Mà đã ra khỏi nhà từ đêm để đến vùng phía Tây của thành phố lớn
Chính là nơi trụ điểm hôm nay toàn bộ lô hàng thiết bị của Thương Cương Hoằng xuất nhập sang Trung
" Tôn fiel lúc tối em đã sao chép lại chưa "
" Tất nhiên rồi "
Hai người đang trong trạng thái tập trung cực kì
Giữa hai đôi mắt liên tục không có bất cứ cử chỉ loay xoay vẫn nhìn chăm chằm vào máy tính
" Chị phát hiện rồi chị ơi "
" Đưa cho chị "
Cặp mắt vẫn không rời khỏi bàn hình máy tính, tay phải dương ra cằm chiếc điện thoại Vương Tôn đưa cho mình
" Tốt lắm "
Nói rồi cô móc trong chiếc túi áo chiếc điện thoại của mình bấm nhanh dãy số quen thuộc không nói cũng biết đó là ai
" Alo anh nghe sao nhà có chuyện gì sao "
Giọng nói bên truyền đến sự lo lắng vô hạn, cô bất ngờ trước lời nói của anh
Không nhìn cũng biết người trong điện thoại đang khẻ cau mày
" Không sao anh không cần khẩn trương đến thế,
Nghe em nói kĩ đây anh hoành xe lại khu cảng số 4R của toa tàu Khổng Hoảng "
" Được được anh nghe rõ vất vả cho em "
" Hai người cẩn thận "
Cô không đợi anh trả lời mà lập tức dập máy để cho anh phần tập trung vào nhiệm vụ
Nếu như cô còn lằn nhằn sợ rằng anh sẽ quên đi mình đang làm gì
" Tôn em cũng ngồi ở đây suốt năm tiếng rồi về phòng nghỉ đi "
" Thôi em qua phòng hai nhóc "
" Quay về phòng liền cho chị nếu không một bước cũng không được đến gần hai đứa nhóc "
Vương Tôn khẽ nở nụ cười miễn cường dằn dằn quay về phòng
Nhưng nói đi nói lại trong lòng anh thật sự rất kính trọng lẫn nghe lời người chị dâu này
Tần Nhi cũng thấm thoát mệt mỏi mà dập tắt laptop, tắt đèn và nhanh chóng rời khỏi thư phòng
Tính ra cô cùng Tôn ở đây suốt năm tiếng đồng hồ, vai lẫn cổ của cô điều nhức vô điều kiện
Tần Nhi không vội về phòng của mình mà rẽ vào căn phòng nhỏ của hai đứa nhóc
Hai bảo mẫu nhìn thấy cô thì lập tức vang dội đồng thanh cung kính cúi người chào hỏi cô trông rất lịch sự
" Hai người ra khỏi đi tôi ở cùng hai bé "
" Dạ "
Nhận lệnh hai người rời khỏi phòng để lại còn ba mẹ con
Cô dịu dàng ngồi xuống cạnh con dùng tay xoa dịu hai khuôn mặt trắng nỏn của hai cậu con trai của mình mà bất giác nở nụ cười hạnh phút
Không biết phải linh cảm giữa mẹ và con khi cô áp sát lên khuôn mặt mà mở to tròn hai cặp mắt sáng ngời ngợi
" Nghị, Vỹ con ngoan bất dù mẹ không ở cùng các con nhiều nhưng yên tâm mẹ rất yêu các con
Ba cũng vậy, ba cũng yêu các con có khi cả hơn mẹ sau này nhớ gọi ba con là Ba Lão Đại
Vì ba con rất oai, luôn luôn đứng trước hàng vạn người, không sợ trời không sợ đất, là một người đàn ông ưu tú những gì ba con làm điều là vì ba mẹ con chúng ta "
Sau một hồi cô nằm chính giữa hai đứa con trai mình kể cho con nghe chuyện rồi dạy các con tất cả, miệng luôn không ngớt ca từ tự hào về ba tụi nhỏ
Bản thân cô cũng không hiểu rõ tại sao mình như vậy nhưng khi trước mặt các con cô điều luôn đem những điều đáng tự hào kể cho con nghe
Không biết từ khi nào cô đã ngủ trên giường tay thì vẫn một bên đặt một bên thân thể của hai cậu con trai mình
Nhìn là vậy Vương Gia Nghị và Vương Tần Vỹ đã rất hiểu chuyện lập tức xoay người qua mẹ vòng tay nhỏ bé ôm thân thể cô
- -------------------------------------
Sau khoảng chừng hai tiếng nhận được thông báo từ phía Tần Nhi
Hai người đã nhanh chóng cho người ra lệnh phục kích xung quanh khoa tàu của Thương Cương Hoằng
Đúng như Tần Nhi nói tất cả lô hàng thiết bị đang được chuyển lên tàu
Hình như bọn họ đang rất hối hả hết lượt này đến lượt khác
Hai người ngồi trong xe mà nét mặt trở nên nguy hiểm lãnh khốc hơn,
Thật ra họ đã biết được trong những lô hàng đó Ngũ Tứ đã đột nhập cho vào một số thứ liên quan đến thuốc phiện và ma tuý
Họ chỉ đợi đến thời cơ tất cả tất cả lô hàng chuyển lên trên tàu hết thì tất nhiên sẽ có kịch hay để xem rồi
" Để coi lão ta còn ngông được bao lâu "
Màn chờ đợi của họ đang mong chờ cũng đã xảy ra
Khi tất cả những tên thuộc hạ chuẩn bị lên tàu tháo dây rời khỏi bến thì cảnh sát bắt đầu ập đến nhanh chóng
Vì tất nhiên cảnh sát ập đến nhanh làm cho bọn họ trở tay không kịp nên đành giơ tay đầu hàng
Rất nhanh cảnh sát lập tức bắt tóm gọn bọn chúng một cách nhanh chóng, những người còn lại thì thu gom tất cả số lô hàng trên tàu
Ánh mắt của hai người trở nên thoả mãn kèm theo phần tự cao tự đại
Thì nhìn thấy có một vị cảnh sát tưởng trừng bốn mươi tuổi
Hai người nhìn thấy thì lịch sự khom lưng rời khỏi chiếc xe đứng một cách trang nghiêm
" Cảm ơn hai người đã báo cáo kịp đến chúng tôi, xin cáo từ "
Nói xong người cảnh sát thận trọng quay lưng rời đi
Nhưng sau đó thì phía sau phát ra một tiếng súng thất thanh làm cho vị cảnh sát bất giác ra súng bắn về sau làm cho tên kia chết tại chổ
" Thiên..... Thiênnnn "
Người trúng đạn đó là Hàn Thiên viên đạn cường bạc bắn mạnh thẳng vào ngực trái của anh
Máu từ đó mà không dừng chảy như nước xuống ước đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng của anh
" Thiên cậu bị điên rồi hay sao tái sao lại làm như vậy "
Dù vết thương đau nhói đến muốn chết đi sống lại anh khẽ nhau mày dương người nắm chặt tay Vương Gia Uy
" Không... chỉ là cậu chết rồi em gái tôi thế nào... cháu mình thế nào mới.. được "
" Cậu, rõ ràng biết với nó không chỉ riêng mình mà còn có cậu, vì cô ấy mà ráng lên cho tôi nếu không thì chết với tôi "
Hàn Thiên đau đớn từng hồi nhưng khi nghe Vương Gia Uy nhắn đến cô em gái mà hắn yêu thương hết mực thì với vết thương này cũng không bằng
Vì anh sợ rằng mòt khi không qua khỏi thì cô sẽ như thế nào, dù biết có Vương Gia Uy bên cạnh nhưng anh có thể cá rằng cô sẽ không chịu được cú sốc này
Thật sự anh không nở cũng không muốn rời xa đứa em gái này của mình
" Nếu biết thì hãy cố lên cho tôi hiểu chưa "
Vương Gia Uy nét mặt bây giờ trở nên lo lắng tái xanh hơn bao giờ
Không chỉ vì cô mà anh còn vì Hàn Thiên trên truyền thống là anh vợ, còn là một người anh em sống chết có nhau anh không muốn tự mình trơ mắt nhìn người anh em chết như thế này