Buổi tối gọi video với Lục Mộ Trầm, vẫn luôn để video gọi đến khi trời sáng, cách màn hình, tựa như hai người đều ở bên cạnh nhau.
Cô vốn nghĩ loại trạng thái này sẽ duy trì trong đến khi cô quay xong bộ phim này, nhưng mà, rất nhanh cô đã bận đến mức không có thời gian nhớ đến Lục ca ca của cô.
Vừa mới bắt đầu mấy ngày, đạo diễn vô cùng chiếu cố cô, cho cô thời gian để thích ứng, cho cô ở hiện trường quan sát các vị tiền bối đóng phim, lịch diễn của cô không nhiều lắm, cho nên phần lớn thời gian là nhàn rỗi.
Mỗi khi rảnh cô sẽ nghĩ đến Lục ca ca, nhưng về sau đạo diễn cảm thấy cô đã tiến vào trạng thái không sai biệt lắm, vì thế bắt đầu sắp xếp cảnh diễn cho cô.
Tống Nhiễm ở phim trường vẫn luôn khiêm tốn, mỗi một cảnh diễn đều rất nghiêm túc thực hiện, bất luận là treo dây thép hay là đánh giáp người, thậm chí có một vài cảnh tương đối nguy hiểm cũng không ngoại lệ, tất cả cô đều tự mình diễn.
Kỹ thuật diễn của cô không tồi, lại chịu được khổ, đạo diễn ở trên phim trường cũng thường xuyên khen cô.
Ngày đó, cô có một cảnh diễn cùng vai nữ hai.
Nữ hai cũng coi như là ngôi sao đang hồng [1] trước mắt.
[1] Hồng, đỏ: ở đây là chỉ độ hot, độ nổi tiếng.
Ngày quay đó, không biết cô ta làm sao lại đến muộn, đến muộn gần một tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bởi vì cảnh quay ngày hôm đó của cô ta là cảnh lớn, đến muộn, toàn bộ mọi người trong đoàn phim phải chờ cô ta, khiến đạo diễn rất tức giận.
Thời điểm gần mười hai giờ trưa, mới rốt cuộc khoan thai(*) đến, đạo diễn vừa thấy cô ta, mạnh mẽ từ trên ghế đứng lên, tính khí lập tức bộc phát, tức khắc chửi ẩm lên: “Lê Nguyên Na! Cô làm việc thế nào vậy hả! Cô xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?! Cô không muốn diễn thì đừng diễn, đừng làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim!”
(*) chậm rãi, từ từ
Có thể tâm tình của Lê Nguyên Na cũng không tốt lắm, sắc mặt từ lúc tiến vào không thích hợp lắm, lúc này lại đột nhiên bị mắng, tức khắc cũng phát hỏa lên: “Không phải là đến muộn thôi sao, có thể quay cảnh của người khác trước mà! Máy bay đến muộn, cũng không phải là tôi muốn!”
Tính khí của cô vừa lên, khiến cho Dương đạo cũng mất mặt, dù sao cũng là lão đạo diễn vô cùng nổi tiếng trong vòng luẩn quẩn này, bị Lê Nguyên Na oán hận một màn này, nhất thời liền đen mặt, mắng to: “Cái thái độ này của cô là gì đấy hả?! Hả! Cô làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim, cô còn không hiểu mà nói lý?! Nếu cô không muốn diễn, thì cút cho tôi!”
Lê Nguyên Na bị mắng đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tống Nhiễm ở bên cạnh nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. Lúc trước cô cũng từng thấy qua Dương đạo mắng chửi người, quay phim không nghiêm túc, cười đùa, NG đều bị mắng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ông mắng chửi hung dữ đến như vậy.
Dù sao cô cũng là người mới ra ngoài xã hội, trong lòng run rẩy, thật sự có chút sợ hãi.
Cô nhìn thấy Lê Nguyên Na đã tức đến phát hỏa, muốn xông lên, lại bị người đại diện của mình đè xuống một phen.
Người đại diện của cô ta bước lên phía trước, cúi đầu cười hòa giải: “Dương đạo ngài đừng nóng giận, Nguyên Na cô ấy tối hôm qua quay về Bắc Kinh tham gia một buổi lễ trao giải, vốn là sáng nay định sáu giờ lên máy bay, nào biết được chuyến bay đến trễ, lúc này mới đến muộn, Dương đạo ngài đừng tức giận, đừng tính toán với cô ấy.”
Người đại diện cho Dương đạo bậc thang đi xuống, lúc này Dương đạo mới nặng nề ‘hừ’ một tiếng, lạnh lùng nói: “Mau chóng thay quần áo đi! Cả đoàn phim chờ một mình cô, nơi nào cũng quen thói xấu!”
Lê Nguyên Na biến sắc, còn muốn nói gì đó đã bị người đại diện kéo đi mất.
Trường quay chậm rãi khôi phục lại sự yên ắng, mỗi người làm công việc của mình.
Tống Nhiễm còn có chút kinh ngạc, trong đầu toàn là bộ dáng đạo diễn vừa mới mắng chửi người, nếu ngày nào đó cô chọc cho đạo diễn mất hứng, có khi nào cũng bị mắng như vậy không?
Không lâu sau, Lê Nguyên Na đã thay xong trang phục rồi đi ra.
Là cảnh đóng chung với Tống Nhiễm, lời thoại của hai người cũng không ít.
Trước khi Tống Nhiễm vào đoàn cũng đã nhớ kỹ đại khái lời thoại của chính mình, biết hôm nay phải quay cảnh này, tối hôm qua ở trong khách sạn đã tự mình diễn thử vài lần từ đầu đến đuôi, lời thoại, tâm lý của nhân vật, cảm xúc biến hóa đều tỉ mỉ cân nhắc.
Hôm nay quay, bất luận là từ nắm bắt tình cảm, hay là độ mạnh yếu của lời thoại đều đặc biệt thỏa đáng.
Đạo diễn ở sau màn ảnh nhìn thấy phần thể hiện này của Tống Nhiễm, vô cùng kích động: “Tốt, Tống Nhiễm thật sự diễn rất tốt!”
Trương đạo cũng hết sức tán thành, nói: “Đúng vậy, cô ấy hoàn toàn đem nội tâm thống khổ cùng phẫn nộ của nhân vật diễn rất sinh động, thật sự rất tốt.”
Dương đạo gật đầu tán đồng, ánh mắt rất chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: “Tống Nhiễm đúng là được sinh ra để đóng phim, rất có linh khí.”
Tống Nhiễm diễn xong, đến lượt của Lê Nguyên Na, cô ta lại ấp úng, nhìn chằm chằm Tống Nhiễm, mãi một lúc sau cũng không nói ra được câu gì.
Đằng sau màn hình, sắc mặt Dương đạo càng ngày càng đen, đợi một lúc, thấy Lê Nguyên Na vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó, ông tức giận đến mức đứng mạnh từ trên ghế lên, cầm loa hô to: “Lê Nguyên Na cô làm sao vậy? Làm sao cô vẫn không nhớ được lời thoại vậy hả?! Tốt xấu gì cô cũng đóng phim nhiều năm như vậy, còn chẳng tốt bằng một phần ba Tống Nhiễm người ta, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chính cô tự suy nghĩ cho kỹ!”
Nói xong, liền hô to một tiếng: “Cảnh diễn của cô lùi lại một ngày, cô đi về trước đi!”
Dương đạo ở trước mặt mọi người, mắng Lê Nguyên Na, khen ngợi Tống Nhiễm.
Lê Nguyên Na ngây người đứng ở đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mãi một lúc lâu mới hoàn hồn, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Nhiễm một cái, sau đó mới xoay người bước nhanh rời đi.
…….
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thái độ của đạo diễn đối với Tống Nhiễm và Lê Nguyên Na hoàn toàn trái ngược, mọi người trên trường quay đều nhỏ giọng thảo luận.
Vốn Tống Nhiễm không để chuyện này trong lòng, nhưng mà, buổi tối lúc cô diễn xong, thời điểm thay quần áo trong buồng ở WC, chợt nghe thấy cách vách có người nói: “Thật ra tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của Nguyên Na bình thường rất tốt, trạng thái của hôm nay không tốt, có thể là bởi vì tối hôm qua tham gia lễ trao giải, sáng sớm nay lại vội vàng lên máy bay, tinh thần có hơi không tốt lắm, đạo diễn dữ như vậy, thật sự có chút quá đáng.”
“Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm thấy đạo diễn rất thiên vị Tống Nhiễm kia.”
“Còn phải nói nữa sao, hậu trường của người ta chính là Lục Diễn, trong vòng luẩn quẩn ai dám đắc tội đâu.”
“Đúng vậy, nói thật ra, cô ta chỉ là một sinh viên năm hai, mặc dù có kỹ thuật diễn, nhưng cũng không đến mức được khen mỗi ngày, nói trắng ra là, còn không phải là nhìn mặt Lục Diễn, nếu không thì ai sẽ để ý đến cô ta chứ.”
“Phải đó, đầu năm nay, vẫn còn muốn ôm đùi giống cái cô Tống Nhiễm vậy, ôm được đùi vàng đời này ăn no chờ chết cũng không phải âu lo.”
“Thật là, mới ra mắt còn có người mở đường cho cô ta, thật sự là thủ đoạn cao minh mà.”
Âm thanh nghị luận dần dần biến mất, rốt cuộc Tống Nhiễm cũng đi ra từ WC, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng hai người vừa rời đi, môi mím chặt.
……….
Tống Nhiễm ở trong WC nghe được đánh giá của người khác với cô, sau khi quay về khách sạn, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được, thì ra có hậu đài cũng là một việc khiến cho người ta cảm thấy có gánh nặng.
Sau khi trải qua sự việc lần này, áp lực của Tống Nhiễm càng lớn hơn nữa, liều mạng muốn đóng phim tốt, nghĩ muốn chứng minh bản thân là dựa vào thực lực, chứ không phải dựa vào hậu đài phía sau.
Vì để đóng phim tốt, ban ngày, chỉ cần không diễn, Tống Nhiễm liền tự mình cầm kịch bản, an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh nghiêm túc xem xét.
Cái này còn chưa tính, buổi tối quay về khách sạn, còn thật sự đem cảnh diễn ngày hôm sau của mình diễn đi diễn lại vài lần.
Cô không muốn về sau làm tất cả mọi người cảm thấy bản thân mình là dựa vào hậu đài để đi lên, cô nghĩ muốn càng cố gắng thêm một chút, dựa vào chính mình đạt được những gì chính mình đáng được nhận: tiền tài, vinh quang cùng với sự tôn trọng.
Tống Nhiễm một lòng một dạ lao đầu vào công việc, cái này làm cho thời gian mỗi ngày nhớ đến Lục Mộ Trầm càng ngày càng ít. Từ ban đầu, mỗi ngày gọi mười mấy cuộc điện thoại, dần dần giảm đến ba cuộc, cho đến mấy ngày gần đây, lại trực tiếp biến thành một cuộc điện thoại trước khi ngủ.
Cuộc gọi trước khi đi ngủ lúc trước, một hai giờ là chuyện bình thường.
Nhưng mà, hôm nay, Lục Mộ Trầm gọi cho Tống Nhiễm đã bị giành nói, cô nói với anh một câu: “Lục ca ca, em có hơi bận, tối em gọi lại cho anh nha!”
Sau đó, liền ‘ba’ cúp điện thoại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Nhiễm đang đọc kịch bản, vừa đọc đến một điểm mấu chốt, ngay cả cho Lục Mộ Trầm cơ hội nói chuyện cũng không cho liền lập tức cúp điện thoại, sau đó lại tiếp tục nghĩ đến ngày mai phải diễn cảnh kia như thế nào.
Đầu bên kia đột nhiên không có âm thanh, Lục Mộ Trầm giật mình, nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình yên ắng của mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại có thể Tống Nhiễm vẫn đang quay phim, vì thế anh cũng không tiếp tục gọi lại, tắm rửa xong đi ra, ngồi ở trước bàn học, mở máy tình ra, bắt đầu viết báo cáo nghiên cứu của mình.
Anh vì chờ điện thoại của Tống Nhiễm, vẫn luôn chờ đến rạng sáng hơn ba giờ, Tống Nhiễm nói tối nay sẽ gọi điện lại cho anh, căn bản là vẫn chưa thấy gọi lại.
Lục Mộ Trầm suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn không được cầm lấy di động gọi điện thoại cho Tống Nhiễm. Lần gọi gần nhất có hơi ngắn, anh vô cùng vô cùng nhớ cô.
Nhưng mà, khi anh gạt điện thoại qua, đầu kia lại vang lên là: Số mày ngài gọi hiện đã tắt máy.
Cả người Lục Mộ Trầm cứng đờ.
Đã nói chờ lát nữa gọi điện cho anh đâu?
Lại có thể tắt máy đi ngủ???
Lục Mộ Trầm ngồi trước bàn học, sắc mặt dần dần nặng nề, trong lòng, nói câu nén giận.
Trước khi đi, luyến tiếc anh như vậy, lúc này mới bao lâu chứ, từ ban đầu mỗi ngày mười mấy cuộc gọi giảm xuống ba cuộc, giờ còn một cuộc, bây giờ lại còn ngay cả một cuộc cũng không gọi cho anh?
Mệt anh mỗi ngày nhớ cô đến nỗi trà không nhớ cơm không nghĩ.
Nha đầu kia, có phải muốn tức chết anh hay không???
……..
Tác giả có lời muốn nói: Nhiễm Nhiễm trầm mê công việc không thể kiềm chế, lặng yên vì Lục ca ca bị biến vào lãnh cung chảy xuống một giọt nước mắt đồng tình.
Ha ha, yên tâm đi, phần đóng phim sẽ không viết nhiều, chương sau sẽ gặp nhau, ngày mai tính toán để Phó Tranh và Tương Tương [*] đến show một đợt ân ái, kích thích Lục ca ca đáng thương của chúng ta~~~
[*] Cho những ai chưa biết thì cặp Phó Tranh và Chu Tương Tương là ở trong truyện “Cả đời sủng ái” nha.