• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

Chương 9



Sau khi nghe Kiều nói, đối chiếu với những việc mình đã trải qua, mình thấy nó cũng khá logic. Xong thì mình lờ mờ cảm nhận thấy lo sợ. Cảm giác chính mình cũng đang mắc bẫy.


Mình vội hỏi lại Kiều: Cậu biết việc sổ đỏ bị làm giả từ bao giờ, trước hay sau khi thuê mình.


Kiều đáp: Em mới biết được hôm qua, lão Quảng cho người gửi cho em bản photo giấy tờ.


Như vậy, rất có khả năng việc lão Quảng báo cho Kiều biết việc sổ đỏ làm giả nằm ngoài dự đoán của Vân. Nếu việc này đúng như Kiều nói, thì Vân là đứa chủ mưu đứng sau mọi việc. Vậy tại sao nó lại nhờ Kiều thuê mình – quá bất lợi cho nó. Xong sau nó lại cho mình đi gặp Hà và lão Quảng. Những thông tin tiếp nhận được từ đầu tới giờ mình thấy có quá nhiều điểm mâu thuẫn. Mục đích đằng sau việc thuê mình đi đòi nhà của Vân là gì…


Mình rời khỏi nhà Kiều với một mớ hỗn độn trong đầu. Đã không được sướng con ku thì thôi, giờ não cũng muốn nhũn luôn.


Thật ra lúc đó, mình đã muốn vứt bỏ vụ này lắm rồi. Mình linh cảm rằng, vụ việc này rất phức tạp, và nếu mình còn tiếp tục theo đuổi, khả năng dính phốt như vụ “bầy les” là rất cao. Thế nên mấy hôm sau mình cũng chả thèm liên lạc gì với chị em nhà nó. Định để mặc kệ vụ việc đó xem đi đến đâu.


Được độ 1 tuần thì mình lại thấy Vân gọi điện cho mình.


Vân: Em thuê anh mà sao anh bỏ dở việc giữa chừng.


Mình: Cậu đừng nói thế, mình gọi cho cậu nhiều lần cậu có nghe máy đâu. Mà mọi việc nó cứ rối mù lên như thế, mình biết phải giúp cậu như thế nào.


Vân: Nếu mọi việc ko rối mù thì em thuê anh làm gì. Anh nghĩ em bỏ ra từng đấy tiền, chỉ để anh đến nói lăng nhăng vài câu cho xong việc hay sao.


Mình: Thế chẳng nhẽ cậu muốn mình đánh nhau. Ngay từ lúc đầu cậu cũng đâu nói là có cả đầu gấu đầu mèo tham gia vào vụ này đâu.


Vân: Ai khiến anh đánh nhau đâu, mà sức anh đánh được ai. Với lại từ đầu đến cuối, có lúc nào phải dùng đến sức đâu.


Mình: Thế 3 thằng cốt đột kia ở đâu ra.


Vân: 3 thằng nào.


Mình bèn kể lại vụ gặp mặt tuần trước. Vân nghe xong thì ngớ người kiểu bất ngờ: Ơ hay, từ đầu đến cuối chỉ có lão Quảng với con bồ nhí của lão thôi, làm gì có 3 thằng cốt đột nào đâu.


Nghe Vân nói thế mình càng bất ngờ hơn: Việc Vân không biết 3 đứa kia đã là lạ rồi, xong từ đó đến giờ đã 1 tuần, chả nhẽ hội đa cấp với em Hà không báo cáo lại gì cho Vân sao. Như vậy, có khả năng Kiều nói đúng, Hà không phải người đứng tên hộ, chính em ấy mới là người mua căn nhà này, và có lẽ mối quan hệ giữa Hà với Vân cũng không quá sâu sắc, nên sau hôm đó Hà cũng không nói lại gì với Vân cả.


Nhưng như vậy thì Vân nó bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê mình tham gia vào vụ này làm gì. Nếu đúng như Kiều nói thì Vân chỉ cần mặc kệ vụ việc đó mà cao chạy xa bay thôi. Tội gì phải thần thần bí bí mà đứng đằng sau đẩy mình vào làm gì.


Thấy mình im lặng không nói gì, Vân liền giục: Thôi, anh cứ chạy qua nhà lão Quảng giúp em, bọn nó đang làm loạn ở đó lên đây. Có gì anh báo lại sớm giúp em nhé.


Haizzz, đã nhận tiền của người ta thì còn chối làm sao được. Vậy nên mình đành lôi em vespa cổ ra, phành phạch phi đến nhà lão Quảng mà trong đầu thì trăm mối nghi ngờ không thể tìm lời giải thích.


Đến cửa nhà lão Quảng mình đã thấy cửa mở toang hoang, bộ sa lông vứt chỏng gọng trước cửa. Trên đó là ngổn ngang đồ đạc mà hôm trước mình thấy trong nhà.


Bước vào nhà, mình thấy tầng 1 trống trơn, có mỗi 1 cái chiếu trải ở đó, quần áo vứt lung tung cả. Xong thì có hội 4 người đang ngồi chơi bài.


Thấy mình vào, cả hội ngước lên nhìn, xong có một thằng ku nhận ra mình mới gọi lớn: Anh, lâu lắm không thấy mặt. Anh vào đây làm chân không.


Lúc này mình mới nhận ra đây là 4 ku đa cấp tuần trước. Tại các đồng chí ấy giờ cởi trần mặc quần đùi chứ không vest đen chỉn chu như tuần trước nên mình nhận không ra.


Mình tiến lại gần chiếu thì thấy bát đũa bẩn vứt mỗi góc 1 cái, xong còn có cả bếp ga du lịch với mấy bình nước lọc vứt chỏng gọng nữa. Giống y chang 1 cái phòng trọ của sinh viên.


Thấy mình ngó quanh tìm chỗ ngồi, thằng ku lúc nãy gọi mình lại nói: Anh cầm bài hộ em mấy ván, định mệnh, sáng giờ đen quá, móm thông 5-6 ván rồi. Em đi đái phát cho giải đen.


Mình thì cũng chả máu me gì mấy trò cờ bạc này, nhưng sẵn tiện đang cần thông tin, nên mình cũng ngồi xuống, định bụng vừa đánh bài vừa dò hỏi thông tin. Còn thằng ku vừa đưa bài cho mình xong thì nó chạy ngay ra góc nhà vạch quần đứng đái.


Thấy mình trố mắt ngạc nhiên, thằng ku ngồi sau cánh mình nói: Bọn em lấy được mấy triệu của bà Hà mà khổ như chó anh ạ. Lão Quảng xúc vật này lão ấy chơi bẩn quá. Bọn em vừa dọn vào, lão ấy cắt luôn điện nước. xong khoá luôn mấy cửa tầng trên. Bọn em trường kỳ kháng chiến được 1 tuần rồi, oải quá. Lúc đầu còn đái ỉa trong toalet, xong không có nước nó ngập ngụa lên, giờ bọn em bạ đâu làm đấy/ Có phải nhà mình đéo đâu mà tiếc.


Mình cười đáp: Các cậu dân không chuyên đi đòi nhà thấy thế làm khổ, chứ bọn chuyên đòi nhà nó còn nhiều trò quá thai hơn nhiều.


Lúc đó, thằng ku đi đái đã chạy lại bô bô: Chắc gì đã quái thai bằng bọn em. Như đêm hôm trước, nửa đêm, bọn em cầm dao phi lên phòng lão Quảng, Dí đèn pin vào mặt lão ấy làm lão ấy sợ quá hét ầm lên xong đòi kêu công an. Bọn em mới cười bảo: Cửa dưới nhà không đóng, bọn con vừa thấy có bóng đen phi lên tầng, bọn con sợ nó làm gì bác nên phi lên đây bảo vệ bác chứ có ác ý gì đâu bác.


Lão Quảng nghe thế mới chửi rủa ầm ý lên xong đuổi bọn em xuống nhà. Buồn cười nhất là lúc tung chăn lên thấy lão ấy đang chần chuồng ôm con bé giúp việc mà cái con ấy đúng kiểu ngẫn ngợ, bọn em làm ầm ầm như thế mà nó vẫn ngủ say như chết. Chắc nó phục vụ lão Quảng cả đêm, mệt đéo dậy nổi.


Ngừng một lúc để chỉ mình đánh cây chốt, xong thằng ku kia lại bô bô: Cơ mà lão này lão ấy chầy bửa quá anh ạ, một đêm bọn em làm thế mấy lần mà lão ấy vẫn ấy tỉnh bơ, xong sau lao ấy kê bàn kê tủ vào cửa, chặn cho bọn em không vào được nữa. Bọn em đang bàn nhau tối nay lên đái ỉa trước cửa phòng lão để xem lão ấy có chịu nổi nữa không.


Mình nghe bọn này kể cũng thấy buồn cười, mà cũng không hiểu mấy trò này có tác dụng gì không. Vì nếu đúng như Kiều nói là lão Quảng đã nắm được thóp vụ này rồi thì lão còn lâu mới chịu buông cái nhà này ra. Có điều chắc lão đang nhịn nhục để tìm thêm chứng cứ thôi.


Nghĩ thế, mình quay ra hỏi mấy ku đa cấp: Thế từ hôm đó tới giờ, Hà nó không đến đây à.


Bọn nó: Chị ấy có qua 1,2 lần nhưng không chịu được nhiệt nên về rồi.


Mình hỏi bọn nó về Vân thì chả đứa nào biết cả. Em Vân này cũng kín tiếng ghê.


Ngồi nói chuyện thêm lúc nữa, mình thấy chả khai thác thêm được tin tức gì, mà cái nhà nó cứ bốc lên cái mùi tởm lợm như nhà vệ sinh công cộng nên mình tìm cách rút luôn.


Ra ngoài cửa, mình rút điện thoại gọi cho Vân nhưng lại thuê bao, không liên lạc được. Đang đứng lớ ngớ chưa biết làm gì tiếp theo thì có quả dream chiến ập đến. Xong có 2 đồng chí xuống xe tiến đến hỏi mình: Anh là Tuấn Anh.


Mình: Vâng.


– Chúng tôi là Cảnh sát hình sự thành phố, mời anh theo tôi về trụ sở làm việc.


Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, mình còn chưa hiểu mô tê gì thì một đồng chí bảo mình đưa chìa khoá xe mình để đồng ấy chở. Cơ mà đồng chí ấy éo biết đi vespa cổ nên rốt cục thì mình phải chở đồng chí ấy lạch bạch về số 7 Thiền Quang.


Trên đường đi mình cũng thầm tính toán, không hiểu mình dính vào vụ nào. Làm nghề luật sư, có biết bao nhiêu công việc liên quan đến pháp luật. Nhất thời mình cũng không biết được cụ thể là việc gì. Nhưng nếu các đồng chí hình sự tìm mình ở nhà lão Quảng thì khả năng cao là liên quan đến vụ Kiều với Vân rồi. Mà lại là công an thành phố thì chắc hẳn không phải chuyện tranh chấp nhà với lão Quảng vì chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ, cùng lắm là công an phường giải quyết thôi. Mà có dính dáng gì đến lão Quảng thì 4 ku đa cấp cũng bị ốp cùng chứ.


Nhưng nếu không dính dáng đến vụ tranh chấp nhà với lão Quảng thì mình chả thấy mình có liên quan gì đến Vân với Kiều cả. Hay là mấy chú hình sự nó biết mình có liên hệ với Vân trong khi Vân đang trốn nợ nên nó bắt mình để moi thông tin của Vân chăng.


Trong đầu tính toán như thế, nhưng quả thực mình không thấy sợ hãi gì. Lần này bị giữ khác với lần bị bắt vụ bầy les. Đây là Hà Nội, là đất của mình, quan hệ của mình ở đây đủ cho mình yên tâm là không bị ốp như vụ bầy les. Với lại vụ việc này nằm trong tầm kiểm soát của mình và thực sự thì mình cũng chưa dính quá sâu vào nên chẳng có gì phải lo lắng cả.


