• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Kỳ nhíu mày, trong lúc đang nhìn qua phía đó thì phát hiện ra một gương mặt quen thuộc. Anh ta đang ôm ấp một cô gái trong lòng mình, còn thân mật đến mức không biết ngượng là gì. Hai người quấn lấy nhau bên cửa sổ rất cuồng nhiệt, đến khi anh ta định cởi quần áo của cô gái kia ra thì bắt gặp ánh mắt của Lạc Kỳ.

Cô giật thót mình nắp vào một bên, hai gò má ửng đỏ. Đột nhiên nhìn người ta mặn nồng còn bị phát hiện như thế đúng thật quá xấu hổ. Cô nhớ mặt người này, chính là người đàn ông mà lần trước đi mua thuốc ở bệnh viện cho Vi Vũ cô đã gặp. Không ngờ anh ta lại ở đây, đối diện nhà cô như vậy.

Vu Vi Khởi sau khi phát hiện ra Lạc Kỳ vừa mới nhìn mình, cũng mất hứng thú mà buông cô gái kia ra. Anh ta ném cho cô gái kia một xấp tiền rồi đuổi phăng ra khỏi nhà. Lấy điện thoại ra, Vu Vi Khởi gọi cho một dãy số lạ.

"Chuyện hôm qua làm thế nào? Từ hôm qua đến giờ nó không xuất hiện là sao?"

"Anh Vu! Anh yên tâm! Một phát đạn ở ngực trái chắc đủ làm anh hài lòng rồi chứ? Đêm qua em có vào bệnh viện hỏi thăm, y tá ở đó nói tình trạng của anh ta rất nguy kịch."

"Cái gì?"

Vu Vi Khởi đập bàn đứng dậy.

"Mày điên sao? Tao dặn mày chỉ cần cảnh cáo nó, không phải làm chết người."

Đầu dây bên kia im lặng không dám trả lời. Anh ta tắt máy, chửi thề một tiếng rồi mặc áo khoác vào rời đi.

Lúc này Lạc Kỳ nhận được cuộc gọi từ phía Vương Dịch Đình, anh ấy bảo rằng tình hình của Vi Vũ đang dần khởi sắc, chỗ bầm tím xung quanh vết thương đang hồi phục lại. Cô mừng rỡ, lập tức thay quần áo để vào bệnh viện. Hạ Duy túc trực trong đây hầu như từ sáng đến tối, anh ta ăn ở đây ngủ cũng ở đây. Lạc Kỳ biết Vi Vũ rất xem trọng thân tín của mình nên cũng không muốn gây khó dễ anh ta. Nhưng Hạ Duy không những quá trung thành mà còn cứng đầu, cô đã bảo anh ta về nhà nghỉ ngơi vậy mà anh ta nhất định không về.

"Đâu là phòng bệnh của Vu Vi Vũ vậy thưa anh?"

Giọng nói này làm Lạc Kỳ và Vương Dịch Đình quay người lại nhìn. Người đàn ông này, làm cô kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở to.

"Anh..."

Vương Dịch Đình không hề biết đó là Vu Vi Khởi nên đã rất vui lòng trả lời.

"Hiện tại cậu ấy đang ở phòng hồi sức cấp cứu, vẫn chưa đến giờ thăm nuôi. Cho hỏi, anh là gì của cậu ấy?"

Anh ta nhoẻn miệng cười, đưa tay ra có ý muốn bắt tay làm quen.

"Chào bác sĩ! Tôi là anh trai của Vi Vũ, tên là Vu Vi Khởi."

Lạc Kỳ lại được thêm một phen kinh ngạc nữa, cô không thể ngờ người mà mình gặp mặt lần trước lại là Vu Vi Khởi anh trai của Vi Vũ. Hơn nữa, nhà của anh ta ở Nam Kinh còn đối diện với nhà mà anh vừa mới mua.

Vương Dịch Đình sau khi biết người đứng đối diện mình là Vu Vi Khởi, người có ý định hại chết cả em ruột của mình thì cũng không còn cười được nữa. Anh ấy lùi lại một bước, sau đó quay sang nói với Lạc Kỳ.

"Ngại quá! Phòng hồi sức cấp cứu không cho thăm nuôi giờ này, cảm phiền cô nói với anh trai Vi Vũ giúp tôi."

Cô ngẩn ra, lúc này mới để ý đến thái độ kì lạ của Hạ Duy. Anh ta từ khi thấy Vu Vi Khởi bước vào mặt đã đằng đằng sát khí, giống như muốn giết người. Tay của Hạ Duy siết chặt hình nắm đấm, trừng mắt ra mà nhìn.

Trong lòng Lạc Kỳ liền hiện ra một nghi vấn. Việc Vi Vũ bị bắn lần này thật sự có liên quan đến Vu Vi Khởi sao? Anh ta muốn hãm hại cả chính em ruột của mình à? Nếu thật là như vậy, thì con người này quả thực đã thối nát nhân cách đến mức không chữa được nữa rồi.

Vu Vi Khởi rất bình thản, anh ta "à" một tiếng rồi nói.

"Nếu như chưa đến giờ thăm nuôi vậy thì ngày mai quay lại vậy."

Anh ta vừa quay lưng, Lạc Kỳ đã lên tiếng gọi.

"Đợi đã!"

Hạ Duy kinh ngạc, thoáng chốc không giấu được sự lo lắng mà thốt lên.

"Cô Lý!"

Vu Vi Khởi quay lại, nhìn cô nở một nụ cười rất phóng đãng. Con người này đúng thật đã quen thói ăn chơi, trụy lạc ở Las Vegas, về đây rồi vẫn không thể bỏ được. Anh ta ở Mỹ kinh doanh sòng bạc, rượu chè gái gú, bây giờ còn muốn về đây tạo ra một lớp vỏ bọc phong nhã đa tình.

Lạc Kỳ cũng không phải người ngốc, dù rằng cô có biết được chân tướng đằng sau là gì cũng sẽ không dại dột mà tính sổ anh ta ngay.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với anh một lát!"

"Tôi còn có vinh hạnh được nói chuyện với người đẹp sao?"

Cô nhìn Vu Vi Khởi bằng ánh mắt sắc lạnh, đi lướt qua thẳng về phía hành lang, anh ta cũng lập tức đi sau. Hạ Duy thấy vậy liền tiến lên một bước muốn xem tình hình thế nào, nhưng Vương Dịch Đình đã đưa tay ra ngăn lại.

"Để cô ấy đi đi! Một người phụ nữ có thể khiến bạn tôi dùng cả trái tim yêu như vậy, cậu ấy sẽ không nhìn lầm đâu!"

Vu Vi Khởi đi theo Lạc Kỳ đến ban công, gió mát thổi tới lập tức thổi tung mái tóc dài của cô lên. Anh ta đứng sau lưng cô, nhắm mắt cảm nhận mùi hương ngọt ngào từ người con gái này. Chinh phục người phụ nữ đẹp đã kích thích, chinh phục phụ nữ của em trai mình càng kích thích hơn.

Cô quay người lại nhìn, lạnh nhạt nói.

"Tôi không ngờ anh lại là anh trai của Vi Vũ!"

"Tôi cũng không ngờ, em lại xinh đẹp quyến rũ đến như vậy!"

Vô lại, mặt dày như vậy. Anh ta rõ ràng cố tình tiếp cận mình, còn nói rằng đó là tình cờ sao?

"Cảm ơn anh đã khen! Tôi có một chuyện thắc mắc rất muốn hỏi. Từ lúc trở về từ Las Vegas, anh không một lần đến nhà gặp mặt Vi Vũ, nhưng tại sao khi nghe tin anh ấy nhập viện thì liền xuất hiện? Anh Vu đây, là vô tình hay cố ý vậy?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK