Chương 15
Ra khỏi số 7 Thiền Quang thì trời cũng đã tối, qua một ngày dài với nhiều biến cố, mình không còn tâm trạng để đi gặp lão Quảng nữa, đành bắt taxi về nhà Nhung để lấy xe. Nhung mở cửa đón mình vẫn với bộ váy ngủ mỏng tang. Có điều giờ mình đang trong tâm trạng rối bời, với cả nhìn cái mặt xưng vù của em ấy nên chả còn chút rung động nào nữa.
Nhung đưa mình cốc nước xong hỏi: Tình hình thế nào anh, mấy thằng chó đấy nó có làm gì anh không.
Mình cười: Anh về yên lành thế này là tốt rồi, mày lo gì nữa. Mà đội hôm nay mày lôi ở đâu ra đấy. Chuyên nghiệp vãi.
Nhung: Em làm nghề này bao nhiêu năm nay rồi, quen biết trong giới giang hồ đâu thiếu. Tính em chơi với bạn bè hết mình nên khi có việc là bọn nó giúp ngay. Anh lăn tăn gì chuyện đó. Mà anh vẫn chưa nói em biết vụ này như nào đâu đấy. Bình thường thì cviec của anh em cũng chả hỏi. Nhưng để sự thành phố vào cuộc thì việc này chắc không đơn giản. Em thấy lo lo. Anh cứ nói cho em biết. Ít nhiều gì em cũng tìm cách giúp được anh.
Nghe Nhung nói thế thì mình thực sự cảm động, mình biết nó vốn là đứa sống tình nghĩa, nhưng bẵng đi một khoảng thời gian nó chồng con, 2 anh em không nói chuyện với nhau. Mà giờ thấy mình gặp chuyện nó vẫn sốt sắng như này.
Với cả chuyện hôm nay nếu không phải nó là người giúp thì mình còn gặp nhiều phiền hà. Bởi nếu là người khác, dù có gọi được vài ba người đến thì muốn gặp Hà mà không có xô xát va chạm e rằng rất khó. Chắc Nhung nó biết được điều này nên mới huy động đông người đến vậy để đè bẹp ý chí kháng cự của mấy thằng bảo kê. Có vậy thì mình mới gặp Hà một cách yên bình mà không phải đổ máu.
Chuyện này mà có Nhung giúp thì cũng có thêm vài phần hi vọng. Nghĩ vậy nên mình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nhung nghe.
Nghe mình kể xong, Nhung nó nói ngay: Con Hà này có vấn đề.
Mình hỏi lại: Vấn đề gì ?
Nhung đáp: Không đứa nào ngu để đi nhờ một con đĩ đứng tên tài sản cả ?
Thấy mặt mình nghệt ra, Nhung lại tiếp: Anh bình thường nhạy bén với mấy chuyện này lắm, sao lần này là mu muội đến vậy. Cứ suy từ em mà ra, em làm việc bao nhiêu năm nay mà mua nhà mua xe có dám đứng tên đâu, đến tài khoản ngân hàng cũng không có. Bị bắt 1 phát thì sự nó tịch thu hết. Con Hà với con Vân nó khôn lõi đời ra. Chả nhẽ cả 2 đứa nó không biết điều đó.
Những gì Nhung nói như luồng điện chạy qua não mình, cái sự việc hiển nhiên và rõ ràng như vậy mà tại sao mình không nhận ra nhỉ. Có lẽ vì ngay từ đầu khi Vân nói nhờ Hà đứng tên, mình không biết Hà làm gõ nên mình không thấy nghi ngờ về việc này. Xong đến khi biết Kiều bị gϊếŧ, thì đầu óc mình mãi suy nghĩ nhiều việc khác nên không nhận ra sự thật đơn giản này.
Mình quay ra bảo Nhung: Mày nói đúng, cái Hà có vấn đề là chắc rồi. Sao anh ngu thế nhỉ.
Nhung cười: anh là người trong cuộc, mà thường thì người trong cuộc nhìn mọi chuyện nó tối tăm lắm, trước em cũng vậy. May có anh giúp em đấy thôi.
Nhung ngẫm nghĩ 1 lát nữa xong tuôn một tràng: Con Kiều cũng có vấn đề, rõ ràng là nó chả có liên hệ gì với con Vân, thế đẻ đâu ra cái chuyện con Vân nhờ con Kiều mời luật sư
Rồi Con Vân cũng có vấn đề? Tự nhiên nó lôi anh vào cuộc làm gì. Mà em thấy hình như nó chỉ chăm chăm bắt anh đến nhà lão Quảng. Mặc dù em nói thật, cái loại anh đến đấy chả giải quyết được cái đéo gì. Anh có thể làm được nhiều việc khác, nhưng đi đòi nợ thuê… nghe ngứa đít lắm. Mà mấy con ôn đấy nó văn là anh đến để giám sát xem bọn nó làm đúng luật không… Thế mà anh cũng tin à. Bọn đòi nợ với đòi nhà thuê trước giờ lại còn có cả luật sư đi giám sát sao. Nghe buồn cười vãi car lol.
Xong 3 thằng cốt đột mà anh kể, em thấy nó chả dính dáng với liên quan gì đến lão Quảng, tự nhiên đẻ đâu ra mấy thằng đấy vậy.
—–
Những cái Nhung nói này thì mình cũng đã nghĩ tới và trăn trở suốt thời gian vừa qua. Giờ nó nói chỉ càng làm mình thêm chăn chở và đau đầu hơn. Mình đành chặn nó lại: Mấy cái đó thì anh cũng nghĩ đến rồi. Giờ mày tập trung giúp anh vụ con Hà, Hôm nay mình kéo đội đến, kiểu gì chả khiến nó chột dạ. Giờ mày cho người đến theo dõi nó 24/24 chắc sẽ ra manh mối. Mày tìm thằng nào khéo léo mà có nghề chút. Không lộ một cái nó lại rúc vào ổ thì xong.
Nhung đáp: Cái này anh cứ yên tâm, nghề của bọn nó rồi. Thôi giờ anh về nghỉ đi, không ở luôn đây cũng được, mặt mày anh trông tởm vãi lol. có éo gì đâu mà phải lo.
Mình cười: Ừ, thôi anh về đây. Mày cố gắng giúp anh, có gì nhớ alo anh nhé.
—–
Những gì Nhung nó phát hiện ra làm mình trên đường về phải rà soát sự việc lại 1 lần nữa. Rõ ràng mình đã bỏ sót những thông tin rất quan trọng. Có lẽ do quen với việc mình là người ngoài cuộc, luôn đánh giá sự việc của người khác với góc nhìn khách quan rồi, nên giờ khi là ngừời trong cuộc mình, nhìn mọi chuyền không còn sáng suốt được nữa. Phải ra soát lại: Từ lúc gặp Kiều lần đầu, đến khi gặp Vân, rồi khi đến nhà lão Quảng, khi nghe tin Kiều chết, bị sự gọi lên, Xong lại chạy đến nhà Kiều điều tra những người xung quanh… Chỗ nào cũng là một mớ bòng bong toàn nghi vấn không thể giải thích được… Khoan đã…
Tại sao một vụ gϊếŧ người động trời như vậy mà toàn bộ hàng xóm của Kiều không một ai biết ? Bình thường mà nói, thì khi xảy ra án mạng, kiểu gì công an chả thu thập thông tin từ những người xung quanh, rồi còn vác xác Kiều ra khỏi nhà để khám nghiệm tử thi nữa. Không thể có chuyện hàng xóm không biết được.
Nghĩ vậy, mình vội vàng quay xe, phi đến nhà Kiều.
—–
Mình bấm chuông gọi cửa các căn hộ cùng tầng với kiều để hỏi thông tin thì vẫn như lần trước, không một ai biết về việc Kiều bị gϊếŧ, thấy căn hộ của Kiều bị niêm phong thì họ cũng chỉ nghĩ là Kiều làm ăn thua lỗ phải thế chấp nhà cửa thôi.
Mình xuống dưới tầng 1 hỏi lễ tân với bảo vệ toà nhà thì được biết, từ đó đến giờ chỉ có 2 đồng chí xưng là cảnh sát hình sự đến để điều tra thôi. Đầu óc mình quay cuồng, hoá ra trước giờ mình lú lẫn. Cứ đinh ninh Kiều nó gặp mình ở đó, sống ở đó, thì chết cũng phải ở đó. Đù. Sao mình có thể suy nghĩ một cách cẩu thả và hởi hợt như vậy chứ.
Rõ ràng, với những gì mình biết thì chỉ có một kết luận…. Kiều không bị gϊếŧ ở trong căn hộ này.
Vậy đâu mới là hiện trường xảy ra vụ án mạng ???
Chương 15
Ra khỏi số 7 Thiền Quang thì trời cũng đã tối, qua một ngày dài với nhiều biến cố, mình không còn tâm trạng để đi gặp lão Quảng nữa, đành bắt taxi về nhà Nhung để lấy xe. Nhung mở cửa đón mình vẫn với bộ váy ngủ mỏng tang. Có điều giờ mình đang trong tâm trạng rối bời, với cả nhìn cái mặt xưng vù của em ấy nên chả còn chút rung động nào nữa.
Nhung đưa mình cốc nước xong hỏi: Tình hình thế nào anh, mấy thằng chó đấy nó có làm gì anh không.
Mình cười: Anh về yên lành thế này là tốt rồi, mày lo gì nữa. Mà đội hôm nay mày lôi ở đâu ra đấy. Chuyên nghiệp vãi.
Nhung: Em làm nghề này bao nhiêu năm nay rồi, quen biết trong giới giang hồ đâu thiếu. Tính em chơi với bạn bè hết mình nên khi có việc là bọn nó giúp ngay. Anh lăn tăn gì chuyện đó. Mà anh vẫn chưa nói em biết vụ này như nào đâu đấy. Bình thường thì cviec của anh em cũng chả hỏi. Nhưng để sự thành phố vào cuộc thì việc này chắc không đơn giản. Em thấy lo lo. Anh cứ nói cho em biết. Ít nhiều gì em cũng tìm cách giúp được anh.
Nghe Nhung nói thế thì mình thực sự cảm động, mình biết nó vốn là đứa sống tình nghĩa, nhưng bẵng đi một khoảng thời gian nó chồng con, 2 anh em không nói chuyện với nhau. Mà giờ thấy mình gặp chuyện nó vẫn sốt sắng như này.
Với cả chuyện hôm nay nếu không phải nó là người giúp thì mình còn gặp nhiều phiền hà. Bởi nếu là người khác, dù có gọi được vài ba người đến thì muốn gặp Hà mà không có xô xát va chạm e rằng rất khó. Chắc Nhung nó biết được điều này nên mới huy động đông người đến vậy để đè bẹp ý chí kháng cự của mấy thằng bảo kê. Có vậy thì mình mới gặp Hà một cách yên bình mà không phải đổ máu.
Chuyện này mà có Nhung giúp thì cũng có thêm vài phần hi vọng. Nghĩ vậy nên mình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nhung nghe.
Nghe mình kể xong, Nhung nó nói ngay: Con Hà này có vấn đề.
Mình hỏi lại: Vấn đề gì ?
Nhung đáp: Không đứa nào ngu để đi nhờ một con đĩ đứng tên tài sản cả ?
Thấy mặt mình nghệt ra, Nhung lại tiếp: Anh bình thường nhạy bén với mấy chuyện này lắm, sao lần này là mu muội đến vậy. Cứ suy từ em mà ra, em làm việc bao nhiêu năm nay mà mua nhà mua xe có dám đứng tên đâu, đến tài khoản ngân hàng cũng không có. Bị bắt 1 phát thì sự nó tịch thu hết. Con Hà với con Vân nó khôn lõi đời ra. Chả nhẽ cả 2 đứa nó không biết điều đó.
Những gì Nhung nói như luồng điện chạy qua não mình, cái sự việc hiển nhiên và rõ ràng như vậy mà tại sao mình không nhận ra nhỉ. Có lẽ vì ngay từ đầu khi Vân nói nhờ Hà đứng tên, mình không biết Hà làm gõ nên mình không thấy nghi ngờ về việc này. Xong đến khi biết Kiều bị gϊếŧ, thì đầu óc mình mãi suy nghĩ nhiều việc khác nên không nhận ra sự thật đơn giản này.
Mình quay ra bảo Nhung: Mày nói đúng, cái Hà có vấn đề là chắc rồi. Sao anh ngu thế nhỉ.
Nhung cười: anh là người trong cuộc, mà thường thì người trong cuộc nhìn mọi chuyện nó tối tăm lắm, trước em cũng vậy. May có anh giúp em đấy thôi.
Nhung ngẫm nghĩ 1 lát nữa xong tuôn một tràng: Con Kiều cũng có vấn đề, rõ ràng là nó chả có liên hệ gì với con Vân, thế đẻ đâu ra cái chuyện con Vân nhờ con Kiều mời luật sư
Rồi Con Vân cũng có vấn đề? Tự nhiên nó lôi anh vào cuộc làm gì. Mà em thấy hình như nó chỉ chăm chăm bắt anh đến nhà lão Quảng. Mặc dù em nói thật, cái loại anh đến đấy chả giải quyết được cái đéo gì. Anh có thể làm được nhiều việc khác, nhưng đi đòi nợ thuê… nghe ngứa đít lắm. Mà mấy con ôn đấy nó văn là anh đến để giám sát xem bọn nó làm đúng luật không… Thế mà anh cũng tin à. Bọn đòi nợ với đòi nhà thuê trước giờ lại còn có cả luật sư đi giám sát sao. Nghe buồn cười vãi car lol.
Xong 3 thằng cốt đột mà anh kể, em thấy nó chả dính dáng với liên quan gì đến lão Quảng, tự nhiên đẻ đâu ra mấy thằng đấy vậy.
—–
Những cái Nhung nói này thì mình cũng đã nghĩ tới và trăn trở suốt thời gian vừa qua. Giờ nó nói chỉ càng làm mình thêm chăn chở và đau đầu hơn. Mình đành chặn nó lại: Mấy cái đó thì anh cũng nghĩ đến rồi. Giờ mày tập trung giúp anh vụ con Hà, Hôm nay mình kéo đội đến, kiểu gì chả khiến nó chột dạ. Giờ mày cho người đến theo dõi nó 24/24 chắc sẽ ra manh mối. Mày tìm thằng nào khéo léo mà có nghề chút. Không lộ một cái nó lại rúc vào ổ thì xong.
Nhung đáp: Cái này anh cứ yên tâm, nghề của bọn nó rồi. Thôi giờ anh về nghỉ đi, không ở luôn đây cũng được, mặt mày anh trông tởm vãi lol. có éo gì đâu mà phải lo.
Mình cười: Ừ, thôi anh về đây. Mày cố gắng giúp anh, có gì nhớ alo anh nhé.
—–
Những gì Nhung nó phát hiện ra làm mình trên đường về phải rà soát sự việc lại 1 lần nữa. Rõ ràng mình đã bỏ sót những thông tin rất quan trọng. Có lẽ do quen với việc mình là người ngoài cuộc, luôn đánh giá sự việc của người khác với góc nhìn khách quan rồi, nên giờ khi là ngừời trong cuộc mình, nhìn mọi chuyền không còn sáng suốt được nữa. Phải ra soát lại: Từ lúc gặp Kiều lần đầu, đến khi gặp Vân, rồi khi đến nhà lão Quảng, khi nghe tin Kiều chết, bị sự gọi lên, Xong lại chạy đến nhà Kiều điều tra những người xung quanh… Chỗ nào cũng là một mớ bòng bong toàn nghi vấn không thể giải thích được… Khoan đã…
Tại sao một vụ gϊếŧ người động trời như vậy mà toàn bộ hàng xóm của Kiều không một ai biết ? Bình thường mà nói, thì khi xảy ra án mạng, kiểu gì công an chả thu thập thông tin từ những người xung quanh, rồi còn vác xác Kiều ra khỏi nhà để khám nghiệm tử thi nữa. Không thể có chuyện hàng xóm không biết được.
Nghĩ vậy, mình vội vàng quay xe, phi đến nhà Kiều.
—–
Mình bấm chuông gọi cửa các căn hộ cùng tầng với kiều để hỏi thông tin thì vẫn như lần trước, không một ai biết về việc Kiều bị gϊếŧ, thấy căn hộ của Kiều bị niêm phong thì họ cũng chỉ nghĩ là Kiều làm ăn thua lỗ phải thế chấp nhà cửa thôi.
Mình xuống dưới tầng 1 hỏi lễ tân với bảo vệ toà nhà thì được biết, từ đó đến giờ chỉ có 2 đồng chí xưng là cảnh sát hình sự đến để điều tra thôi. Đầu óc mình quay cuồng, hoá ra trước giờ mình lú lẫn. Cứ đinh ninh Kiều nó gặp mình ở đó, sống ở đó, thì chết cũng phải ở đó. Đù. Sao mình có thể suy nghĩ một cách cẩu thả và hởi hợt như vậy chứ.
Rõ ràng, với những gì mình biết thì chỉ có một kết luận…. Kiều không bị gϊếŧ ở trong căn hộ này.
Vậy đâu mới là hiện trường xảy ra vụ án mạng ???