Vậy nên vừa đi mình vừa nhẩm tính trong đầu những người quen để có thể gọi can thiệp trong trường hợp các đồng chí “sự” này bố láo rồi.


Có điều, mọi tính toán của mình hoá ra sai cả….


—–


Về đến đồn, mình được đưa vào phòng làm việc bình thường, cũng chả phải là phòng hỏi cung nghi phạm hay bị can gì cả.


Cũng chỉ có một đồng chí mặc thường phục ngồi nói chuyện với mình thôi, đồng chí ấy rót cốc nước chè mời mình rồi nói: Cậu quen Kiều lâu chưa.


Phù, vậy đúng là chuyện này liên quan đến Vân, Kiều rồi, mình tự tin hơn một chút, trả lời: Em gặp Kiều chắc được khoảng nửa tháng rồi anh. Kiều là khách hàng của văn phòng em.


Đồng chí “sự”: Cái đấy bọn tớ biết rồi, cậu là luật sư, đang công tác ở văn phòng…., đang sống ở…., quê ở…. đúng không


Haizzz, các đồng chí sự này cũng nhanh nhẹn phết, mới thế mà đã có được mọi thông tin về mình rồi.


Mình cười đáp: Chẳng có gì qua được mắt các anh nhỉ.


Đồng chí sự: Cậu có thể nói rõ những công việc Kiều đang nhờ cậu làm cho chúng tôi biết được không.


Mình đáp: Cái này anh thông cảm, Đây là bí mật của khách hàng, em không được cung cấp. Mà theo luật thì với luật sư, ngay cả cơ quan điều tra cũng không có quyền yêu cầu cung cấp thông tin của khách hàng.


Đồng chí sự vẫn bình thản: Tớ biết, nhưng chắc cậu không hiểu hoặc giả vờ không hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình rồi ?


Mình chột dạ: Hoàn cảnh gì cơ.


Đồng chí sự lạnh lùng: Kiều bị gϊếŧ rồi.



Chương 9



Sau khi nghe Kiều nói, đối chiếu với những việc mình đã trải qua, mình thấy nó cũng khá logic. Xong thì mình lờ mờ cảm nhận thấy lo sợ. Cảm giác chính mình cũng đang mắc bẫy.


Mình vội hỏi lại Kiều: Cậu biết việc sổ đỏ bị làm giả từ bao giờ, trước hay sau khi thuê mình.


Kiều đáp: Em mới biết được hôm qua, lão Quảng cho người gửi cho em bản photo giấy tờ.


Như vậy, rất có khả năng việc lão Quảng báo cho Kiều biết việc sổ đỏ làm giả nằm ngoài dự đoán của Vân. Nếu việc này đúng như Kiều nói, thì Vân là đứa chủ mưu đứng sau mọi việc. Vậy tại sao nó lại nhờ Kiều thuê mình – quá bất lợi cho nó. Xong sau nó lại cho mình đi gặp Hà và lão Quảng. Những thông tin tiếp nhận được từ đầu tới giờ mình thấy có quá nhiều điểm mâu thuẫn. Mục đích đằng sau việc thuê mình đi đòi nhà của Vân là gì…


Mình rời khỏi nhà Kiều với một mớ hỗn độn trong đầu. Đã không được sướng con ku thì thôi, giờ não cũng muốn nhũn luôn.


Thật ra lúc đó, mình đã muốn vứt bỏ vụ này lắm rồi. Mình linh cảm rằng, vụ việc này rất phức tạp, và nếu mình còn tiếp tục theo đuổi, khả năng dính phốt như vụ “bầy les” là rất cao. Thế nên mấy hôm sau mình cũng chả thèm liên lạc gì với chị em nhà nó. Định để mặc kệ vụ việc đó xem đi đến đâu.


Được độ 1 tuần thì mình lại thấy Vân gọi điện cho mình.


Vân: Em thuê anh mà sao anh bỏ dở việc giữa chừng.


