Mẹ Lục muốn Tống Nhiễm chuyển đến nhà mình, là đặc biệt đau lòng cô không có ai chăm sóc. Liền lấy việc học tập mà nói, ngày thường con trai học đến tối muộn, bà còn có thể hỏi han ân cần làm cho anh bữa khuya gì đó, nhưng Nhiễm Nhiễm lại không được, mệt mỏi đói bụng đều phải tự mình chịu đựng, cũng không có khả năng bảo bố con bé chăm sóc con bé.
Mẹ Lục càng nghĩ càng đau lòng, cũng mặc kệ Tống Nhiễm có đồng ý hay không, lập tức nói: "Ngày mai tan học, cháu đi cùng A Mộ về nhà, bây giờ bác đi dọn phòng cho cháu!"
Nói vừa xong, liền quay đầu, đi ra ngoài.
Tống Nhiễm ngây người, còn chưa kịp từ chối, liền không thấy mẹ Lục đâu nữa, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa.
Vẻ mặt của cô lúc này là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm: "Mẹ anh... Định làm gì vậy?"
Lục Mộ Trầm đau đầu vỗ trán, khóe miệng mơ hồ nhếch lên có một tia ý cười, bất đắc dĩ nói: "Chắc là đi dọn phòng cho em đấy."
"A?!" Tống Nhiễm bỗng dưng mở to hai mắt, sốt ruột nói: "Vậy làm sao bây giờ đây ——"
Lục Mộ Trầm nghiêm trang nhìn cô: "Cái gì mà làm sao bây giờ? Dọn đến đây không phải là được rồi sao?"
Tống Nhiễm khiếp sợ: "Anh anh anh... Anh đừng nói đùa..."
"Không nói đùa, em dọn đến nhà anh đi, anh cũng tiện dạy học cho em." Lục Mộ Trầm nói.
Tống Nhiễm thấy vẻ mặt Lục Mộ Trầm đứng đắn, thật sự không giống như là đang nói đùa, bỗng nhiên cô có chút khó xử: "Như thế không tốt lắm đâu..."
"Tống Nhiễm, không phải em đang sợ đấy chứ?" Lời Tống Nhiễm còn chưa nói xong, Lục Mộ Trầm bỗng nhiên ngắt lời cô.
Bỗng dưng Tống Nhiễm dưng ngẩn ra: "Sợ? Em sợ cái gì?"
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên có vài phần cười như không cười: "Sao mà anh biết được em sợ cái gì?"
Nói xong, bỗng nhiên ngưng vài giây, ý cười trong mắt càng sâu, thấp giọng nói: "Bố mẹ anh đều ở nhà, anh còn có thể ăn em sao?"
Tống Nhiễm vừa nghe lời này, lập tức cứng đầu cứng cổ trả lời anh: "Anh đừng nói nhảm! Em sợ cái gì?" Cô hừ hừ, nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, cười như không cười mà chế nhạo: "Nhưng mà thật ra anh, dám sao?"
Lòi này của Tống Nhiễm cực kì ái muội, hai mắt Lục Mộ Trầm hơi nheo lại, nhìn chằm chằm cô.
May mắn là cách video, nếu không đại khái lúc này anh đã đem người "ngay tại chỗ chính, pháp". ( Chắc là hôn, tớ cũng không biết.)
Vậy mà lại hỏi anh, dám sao?
Cũng thật là cái gì cũng dám nói.
Trầm mặc một lát, Lục Mộ Trầm mở miệng lần nữa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: "Không có gì không dám, nhưng mà Tống Nhiễm, anh không muốn làm tổn thương em, cho nên em cứ yên tâm chuyển đến, cũng tiện để anh phụ đạo cho em, chờ thi xong rồi, lại dọn về cũng được."
Tống Nhiễm: "..."
______________________________________
Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Nhiễm đậy sớm nấu cơm cho bố.Lúc bố đang ăn cơm sáng, rất nhiều lần cô muốn nói lại thôi.
Bố Tống hiểu rõ con gái, lập tức phát hiện con gái có chút không thích hợp, ngẩng đầu hỏi: "Nhiễm Nhiễm, có phải con có chuyện gì đó muốn nói với bố không?"
Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, có chút do dự.
Bố Tống: "Con muốn nói cái gì thì nói đi? Có phải là... Việc về mẹ con không?"
Tống Nhiễm vội lắc đầu: "Không có liên quan đến bà ta, ừm... Chính là..."
Vẻ mặt Tống Nhiễm khó xử, nhưng bố Tống lo lắng, vội hỏi: "Chính là cái gì, con mau nói đi!"
Tống Nhiễm bị hỏi đến nóng nảy, dứt khoát nói thẳng: "Là thế này, bọn con sắp phải chia ban văn lý, chắc bố biết Lục Mộ Trầm học tập rất tốt, con cũng không nghĩ mình quá kém, muốn thi vào lớp mũi nhọn ban văn, thứ ba tuần sau phải thi, nhưng mà bây giờ con còn kém khá nhiều, sau đó.. Sau đó hôm qua bác Lục nói với con, muốn con dọn đến nhà họ ở vài ngày, để Lục Mộ Trầm tiện thể phụ đạo cho con..."
Bố Tống nghe đến đó liền hiểu, lập tức liền nói: "Vậy con đi đi! Có Tiểu Lục dạy con, được vào lớp mũi nhọn ban văn khẳng định không thành vấn đề."
"Nếu mà con đi, thì bố phải làm sao?"
Bố Tống vội xua tay, "Con đừng lo lắng cho bố, đúng lúc ngày hôm qua cô con gọi điện thoại cho bố, Tam gia gia của con làm đại thọ 80 tuổi, hỏi bố có về hay không, đã nhiều năm bố chưa về quê, cũng muốn về nhìn xem, có thể trước mộ bà con, thắp nén hương. Ngày hôm qua lúc cô con nói, bố còn lo lắng bố đi rồi, không ai chăm sóc con đấy, bây giờ đúng lúc, con ở nhà Tiểu Lục, bố cũng an tâm.
"Thật hay giả ạ? Bố, bố đừng có lừa con."
"Bố lừa con làm gì, con không tin thì gọi điện thoại cho cô con hỏi đi." Nói xong, còn đưa điện thoại cho cô.
Tống Nhiễm cười hì hì, kéo cánh tay bố: "Thế thì được, vậy bố về quê cùng cô nhé, chờ đến lúc bố trở về, con cũng đã về rồi."
Bố Tống thương tiếc sờ sờ đầu cô: "Được, con phải cố gắng học, tranh thủ thi được vào lớp mũi nhọn."
Tống Nhiễm dùng sức gật đầu: "Vâng, con sẽ cố gắng."
Bố Tống mặt đầy vui mừng gật gật đầu: "Bố biết rồi, Nhiễm Nhiễm nhà mình là đứa trẻ có tiền đồ nhất."
Tống Nhiễm cong mắt cười cười, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn bố: "Bố, bố yên tâm để con đến ở nhà Lục Mộ Trầm sao?"
"Bố có cái gì để không yên tâm, thằng bé Tiểu Lục đó, bố cũng không phải chưa từng thấy qua, chính trực ở trong xương cốt, là đứa bé tốt khó mà có được."
Tống Nhiễm lập tức vui vẻ: "Bố đánh giá anh ấy cũng thật cao."
_________________________________________
Lục Mộ Trầm được bố vợ tương lai khích lệ, giờ phút này ở bên ngoài ngõ nhỏ, chờ nàng dâu đi học.
Tống Nhiễm mang bát đũa đi rửa sạch sẽ, mới cầm cặp đi ra cửa.
Vừa mới đi ra ngõ nhỏ, liền thấy cơ thể Lục Mộ Trầm tùy ý dựa vào cửa trước của xe, trong tay còn cầm hộp giữ ấm.
Chai nước là chuyên đựng sữa đậu nành, từ ngày Tống Nhiễm nói mẹ Lục làm sữa đậu nành ngon, mỗi ngày mẹ Lục đều làm để Lục Mộ Trầm mang một chai đến trường cho cô.
Vừa nhìn thấy Lục Mộ Trầm, liền cao hứng mà chạy đến, kéo tay anh, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn anh: "Sao hôm nay anh đến sớm vậy?"
Lục Mộ Trầm cười cười: "Không còn sớm, đi thôi, lên xe."
Nói xong, liền giúp Tống Nhiễm cầm cặp.
Tống Nhiễm bò lên xe, vui vẻ chào hỏi với Lý Tín: " Cháu chào chú Lý."
Lý Tín cũng rất thích Tống Nhiễm, trước mắt hiền lành mà trả lời cô: "Chào cháu Nhiễm Nhiễm."
Lục Mộ Trầm đi lên, Tống Nhiễm rất tự nhiên lấy chai sữa đậu nành từ trong tay anh, vặn nắp ra, ngửa đầu uống một ngụm.
"Em uống chậm một chút." Tống Nhiễm khát nước, uống nhanh, một vòng quanh miệng đều dính một lớp bọt sữa đậu nành màu trắng, Lục Mộ Trầm giơ tay giúp cô cẩn thận lau khô, sau đó mới lấy khăn giấy lau tay.
Vừa lau tay vừa nói: "Sáng nay lúc anh ra cửa, phát hiện mẹ anh đã dọn xong phòng cho em rồi..."
Dừng một chút, lại không nhịn được cười: ""à khăn trải giường chăn đệm màu hồng phấn, cũng không biết bà ấy đi lúc nào mua cho em."
Ngữ khí Lục Mộ Trầm có vài phần buồn cười, nhưng Tống Nhiễm lại nghe đến nỗi phá lệ cảm động.
Cô thật sự cảm thấy mẹ Lục đau cô giống như con gái vậy.
Cô vô thức cầm chặt chai sữa đậu nành trong tay, nói: "Mấy ngày nữa bố em muốn về quê cùng cô em, em có thể đến nhà anh ở vài ngày, nhưng chờ bố em trở về, thì em sẽ dọn về."
Lục Mộ Trầm nghiêng đầu, không nhịn được sờ sờ đầu cô, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Biết rồi, em để cho mẹ anh chăm sóc em mấy ngày đi, bằng không bà ấy cứ nhắc mãi, cũng tiện để anh phụ đạo cho em."
Tống Nhiễm gật gật đầu, chuyện này cứ như vậy mà quyết định.
Đến trường, sau khi Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm đến phòng học, mới tiếp tục đi về phía trước, đi đến hướng phòng học của mình.
Nào biết vừa chuẩn bị đi vào phòng học, đột nhiên mấy nữ sinh xông đến.
Trong nháy mắt bị vây quanh.
Ấn đường Lục Mộ Trầm hơi nhăn lại, mặt không biểu cảm nâng mắt, giọng nói lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Nữ sinh đứng đầu lớn lên rất xinh đẹp, e thẹn mà đưa một hộp chocolate màu hồng nhạt có nơ con bướm: "Học trưởng, em là Tạ Thanh Trúc học sơ tam, em... Em thích anh lâu rồi, hi vọng anh có thể nhận em..."
Nói còn chưa dứt lời, Lục Mộ Trầm trực tiếp xoay người, đi cửa sau.
Người anh cao chân lại dài, ba bước liền đi đến cửa sau, sau đó, " phanh " một tiếng, liền đóng cửa phòng học lại.
Từ đầu đến cuối, con mắt cũng chưa nhìn đối phương một cái.
Tạ Thanh Trúc cùng với mấy cô bạn của mình đều ngây người. Cô gắt gao mà cắn môi, khuôn mặt trắng nõn bởi vì cảm thấy xấu hổ mà đỏ bừng.
Lúc này, Từ Hạo lười biếng mà từ trong phòng học đi ra.
Khoanh tay trước ngực, người dựa vào khung cửa, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, tầm mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm hộp chocolate trong tay Tạ Thanh Trúc: "Tiểu muội muội, Lục ca ca của bọn tôi đã có bạn gái rồi, sau này trước khi theo đuổi người khác, vẫn nên hỏi thăm rõ ràng một chút."
Mặt Tạ Thanh Trúc xấu hổ đến đỏ bừng, một cô bạn bên người cô nàng rất kinh ngạc hỏi: "Là ai vậy?"
Từ Hạo vừa muốn trả lời, giương mắt liền thấy Tống Nhiễm khoanh tay trước ngực đứng ở đằng sau.
Cậu lập tức nở nụ cười, chỉ đằng sau:, "Đây, là vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này."
Mấy nữ sinh đồng thời quay đầu lại, thấy Tống Nhiễm nháy mắt, mỗi người đều mở to hai mắt.
Khóe miệng Tống Nhiễm nhếch lên có ý cười, duỗi tay cầm hộp chocolate trong tay Tạ Thanh Trúc, đánh giá vài lần, bỗng nhiên nở nụ cười: "Em gái nhỏ, ánh mắt không tồi, bất quá Lục ca ca nhà chị trừ chị ra, ai cũng không thích, chocolate này, em cầm về đi, tự mình ăn đi nhé."
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Nhiễm khí phách, ai đều không thể đoạt Lục ca ca của cô ~~(*^__^*)
Hôm nay cho mọi người phát 100 cái bao lì xì đi, vừa mới phát hiện làm thu còn kém 2 cái liền phá 1000, coi như trước tiên chúc mừng hạ, ha ha ha ~~