• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

Chương 2



Cá đã mò vào lưới thì nhất định không cho chúng nó thoát, tất nhiên rồi. Đặc biệt là con cá “to” và “ngon” như con cá này càng phải xích lại bằng được.


Hợp đồng được soạn thảo ngay tắp lự và dí vào táy cá bắt cá ký. Tiền không mang đủ cũng không sao, tí nữa sẽ có người về tận nhà cá lấy. Quan trọng là phải ký được hợp đồng trước đã. Chốt sale nó phải như thế chứ lị…


Đến lúc soạn hợp đồng mới biết được tên của em cá này.


Kiều… Cái tên nói lên tất cả.


Với số tiền 20 tỷ đang định xù nợ người ta thì chắc hẳn là nàng Kiều này đã phải lỡ nhiều bước lắm rồi đây.


Nghĩ vui thế thôi, chứ thực sự sau khoảng 1 tiếng tiếp xúc mình thấy Kiều không phải dạng tiểu thư chân dài óc ngắn đốt tiền của gia đình, càng không phải gái hư cặp kè đại gia mặc dù thân hình của ẻm dư sức làm được việc này.


Qua cái cách Kiều nói chuyện, mình nghĩ ẻm là người có đầu óc, có tính toán thậm chí mưu mô thủ đoạn và… gian xảo. Và qua cái khí thế bức người mà em ấp toát ra từ đầu buổi nói chuyện, chắc hẳn em ấy cũng đang đạp đầu một cơ số người… xã hội đỏ, xã hội đen hoặc xã hội thâm. Mình đoán vậy.


—–


Tối hôm đó, theo đúng hẹn, mình qua nhà em ấy để lấy nốt tiền dịch vụ.


Không như mình đoán về kiểu người đang trốn nợ 20 tỷ, ẻm không chui rúc trong ngõ ngách mà sống đàng hoàng ở chung cư thuộc dạng cao cấp nhất Hà Thành. Nó sang chảnh đến độ mình thấy hơi tự ti và ngại ngùng khi lạch bạch vác con vespa cổ chạy vào tầng hầm để xe của toà nhà. Cả tầng hầm để xe rộng bát ngát mà chỉ có một khu nhỏ xíu để xe máy giống cái khu nhỏ xíu để xe đạp ở những toà chung cư khác, còn lại toàn ô tô.


Haizzz, Độc lập được có mấy chục năm mà cái hố phân cấp giàu nghèo nó đã sâu đến thế này rồi sao. Chắc cũng sắp đến lúc phải đảo chính cào bằng lại tất cả thôi nhỉ. :smile:)


Kiều mở cửa đón mình bằng cái váy mặc ở nhà không thể mỏng hơn được nữa. Thật ra khi thiết kế cái váy đó, hẳn người ta mong muốn nó được sử dụng ở một không gian khác… hay ho hơn, chứ không phải cứ ngồn ngộn như thế mà tiếp khách được. Hoặc giả… Một ý nghĩ mơ hồ thoáng chạy qua trong đầu mình….


Không lạnh lùng như khi ở văn phòng, Kiều khá vồn vã và thân thiện đưa mình vào nhà. Thái độ đó, cộng với cái váy mặc như không mặc làm trí tưởng tượng của mình càng có cơ hội bay bổng tạo điều kiện cho giáo mác cùng dương lên hò reo 12h hưởng ứng.


Cơ mà niềm vui ngắn chẳng tầy gang, vừa bước vào phòng khách mình đã giật thót khi thấy ngồi lù lù một thằng cốt đột cao to đen hôi đang nhìn mình cười âu yếm.


Giáo mác của mình đang trong trạng thái 12h chuẩn bị tấn công lập tức chuyển ngay về 6h thủ thế. Kinh nghiệm lâm trận nhiều năm khiến mình hiểu rằng thế là chưa đủ. Nhanh chân tiến sát đến ghế salong mình dùng thiên cân truỵ dí chặt mông xuông mặt ghế. Mình hiểu rằng trong hoàn cảnh này Bảo tồn được ass cần được ưu tiên hơn là mấy đồng phí dịch vụ.


Viết vui vậy thôi, nhưng quả thực đồng chí cao to đen hôi kia cho mình cảm giác gì đó rất kỳ lạ và cần phải đề phòng cảnh giác. Có thể là do đồng chí này dùng nước hoa đàn bà (Mình có chơi nước hoa nên biết đây là chai victory secret – very sεメy. Đặc sệt mùi đàn bà). Lúc đầu mình tưởng là Kiều xịt, nhưng nhớ ra là lúc gặp em ấy ở cửa mình có ngửi thấy cái khỉ gì đâu. Chỉ có thể là do thằng cha manly này xịt thôi


Kiều giới thiệu đồng chí cao to đen hôi này là chồng ẻm, tên là Hải. Kiều với Từ Hải thì hợp cmn rồi…(Thật ra tên nhân vật mình đã mô đi phê đi rồi nhé, tránh để anh em info in fiec).


Đợi mình bắt tay bắt chân với Hải xong thì Kiều mới nói.


Lúc chiều, vì ở văn phòng mình nên em không tiện nói, thực ra vụ việc em nhờ các anh không đơn giản như vậy. Người vay nợ cũng không phải vợ chồng em.


Nghe Kiều nói thế mình cũng không quá bất ngờ, qua cách nói chuyện mình biết đằng sau vụ việc này còn nhiều cái ngoắt ngoéo mà Kiều dấu diếm hoặc chưa muốn nói. Không riêng gì Kiều mà đa phần khách hàng khi đến gặp luật sư đều có tâm lý này. Nhiều trường hợp đến khi ra toà Luật sư mới ngã ngửa khi biết những gì khách hàng cung cấp toàn là giả cả… Cái này ở nước ngoài cũng có, nhưng không nhiều như ở ta. Khách hàng ở ta khôn hơn nhiều. Tự hào phết.


Thấy mình im lặng quay mặt ra chỗ khác và ko nói gì, nghĩ mình giận hay cay cú gì đó (Biết éo đâu là nếu cứ nhìn cái váy mỏng tang của Kiều thì mình lại 12h. Mà lúc này 12h không khéo thằng Hải nó sút cho phát bay mẹ nó xuống đường chứ ngồi đó mà tư vấn), Kiều vội vàng giải thích:


Anh thông cảm, không phải em không tin anh, nhưng 20 tỷ là số tiền lớn, nếu bọn em không cẩn thận, tán gia bại sản là chuyện nhỏ mà không khéo người nhà em còn dính vào vòng tù tội nữa.


Mình cười bao dung đáp:


Không sao, mình hiểu mà, vậy ai là người nợ 20 tỷ.


Là em gái em ạ.


Em gái ? Em gái cậu bao nhiêu tuổi mà đã có thể vay đến 20 tỷ mà không cần thế chấp, không cần giấy tờ vay.


Dạ, em gái em sinh năm 87 (Á à, bằng tuổi)


Đến đây thì Kiều im lặng, thở dài. Thấy vậy Hải tiếp lời:


Bọn mình cũng chả biết nói gì về Vân (mất công đặt luôn tên theo truyện kiều cho nó máu) như nào cả. Nhưng chắc chắn nó không phải đứa xấu xa hư hỏng gì. Chỉ là nó ham làm giàu đến mù quáng thôi.


Kiều tiếp:


Cả nhà em có được như ngày hôm nay cũng đều do 1 tay nó gây dựng. Giờ nó ngã, bọn em phải tìm cách cứu nó.


Mình hỏi: Vậy nguồn gốc khoản nợ 20 tỷ là như thế nào.


Kiều: Thật ra, Vân nó chưa bao giờ phải đi vay mượn tiền của ai bao giờ. Quê em ở Văn Lâm, Hưng Yên, năm 2010 khi mở rộng Hà Nội, đất quê em có giá. Bố mẹ em cho 4 đứa con, mỗi đứa một mảnh. Vân nó khởi nghiệp cũng từ mảnh đất đó. Bố mẹ sang tên cho nó chưa được bao lâu thì nó thế chấp vứt vào ngân hàng được 500 triệu xong vác đi buôn đất. Lúc đầu ít vốn, nó cứ mua được mảnh nào là lại cho vào ngân hàng lấy tiền mua mảnh khác. Tính nó vốn quyết đoán và liều lĩnh, Lại đúng lúc đất lên giá, nó giàu nhanh một cách chóng mặt. Mới 22-23 tuổi đầu đã cưỡi mẹc về làng. Thời điểm đó nó uy tín nhất làng, bà con hàng xóm ai cũng muốn gửi tiền cho nó, tiếng là nhờ kinh doanh hộ nhưng thật ra là nhằm hưởng lãi cao. Mà nó thì sỏng phẳng, trả lãi đều đặn hàng tháng, chưa chậm của ai một ngày nào. Mấy người trong làng thấy thế thì càng tin hơn, cho nó vay ngày càng nhiều. Nó nhận tiền thì vứt hết vào bất động sản. Em nói chắc anh không tin, chứ thời kỳ đỉnh cao, cái Vân nó có khoảng 2 chục cái nhà ở khắp Hà Nội.


Thế rồi đùng một cái, bất động sản đóng băng. Cái Vân chủ quan, cứ thi gan không chịu bán cắt lỗ. Đến lúc nhận ra thì giá nhà chắc chỉ còn ⅓ so với lúc nó mua, thậm chí còn thấp hơn. Nó bán tống bán tháo đi cũng chỉ đủ trả nợ cho một số người trong làng. Còn mấy khoản nợ lớn lớn thì nó đành chịu trong đó có một khoản của con nhỏ bạn nó. Con này tên Uyên, nhà cũng có cơ, Lúc cái Vân đang phất, nó đứng ra gom tiền của bạn bè, họ hàng rồi đưa cho cái Vân vay để ở giữa nhận chênh lệch. Cái khoản 20 tỷ mà em nói với anh là của con nhỏ này.


Kể một tràng đoạn Kiều mới nghỉ lấy hơi. Hải thấy thế nhảy vào nói tiếp sức:


Sau khi cái Vân bỏ nhà đi, cái Uyên không tìm được nó thì quay ra nã vợ chồng mình. Nó cho người đến nhà, đến cơ quan chầu chực ăn vạ, quấy rối không cho vợ chồng mình làm ăn.


Thật ra, chuyện cái Uyên thì bình thường vợ chồng mình cũng không nghĩ đến nhờ luật sư. Nhưng cái Vân nó có nhắn về cho vợ chồng mình là nó muốn thuê một luật sư để tư vấn cho nó. Giờ nó đang trốn chui chốn nhủi nên không tiện thuê luật sư.


Nghe đến đây mình ngắt lời: Vây giờ Vân đang ở đâu.


Kiều đáp: Chính bọn em cũng không biết.


Mình: Vậy mình tư vấn cho Vân kiểu gì giờ. Vân có số điện thoại không


Kiều: Vân nó không dùng số nào cố định. Thích thì nó gọi về cho bọn em thôi chứ bọn em không gọi được cho nó. Nhưng Vân nó có cho em địa chỉ mail. Nó nói khi nào tìm đc luật sư thì báo luật sư liên lạc với nó qua mail.


Ngừng một lát, nó nói tiếp:


Công việc chính bọn em muốn nhờ anh là liên lạc và tư vấn giúp cái Vân. Còn tiện thể thì anh giúp em dẹp vụ cái Uyên luôn thì càng tốt. Nó không có giấy tờ vay mượn gì với bọn em mà cứ đến quấy phá nơi làm việc của bọn em là vi phạm pháp luật phải không anh.


Nghe đến đây, mình càng thấy chuyện này mờ ám, những gì vợ chồng Kiều nói nghe qua thì thấy bình thường, nhưng mình càng ngẫm thì càng thấy nó không ổn. Có điều mình không thể chỉ đích xác cái không ổn ở đây là gì thôi. Mình chỉ chắc chắn rằng 2 vợ chồng này nói dối nhiều thứ. Và ít hay nhiều mình cũng đang bị vợ chồng họ lợi dụng. Haizzz… Giá mà….



