảng, giấy niêm phong to uỵch dán ở trước cửa làm mình chưng hửng.
Sao đột nhiên tất cả những người liên quan đến vụ việc này đều biến mất vậy. Dường như còn mỗi mình mình chạy lăng quăng ở ngoài này thôi sao.
Giờ thông tin của lão Quảng không biết, em Hà cũng không biết. Mình biết phải làm sao.
Mình tiu nghỉu lếch thếch mò về nhà.
Đúng lúc bế tắc thì có tin nhắn đến từ một số lạ: “Muốn biết thông tin thì đến số…. đường Lạc Long Quân”.
Chương 10
Nghe đồng chi sự nói thế mình giật mình và hơi hoảng. Có điều do làm việc với sự nhiều nên mình biết, Thường những người lên làm việc với sự dễ tiết lộ thông tin nhất vào lúc này, lúc mà chưa hỏi cung, chưa lấy lời khai, chưa có biên bản chính thức. Các bác sự sẽ chém gió tung trời, rồi đưa ra đủ các loại thông tin làm nhiễu tư duy của người bị điều tra. Vì lúc này những người bị triệu tập còn đang hoang mang vì bị công an giữ, xong thì cũng không có biên bản làm việc chính thức nên sự cũng không phải dè chừng các thông tin đưa ra.
Bởi vậy, mặc dù có hốt hoảng, nhưng mình vẫn không tin tưởng việc Kiều chết là sự thực, có điều, để công an thành phố phải nhúng tay vào điều tra thì chắc hẳn vụ việc của Kiều cũng rất phức tạp. Mà bọn sự này thì éo từ thủ đoạn nào để làm tiền cả, mình mà không cẩn thận là nó đẩy mình vào vũng nước đục để cò quay ngay.
Nghĩ thế, nên mình cũng không dại khai tuốt tuồn tuột cho sự, mình chỉ tóm tắt đơn giản là: Kiều có thuê công ty mình tư vấn pháp lý liên quan đến tranh chấp đòi nợ với cái Uyên.
Tất nhiên là sự không tin, sự xoáy ngay vào việc: Tại sao mình lại xuất hiện ở nhà lão Quảng, trong khi, về mặt pháp lý, thì cái nhà đó giờ chỉ là tranh chấp giữa cái Hà và lão Quảng thôi. Không còn liên quan gì đến Kiều nữa.
Cái này thì mình cũng lường trước được nên trả lời luôn là: Do cái nhà đó trước là của Kiều, Giờ Kiều đã sang tên cho Hà rồi mà lão Quảng lại đến gây sự, nên Kiều nhờ mình qua giải quyết.
Sự nghe xong thì vẫn éo tin, cứ hỏi đi hỏi lại về quan hệ của mình với Kiều, Hải với Hà và với lão Quảng.
Mình ngoài miệng thì vẫn nhất nhất trả lời như vậy, nhưng trong đầu thấy nghi nghi: Tại sao Sự không hỏi han gì đến Vân. Sự không biết vụ việc này liên quan đến Vân, Hay Sự do Vân đứng đằng sau giật dây, hay Sự đang cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của mình.
Dù thế nào đi nữa thì rõ ràng vụ việc này liên quan mật thiết đến cái nhà của lão Quảng. Mà đã liên quan đến cái nhà này thì theo như Kiều nói, động đến là ty tỷ cái sai và rắc rối kéo theo. Nhưng đó đều là những việc xảy ra trước khi mình tham gia vào vụ việc này, mình vẫn tự tin là mình không dính dáng gì đến cả.
Nói thực là tư lúc bị sự điệu lên đây ngồi, trong đầu mình éo nghĩ đến sự an nguy của bố con thằng nào hết. Quan trọng là mình phải an toàn trước đã. Làm cái nghề luật sư này, nếu cứ đa mang với đèo bòng thì chỉ tổ chết chùm thôi. Tất nhiên, khi mình đã chắc chắn an toàn rồi, thì tuỳ từng hoàn cảnh, lúc đó mới nghĩ đến việc hành hiệp trượng nghĩa, làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không. Mình sống trước giờ, lấy câu “Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt” làm kim chỉ nam. Nhất là sau những rắc rối trong vụ KVGBL, mình càng thận trọng hơn khi dinh dáng đến những vụ việc có “mùi”.
Với lại,… giờ có một thân một mình, giả sử có sa chân thì làm gì còn ai vì mình mà bất chấp tính mạng như trước nữa….
Trờ lại câu chuyện giữa mình với sự, càng nói chuyện mình càng đoán việc sự sờ tới mình không liên quan đến cái chết của Kiều, hoặc chưa chắc Kiều đã chết.
Tai sao mình lại nói vậy, bởi lẽ, thông thường, nếu điều tra về cái chết của một người, sự sẽ hỏi theo mô tuýp kiểu: ” Lúc xxx giờ ngày yyy anh đang làm gì ở đâu” rồi thì “Anh có mâu thuẫn hay thù oán gì với Kiều không”….
Đằng này, ngoại trừ việc thông báo cho mình biết là Kiều tèo con mèo, Sự chả đả động gì đến cái chết đấy nữa, mà chỉ xoáy sâu vào ngôi nhà của lão Quảng.
Chả hiểu, cũng có thể mình không nắm rõ được nghiệp vụ của các chú sự nên mới đoán linh tinh thế thôi.
Sau khi hỏi han các kiểu mà không thấy mình cung cấp thêm thông tin gì thì đồng chí sự cho mình về kèm theo lời nhắc: “Tạm thời cậu đừng đi khỏi nơi cư trú, có gì tớ còn nhờ cậu hỗ trợ”.
Mình thờ phào một cái, không nghĩ là mấy chú sự này lại nhẹ nhàng như thế, khác hẳn với các bạn sự trong vụ KVGBL. Chắc có lẽ ở ngoài thủ đô nên các bạn sự ấy văn minh hơn chăng. (Cái này cũng không đúng, bởi mình đã có mấy thân chủ lên làm việc với sự thiền quang và đã quay về với nội thương trầm trọng rồi). Nếu không phải vậy thì chắc là do số mình may mắn rồi….
Vừa ra khỏi số 7 Thiền Quang, việc đầu tiên mình làm là mua 1 cái sim rác, và 1 cái điện thoại cục gạch gọi vào số của Kiều. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy, làm mình lo lắng và nghi ngờ.
Xong mình bẻ sim rồi phi đến nhà Kiều. Đến nơi thì thấy toà chung cư không có gì bất thường. Mình tiếp tục gửi xe và bấm thang máy lên nhà Kiều. Đoạn này có một số bạn sẽ hỏi là tại sao mình phải cẩn thận mua sim rác để gọi điện, trong khi lại liều lĩnh phi thẳng lên nhà Kiều.
Mình xin giải thich là lúc đó mình nghĩ việc điện thoại của Kiều và điện thoại của mình bị theo dõi là điều tất yếu. Việc mình gọi cho Kiều bằng sdt của mình chắc chắn sẽ bị sự phát hiện và lưu lại làm chứng cứ để lôi mình xuống bùn (trong trường hợp Kiều tèo thật, hoặc Kiều đang dính vào vụ việc nào đó). Gọi bằng sim rác an toàn hơn chút.
Còn việc mình phi thẳng lên nhà Kiều thì do lúc đó mình tính, chắc hẳn sự đang theo dõi ở nhà Kiều, thậm chí có cả sự theo dõi mình. Vì vậy, phản ứng của mình phải giống người bình thường. Người bình thường khi được thông báo là Kiều tèo con mèo thì nếu không phải hung thủ, chắc chắn sẽ chạy đến nhà Kiều để rõ thực hư.
Mình mà không lý gì đến Kiều, chui về nhà ngủ ngay thì càng khiến Sự nghi ngờ.
….
Lại nói, khi mình lên đến nhà Kiều thì vẫn thấy im ắng như thường lệ, có điều trước cửa nhà Kiều có dán niêm phong của bên cơ quan điều tra.
Như vậy là chắc chắn Kiều có dính phốt rồi, nhưng không biết là có thật là tèo con mèo hay không thôi. Mình ngồi ở trước cửa nhà Kiều, đợi mấy đồng chí sống ở đây đi qua
hỏi xem có ai biết về vụ việc không. Cơ mà hỏi đồng chí nào cũng ngớ ra nói không biết có chuyện gì, cả đến việc công an đến đây các đồng chí ấy không biết. Thậm chí cũng chỉ có 1 đồng chí là biết người sống trong nhà tên là Kiều. Những đồng chí kia chả biết gì cả.
Haizzz, Xã hội phát triển, tình người phai nhạt. Hàng xóm láng giềng mà cũng không biết tên…
Hỏi han một hồi thấy chả có thêm thông tin gì, mình đành lóc cóc đi về. Trên đường về mình mua thêm 1 cái sim rác nữa để gọi cho Vân nhưng chỉ thấy thuê bao. Làm mình càng thêm hoang mang và nghi ngờ.
Từ lúc gặp Kiều đến giờ, mình cũng chỉ biết Kiều, chồng Kiều là Hải và Vân. Giờ xảy ra chuyện, không liên lạc được với ai làm mình như đi trong đường hầm tối đen. Chả biết phải làm sao.
Về đến nhà rồi, mình ngồi suy tính lại, lắm lúc nghĩ hay cứ để kệ đấy muốn đến đâu thì đến. Tiền giờ mình cầm rồi, Kiều và Vân mất tích, mình không phải làm gì nữa thì càng tốt chứ sao.
Nhưng mình gạt ngay suy nghĩ đấy đi. Bởi dù sao mình cũng đã dính vào vụ việc này rồi, các đồng chí sự cũng đã chú ý đến mình. Nếu mình cứ án binh bất động, mù tịt thông tin thì rất dễ bị các đồng chí ấy quay quắt. Mất tiền là chuyện nhỏ, không khéo mất luôn nghiệp, thậm chí… vào tù ra tội chứ chả chơi.
Bởi thế mình lại phải vắt óc suy nghĩ xem làm thến nào để biết thông tin về vụ việc này. Giờ còn 2 hướng.
Một là nhờ bạn làm trong ngành hỏi dò về vụ việc này. Hai là tìm lão Quảng và caí Hà để moi thông tin.
Cái hướng đầu tiên thì thực sự mình chưa đến lúc cấp thiết mình không muốn làm. Toàn là mối quan hệ công việc. Mình đã nhờ vả là coi như mang ơn người ta, mà tính mình thì không muốn chịu ơn ai cả. Với lại, nếu đúng vụ này là trọng án, mà lại trong quá trình điều tra thì khả năng lộ thông tin ra là rất khó. Vì như mình nói, mqh của mình toàn là công việc. Anh em có thể giúp đỡ nhau thủ tục giấy tờ, nhưng đã động đến quyền lợi sát sườn là thành người dưng ngay.
Lúc đó mình nhớ đến Thư nhiều. Vì chỉ có mối quan hệ kiểu thân tình, hoặc quan hệ cấp trên cấp chỉ đạo xuống cấp dưới của gia đình Thư thì mới có cơ may tiếp cận thông tin vụ việc này. Nhưng lúc này, bảo mình gọi điện nhờ Thư thì thà chặt đầu mình cho xong…. “Kẻ sỹ khả sát bất khả nhục.”….
Vậy là chỉ còn có cách tiếp cận thông tin thông qua lão Quảng và cái Hà. Nghĩ đến ngồi nhà của lão Quảng. (Mà bây giờ 4 ku đa cấp đã biến nó thành cái chuồng lợn) mình cũng hơi ngao ngán. Nhưng cũng chả còn cách nào khác, phải đi thôi.
Trên đường đi mình đã tính toán đủ thứ để làm sao thuyết phục được Quảng với Hà cung cấp thông tin. Nhưng khi đến nhà lão Quảng, giấy niêm phong to uỵch dán ở trước cửa làm mình chưng hửng.
Sao đột nhiên tất cả những người liên quan đến vụ việc này đều biến mất vậy. Dường như còn mỗi mình mình chạy lăng quăng ở ngoài này thôi sao.
Giờ thông tin của lão Quảng không biết, em Hà cũng không biết. Mình biết phải làm sao.
Mình tiu nghỉu lếch thếch mò về nhà.
Đúng lúc bế tắc thì có tin nhắn đến từ một số lạ: “Muốn biết thông tin thì đến số…. đường Lạc Long Quân”.