Lục Diễn cực kỳ cưng chiều cô, từ lúc bụng Chân Ý Ý vừa tròn ba tháng anh đã bắt đầu dành cả ngày ở nhà bồi sản. Ngoại trừ anh bên cạnh ra trong vòng 3 mét, không ai được phép đến gần vợ anh sợ bị ai đó chạm vào.
Bụng của Chân Ý Ý to hơn những phụ nữ mang thai bình thường, xác thật nhìn có chút kinh hồn bạt vía.
Lục Mộ Trầm nhìn bụng Chân Ý Ý, nghĩ đến Nhiễm Nhiễm, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Chờ lúc Nhiễm Nhiễm mang thai, anh đoán mình cũng không tốt hơn so với chú nhỏ bây giờ.
Có lúc buổi tối, Tống Nhiễm nửa đêm không ngủ được, trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó ngồi dậy, đẩy đẩy Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, anh ngủ rồi sao?”
Lục Mộ Trầm nhanh chìm vào giấc ngủ Tống Nhiễm đẩy anh mới tỉnh lại: “Làm sao vậy?”
Vẻ matwh của Tống Nhiễm nghiêm túc, nói: “Đột nhiên em vừa mới nghĩ đến chuyện này, con của chú nhỏ chúng ta gọi là gì?”
Lục Mộ Trầm hơi giật mình: “…… Anh trai…… Chị gái?”
Vẻ mặt Tống Nhiễm càng nghiêm túc: “Vậy về sau con của chúng ta gọi con của chú nhỏ là gì?”
Lục Mộ Trầm: “……”
Tống Nhiễm dở khóc dở cười, hỏi: “Có phải gọi chú họ không? Kêu chú nhỏ đến kêu đường thúc công???”
Lục Mộ Trầm: “……”
Tống Nhiễm một lần nữa lại nằm trở về giường, vuốt bụng, đau khổ thở dài: “Bé cưng của em thật đáng thương mà ——”
Lục Mộ Trầm duỗi tay ôm Tống Nhiễm vào ngực, cằm để ở đỉnh đầu cô, cười nhẹ nói: “Chuyện như vậy vẫn là để cho con của chúng ta tự mình phiền não đi.”
Tống Nhiễm không biết nên cười hay là nên bất lực, dự đoán con cô và Lục ca ca sẽ không nhỏ hơn con của chú nhỏ bao nhiêu, kết quả vai vế nhỏ hơn rất nhiều.
Tống Nhiễm bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu nhìn Lục Mộ Trầm: “Hình như em chưa nghe anh gọi chú nhỏ bao giờ.”
Lục Mộ Trầm “Ừ” anh nói một tiếng: “Chỉ lớn hơn anh khoảng mười tuổi mà thôi, vẫn chưa đến mười tuổi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Nhiễm cười khanh khách, ngón tay nhàm chán mà vẽ vòng tròn trên ngực Lục Mộ Trầm, hỏi anh: “Có phải anh đặt biệt không phục không? Cũng chỉ lớn hơn mười tuổi mà thôi, kết quả còn phải gọi chú nhỏ.”
Lục Mộ Trầm hừ một tiếng, lộ rõ vẻ mặt không bằng lòng.
Tống Nhiễm: “……”
Ừ……tính tình của ba như vậy, chắc về sau con cũng kiêu ngạo như vậy luôn quá.
Cũng không biết con gái có thể giống cô được hay không, đáng yêu một chút.
Đôi mắt Tống Nhiễm cong lên cười tủm tỉm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
……
Ngày đó Chân Ý Ý sinh con, Lục Diễn ĐÃ mời một số bác sĩ chuyên khoa phụ sản đến, chỉ sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra.
Mọi người đều ở bên ngoài chờ, một mình Lục Diễn đi tới đi lui trên hành lang, khẩn trương không chịu được.
Tống Nhiễm thấy chú nhỏ như vậy, lặng lẽ hỏi Lục Mộ Trầm: “Lúc em sinh con, anh cũng sẽ khẩn trương như vậy đó hả?”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, thật lâu sau lại nói: “Nhiễm Nhiễm, nếu không chúng ta sẽ không sinh con.”
Tống Nhiễm bị dọa cho nhảy dựng: “Anh nói bậy cái gì đó!”
Lục Mộ Trầm ôm cô sau một lúc lâu, rốt cuộc mới than nhẹ một tiếng: “Anh đau lòng lắm”
Mang thai mười tháng phải chịu bao nhiêu đau khổ, thật sự không quá dễ dàng.
“Đừng nói bậy, tại sao có thể không cần con chứ.” Tống Nhiễm trừng anh, nhỏ giọng nói.
Lục Mộ Trầm cúi đầu không lên tiếng, cầm tay cô càng chặt hơn.
Lúc Chân Ý Ý mang thai, Lục Diễn lại cẩn thận từng li từng tí, chăm sóc thân thể của cô rất tốt, hơn nữa lại mời thêm những chuyên gia phụ sản có tiếng đến trong quá trình sinh đều rất thuận lợi.
Con vừa sinh ra, Lục Diễn chưa kịp ôm đã lập tức hoang mang hoảng loạn chạy đi tìm vợ.
Là đứa bé trai.
Mới vừa được sinh ra nên nhăn nheo, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng.
Nhưng cha mẹ lớn lên đều đẹp như vậy, chắc chắn lớn lên cũng là đại soái ca, không biết làm chao đảo bao nhiêu cô nương đây.
Bàn tay nho nhỏ tạo thành nắm đấm, Tống Nhiễm nhịn không được mà sờ nhẹ một chút, làn da của trẻ con mềm mại cực kỳ, Tống Nhiễm chỉ sờ một chút, lập tức thu hồi tay lại.
sinh mệnh yếu ớt như vậy, cô cũng không dám đụng lại lần nữa, sợ làm đau bé.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô nhìn đứa bé, không biết tại sao sâu trong nội tâm bỗng nhiên có loại tình cảm xa lạ dâng lên.
Buổi tối về nhà, ban đêm cùng Lục Mộ Trầm nằm trên giường, Tống Nhiễm không ngủ được, rốt cuộc cũng nhịn không được trở mình, đối mặt với anh vô cùng nghiêm túc nói: “Lục ca ca, chúng ta có con đi”
Lục Mộ Trầm sửng sốt, nhìn cô.
Đôi mắt Tống Nhiễm giống như ngôi sao sáng ngời mà lấp lánh, nói: “Con của chú nhỏ thật sự rất đáng yêu, em cũng muốn có con của mình.”
Kỳ thật Lục Mộ Trầm nhìn ra Tống Nhiễm thích con như vậy, hôm nay vẫn luôn chờ ở trước giường của Chân Ý Ý không chịu đi, lúc nhìn đứa bé đôi mắt đều sáng lên.
Tống Nhiễm nói xong giống như sợ Lục Mộ Trầm không cho cô sinh em bé, đột nhiên liền bổ nhào vào người Lục Mộ Trầm đôi mắt sáng lấp lánh, kích động mà nói: “Lục ca ca, chúng ta cũng cố gắng tạo người đi!”