Chương 17 (Hết)
Thực tế thì sau khi tiếp xúc và trao đổi với Hải, mình đã lờ mờ nhận định được 1 số điểm mấu chốt của vụ án, cơ mà giờ không tiết lộ cho anh em được, nói xong thì lộ mợ nó tình tiết truyện, anh em éo thèm đọc mấy phần sau thì sao. Cơ mà khẳng định là tại thời điểm đó, những gì mình biết thì mình cũng đã kết hết ở trên rồi đấy.
Cơ mà, lúc đó cũng chỉ lờ mờ thấy được chút manh mối thôi, mình chỉ khẳng định và xâu chuỗi lại được tất cả khi đến nhà lão Quảng. Thêm một chút may mắn nữa, nếu không khả năng giờ mình đang ngồi trong khám viết nhật ký trong tù chứ không được rảnh rang ngồi ngoài này mà hầu chuyện anh em.
Rông dài tí anh em đừng gạch đá mình.
Lại nói, sau khi ở nhà Hải về thì mình phi luôn sang nhà lão Quảng, cũng chỉ mất vài phút theo đường chuột chạy thôi.
Nhà lão Quảng là một cơ ngơi khá đồ sộ. Một ngôi nhà xây lối cổ nằm trong một khuôn viên tương đối rộng. Rộng hơn nhà Hải nhiều. Cơ ngơi đó lại nằm ở Hồ Tây thì anh em hiểu độ bá của lão này rồi.
Mở cửa đón mình là một phụ nữ xấp xỉ 60. Nhìn cách ăn mặc mình đoán là vợ lão Quảng chứ không ai khác. Đồng chí ấy thấy mình liền hỏi: Cậu tìm ai.
Mình: Dạ cháu tìm bác Quảng.
Đồng chí ấy nhìn mình tư từ đầu đến chân đánh giá rồi đáp: Ông ấy không có nhà, cậu tìm chồng tôi có việc gì không.
Mình khấp khởi mừng: Dạ cháu muốn hỏi một số thông tin liên quan đến con trai của 2 bác và ngôi nhà của cậu ấy.
Đồng chí ấy tiếp tục nhìn mình đánh giá, xong nói: Mời cậu vào nhà.
Nói xong thì đồng chí ấy mở cổng để mình dắt xe vào.
Mới tiếp xúc nhưng mình cảm nhận từ đồng chí này một vẻ gì đó rất quý tộc, kiểu người Hà Nội gốc ấy. Nhẹ nhàng, duyên dáng và lịch sự.
Theo đồng chí ấy vào phòng khách nơi được bài trí rất tinh tế và sang trọng, mình không để cho đồng chí ấy rót nước pha trà mà hỏi phủ đầu luôn (đợi lão Quảng về thì hỏng hết bánh kẹo): Dạo này bác có tin tức liên hệ gì của con trai không ạ.
Đồng chí ấy: Không, lâu rồi nó không liên lạc về nhà. Thế cậu là chủ nợ hay công an.
Mình cười: Dạ không, cháu đang có một số rắc rối liên quan đến ngôi nhà ở dưới Văn Quán thôi.
Đồng chí ấy vẫn bình thản: Tôi tưởng ngôi nhà đó con trai tôi đã gán cho thằng Hải rồi, sao lại còn liên quan đến cậu được.
Mình hỏi lại: Gán cho Hải hay cho Vân ạ.
Đồng chí ấy: Chuyện làm ăn của nó tôi cũng không biết được. Nhưng có lần tôi thấy thằng Hải đến đây nói chuyện với ông nhà tôi về việc sang tên căn nhà đó lại cho nó nhưng ông nhà tôi không chịu.
Mình: Nghe bác nói thế hình như bác cũng biết Hải ạ.
Đồng chí ấy: Nó chơi với con trai tôi cả chục năm nay, ngày trước còn đến ăn ngủ ở nhà tôi. Sao tôi lại không biết.
Vừa nói đến đây thì có tiếng cổng mở, rồi lão Quảng phi con SH vào sân. Vào đến nhà, lão Quảng nheo mắt nhìn mình hỏi: Cậu là ai?
Mình còn đang ngập ngừng chưa đáp thì lão ấy đá nhận ra: À, cậu là cậu luật sư hôm nọ đi với bọn ranh con đến đòi nhà tôi ở dưới Văn Quán à.
Mình: Dạ, cháu đến hỏi về việc của Kiều.
Lão Quảng vẫn giọng đều đều: Cậu về cho, chúng tôi không biết gì về việc này cả.
Mình: Nhưng…
Lão Quảng ngắt lời: Tôi đã nói là chúng tôi không biết, mời cậu về cho.
Mình quay qua nhìn bà vợ thì thấy bà ấy nhẹ cười lắc đầu. Mình biết là không thể khai thác thêm gì rồi. Đành đứng dậy xin phép ra về. Đồng chí vợ ra mở cửa cho mình, ra đến cổng đồng chí ấy mới nói: Cậu thông cảm, nếu là việc của Kiều thì chúng tôi không giúp gì được cậu rồi. Con trai chúng tôi đang trốn nợ,chúng tôi cũng đã vất vả lo lót thì công an họ mới làm ngơ cho, giờ mà có dính dáng đến án mạng nữa thì chắc công an chẳng để yên đâu.
Mình cười đáp: Cháu có làm gì ảnh hưởng đến con trai bác đâu. Cháu đang chỉ muốn tìm hung thủ gϊếŧ Kiều thôi.
Đồng chí vợ lắc đầu: Chúng tôi không dính dáng gì đến đâu. Cậu thứ lỗi cho.
—–
Thông tin nhận được từ vợ lão Quảng càng làm suy đoán của của mình trở nên rõ ràng hơn. Mình quyết định hành động.
Mình quay lại nhà Hải, bấm chuông. Hải ra mở cửa, vẫn bộ mặt mệt mỏi. Thấy mình Hải hơi ngạc nhiên hỏi: Cậu quay lại có chuyện gì không.
Mình: Mình vừa nhận được mail của Vân báo muốn gặp mình tối mai. Mình muốn nhờ cậu đi với mình. Mình cũng như cậu, cảm giác rõ ràng Vân có vấn đề. Sợ là tối mai đi gặp một mình lại bị Vân gài bẫy.
Hải đáp: Ok. Tối mai mình sẽ đi với cậu.
Mình: Mình sợ là điện thoại bây giờ bị công an theo dõi hết rồi. Mà có khi cả khu nhà mình lẫn khu nhà cậu công an đều theo dõi được các số đt gọi đến với gọi đi nên cứ chốt là 7h tối mai mình đợi cậu ở cổng công ty mình nhé.
Hải: Ok. Cứ thống nhất như vậy đi.
—–
Xong thì mình phi luôn về nhà Nhung để lên kế hoạch…
—–
Chẹp, đến cái đoạn này chả biết kể sao cho nó hồi hộp cả. Cứ kể bình thường thì mấy câu là anh em biết hết. Haizzz.
Thôi kệ, đánh kể tiếp chứ sao.
Khoảng 8h tối hôm đó… mình yên vị trong xe taxi đợi ở đầu ngõ nhà… Hà cùng với Nhung, và 1 đồng chí sự. Đồng chí này cũng là anh em trên bến dưới thuyền, đã giúp mình một số vụ. Cơ mà muốn thuyết phục đồng chí ấy đi cùng mình cũng phải lót tay cái phong bì chục triệu. Không có đồng chí ấy đi cùng thì mọi chuyện hỏng bét.
Đợi 1 lúc thì thấy Hà cưỡi Lx phi ra khỏi ngõ. Việc tiếp theo là theo dõi em ấy thôi.
Hà cho xe chạy vòng vèo quanh Hà Nội, đến khoảng 10h thì em ấy chạy lên đại lộ Thăng Long. Xe mình vẫn lặng lẽ bám theo. Xe chạy thêm một lúc qua Thiên đường Bảo Sơn, đến gần Thạch Thất, đoạn có mấy cái biệt thự bỏ hoang thì dừng lại. Xe của mình thì để khỏi lộ vẫn phòng tiếp về phía trước thêm một đoạn nữa, mới dừng lại.
Bây giờ vấn đề đặt ra là làm sao mà tiếp cận được khu biệt thự đó mà không bị Hà phát hiện. Đồng chí sự lúc đấy mới quyết định là Nhung phải ở lại trong xe, chỉ có mình và đồng chí ấy men theo bụi rậm xung quanh để tiếp cận khu biệt thự. Cũng may là khu đó đèn đóm không có nên việc tiếp cận cũng không quá vất vả.
Nhưng mình với đồng chí sự cũng chỉ dám đứng xa xa, từ trong bụi rậm và bóng tối để quan sát Hà. Lúc đó Hà đã dựng xe đứng nép vào trong hiên một căn biệt thự bỏ hoang, rút điện thoại ra nghjch. Thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía đại lộ chờ đợi.
Đứng trong bóng tối, mình căng mắt ra quan sát, mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Đồng chí sự đứng cạnh thì cứ chăm chăm đập muỗi và càu nhàu: Mày cho anh được có chục củ mà bắt anh chui bờ rúc bụi như này thì mất giá cán bộ quá em ơi.
Mình cười: Nếu đúng như những gì em suy đoán và kể với anh thì anh phá được án to. Lên lon là cái chắc chắn. Sao phải tính toán mấy đồng bạc lẻ.
Đồng chí sự: Chả biết có phải như chú nói ko. Chứ bọn nó hẹn hò ra đây hú hí, mất công anh thì chú phải trả thêm cho anh ít nhất 5 củ nữa.
Mình: Anh có thấy bọn dở hơi nào đi mấy chục km lên đây để phịch nhau không.
Đồng chí sự: Đờ mờ, Bọn nó còn dắt nhau vào nghĩa địa phịch trên mả kia kìa. Ở đây thì có éo gì mà lạ.
Mình: Thôi, bác cứ tập trung cho em nhờ, nếu bọn nó phịch nhau thì bác vừa được bổ mắt mà em cũng hứa là bonus thêm cho bác 5 triệu nữa. Được chưa.
Đồng chí sự nghe thế mới thôi càu nhàu mà quay ra tập trung vào con mồi. Một phần vì lúc này 1 chiếc innova chạy tới tiến vào trong khu biệt thự. Hà thấy chiếc innova đến thì tiến lại mở cửa trước chui vào trong xe.
Lúc này mình đã muốn xúi đồng chí sự chạy ra xích bọn nó lại rồi. Có điều linh tính mách bảo mình nên kiên nhẫn thêm chút nữa. Đồng chí sự thì cứ nhấp nha nhấp nhổm hỏi: Thế mày dắt anh đến đây chỉ để xem bọn nó phịch nhau trong ô tô thôi à.
Mình: Anh bình tĩnh đã. Em nghĩ sắp có biến.
Vừa nói xong thì mình thấy thằng lái xe chồm người sang ghế bên cạnh. Đồng chí sự cười: Đấy, bọn nó chuẩn bị phịch nhau rồi đấy… ơ ơ.. đéo phải.
Chưa dứt lời đồng chí sự đã rút súng chạy như bay về phía chiếc innova. Mình lóc cóc chạy theo, vừa chạy vừa…. cười. Vậy là xong.
—–
Hà may mắn là mới ngắc ngoải thôi thì đã được đồng chí sự giải cứu. Sau khi không chế được ku lái xe mà không ai khác là Hải thì đồng chí sự gọi đội đến…
—–
Một lúc sau thì mình với Nhung đã ngồi ở số 7 Thiền Quang để lấy lời khai. Tất nhiên là Hà và Hải đang được lấy cung ở 2 phòng kín khác. Mình không biết lời khai cụ thể như nào. Nhưng chắc chắn là sau khi hụt chết thì Hà cũng chả dại gì mà bao che cho Hải nữa.
—–
Vậy rốt cục vụ việc là như nào ?
Những suy luận của mình bắt đầu khi Nhung nói: Cái Hà có vấn đề, không ai lại nhờ con đĩ đứng tên hộ nhà cả?
Đây là cơ sở để mình phát triển những lập luận tiếp theo. Nếu Hà không phải được Vân nhờ đứng tên hộ nhà thì tại sao Hà lại khai và nhận việc đấy với mình và cơ quan công an. Tại sao Hà lại phải tham gia vào vụ tranh chấp nhà lão Quảng làm gì?
Với một đứa như Hà, làm gì có chuyện nó làm việc mà không có mục đích, không được lợi gì. Khi đã nghi ngờ thì mình đặc biệt quan tâm đến mùi nước hoa mà mình ngửi được khi gặp Hà. Nó không chỉ giống mùi nước hoa hôm mình gặp Vân, mà còn giống cả mùi nước hoa hôm mình gặp Hải.
Và ngồi nhớ lại giọng nói hôm gặp Vân, dù không giống về khẩu âm, nhưng cái ngữ điệu và cách dùng từ rất giống Hà. Lần đầu gặp tại nhà lão Quảng, thì Hà nó nói với mình không nhiều, chủ yếu là chửi bới và quát tháo nên mình không nhận ra. Nhưng sau buổi nói chuyện tại nhà Hà thì bắt đầu thấy nghi ngờ, cùng với mùi nước hoa đặc biệt thì mình đi đến kết luận. Có thể Hà và Vân là 1.
Nhưng tại thời điểm đó mình vẫn cho rằng, dù Hà và Vân là 1 thì cũng không có căn cứ để khẳng định Hà (Vân) gϊếŧ Kiều. Vì:
Việc 1 đứa con gái gϊếŧ 1 đứa con gái bằng việc thắt cổ mà không để lại dấu vết vật lộn cấu xé gì là không có khả năng. Trừ khi đứa con gái đó to, khoẻ hơn rất nhiều. Hà không phải mẫu người như vậy.
Hà chắc chắn không phải là Vân. Vì nếu Hà là Vân thì không có lý gì nó đi nhong nhong ngoài đường đòi nhà đòi cửa trong khi đang bị chủ nợ săn khắp nơi. Nếu Hà không phải là Vân thì chắc chắn không có khả năng tiếp cận, ra tay sát hại Kiều mà Kiều không đề phòng. Hơn nữa Hà cũng sẽ không có chìa khoá để khoá ngoài căn phòng kín ở nhà Kiều.
Vậy kết luận Hà không phải là hung thủ. Nhưng việc Hà và Vân là một chứng tỏ em ấy phải tham gia hoặc có liên quan đến cái chết của Kiều.
Điều này dẫn đến suy luận tiếp theo là mùi nước hoa mình ngửi thấy ở Hải hôm gặp đầu tiên. Tất nhiên là mình sẽ có nghi ngờ: Hải và Hà có mối quan hệ mờ ám.
Lúc đầu mình đoán vì Hải với Hà có mối quan hệ mờ ám dẫn đến mâu thuẫn của Hải với Kiều, và điều đó có thể dẫn đến cái chết của Kiều. Tuy nhiên, động cơ đó không được thuyết phục cho lắm. Nhất là khi đối chiếu với những sự việc phát sinh có liên quan đến…. mình. Tại sao mình lại tham gia vào vụ việc này.
Nếu như Hà và Vân là 1 thì chứng tỏ việc Kiều đến thuê mình đã nằm trong tính toán của Hà (và có thể là cả Hải). Vậy mình có vai trò gì trong vụ án này. Lúc này mình suy nghĩ lại và thấy là cviec của mình từ đầu đến cuối chỉ liên quan đến cái nhà của lão Quảng. Như vậy, vai trò của mình sẽ liên quan đến cái nhà của lão Quảng. Cùng với việc Hà với Vân là một và với những gì Hà “diễn” hôm gặp mình ở nhà lão Quảng. Có thể suy đoán là Hà muốn mình biết (để xác nhận hoặc làm chứng) về sự tồn tại của Vân, và việc Vân đang có tranh chấp nhà đó với lão Quảng. Vậy tại sao Hà lại muốn mình biết chuyện đó. Câu trả lời ở cái chết của Kiều. Sau khi Kiều chết, cơ quan công an sẽ gọi mình lên và theo suy luận của Hà (hoặc hung thủ đứng sau) chắc chắn mình sẽ phải khai ra sự tồn tại của Vân, mối liên hệ giữa Vân và Kiều (Vân là người đứng sau các giao dịch trái pháp luật của Kiều), và việc Vân muốn mình đòi lại nhà của lão Quảng.
Như vậy, rất có thể, việc đưa mình vào vụ việc này nhằm mục đích: Đổ tội gϊếŧ Kiều cho Vân.
Ngẫm lại thì điều này rất hợp lý vì:
Vân đang là kẻ bỏ trốn với đống nợ trên đầu, dù có bị đổ thêm tội gϊếŧ người lên đầu cũng không dám xuất hiện để mà thanh minh, biện hộ. Mà không chừng hiện giờ Vân không còn ở Việt Nam nữa. Thật là vật thế thân hoàn hảo.
Cơ quan công an dễ chấp nhận hung thủ là Vân hơn khi hung thủ dựng hiện trường là căn phòng kín và người gϊếŧ Kiều chỉ có thể là người thân thiết.
Như vậy mục đích đưa mình tham gia vào vụ án đã rõ. Khi phát hiện ra mục đích đó thì cũng suy ra Vân không phải là hung thủ. Vậy nếu Vân không phải là hung thủ thì ái có thể có chìa khoá, có thể tiếp cận Kiều để ra tay sát hại ?? Lúc này Hải bắt đầu lờ mờ xuất hiện trong đầu mình.
Nếu là Hải thì động cơ là gì ? Thông tin bạn sự cung cấp, (Kiều đang bị tình nghi vì những hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản) Khiến mình lái suy luận sang hướng: cái chết của Kiều nhằm mục đích chạy tội của Hải. Điều này càng có căn cứ hơn khi vợ lão Quảng nói Hải là người đứng ra giao dịch với lão Quảng về căn nhà ở Văn Quán. Như vậy Hải chứ không phải Vân mới là người lợi dụng Kiều để thực hiện hàng loạt giao dịch mờ ám nhằm chiếm đoạt tài sản. Kiều chết đồng nghĩa với việc Hải sẽ trắng án. Vì tất cả giao dịch đều đứng tên Kiều.
Đến đây thì mình đã thông suốt hết mọi việc. Nhưng rõ ràng tất cả chỉ là suy luận của mình. Muốn buộc tội một kẻ gϊếŧ người phải có chứng cứ xác thực hơn chứ không phải mớ suy luận vô căn cứ đó.
Vậy là mình quyết định giăng bẫy Hải. Mình biết Hải thừa hiểu hắn đang là nghi phạm số 1 trong vụ gϊếŧ Kiều, nên hắn chả dại gì liên lạc với Hà. Mình cố tính nói với Hải việc Vân (Hải biết thực chất là Hà) muốn gặp mình. Vào thời điểm đó, rõ ràng việc Hà gặp mình là một sự nguy hiểm cực lớn với Hải. Hay ở chỗ là Hà lại không dám gọi điện hỏi Hà để xác thực lại việc đó. Hải cũng không dám đến tận nhà Hà. Vậy sẽ chỉ có 1 khả năng duy nhất là Hà nhờ người bắn tin đến Hà về một buổi gặp mặt.
Lúc đầu mình nghĩ 2 đứa nó sẽ hẹn nhau ở một quan cafe hoặc một địa điểm công cộng nào đấy nên mình nhờ đồng chí sự đi theo tim cách nghe cuộc đối thoại đó. (Phải là một đồng chí sự vì sự mà làm chứng thì sẽ có căn cứ hơn, khi đã có sự làm chứng rồi thì vác 2 đứa nó về đồn mà ép cung dùng nhục hình thì kiểu éo gì chẳng ra).
Nghĩ thế, ai ngờ mọi chuyện lại xuôn xẻ hơn hẳn. Chắc là Hải cảm thấy sự tồn tại của Hà đe doạ sự an nguy của hắn nên mới quyết định gϊếŧ Hà để bịt đầu mối.
Phù…..
Vậy là kể lại xong cho anh em rồi nhé.
À quên, còn vụ 3 ku cốt đột và tập hồ sơ gửi đến nhà nữa.
Thực ra ngay khi đồng chí sự nói về việc có người can thiệp để mình không bị tạm giữ, đồng thời bộ hồ sơ của cơ quan điều tra được gửi đến nhà mình thì mình đã đoán ra được ai là người đứng đằng sau rồi. Đó không phải là Thư như anh em đoán đâu. Vì
Tính Thư mình biết. Đã phũ là không bao giờ quay đầu lại. Anh em đừng hi vọng vào một cái kết có hậu nữa được không.
Quan hệ của Thư không đủ can thiệp để mình không bị tạm giữ, cũng không đủ để lấy hồ sơ ở cơ quan điều tra ra.
Không phải Thư thì anh em biết là ai rồi đó. Vấn đề là tại sao Hoa biết mình gặp rắc rối mà giúp. Haizzz, nguyên nhân ở đằng sau nếu không gọi cho Hoa thì mình không bao giờ đoán ra được. Lúc đầu khi còn đang rối bòng bong trong vụ án, mình nhất quyết không gọi cho Hoa. Lòng tự trọng của 1 thằng đàn ông không cho phép mình làm điều đó. Nhưng khi đã phá xong án, trao đổi với đồng chí sự về 3 thằng cốt đột chặn mình ở nhà lão Quảng mà đồng chí sự bảo cũng không biết. Mình đâm ra tò mò và nghi ngờ mới gọi điện cho Hoa. Xin phép tóm tắt lại cuộc nói chuyện đó như sau:
—–
Chuông reo, vừa nhấc máy Hoa đã nói: Tưởng anh phải gọi cho em sớm hơn.
Mình: Anh nghĩ nếu anh còn đủ khả năng giải quyết thì nhất quyết không nhờ vả ai. Đặc biệt là em.
Hoa: Anh vẫn còn căm thù em đến như vậy sao.
Mình: Em biết anh căm thù em thì chứng tỏ nghi ngờ của anh là đúng. Việc Thư xuất hiện buổi tối hôm đó là do em đạo diễn đúng không.
Hoa: Anh đừng trách em. Trách anh là thằng khốn nạn thôi.
Mình ìm lặng một lúc rồi trả lời: Đúng, anh là thằng khốn nạn.
Hoa dường như thấy ân hận nên đổi giọng: Em xin lỗi. Lúc đó em còn trẻ con, hiếu thắng. Anh cũng đừng trách em.
Thấy mình vẫn không nói gì, Hoa tiếp: Nhưng anh tự hỏi lại lòng mình đi. Anh có yêu chị Thư thật lòng hay không. Nếu thật lòng anh đã đuổi theo chị ấy chứ không phải ngồi lại với em. Giờ anh đau khổ chỉ vì con cá mất là con cá to thôi.
Mình gầm lên: Đừng nói nữa.
Hoa: Thôi được rồi. Không nhắc đến chuyện đó nữa. Em xin lỗi. Sau chuyện đó em cũng ân hận rất nhiều. Em đã âm thầm giúp anh rất nhiều. Anh không biết sao.
Mình: Em ?? Giúp anh ?
Hoa: Anh không thấy lượng khách đến nhờ anh trong thời gian vừa rồi tăng đột biến sao. Anh không thấy lạ sao.
Mình: Hoá ra là vậy, cả việc em Kiều đến nhờ anh cũng là do em đúng không.
Hoa: Lúc đầu Kiều nói chuyện với em cần tìm một luật sư, em có biết là bà ấy lôi anh vào vụ việc đó đâu. Sau nói chuyện rõ em thấy bà ấy bảo thằng Hải nói tìm được địa chỉ mail của Vân và nói Vân gửi mail nhờ thuê luật sư em mới bắt đầu nghi ngờ. Nhưng lúc đó anh đã tham gia vào vụ việc rồi. Em đành theo dõi và tìm cách giúp anh thôi.
Mình: Vậy là 3 thằng cốt đột cũng là do em cử đến à.
Hoa: Lúc đó em không biết là thằng Hải nó định gϊếŧ Kiều. Chỉ thấy là có chuyện gì đó không ổn vì cái nhà của lão Quảng toàn dùng giấy tờ ma để giao dịch thôi. Em nhờ ông anh chặn anh lại, không muốn anh dính đến thôi. Ai ngờ ông ấy làm ăn vớ vẩn quá, để anh dính bẫy của thằng Hải.
Mình: Hoá ra mọi chuyện đầu đuôi là như vậy. Dù sao cũng cảm ơn em. Nhưng điều đó không làm anh thôi hận em đâu.
Hoa đáp, giọng buồn man mác: Anh hận em là còn nhớ đến em. Hận em … còn hơn là không còn chút hình bóng nào của em trong lòng.
Chương 17 (Hết)
Thực tế thì sau khi tiếp xúc và trao đổi với Hải, mình đã lờ mờ nhận định được 1 số điểm mấu chốt của vụ án, cơ mà giờ không tiết lộ cho anh em được, nói xong thì lộ mợ nó tình tiết truyện, anh em éo thèm đọc mấy phần sau thì sao. Cơ mà khẳng định là tại thời điểm đó, những gì mình biết thì mình cũng đã kết hết ở trên rồi đấy.
Cơ mà, lúc đó cũng chỉ lờ mờ thấy được chút manh mối thôi, mình chỉ khẳng định và xâu chuỗi lại được tất cả khi đến nhà lão Quảng. Thêm một chút may mắn nữa, nếu không khả năng giờ mình đang ngồi trong khám viết nhật ký trong tù chứ không được rảnh rang ngồi ngoài này mà hầu chuyện anh em.
Rông dài tí anh em đừng gạch đá mình.
Lại nói, sau khi ở nhà Hải về thì mình phi luôn sang nhà lão Quảng, cũng chỉ mất vài phút theo đường chuột chạy thôi.
Nhà lão Quảng là một cơ ngơi khá đồ sộ. Một ngôi nhà xây lối cổ nằm trong một khuôn viên tương đối rộng. Rộng hơn nhà Hải nhiều. Cơ ngơi đó lại nằm ở Hồ Tây thì anh em hiểu độ bá của lão này rồi.
Mở cửa đón mình là một phụ nữ xấp xỉ 60. Nhìn cách ăn mặc mình đoán là vợ lão Quảng chứ không ai khác. Đồng chí ấy thấy mình liền hỏi: Cậu tìm ai.
Mình: Dạ cháu tìm bác Quảng.
Đồng chí ấy nhìn mình tư từ đầu đến chân đánh giá rồi đáp: Ông ấy không có nhà, cậu tìm chồng tôi có việc gì không.
Mình khấp khởi mừng: Dạ cháu muốn hỏi một số thông tin liên quan đến con trai của 2 bác và ngôi nhà của cậu ấy.
Đồng chí ấy tiếp tục nhìn mình đánh giá, xong nói: Mời cậu vào nhà.
Nói xong thì đồng chí ấy mở cổng để mình dắt xe vào.
Mới tiếp xúc nhưng mình cảm nhận từ đồng chí này một vẻ gì đó rất quý tộc, kiểu người Hà Nội gốc ấy. Nhẹ nhàng, duyên dáng và lịch sự.
Theo đồng chí ấy vào phòng khách nơi được bài trí rất tinh tế và sang trọng, mình không để cho đồng chí ấy rót nước pha trà mà hỏi phủ đầu luôn (đợi lão Quảng về thì hỏng hết bánh kẹo): Dạo này bác có tin tức liên hệ gì của con trai không ạ.
Đồng chí ấy: Không, lâu rồi nó không liên lạc về nhà. Thế cậu là chủ nợ hay công an.
Mình cười: Dạ không, cháu đang có một số rắc rối liên quan đến ngôi nhà ở dưới Văn Quán thôi.
Đồng chí ấy vẫn bình thản: Tôi tưởng ngôi nhà đó con trai tôi đã gán cho thằng Hải rồi, sao lại còn liên quan đến cậu được.
Mình hỏi lại: Gán cho Hải hay cho Vân ạ.
Đồng chí ấy: Chuyện làm ăn của nó tôi cũng không biết được. Nhưng có lần tôi thấy thằng Hải đến đây nói chuyện với ông nhà tôi về việc sang tên căn nhà đó lại cho nó nhưng ông nhà tôi không chịu.
Mình: Nghe bác nói thế hình như bác cũng biết Hải ạ.
Đồng chí ấy: Nó chơi với con trai tôi cả chục năm nay, ngày trước còn đến ăn ngủ ở nhà tôi. Sao tôi lại không biết.
Vừa nói đến đây thì có tiếng cổng mở, rồi lão Quảng phi con SH vào sân. Vào đến nhà, lão Quảng nheo mắt nhìn mình hỏi: Cậu là ai?
Mình còn đang ngập ngừng chưa đáp thì lão ấy đá nhận ra: À, cậu là cậu luật sư hôm nọ đi với bọn ranh con đến đòi nhà tôi ở dưới Văn Quán à.
Mình: Dạ, cháu đến hỏi về việc của Kiều.
Lão Quảng vẫn giọng đều đều: Cậu về cho, chúng tôi không biết gì về việc này cả.
Mình: Nhưng…
Lão Quảng ngắt lời: Tôi đã nói là chúng tôi không biết, mời cậu về cho.
Mình quay qua nhìn bà vợ thì thấy bà ấy nhẹ cười lắc đầu. Mình biết là không thể khai thác thêm gì rồi. Đành đứng dậy xin phép ra về. Đồng chí vợ ra mở cửa cho mình, ra đến cổng đồng chí ấy mới nói: Cậu thông cảm, nếu là việc của Kiều thì chúng tôi không giúp gì được cậu rồi. Con trai chúng tôi đang trốn nợ,chúng tôi cũng đã vất vả lo lót thì công an họ mới làm ngơ cho, giờ mà có dính dáng đến án mạng nữa thì chắc công an chẳng để yên đâu.
Mình cười đáp: Cháu có làm gì ảnh hưởng đến con trai bác đâu. Cháu đang chỉ muốn tìm hung thủ gϊếŧ Kiều thôi.
Đồng chí vợ lắc đầu: Chúng tôi không dính dáng gì đến đâu. Cậu thứ lỗi cho.
—–
Thông tin nhận được từ vợ lão Quảng càng làm suy đoán của của mình trở nên rõ ràng hơn. Mình quyết định hành động.
Mình quay lại nhà Hải, bấm chuông. Hải ra mở cửa, vẫn bộ mặt mệt mỏi. Thấy mình Hải hơi ngạc nhiên hỏi: Cậu quay lại có chuyện gì không.
Mình: Mình vừa nhận được mail của Vân báo muốn gặp mình tối mai. Mình muốn nhờ cậu đi với mình. Mình cũng như cậu, cảm giác rõ ràng Vân có vấn đề. Sợ là tối mai đi gặp một mình lại bị Vân gài bẫy.
Hải đáp: Ok. Tối mai mình sẽ đi với cậu.
Mình: Mình sợ là điện thoại bây giờ bị công an theo dõi hết rồi. Mà có khi cả khu nhà mình lẫn khu nhà cậu công an đều theo dõi được các số đt gọi đến với gọi đi nên cứ chốt là 7h tối mai mình đợi cậu ở cổng công ty mình nhé.
Hải: Ok. Cứ thống nhất như vậy đi.
—–
Xong thì mình phi luôn về nhà Nhung để lên kế hoạch…
—–
Chẹp, đến cái đoạn này chả biết kể sao cho nó hồi hộp cả. Cứ kể bình thường thì mấy câu là anh em biết hết. Haizzz.
Thôi kệ, đánh kể tiếp chứ sao.
Khoảng 8h tối hôm đó… mình yên vị trong xe taxi đợi ở đầu ngõ nhà… Hà cùng với Nhung, và 1 đồng chí sự. Đồng chí này cũng là anh em trên bến dưới thuyền, đã giúp mình một số vụ. Cơ mà muốn thuyết phục đồng chí ấy đi cùng mình cũng phải lót tay cái phong bì chục triệu. Không có đồng chí ấy đi cùng thì mọi chuyện hỏng bét.
Đợi 1 lúc thì thấy Hà cưỡi Lx phi ra khỏi ngõ. Việc tiếp theo là theo dõi em ấy thôi.
Hà cho xe chạy vòng vèo quanh Hà Nội, đến khoảng 10h thì em ấy chạy lên đại lộ Thăng Long. Xe mình vẫn lặng lẽ bám theo. Xe chạy thêm một lúc qua Thiên đường Bảo Sơn, đến gần Thạch Thất, đoạn có mấy cái biệt thự bỏ hoang thì dừng lại. Xe của mình thì để khỏi lộ vẫn phòng tiếp về phía trước thêm một đoạn nữa, mới dừng lại.
Bây giờ vấn đề đặt ra là làm sao mà tiếp cận được khu biệt thự đó mà không bị Hà phát hiện. Đồng chí sự lúc đấy mới quyết định là Nhung phải ở lại trong xe, chỉ có mình và đồng chí ấy men theo bụi rậm xung quanh để tiếp cận khu biệt thự. Cũng may là khu đó đèn đóm không có nên việc tiếp cận cũng không quá vất vả.
Nhưng mình với đồng chí sự cũng chỉ dám đứng xa xa, từ trong bụi rậm và bóng tối để quan sát Hà. Lúc đó Hà đã dựng xe đứng nép vào trong hiên một căn biệt thự bỏ hoang, rút điện thoại ra nghjch. Thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía đại lộ chờ đợi.
Đứng trong bóng tối, mình căng mắt ra quan sát, mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Đồng chí sự đứng cạnh thì cứ chăm chăm đập muỗi và càu nhàu: Mày cho anh được có chục củ mà bắt anh chui bờ rúc bụi như này thì mất giá cán bộ quá em ơi.
Mình cười: Nếu đúng như những gì em suy đoán và kể với anh thì anh phá được án to. Lên lon là cái chắc chắn. Sao phải tính toán mấy đồng bạc lẻ.
Đồng chí sự: Chả biết có phải như chú nói ko. Chứ bọn nó hẹn hò ra đây hú hí, mất công anh thì chú phải trả thêm cho anh ít nhất 5 củ nữa.
Mình: Anh có thấy bọn dở hơi nào đi mấy chục km lên đây để phịch nhau không.
Đồng chí sự: Đờ mờ, Bọn nó còn dắt nhau vào nghĩa địa phịch trên mả kia kìa. Ở đây thì có éo gì mà lạ.
Mình: Thôi, bác cứ tập trung cho em nhờ, nếu bọn nó phịch nhau thì bác vừa được bổ mắt mà em cũng hứa là bonus thêm cho bác 5 triệu nữa. Được chưa.
Đồng chí sự nghe thế mới thôi càu nhàu mà quay ra tập trung vào con mồi. Một phần vì lúc này 1 chiếc innova chạy tới tiến vào trong khu biệt thự. Hà thấy chiếc innova đến thì tiến lại mở cửa trước chui vào trong xe.
Lúc này mình đã muốn xúi đồng chí sự chạy ra xích bọn nó lại rồi. Có điều linh tính mách bảo mình nên kiên nhẫn thêm chút nữa. Đồng chí sự thì cứ nhấp nha nhấp nhổm hỏi: Thế mày dắt anh đến đây chỉ để xem bọn nó phịch nhau trong ô tô thôi à.
Mình: Anh bình tĩnh đã. Em nghĩ sắp có biến.
Vừa nói xong thì mình thấy thằng lái xe chồm người sang ghế bên cạnh. Đồng chí sự cười: Đấy, bọn nó chuẩn bị phịch nhau rồi đấy… ơ ơ.. đéo phải.
Chưa dứt lời đồng chí sự đã rút súng chạy như bay về phía chiếc innova. Mình lóc cóc chạy theo, vừa chạy vừa…. cười. Vậy là xong.
—–
Hà may mắn là mới ngắc ngoải thôi thì đã được đồng chí sự giải cứu. Sau khi không chế được ku lái xe mà không ai khác là Hải thì đồng chí sự gọi đội đến…
—–
Một lúc sau thì mình với Nhung đã ngồi ở số 7 Thiền Quang để lấy lời khai. Tất nhiên là Hà và Hải đang được lấy cung ở 2 phòng kín khác. Mình không biết lời khai cụ thể như nào. Nhưng chắc chắn là sau khi hụt chết thì Hà cũng chả dại gì mà bao che cho Hải nữa.
—–
Vậy rốt cục vụ việc là như nào ?
Những suy luận của mình bắt đầu khi Nhung nói: Cái Hà có vấn đề, không ai lại nhờ con đĩ đứng tên hộ nhà cả?
Đây là cơ sở để mình phát triển những lập luận tiếp theo. Nếu Hà không phải được Vân nhờ đứng tên hộ nhà thì tại sao Hà lại khai và nhận việc đấy với mình và cơ quan công an. Tại sao Hà lại phải tham gia vào vụ tranh chấp nhà lão Quảng làm gì?
Với một đứa như Hà, làm gì có chuyện nó làm việc mà không có mục đích, không được lợi gì. Khi đã nghi ngờ thì mình đặc biệt quan tâm đến mùi nước hoa mà mình ngửi được khi gặp Hà. Nó không chỉ giống mùi nước hoa hôm mình gặp Vân, mà còn giống cả mùi nước hoa hôm mình gặp Hải.
Và ngồi nhớ lại giọng nói hôm gặp Vân, dù không giống về khẩu âm, nhưng cái ngữ điệu và cách dùng từ rất giống Hà. Lần đầu gặp tại nhà lão Quảng, thì Hà nó nói với mình không nhiều, chủ yếu là chửi bới và quát tháo nên mình không nhận ra. Nhưng sau buổi nói chuyện tại nhà Hà thì bắt đầu thấy nghi ngờ, cùng với mùi nước hoa đặc biệt thì mình đi đến kết luận. Có thể Hà và Vân là 1.
Nhưng tại thời điểm đó mình vẫn cho rằng, dù Hà và Vân là 1 thì cũng không có căn cứ để khẳng định Hà (Vân) gϊếŧ Kiều. Vì:
Việc 1 đứa con gái gϊếŧ 1 đứa con gái bằng việc thắt cổ mà không để lại dấu vết vật lộn cấu xé gì là không có khả năng. Trừ khi đứa con gái đó to, khoẻ hơn rất nhiều. Hà không phải mẫu người như vậy.
Hà chắc chắn không phải là Vân. Vì nếu Hà là Vân thì không có lý gì nó đi nhong nhong ngoài đường đòi nhà đòi cửa trong khi đang bị chủ nợ săn khắp nơi. Nếu Hà không phải là Vân thì chắc chắn không có khả năng tiếp cận, ra tay sát hại Kiều mà Kiều không đề phòng. Hơn nữa Hà cũng sẽ không có chìa khoá để khoá ngoài căn phòng kín ở nhà Kiều.
Vậy kết luận Hà không phải là hung thủ. Nhưng việc Hà và Vân là một chứng tỏ em ấy phải tham gia hoặc có liên quan đến cái chết của Kiều.
Điều này dẫn đến suy luận tiếp theo là mùi nước hoa mình ngửi thấy ở Hải hôm gặp đầu tiên. Tất nhiên là mình sẽ có nghi ngờ: Hải và Hà có mối quan hệ mờ ám.
Lúc đầu mình đoán vì Hải với Hà có mối quan hệ mờ ám dẫn đến mâu thuẫn của Hải với Kiều, và điều đó có thể dẫn đến cái chết của Kiều. Tuy nhiên, động cơ đó không được thuyết phục cho lắm. Nhất là khi đối chiếu với những sự việc phát sinh có liên quan đến…. mình. Tại sao mình lại tham gia vào vụ việc này.
Nếu như Hà và Vân là 1 thì chứng tỏ việc Kiều đến thuê mình đã nằm trong tính toán của Hà (và có thể là cả Hải). Vậy mình có vai trò gì trong vụ án này. Lúc này mình suy nghĩ lại và thấy là cviec của mình từ đầu đến cuối chỉ liên quan đến cái nhà của lão Quảng. Như vậy, vai trò của mình sẽ liên quan đến cái nhà của lão Quảng. Cùng với việc Hà với Vân là một và với những gì Hà “diễn” hôm gặp mình ở nhà lão Quảng. Có thể suy đoán là Hà muốn mình biết (để xác nhận hoặc làm chứng) về sự tồn tại của Vân, và việc Vân đang có tranh chấp nhà đó với lão Quảng. Vậy tại sao Hà lại muốn mình biết chuyện đó. Câu trả lời ở cái chết của Kiều. Sau khi Kiều chết, cơ quan công an sẽ gọi mình lên và theo suy luận của Hà (hoặc hung thủ đứng sau) chắc chắn mình sẽ phải khai ra sự tồn tại của Vân, mối liên hệ giữa Vân và Kiều (Vân là người đứng sau các giao dịch trái pháp luật của Kiều), và việc Vân muốn mình đòi lại nhà của lão Quảng.
Như vậy, rất có thể, việc đưa mình vào vụ việc này nhằm mục đích: Đổ tội gϊếŧ Kiều cho Vân.
Ngẫm lại thì điều này rất hợp lý vì:
Vân đang là kẻ bỏ trốn với đống nợ trên đầu, dù có bị đổ thêm tội gϊếŧ người lên đầu cũng không dám xuất hiện để mà thanh minh, biện hộ. Mà không chừng hiện giờ Vân không còn ở Việt Nam nữa. Thật là vật thế thân hoàn hảo.
Cơ quan công an dễ chấp nhận hung thủ là Vân hơn khi hung thủ dựng hiện trường là căn phòng kín và người gϊếŧ Kiều chỉ có thể là người thân thiết.
Như vậy mục đích đưa mình tham gia vào vụ án đã rõ. Khi phát hiện ra mục đích đó thì cũng suy ra Vân không phải là hung thủ. Vậy nếu Vân không phải là hung thủ thì ái có thể có chìa khoá, có thể tiếp cận Kiều để ra tay sát hại ?? Lúc này Hải bắt đầu lờ mờ xuất hiện trong đầu mình.
Nếu là Hải thì động cơ là gì ? Thông tin bạn sự cung cấp, (Kiều đang bị tình nghi vì những hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản) Khiến mình lái suy luận sang hướng: cái chết của Kiều nhằm mục đích chạy tội của Hải. Điều này càng có căn cứ hơn khi vợ lão Quảng nói Hải là người đứng ra giao dịch với lão Quảng về căn nhà ở Văn Quán. Như vậy Hải chứ không phải Vân mới là người lợi dụng Kiều để thực hiện hàng loạt giao dịch mờ ám nhằm chiếm đoạt tài sản. Kiều chết đồng nghĩa với việc Hải sẽ trắng án. Vì tất cả giao dịch đều đứng tên Kiều.
Đến đây thì mình đã thông suốt hết mọi việc. Nhưng rõ ràng tất cả chỉ là suy luận của mình. Muốn buộc tội một kẻ gϊếŧ người phải có chứng cứ xác thực hơn chứ không phải mớ suy luận vô căn cứ đó.
Vậy là mình quyết định giăng bẫy Hải. Mình biết Hải thừa hiểu hắn đang là nghi phạm số 1 trong vụ gϊếŧ Kiều, nên hắn chả dại gì liên lạc với Hà. Mình cố tính nói với Hải việc Vân (Hải biết thực chất là Hà) muốn gặp mình. Vào thời điểm đó, rõ ràng việc Hà gặp mình là một sự nguy hiểm cực lớn với Hải. Hay ở chỗ là Hà lại không dám gọi điện hỏi Hà để xác thực lại việc đó. Hải cũng không dám đến tận nhà Hà. Vậy sẽ chỉ có 1 khả năng duy nhất là Hà nhờ người bắn tin đến Hà về một buổi gặp mặt.
Lúc đầu mình nghĩ 2 đứa nó sẽ hẹn nhau ở một quan cafe hoặc một địa điểm công cộng nào đấy nên mình nhờ đồng chí sự đi theo tim cách nghe cuộc đối thoại đó. (Phải là một đồng chí sự vì sự mà làm chứng thì sẽ có căn cứ hơn, khi đã có sự làm chứng rồi thì vác 2 đứa nó về đồn mà ép cung dùng nhục hình thì kiểu éo gì chẳng ra).
Nghĩ thế, ai ngờ mọi chuyện lại xuôn xẻ hơn hẳn. Chắc là Hải cảm thấy sự tồn tại của Hà đe doạ sự an nguy của hắn nên mới quyết định gϊếŧ Hà để bịt đầu mối.
Phù…..
Vậy là kể lại xong cho anh em rồi nhé.
À quên, còn vụ 3 ku cốt đột và tập hồ sơ gửi đến nhà nữa.
Thực ra ngay khi đồng chí sự nói về việc có người can thiệp để mình không bị tạm giữ, đồng thời bộ hồ sơ của cơ quan điều tra được gửi đến nhà mình thì mình đã đoán ra được ai là người đứng đằng sau rồi. Đó không phải là Thư như anh em đoán đâu. Vì
Tính Thư mình biết. Đã phũ là không bao giờ quay đầu lại. Anh em đừng hi vọng vào một cái kết có hậu nữa được không.
Quan hệ của Thư không đủ can thiệp để mình không bị tạm giữ, cũng không đủ để lấy hồ sơ ở cơ quan điều tra ra.
Không phải Thư thì anh em biết là ai rồi đó. Vấn đề là tại sao Hoa biết mình gặp rắc rối mà giúp. Haizzz, nguyên nhân ở đằng sau nếu không gọi cho Hoa thì mình không bao giờ đoán ra được. Lúc đầu khi còn đang rối bòng bong trong vụ án, mình nhất quyết không gọi cho Hoa. Lòng tự trọng của 1 thằng đàn ông không cho phép mình làm điều đó. Nhưng khi đã phá xong án, trao đổi với đồng chí sự về 3 thằng cốt đột chặn mình ở nhà lão Quảng mà đồng chí sự bảo cũng không biết. Mình đâm ra tò mò và nghi ngờ mới gọi điện cho Hoa. Xin phép tóm tắt lại cuộc nói chuyện đó như sau:
—–
Chuông reo, vừa nhấc máy Hoa đã nói: Tưởng anh phải gọi cho em sớm hơn.
Mình: Anh nghĩ nếu anh còn đủ khả năng giải quyết thì nhất quyết không nhờ vả ai. Đặc biệt là em.
Hoa: Anh vẫn còn căm thù em đến như vậy sao.
Mình: Em biết anh căm thù em thì chứng tỏ nghi ngờ của anh là đúng. Việc Thư xuất hiện buổi tối hôm đó là do em đạo diễn đúng không.
Hoa: Anh đừng trách em. Trách anh là thằng khốn nạn thôi.
Mình ìm lặng một lúc rồi trả lời: Đúng, anh là thằng khốn nạn.
Hoa dường như thấy ân hận nên đổi giọng: Em xin lỗi. Lúc đó em còn trẻ con, hiếu thắng. Anh cũng đừng trách em.
Thấy mình vẫn không nói gì, Hoa tiếp: Nhưng anh tự hỏi lại lòng mình đi. Anh có yêu chị Thư thật lòng hay không. Nếu thật lòng anh đã đuổi theo chị ấy chứ không phải ngồi lại với em. Giờ anh đau khổ chỉ vì con cá mất là con cá to thôi.
Mình gầm lên: Đừng nói nữa.
Hoa: Thôi được rồi. Không nhắc đến chuyện đó nữa. Em xin lỗi. Sau chuyện đó em cũng ân hận rất nhiều. Em đã âm thầm giúp anh rất nhiều. Anh không biết sao.
Mình: Em ?? Giúp anh ?
Hoa: Anh không thấy lượng khách đến nhờ anh trong thời gian vừa rồi tăng đột biến sao. Anh không thấy lạ sao.
Mình: Hoá ra là vậy, cả việc em Kiều đến nhờ anh cũng là do em đúng không.
Hoa: Lúc đầu Kiều nói chuyện với em cần tìm một luật sư, em có biết là bà ấy lôi anh vào vụ việc đó đâu. Sau nói chuyện rõ em thấy bà ấy bảo thằng Hải nói tìm được địa chỉ mail của Vân và nói Vân gửi mail nhờ thuê luật sư em mới bắt đầu nghi ngờ. Nhưng lúc đó anh đã tham gia vào vụ việc rồi. Em đành theo dõi và tìm cách giúp anh thôi.
Mình: Vậy là 3 thằng cốt đột cũng là do em cử đến à.
Hoa: Lúc đó em không biết là thằng Hải nó định gϊếŧ Kiều. Chỉ thấy là có chuyện gì đó không ổn vì cái nhà của lão Quảng toàn dùng giấy tờ ma để giao dịch thôi. Em nhờ ông anh chặn anh lại, không muốn anh dính đến thôi. Ai ngờ ông ấy làm ăn vớ vẩn quá, để anh dính bẫy của thằng Hải.
Mình: Hoá ra mọi chuyện đầu đuôi là như vậy. Dù sao cũng cảm ơn em. Nhưng điều đó không làm anh thôi hận em đâu.
Hoa đáp, giọng buồn man mác: Anh hận em là còn nhớ đến em. Hận em … còn hơn là không còn chút hình bóng nào của em trong lòng.