Diêu Phương đưa mắt nhìn Du Thần Ích kéo Văn Hinh xuống tầm hầm, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý
Lam Dật Thần đứng một bên nhìn chuyện này, không khỏi tò mò, cảm giác ở giữa mấy người này, nhất định có bí mật gì mà hắn không biết nghĩ đến đây, hắn càng thêm hưng phấn, nhất định phải tìm ra bí mật này mới được
"Phịch!" Du Thần Ích kéo lê Văn Hinh tới tầng hầm mà trước đây anh ta đã cường bạo cô, dùng sức đóng sầm cửa lại, sau đó hung hăng đá Văn Hinh khiến cô ngã trên mặt đất
"Anh muốn làm gì?" Lúc này Văn Hinh có chút hối hận vừa rồi tức giận Du Thần Ích, nhìn anh ta từng bước từng bước tiến gần cô, cô đã cảm thấy sợ hãi rồi
"Làm gì?" Du Thần Ích cười lạnh một tiếng, bắt đầu động thủ cời y phục của mình, : Cô không phải vẫn luôn muốn tôi làm thế này với cô sao?” Hắn cười lanh, từng bước tới gần Văn Hinh, nhìn tư thế hắn như con thú đang săn mồi vậy, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt, vô tình ( tới chỗ này th này cầm thú nên ta xưng = hắn cho đỡ tức nhé)
Văn Hinh vẫn từng bước lui về phía sau , cuối cùng lui tới tường không còn chỗ để lui nữa, cô sợ hãi,vừa chống vào tường từ từ đứng lên, vừa tràn đầy phòng bị nhìn Du Thần Ích
Khi thấy Du Thần Ích đã cởi xong quần áo của hắn, lộ ra lồng ngực màu đồng bóng loáng săn chắc, khiến Văn Hinh nhất thời thấy hoa mắt
“ Anh…Anh…” Cô bắt đầu không nói nên câu, trong lòng rối bời Tầng hầm này rất quen thuộc, chính là lần đó Du Thần Ích say rượu kéo cô qua đây rồi cường bạo cô, sau đó cô hôn mê ở đây 3 ngày 3 đêm Nhớ tới tình cảnh đêm đó, cô không khỏi càng thêm sợ hãi
"Thế nào, sợ?" Du Thần Ích đã thu hết sợ sợ hãi trên khuôn mặt cô vào mắt, vì vậy nụ cười của hắn càng sâu hơn, càng vui vẻ hơn, “ Cô không phải vẫn luôn muốn lên giường với tôi sao, bây giờ là một cơ hội tốt, sao cô lại sợ hãi vậy? trước kia không phải cô vẫn rất chủ động sao?” Hắn nói xong liền cởi xong áo, bắt đầu tháo dây lưng bên hông
“ Hiện tại tôi bỏ qua!” Văn Hinh thấy hắn đã bắt đầu cởi quần, càng thêm nóng nảy, “ Kể cả bây giờ cùng anh lên giường, cũng đã không kịp nữa rồi, cho nên tôi bỏ qua” Đúng vậy, khi cô phản bác hắn, cô cũng đã có ý định buông tha Bởi vì cô nghĩ, hiệp nghị này căn bản sẽ không thể hoàn thành Nếu ở chỗ này không thể thu được kết quả, chi bằng nghĩ biện pháp khác, không chừng còn có biện pháp tốt hơn
"Hiện giờ mới nói buông tha, có phải là quá muộn hay không, hả?” Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng kim loại rơi, dây lưng bên hông Du Thần Ích đã sớm được tháo ra vứt xuống đất, sau đó hắn đè cả người mình lên Văn Hinh
"Không cần, anh buông tôi ra!” Văn Hinh liều mạng giãy giụa, tuy nhiên không có cách nào đẩy hắn ra được
Du Thần Ích đem thân thể nặng nề của mình đè trên người Văn Hinh, sau đó bắt đầu độn thủ xé rách y phục của cô, “ Cô không phải vẫn muốn leo lên giường của tôi sao? Đã như vậy, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô, để cho cô thân làm chó cũng không bằng, mà là tiện nô( nô lệ tiện nhân)!” Nói xong không khỏi tăng thêm sức lực trên tay