Chương 2



Cá đã mò vào lưới thì nhất định không cho chúng nó thoát, tất nhiên rồi. Đặc biệt là con cá “to” và “ngon” như con cá này càng phải xích lại bằng được.


Hợp đồng được soạn thảo ngay tắp lự và dí vào táy cá bắt cá ký. Tiền không mang đủ cũng không sao, tí nữa sẽ có người về tận nhà cá lấy. Quan trọng là phải ký được hợp đồng trước đã. Chốt sale nó phải như thế chứ lị…


Đến lúc soạn hợp đồng mới biết được tên của em cá này.


Kiều… Cái tên nói lên tất cả.


Với số tiền 20 tỷ đang định xù nợ người ta thì chắc hẳn là nàng Kiều này đã phải lỡ nhiều bước lắm rồi đây.


Nghĩ vui thế thôi, chứ thực sự sau khoảng 1 tiếng tiếp xúc mình thấy Kiều không phải dạng tiểu thư chân dài óc ngắn đốt tiền của gia đình, càng không phải gái hư cặp kè đại gia mặc dù thân hình của ẻm dư sức làm được việc này.


Qua cái cách Kiều nói chuyện, mình nghĩ ẻm là người có đầu óc, có tính toán thậm chí mưu mô thủ đoạn và… gian xảo. Và qua cái khí thế bức người mà em ấp toát ra từ đầu buổi nói chuyện, chắc hẳn em ấy cũng đang đạp đầu một cơ số người… xã hội đỏ, xã hội đen hoặc xã hội thâm. Mình đoán vậy.


—–


Tối hôm đó, theo đúng hẹn, mình qua nhà em ấy để lấy nốt tiền dịch vụ.


Không như mình đoán về kiểu người đang trốn nợ 20 tỷ, ẻm không chui rúc trong ngõ ngách mà sống đàng hoàng ở chung cư thuộc dạng cao cấp nhất Hà Thành. Nó sang chảnh đến độ mình thấy hơi tự ti và ngại ngùng khi lạch bạch vác con vespa cổ chạy vào tầng hầm để xe của toà nhà. Cả tầng hầm để xe rộng bát ngát mà chỉ có một khu nhỏ xíu để xe máy giống cái khu nhỏ xíu để xe đạp ở những toà chung cư khác, còn lại toàn ô tô.


Haizzz, Độc lập được có mấy chục năm mà cái hố phân cấp giàu nghèo nó đã sâu đến thế này rồi sao. Chắc cũng sắp đến lúc phải đảo chính cào bằng lại tất cả thôi nhỉ. :smile:)


Kiều mở cửa đón mình bằng cái váy mặc ở nhà không thể mỏng hơn được nữa. Thật ra khi thiết kế cái váy đó, hẳn người ta mong muốn nó được sử dụng ở một không gian khác… hay ho hơn, chứ không phải cứ ngồn ngộn như thế mà tiếp khách được. Hoặc giả… Một ý nghĩ mơ hồ thoáng chạy qua trong đầu mình….


Không lạnh lùng như khi ở văn phòng, Kiều khá vồn vã và thân thiện đưa mình vào nhà. Thái độ đó, cộng với cái váy mặc như không mặc làm trí tưởng tượng của mình càng có cơ hội bay bổng tạo điều kiện cho giáo mác cùng dương lên hò reo 12h hưởng ứng.


Cơ mà niềm vui ngắn chẳng tầy gang, vừa bước vào phòng khách mình đã giật thót khi thấy ngồi lù lù một thằng cốt đột cao to đen hôi đang nhìn mình cười âu yếm.


Giáo mác của mình đang trong trạng thái 12h chuẩn bị tấn công lập tức chuyển ngay về 6h thủ thế. Kinh nghiệm lâm trận nhiều năm khiến mình hiểu rằng thế là chưa đủ. Nhanh chân tiến sát đến ghế salong mình dùng thiên cân truỵ dí chặt mông xuông mặt ghế. Mình hiểu rằng trong hoàn cảnh này Bảo tồn được ass cần được ưu tiên hơn là mấy đồng phí dịch vụ.


Viết vui vậy thôi, nhưng quả thực đồng chí cao to đen hôi kia cho mình cảm giác gì đó rất kỳ lạ và cần phải đề phòng cảnh giác. Có thể là do đồng chí này dùng nước hoa đàn bà (Mình có chơi nước hoa nên biết đây là chai victory secret – very sεメy. Đặc sệt mùi đàn bà). Lúc đầu mình tưởng là Kiều xịt, nhưng nhớ ra là lúc gặp em ấy ở cửa mình có ngửi thấy cái khỉ gì đâu. Chỉ có thể là do thằng cha manly này xịt thôi


Kiều giới thiệu đồng chí cao to đen hôi này là chồng ẻm, tên là Hải. Kiều với Từ Hải thì hợp cmn rồi…(Thật ra tên nhân vật mình đã mô đi phê đi rồi nhé, tránh để anh em info in fiec).


Đợi mình bắt tay bắt chân với Hải xong thì Kiều mới nói.


Lúc chiều, vì ở văn phòng mình nên em không tiện nói, thực ra vụ việc em nhờ các anh không đơn giản như vậy. Người vay nợ cũng không phải vợ chồng em.


Nghe Kiều nói thế mình cũng không quá bất ngờ, qua cách nói chuyện mình biết đằng sau vụ việc này còn nhiều cái ngoắt ngoéo mà Kiều dấu diếm hoặc chưa muốn nói. Không riêng gì Kiều mà đa phần khách hàng khi đến gặp luật sư đều có tâm lý này. Nhiều trường hợp đến khi ra toà Luật sư mới ngã ngửa khi biết những gì khách hàng cung cấp toàn là giả cả… Cái này ở nước ngoài cũng có, nhưng không nhiều như ở ta. Khách hàng ở ta khôn hơn nhiều. Tự hào phết.


Thấy mình im lặng quay mặt ra chỗ khác và ko nói gì, nghĩ mình giận hay cay cú gì đó (Biết éo đâu là nếu cứ nhìn cái váy mỏng tang của Kiều thì mình lại 12h. Mà lúc này 12h không khéo thằng Hải nó sút cho phát bay mẹ nó xuống đường chứ ngồi đó mà tư vấn), Kiều vội vàng giải thích:


Anh thông cảm, không phải em không tin anh, nhưng 20 tỷ là số tiền lớn, nếu bọn em không cẩn thận, tán gia bại sản là chuyện nhỏ mà không khéo người nhà em còn dính vào vòng tù tội nữa.


Mình cười bao dung đáp:


Không sao, mình hiểu mà, vậy ai là người nợ 20 tỷ.


Là em gái em ạ.


Em gái ? Em gái cậu bao nhiêu tuổi mà đã có thể vay đến 20 tỷ mà không cần thế chấp, không cần giấy tờ vay.


Dạ, em gái em sinh năm 87 (Á à, bằng tuổi)


Đến đây thì Kiều im lặng, thở dài. Thấy vậy Hải tiếp lời:


Bọn mình cũng chả biết nói gì về Vân (mất công đặt luôn tên theo truyện kiều cho nó máu) như nào cả. Nhưng chắc chắn nó không phải đứa xấu xa hư hỏng gì. Chỉ là nó ham làm giàu đến mù quáng thôi.


Kiều tiếp:


Cả nhà em có được như ngày hôm nay cũng đều do 1 tay nó gây dựng. Giờ nó ngã, bọn em phải tìm cách cứu nó.


Mình hỏi: Vậy nguồn gốc khoản nợ 20 tỷ là như thế nào.


Kiều: Thật ra, Vân nó chưa bao giờ phải đi vay mượn tiền của ai bao giờ. Quê em ở Văn Lâm, Hưng Yên, năm 2010 khi mở rộng Hà Nội, đất quê em có giá. Bố mẹ em cho 4 đứa con, mỗi đứa một mảnh. Vân nó khởi nghiệp cũng từ mảnh đất đó. Bố mẹ sang tên cho nó chưa được bao lâu thì nó thế chấp vứt vào ngân hàng được 500 triệu xong vác đi buôn đất. Lúc đầu ít vốn, nó cứ mua được mảnh nào là lại cho vào ngân hàng lấy tiền mua mảnh khác. Tính nó vốn quyết đoán và liều lĩnh, Lại đúng lúc đất lên giá, nó giàu nhanh một cách chóng mặt. Mới 22-23 tuổi đầu đã cưỡi mẹc về làng. Thời điểm đó nó uy tín nhất làng, bà con hàng xóm ai cũng muốn gửi tiền cho nó, tiếng là nhờ kinh doanh hộ nhưng thật ra là nhằm hưởng lãi cao. Mà nó thì sỏng phẳng, trả lãi đều đặn hàng tháng, chưa chậm của ai một ngày nào. Mấy người trong làng thấy thế thì càng tin hơn, cho nó vay ngày càng nhiều. Nó nhận tiền thì vứt hết vào bất động sản. Em nói chắc anh không tin, chứ thời kỳ đỉnh cao, cái Vân nó có khoảng 2 chục cái nhà ở khắp Hà Nội.


Thế rồi đùng một cái, bất động sản đóng băng. Cái Vân chủ quan, cứ thi gan không chịu bán cắt lỗ. Đến lúc nhận ra thì giá nhà chắc chỉ còn ⅓ so với lúc nó mua, thậm chí còn thấp hơn. Nó bán tống bán tháo đi cũng chỉ đủ trả nợ cho một số người trong làng. Còn mấy khoản nợ lớn lớn thì nó đành chịu trong đó có một khoản của con nhỏ bạn nó. Con này tên Uyên, nhà cũng có cơ, Lúc cái Vân đang phất, nó đứng ra gom tiền của bạn bè, họ hàng rồi đưa cho cái Vân vay để ở giữa nhận chênh lệch. Cái khoản 20 tỷ mà em nói với anh là của con nhỏ này.


Kể một tràng đoạn Kiều mới nghỉ lấy hơi. Hải thấy thế nhảy vào nói tiếp sức:


Sau khi cái Vân bỏ nhà đi, cái Uyên không tìm được nó thì quay ra nã vợ chồng mình. Nó cho người đến nhà, đến cơ quan chầu chực ăn vạ, quấy rối không cho vợ chồng mình làm ăn.


Thật ra, chuyện cái Uyên thì bình thường vợ chồng mình cũng không nghĩ đến nhờ luật sư. Nhưng cái Vân nó có nhắn về cho vợ chồng mình là nó muốn thuê một luật sư để tư vấn cho nó. Giờ nó đang trốn chui chốn nhủi nên không tiện thuê luật sư.


Nghe đến đây mình ngắt lời: Vây giờ Vân đang ở đâu.


Kiều đáp: Chính bọn em cũng không biết.


Mình: Vậy mình tư vấn cho Vân kiểu gì giờ. Vân có số điện thoại không


Kiều: Vân nó không dùng số nào cố định. Thích thì nó gọi về cho bọn em thôi chứ bọn em không gọi được cho nó. Nhưng Vân nó có cho em địa chỉ mail. Nó nói khi nào tìm đc luật sư thì báo luật sư liên lạc với nó qua mail.


Ngừng một lát, nó nói tiếp:


Công việc chính bọn em muốn nhờ anh là liên lạc và tư vấn giúp cái Vân. Còn tiện thể thì anh giúp em dẹp vụ cái Uyên luôn thì càng tốt. Nó không có giấy tờ vay mượn gì với bọn em mà cứ đến quấy phá nơi làm việc của bọn em là vi phạm pháp luật phải không anh.


Nghe đến đây, mình càng thấy chuyện này mờ ám, những gì vợ chồng Kiều nói nghe qua thì thấy bình thường, nhưng mình càng ngẫm thì càng thấy nó không ổn. Có điều mình không thể chỉ đích xác cái không ổn ở đây là gì thôi. Mình chỉ chắc chắn rằng 2 vợ chồng này nói dối nhiều thứ. Và ít hay nhiều mình cũng đang bị vợ chồng họ lợi dụng. Haizzz… Giá mà….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK