Trong thời gian mang thai, dù sức khỏe của cô không quá tốt nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Không ai có thể hiểu được cảm giác ấy, cảm giác được hạnh phúc vây quanh, cả người ngâm trong mật đường, cuộc sống không có bất kỳ phiền não nào.
……
Sinh nhật ngày ấy Tống Nhiễm nhập viện chờ sinh.
Do mấy ngày nay quá luôn căng thẳng nên cô cũng quên luôn sinh nhật của mình.
Đột nhiên có ngày cho tới một buổi sáng nọ, cô thức dậy và thấy ở đầu giường có một bó hoa bách hợp cùng một con gấu bông nhỏ màu lam.
Từ khi bắt đầu hẹn hò cùng Lục Mộ Trầm, mỗi năm vào sinh nhật của cô, Lục Mộ Trầm sẽ tặng cô một bó hoa bách hợp và một con gấu bông nhỏ.
Bách hợp là loài hoa mà cô thích. Còn gấu bông nhỏ là món quà đặc biệt nhất với cô.
Vốn dĩ trong nhà cô có một con gấu bông nhỏ. Nó là món quà mừng sinh nhật cuối cùng bố tặng cô trước khi ông gặp tai nạn giao thông.
Cô rất thích, khi còn bé phải chuyển nhà nhiều lần nhưng cô luôn mang theo nó. Đến tận bây giờ, nó vẫn được đặt ở đầu giường của cô.
Lục Mộ Trầm biết những con gấu bông nhỏ có ý nghĩa thế nào với cô. Vào năm cuối cấp ba, trong ngày sinh nhật đầu tiên anh và cô bên nhau, anh đã tặng cô một con gấu bông nhỏ Lục Mộ Trầm đã tặng sinh nhật cô một con gấu bông nhỏ y hệt.
Từ đó về sau, mỗi năm, anh đều tặng cô một con gấu bông nhỏ. Anh nói cả đời này, anh sẽ mua cho cho cô, tựa như anh sẽ dùng cả cuộc đời để ở bên cô.
Đây là con gấu bông thứ bảy Lục Mộ Trầm tặng.
Tống Nhiễm vừa vui vừa cảm động, vươn tay lấy gấu bông, ôm nó vào lòng.
Lục Mộ Trầm vào phòng, trong tay là bữa sáng vừa được mẹ đưa.
Lục Mộ Trầm ở lại viện với Tống Nhiễm suốt mấy hôm nay. Cơm ba bữa một ngày đều do mẹ Lục chuẩn bị ở nhà rồi mang tới.
Vừa vào, anh đã thấy Tống Nhiễm đang ôm gấu bông nhỏ, nghiêng người, cười ngọt ngào với anh.
Lục Mộ Trầm không khỏi mỉm cười, đi tới trước mặt Tống Nhiễm: “Tỉnh rồi à.”
Đi đến bên Tống Nhiễm, đặt hộp cơm giữ nhiệt xuống bàn ở đầu giường, nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Sinh nhật vui vẻ, Nhiễm Nhiễm!”
Đôi mắt của Tống Nhiễm vui vẻ đến nổi cũng cong lên.
“Anh mua lúc nào vậy? Sao em không biết?”
Lục Mộ Trầm khẽ cười, đáp: “Em biết thì còn gì vui nữa!”
Nói rồi lấy một bao lì xì từ trong túi quần ra, đặt vào tay Tống Nhiễm.
“Lì xì mừng sinh nhật năm nay.”
Tống Nhiễm sờ sờ, cười hì hì: “Dày thật đó!”
Lục Mộ Trầm cưng chiều xoa đầu cô: “Tất nhiên rồi!”
Nhiều bạn bè của Tống Nhiễm thích công khai tình cảm trên mạng xã hội nhưng cô thì ngược lại. Cơ mà năm nay là năm đặc biệt, cô cũng muốn thể hiện tí.
Tống Nhiễm bảo Lục Mộ Trầm đưa điện thoại cho cô, bày tất cả hoa tươi, gấu bông và lì xì cùng một chỗ, điều chỉnh bộ lọc rồi bụp một bức hình thật đẹp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô chia sẻ lên vòng bạn bè cùng với dòng tus: “Mãi mãi yêu anh – Lục ca ca, người mang đến cho em những điều bất ngờ trong ngày sinh nhật hàng năm ????”
Bài viết vừa đăng lên lập tức nhận được lời chúc mừng của rất nhiều người.
Một số bạn cũ vào trêu trọc.
Từ Hạo: ĐM! Anh Lục cổ hủ vậy! Người ta chuyển khoản ầm ầm qua wechat rồi mà giờ vẫn dùng bao lì xì á??
Hầu Tử: Anh Lục cổ hủ +1. Nhưng mà em rất muốn phỏng vấn chị dâu kính yêu của chúng ta. Thân là cánh chim dẫn đầu xu thế, không biết chị có cảm nhận gì khi sống với một ông xã cổ hủ như vậy?
Tống Nhiễm đọc được bình luận của Hầu Tử thì không nhịn được cười, quay sang trêu Lục Mộ Trầm: “Thành thật mà nói, đôi khi cũng hơi ghét!”
Vừa trả lời bình luận, bên dưới lập tức có mấy phản hồi: “Ha ha ha ha ha…”
Tử Hạo: Trời ạ! Cười chết lão tử rồi! (emoji cười đập bàn x3)
o(*≥▽≤)ツ┏━┓ o(*≥▽≤)ツ┏━┓ o(*≥▽≤)ツ┏━┓
Phó Tranh: Móa! Thật sự không muốn thừa nhận rằng mình có một ông anh họ cổ hủ.
Một bài đằng tình cảm ngọt ngào thế mà cuối cùng lại trở thành nơi để mọi người hi hi ha ha châm chọc Lục Mộ Trầm cổ hủ.
Tống Nhiễm cười đau cả bụng, cố gắng mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu thì thấy Lúc Mộ Trầm đột nhiên cầm lì xì lên.
Tống Nhiễm sững sờ: “Làm gì vậy?”
Lục Mộ Trầm liếc cô một cái, nói một cách rất nghiêm túc: “Không phải chê anh cổ hủ à? Thu hồi lì xì.”
Nói xong, thật sự đút lì xì vào lại trong túi quần.
Tống Nhiễm trợn mắt há mồm.
“… Tặng… Tặng người ta rồi sao có thể lấy lại?”
Lục Mộ Trầm đáp: “Thích thế!”
Tống Nhiễm bĩu môi, cúi gắm mặt, lẩm bẩm: “Keo kiệt!”
Lục Mộ Trầm nhìn cô, mặt mày tràn ngập ý cười.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một phút đồng hồ sau, Tống Nhiễm đăng lên vòng bạn bè: “Hu hu hu tiền lì xì bị Lục ca ca lấy mất rồi ????????????”
“…”
Tử Hạo: Ây… Anh Lục à… Quả nhiên là một tay lừa dối bà xã lão luyện!
…….
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Mộ Trầm đút Tống Nhiễm ăn sáng, sau đó Tống Nhiễm xuống giường, đi lại trong phòng một lát.
Tống Nhiễm nằm phòng VIP của bệnh viện tư nhân.
Phòng rất rộng.
Cô ưỡn bụng đi tới đi lui trong phòng. Lục Mộ Trầm muốn đỡ thì bị cô đẩy ra.
“Em muốn vận động một chút để đến lúc đó dễ sinh.”
Lục Mộ Trầm lo lắng, vội dịch hết ghế trong phòng gọn lại.
Tống Nhiễm chống hai tay lên eo, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào bụng mình, bỗng nhiên hơi xúc động. Sao cô có thể mang quả bóng to đùng này lâu đến vậy?
Làm mẹ thật sự là không dễ dàng!
Cũng may chẳng mấy chốc hai bé sắp sinh ra, thời gian vất vả mang thai của cô cũng có thể kết thúc theo.
Tống Nhiên quay đầu lại nhìn Lục Mộ Trầm, nói giỡn: “Lục ca ca em đi tới đi lui thế này liệu đột nhiên muốn sinh không nhỉ?
Lục Mộ Trầm: “…”
Không biết là cái miệng của Tống Nhiễm linh hay là hai bé cưng trong bụng nghe được tiếng lòng của mẹ? Tóm lại, hai bé sinh sớm đúng vào sinh nhật của cô.
Lúc sinh, Tống Nhiễm bỗng có một suy nghĩ: “Sau này, ba mẹ con cô có thể tổ chức sinh nhật cùng nhau…”