Mình: Cậu đừng nói thế, mình gọi cho cậu nhiều lần cậu có nghe máy đâu. Mà mọi việc nó cứ rối mù lên như thế, mình biết phải giúp cậu như thế nào.


Vân: Nếu mọi việc ko rối mù thì em thuê anh làm gì. Anh nghĩ em bỏ ra từng đấy tiền, chỉ để anh đến nói lăng nhăng vài câu cho xong việc hay sao.


Mình: Thế chẳng nhẽ cậu muốn mình đánh nhau. Ngay từ lúc đầu cậu cũng đâu nói là có cả đầu gấu đầu mèo tham gia vào vụ này đâu.


Vân: Ai khiến anh đánh nhau đâu, mà sức anh đánh được ai. Với lại từ đầu đến cuối, có lúc nào phải dùng đến sức đâu.


Mình: Thế 3 thằng cốt đột kia ở đâu ra.


Vân: 3 thằng nào.


Mình bèn kể lại vụ gặp mặt tuần trước. Vân nghe xong thì ngớ người kiểu bất ngờ: Ơ hay, từ đầu đến cuối chỉ có lão Quảng với con bồ nhí của lão thôi, làm gì có 3 thằng cốt đột nào đâu.


Nghe Vân nói thế mình càng bất ngờ hơn: Việc Vân không biết 3 đứa kia đã là lạ rồi, xong từ đó đến giờ đã 1 tuần, chả nhẽ hội đa cấp với em Hà không báo cáo lại gì cho Vân sao. Như vậy, có khả năng Kiều nói đúng, Hà không phải người đứng tên hộ, chính em ấy mới là người mua căn nhà này, và có lẽ mối quan hệ giữa Hà với Vân cũng không quá sâu sắc, nên sau hôm đó Hà cũng không nói lại gì với Vân cả.


Nhưng như vậy thì Vân nó bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê mình tham gia vào vụ này làm gì. Nếu đúng như Kiều nói thì Vân chỉ cần mặc kệ vụ việc đó mà cao chạy xa bay thôi. Tội gì phải thần thần bí bí mà đứng đằng sau đẩy mình vào làm gì.


Thấy mình im lặng không nói gì, Vân liền giục: Thôi, anh cứ chạy qua nhà lão Quảng giúp em, bọn nó đang làm loạn ở đó lên đây. Có gì anh báo lại sớm giúp em nhé.


Haizzz, đã nhận tiền của người ta thì còn chối làm sao được. Vậy nên mình đành lôi em vespa cổ ra, phành phạch phi đến nhà lão Quảng mà trong đầu thì trăm mối nghi ngờ không thể tìm lời giải thích.


Đến cửa nhà lão Quảng mình đã thấy cửa mở toang hoang, bộ sa lông vứt chỏng gọng trước cửa. Trên đó là ngổn ngang đồ đạc mà hôm trước mình thấy trong nhà.


Bước vào nhà, mình thấy tầng 1 trống trơn, có mỗi 1 cái chiếu trải ở đó, quần áo vứt lung tung cả. Xong thì có hội 4 người đang ngồi chơi bài.


Thấy mình vào, cả hội ngước lên nhìn, xong có một thằng ku nhận ra mình mới gọi lớn: Anh, lâu lắm không thấy mặt. Anh vào đây làm chân không.


Lúc này mình mới nhận ra đây là 4 ku đa cấp tuần trước. Tại các đồng chí ấy giờ cởi trần mặc quần đùi chứ không vest đen chỉn chu như tuần trước nên mình nhận không ra.


Mình tiến lại gần chiếu thì thấy bát đũa bẩn vứt mỗi góc 1 cái, xong còn có cả bếp ga du lịch với mấy bình nước lọc vứt chỏng gọng nữa. Giống y chang 1 cái phòng trọ của sinh viên.


Thấy mình ngó quanh tìm chỗ ngồi, thằng ku lúc nãy gọi mình lại nói: Anh cầm bài hộ em mấy ván, định mệnh, sáng giờ đen quá, móm thông 5-6 ván rồi. Em đi đái phát cho giải đen.


Mình thì cũng chả máu me gì mấy trò cờ bạc này, nhưng sẵn tiện đang cần thông tin, nên mình cũng ngồi xuống, định bụng vừa đánh bài vừa dò hỏi thông tin. Còn thằng ku vừa đưa bài cho mình xong thì nó chạy ngay ra góc nhà vạch quần đứng đái.


Thấy mình trố mắt ngạc nhiên, thằng ku ngồi sau cánh mình nói: Bọn em lấy được mấy triệu của bà Hà mà khổ như chó anh ạ. Lão Quảng xúc vật này lão ấy chơi bẩn quá. Bọn em vừa dọn vào, lão ấy cắt luôn điện nước. xong khoá luôn mấy cửa tầng trên. Bọn em trường kỳ kháng chiến được 1 tuần rồi, oải quá. Lúc đầu còn đái ỉa trong toalet, xong không có nước nó ngập ngụa lên, giờ bọn em bạ đâu làm đấy/ Có phải nhà mình đéo đâu mà tiếc.


Mình cười đáp: Các cậu dân không chuyên đi đòi nhà thấy thế làm khổ, chứ bọn chuyên đòi nhà nó còn nhiều trò quá thai hơn nhiều.


Lúc đó, thằng ku đi đái đã chạy lại bô bô: Chắc gì đã quái thai bằng bọn em. Như đêm hôm trước, nửa đêm, bọn em cầm dao phi lên phòng lão Quảng, Dí đèn pin vào mặt lão ấy làm lão ấy sợ quá hét ầm lên xong đòi kêu công an. Bọn em mới cười bảo: Cửa dưới nhà không đóng, bọn con vừa thấy có bóng đen phi lên tầng, bọn con sợ nó làm gì bác nên phi lên đây bảo vệ bác chứ có ác ý gì đâu bác.


Lão Quảng nghe thế mới chửi rủa ầm ý lên xong đuổi bọn em xuống nhà. Buồn cười nhất là lúc tung chăn lên thấy lão ấy đang chần chuồng ôm con bé giúp việc mà cái con ấy đúng kiểu ngẫn ngợ, bọn em làm ầm ầm như thế mà nó vẫn ngủ say như chết. Chắc nó phục vụ lão Quảng cả đêm, mệt đéo dậy nổi.


Ngừng một lúc để chỉ mình đánh cây chốt, xong thằng ku kia lại bô bô: Cơ mà lão này lão ấy chầy bửa quá anh ạ, một đêm bọn em làm thế mấy lần mà lão ấy vẫn ấy tỉnh bơ, xong sau lao ấy kê bàn kê tủ vào cửa, chặn cho bọn em không vào được nữa. Bọn em đang bàn nhau tối nay lên đái ỉa trước cửa phòng lão để xem lão ấy có chịu nổi nữa không.


Mình nghe bọn này kể cũng thấy buồn cười, mà cũng không hiểu mấy trò này có tác dụng gì không. Vì nếu đúng như Kiều nói là lão Quảng đã nắm được thóp vụ này rồi thì lão còn lâu mới chịu buông cái nhà này ra. Có điều chắc lão đang nhịn nhục để tìm thêm chứng cứ thôi.


Nghĩ thế, mình quay ra hỏi mấy ku đa cấp: Thế từ hôm đó tới giờ, Hà nó không đến đây à.


Bọn nó: Chị ấy có qua 1,2 lần nhưng không chịu được nhiệt nên về rồi.


Mình hỏi bọn nó về Vân thì chả đứa nào biết cả. Em Vân này cũng kín tiếng ghê.


Ngồi nói chuyện thêm lúc nữa, mình thấy chả khai thác thêm được tin tức gì, mà cái nhà nó cứ bốc lên cái mùi tởm lợm như nhà vệ sinh công cộng nên mình tìm cách rút luôn.


Ra ngoài cửa, mình rút điện thoại gọi cho Vân nhưng lại thuê bao, không liên lạc được. Đang đứng lớ ngớ chưa biết làm gì tiếp theo thì có quả dream chiến ập đến. Xong có 2 đồng chí xuống xe tiến đến hỏi mình: Anh là Tuấn Anh.


Mình: Vâng.


– Chúng tôi là Cảnh sát hình sự thành phố, mời anh theo tôi về trụ sở làm việc.


Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, mình còn chưa hiểu mô tê gì thì một đồng chí bảo mình đưa chìa khoá xe mình để đồng ấy chở. Cơ mà đồng chí ấy éo biết đi vespa cổ nên rốt cục thì mình phải chở đồng chí ấy lạch bạch về số 7 Thiền Quang.


Trên đường đi mình cũng thầm tính toán, không hiểu mình dính vào vụ nào. Làm nghề luật sư, có biết bao nhiêu công việc liên quan đến pháp luật. Nhất thời mình cũng không biết được cụ thể là việc gì. Nhưng nếu các đồng chí hình sự tìm mình ở nhà lão Quảng thì khả năng cao là liên quan đến vụ Kiều với Vân rồi. Mà lại là công an thành phố thì chắc hẳn không phải chuyện tranh chấp nhà với lão Quảng vì chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ, cùng lắm là công an phường giải quyết thôi. Mà có dính dáng gì đến lão Quảng thì 4 ku đa cấp cũng bị ốp cùng chứ.


Nhưng nếu không dính dáng đến vụ tranh chấp nhà với lão Quảng thì mình chả thấy mình có liên quan gì đến Vân với Kiều cả. Hay là mấy chú hình sự nó biết mình có liên hệ với Vân trong khi Vân đang trốn nợ nên nó bắt mình để moi thông tin của Vân chăng.


Trong đầu tính toán như thế, nhưng quả thực mình không thấy sợ hãi gì. Lần này bị giữ khác với lần bị bắt vụ bầy les. Đây là Hà Nội, là đất của mình, quan hệ của mình ở đây đủ cho mình yên tâm là không bị ốp như vụ bầy les. Với lại vụ việc này nằm trong tầm kiểm soát của mình và thực sự thì mình cũng chưa dính quá sâu vào nên chẳng có gì phải lo lắng cả.


Vậy nên vừa đi mình vừa nhẩm tính trong đầu những người quen để có thể gọi can thiệp trong trường hợp các đồng chí “sự” này bố láo rồi.


Có điều, mọi tính toán của mình hoá ra sai cả….


—–


Về đến đồn, mình được đưa vào phòng làm việc bình thường, cũng chả phải là phòng hỏi cung nghi phạm hay bị can gì cả.


Cũng chỉ có một đồng chí mặc thường phục ngồi nói chuyện với mình thôi, đồng chí ấy rót cốc nước chè mời mình rồi nói: Cậu quen Kiều lâu chưa.


Phù, vậy đúng là chuyện này liên quan đến Vân, Kiều rồi, mình tự tin hơn một chút, trả lời: Em gặp Kiều chắc được khoảng nửa tháng rồi anh. Kiều là khách hàng của văn phòng em.


Đồng chí “sự”: Cái đấy bọn tớ biết rồi, cậu là luật sư, đang công tác ở văn phòng…., đang sống ở…., quê ở…. đúng không


Haizzz, các đồng chí sự này cũng nhanh nhẹn phết, mới thế mà đã có được mọi thông tin về mình rồi.


Mình cười đáp: Chẳng có gì qua được mắt các anh nhỉ.


Đồng chí sự: Cậu có thể nói rõ những công việc Kiều đang nhờ cậu làm cho chúng tôi biết được không.


Mình đáp: Cái này anh thông cảm, Đây là bí mật của khách hàng, em không được cung cấp. Mà theo luật thì với luật sư, ngay cả cơ quan điều tra cũng không có quyền yêu cầu cung cấp thông tin của khách hàng.


Đồng chí sự vẫn bình thản: Tớ biết, nhưng chắc cậu không hiểu hoặc giả vờ không hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình rồi ?


Mình chột dạ: Hoàn cảnh gì cơ.


Đồng chí sự lạnh lùng: Kiều bị gϊếŧ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK