Nổi suy tư của anh cứ dồn dập vào trong đầu anh
Trong suy nghĩ đó chất chứa phần u tư lo lắng đều là vì Tần Nhi
Anh sợ cô sẽ không chịu đựng nổi khi tới ngày sinh
Vương Gia Uy bản chất rất thương con vì đó là thành quả tình yêu giữa anh và cô là sinh linh bé bỏng mang dòng máu của mình
Nhưng anh lại thương lại đau xót cho cô từ lúc nào không hay anh coi cô như sinh mạng của mình
Mất cô coi như anh mất tất cả có cái xác không hồn sống trên đời có nghĩa gì
" A Phi cậu đến Bang triệu Tôn về đây cho tôi
Tôi giao công ty lại cho cậu và Tôn chuyện gì quan trọng nói tôi giải quyết "
" Tuân Lệnh "
Sau khi Tần Nhi mang thai anh ít đến công ty cũng ít đến bang Eagle toàn bộ giao lại cho thuộc hạ của mình
Anh muốn một lòng ở nhà tận tâm chăm sóc cô và con, đợi đến khi cô sinh hai bảo bối mới an tâm mà đi làm
Vừa về tới biệt thự đập vào mắt anh là Tần Nhi và Hàn Thiên đang ngồi trò chuyện trên chiếc xích đu trắng trẻo thiên nga trước nhà
Khung cảnh toàn là hoa là lá những ngọn gió từ phương nào thổi nhẹ qua không khí sinh động ở khu vườn làm tăng vẻ đẹp thuần khiết trên khuôn mặt sắc sảo của cô
" Thiên cậu sao lại bay qua đây bên đó thế nào "
" Ổn cả rồi không sao nên đừng lo lắng, về đây chăm sóc cho nha đầu này "
" Nói không biết ngượng mồm "
Vương Gia Uy nhận ra câu nói đùa của Hàn Thiên mà bất giác lườm anh bằng ánh mắt cảnh cáo rõ ràng
Sau đó mới bước nhanh ngồi xuống ôm trọn vòng eo của Tần Nhi áp sát hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ của cô
Bàn tay to lớn xoa nhẹ vòng bụng đang dần dần căng tròn
" Má Trần sắp xếp phòng cho Thiên ở tầng 2 cho con "
" Được được tôi làm ngay "
Má Trần sau khi nghe được lệnh của anh đã sai bảo vài người hầu cầm ba bốn chiếc va li cỡ to đùng của Hàn Thiên lần lượt lên trên phòng
" Ở đây làm phiền cậu rồi Uy ha "
Hàn Thiên vừa nói vừa nở nụ cười gian xảo nức nở hướng 90 độ về Vương Gia Uy
" Coi chừng rớt hai con mắt ra ngoài "
Anh tức nghiếng hết cả răng cả người lên sau khi nghe lời nói châm trọc cùng ánh mắt thách thức khêu gợi đó
" Thôi thôi hai người coi em là không khí à "
Lúc này Tần Nhi mới mở lời xen lẫn ánh mắt gợn sóng tức giận liếc qua hai người đàn ông trước mình bên cạnh mình
Cô thật không hiểu rõ hai người Vương - Tôn này gặp nhau là chỉ biết chơi trêu với nhau khi nào nghiêm túc mới nghiêm túc còn không tháo bộ mặt nhanh như chảo
" Anh kêu Tôn về đây "
" Hoàng Minh đến lãnh địa khiêng Vương Tôn về đây trong 20 phút "
Tần Nhi bắt đầu lườm anh trong chút thái độ vừa tức giận vừa chút yêu thương
Chẳng bao giờ nói chuyện tỏ thái độ đàng hoàng với cậu em trai này được hay sao?
Và riêng cô cũng không biết tại sao mình lại như thế này? Kêu Vương Tôn về đây làm gì? Có phải mình bị ma xui quỹ khiến? Từ khi nào trở nên gần gủi với Tôn?
" Vào nhà rồi nói chuyện ngồi ngoài vậy hoài hay sao "
Từ đâu xuất hiện ra hai đàn ông lạnh lùng thân hình mạnh mẽ oai phong tự nhiên như nhà của mình mà một mạch đi thẳng vào bên trong phòng khách
" Thiên cậu trốn ở đâu bây giờ mới lộ diện "
" Trốn...Hừ... Hàn Thiên chưa làm chuyện gì trái lương tâm mặc gì bỏ trốn "
" Ohhh thế à... mình tưởng cậu dụ dổ con gái nhà người ta bỏ trốn "
Vũ Thành rõ ràng luôn là một anh chàng đúng mực luôn cẩn trọng cảnh giác cao trong mọi việc
Nhưng khi ở gần với những người thân người chí cốt mới có bộ mặt này
" Có chuyện đó "
Tần Nhi đang nằm gọn trong lòng của anh được anh mút cho ăn đưa cho uống như nữ hoàng
Nghe được lời Vũ Thành nói về anh trai cô bất giác mở to tròn hai mắt
Nhìn Hàn Thiên bằng ánh mắt ngỡ ngàng xa lạ như không tài nào tin vào lời Vũ Thành vừa thốt ra
Bản tính anh trai mình cô đều biết rõ mồng một nhưng chưa bao giơ biết được anh lại có thể làm hơn chuyện đó?
" Em tin lời Thành đừng nhìn vào anh "
Hàn Thiên tỏ bộ mặt ma quỹ cơn giận bắt đầu nổi xung thiên tột cùng nổi trong ánh mắt kiên định là một đốm lửa đỏ ngầu
" Đừng chọc cậu ta "
Vương Gia Uy nở nụ cười gian tà đành mở miệng nói khéo giúp anh vài lời coi như làm cờ mở vay
Nếu không không biết căn biệt thự này của anh cháy thành tro trong vô cớ kia
" Anh tha cho em rồi à cho em về lại nhà không phải tập luyện nữa à phải không "
" Không "
Vương Tôn từ đâu xông thẳng vào bên trong như đứa trẻ tìm về nhà long nhong tung tăng chạy nhảy miệng thì không ngớt tiếng cười
Nhưng! nhưng sau khi nghe một chữ:" Không:" Kiên định thì nụ cười cùng hành động hẳn dập tắt đi trên khuôn mặt lẫn đôi môi
" Haizzzz... có về là hay "
" Sau 3 tháng quay lại bang "
" Tất là qua Tết đó à "
Vương Tôn lại tiếp tục thở dài.. thở dài liên tục
" Chứ cậu muốn ăn Tết không anh em không gia đình "
Tống Hiểu Phàm quá đổi quen thuộc tính cách cả con người Vương Tôn
Dù ngoài mặt luôn hành động như một trẻ con nhưng bên trong là con người đầy trách nhiệm, thương Vương Gia Uy vô cùng