• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lục Mộ Trầm về nhà, trong nhà có một mùi thơm nồng nặc của cơm.



Tống Nhiễm đang giặt quần áo trên ban công, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức kêu một tiếng: "Lục ca ca?"



Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, đáp lại cô: "Anh về rồi."



Tống Nhiễm cầm quần áo ném về thau giặt đồ, sau đó liền như bay chạy ra ngoài.



Cô chạy đến lòng ngực Lục Mộ Trầm, ôm cổ, nhảy lên người anh.



Lục Mộ Trầm đem đồ vật trong tay ném qua nơi khác, đôi tay nâng mông cô lên.



Tống Nhiễm ôm cổ anh, hai chân kẹp ở eo Lục Mộ Trầm, cười tủm tỉm nhìn anh: "Em còn tưởng anh còn lâu mới về."



"Hôm nay khóa không có nhiều việc lắm." Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm đi về phía sofa, hỏi cô: "Em đang làm gì đó?"



"Đang giặt quần áo nha."



Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm đến sofa trước, anh khom người ngồi xuống, Tống Nhiễm thuận thế ngồi trên đùi anh.



Anh nắm lấy tay Tống Nhiễm, vẫn còn ướt, thuận tay từ trên bàn trà lấy khăn giấy, cúi đầu giúp cô lau tay, một bên lau một bên nói: "Quần áo cứ ném vào máy giặt là được, em không cần giặt tay."






"Không được, áo sơ mi của anh phải giặt tay, giặt máy giặt không tốt." Tống Nhiễm nói.



Lục Mộ Trầm hơi ngẩn ra, tiếp theo liền ngẩng đầu, nhìn cô nói: "Vậy cứ để đó, anh trở về tự giặt."



Tống Nhiễm biết anh không cho bản thân làm việc nhà, trong lòng đã ấm áp lại thêm hạnh phúc, vui vẻ nói: "Không sao, em thích giặt quần áo cho anh, em cảm thấy rất vui."



Cô cảm thấy giặt quần áo cho nửa kia của mình là một việc rất hạnh phúc. Cảm thấy bản thân có được một gia đình và có người đàn ông cô yêu, cô nguyện ý vì anh trả giá tất cả.



Đôi mắt cô sáng lấp lánh, khuôn mặt đều là hạnh phúc và ý cười.



Lục Mộ Trầm nhìn cô, nhất thời cũng không biết nên nói gì, bưng lấy mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên môi cô một cái, nói: "Đói bụng chưa, anh đi nấu cơm."



"Vâng!" Tống Nhiễm vui vẻ gật đầu, từ đùi Lục Mộ Trầm nhảy xuống.







"Anh đi thay quần áo trước." Lục Mộ Trầm từ trên sofa đứng lên, nói.



Tống Nhiễm dạ một tiếng, "Đi thôi."



Lục Mộ Trầm vào phòng thay quần áo, Tống Nhiễm quay đầu lại, đem đồ vật Lục Mộ Trầm vừa mới ném trên mặt đất xách lên.



Lúc thấy một lốc sữa bò vị chuối, vui vẻ mà cười rộ lên, "Lại mua cho em sữa bò."



Nói xong, đem sữa bò xách lên, đặt lên tủ đựng đồ ở cửa.



Sau đó xách hai túi lớn khác mang vào phòng bếp.



Cô đặt chiếc túi lên kệ bếp, từ bên trong đem đồ ăn tương tự giống nhau ra.



Xương sườn, cà chua, thịt bò, rau xanh, cà rốt, đậu hủ......



Đồ vật toàn bộ lấy ra, lại đi lấy một cái túi khác.



Trong túi đó tất cả đều là đồ ăn vặt mà cô thích ăn.



Trong lòng cô rất ngọt ngào, tìm trong túi xem.



Mao Dou Li (*), kẹo bông gòn, bánh tuyết mơ,...... Còn có cả lốc sữa bò Vượng Tử đóng hộp.



(*) Mao Douli chuyên về các món bánh kẹo được làm từ me.






Tống Nhiễm đem kẹo bông gòn mở ra, cầm bỏ vào trong miệng mình.



Kẹo bông gòn rất mềm lại ngọt, giống tâm tình của mình giờ phút này.



Cô một bên nhai kẹo bông gòn, một bên lại từ bên trong lấy ra một cái hộp màu xanh lam.



Cô vừa rồi không chú ý, tưởng rằng ở phía dưới túi còn để đồ ăn vặt mới mua, nhưng mà lúc cô lấy ra, cúi đầu nhìn thấy, mặt bỗng đỏ, lập tức đem đồ vật ném vào.



Lại nhìn trong túi liếc mắt một cái, phát hiện còn có vài hộp, cô theo bản năng mà đỡ lấy eo mình, lẩm bẩm nói, "Làm gì mua nhiều như vậy......"







......



Thời điểm Lục Mộ Trầm từ trong phòng ra, Tống Nhiễm đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt, thấy anh ra tới, chỉ xuống túi, "Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?"



"Cho em ăn đó." Lục Mộ Trầm cho rằng cô nói chính là đồ ăn vặt, thuận miệng trả lời.



Tống Nhiễm sặc một cái, "Em...... Em nói chính là...... Cái kia......"



Lục Mộ Trầm sửng sốt, tức khắc phản ứng lại, anh câu môi cười, nói: "Dùng đó."



Tống Nhiễm nghe nói, mặt không tự giác mà nóng lên, nhỏ giọng nói thầm, "Kia...... Kia cũng không cần mua nhiều như vậy chứ......"



Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng cô thẹn thùng, không khỏi nổi lên tâm tư muốn chọc cô, anh đi tới, cúi người xuống lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: "Nếu muốn, cả đêm phải dùng vài cái."



Tống Nhiễm đỏ mặt, ngẩng đầu, theo bản năng mắng anh, "Anh...... Anh không biết xấu hổ......"



Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, cúi đầu ở trên môi cô hôn một cái, "Nhiễm Nhiễm, anh yêu em."



"......"



Lục Mộ Trầm xoa xoa đầu cô, cười nói: "Ngoan nha, anh đi nấu cơm cho em."



......



Kỳ thật Lục Mộ Trầm nấu ăn không ngon bằng Tống Nhiễm, nhưng hầu như anh không cho Tống Nhiễm vào bếp, sợ cô phải vất vả.



Luộc canh cà chua xương sườn, lại làm sườn heo chua ngọt, còn có đậu hủ sốt cà chua mà Tống Nhiễm thích, mặt khác còn có rau xào.



Tống Nhiễm giặt xong quần áo rồi đi ra, đồ ăn đều đã được bưng lên bàn, Lục Mộ Trầm đang ở phòng bếp xới cơm.



Tống Nhiễm nghe mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, lập tức liền chạy tới.



Nước sườn heo chua ngọt đường sền sệt, có màu caramel, chỉ cần nhìn thôi liền thấy thơm và ngon.



"Lục ca ca, thơm quá đi!" Tống Nhiễm hô một tiếng, đi theo liền cầm lấy chiếc đũa, cũng không đợi Lục Mộ Trầm, chống trên bàn liền gắp một khối xương sườn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK