Tam giới truy phủng vẻ ngoài há sao có thể kém được,Mễ Lạc Tranh lách mình soi mặt vào gương càng nhìn càng thấy vừa lòng,so với kiếp trước lại càng hiện hữu tiên khí giống như bao quanh hào quang,đẹp hơn không biết bao lần,nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không ngoa.Lúc này đây trên thân hắn đang xuyên một bộ lam sắc trường bào chiết eo,bên ngoài khoác lên y phục trắng bạch tay áo rộng thêu hoạ tiết bạch liên,mái tóc trắng bạc mượt như suối thả dài kéo tới tận hông.Mi mục như hoạ,da trắng tựa bạch ngọc,môi không tô mà đỏ,mày không vẻ mà đẹp,hàng mi trắng dài rợp bóng,cặp mắt to tròn long lanh như trăng trong nước như mặt suối mùa thu đẹp đến không sao tả siết khiến người luân hãm.Đặc biệt là cái khí chất lưu chuyển băng lãnh tựa như trích tiên hạ phàm kia,một lời khó mà nói hết a.
"Trách không được lại có thể khiến Cố Tần Đình luân hãm a,nhưng y nào biết cái con người này chỉ xem y như công cụ nuôi lớn rồi thịt chứ?" Mễ Lạc Tranh nhu đôi mày trắng mà nghĩ thầm.
Hiện tại xem ra là nên tới đại lao đón "đệ tử" yêu qúy của ta trở về dưỡng thương a,thế nhưng không thể làm đến qúa mức khiến người nghi ngờ,thời gian dù sao còn dài như vậy hiện tại y chỉ mới 15 tuổi mà thôi việc gì phải vội vã đâu? tẩy trắng ôm đùi cứ từ từ mà làm a.Bản thân hắn lúc nãy vừa xuyên qua mới từ trong ôn tuyền ngâm mình ra song,toàn thân bây giờ không chỗ nào là không thơm không sạch sẽ,đi thiên lao đón đệ tử dĩ nhiên phải chuẩn bị tươm tất gọn gàng a.
Sỏ giày rời khỏi đỉnh núi,nơi đây linh khí nồng đậm ngập trời linh hạc bay lượn khắp nơi,trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ thảo dược qúy giá.Đỉnh "Minh Phong" nơi trú ngụ của nguyên bản Tiên Tôn Phương Cẩm Ngọc,gió thu phảng phất vờn quanh và tiếng côn trùng kêu vang trong đêm.Trăng tròn trên trời sáng vành vạnh soi chiếu hoạ bóng khắp nơi,một dáng người toàn thân toả ra tiên khí lung linh xinh đẹp giờ phút này lại âm mưu trong đầu tìm cách "ôm đùi" đệ tử của mình.
Trong sơn động hàn đàm âm u tối tăm,nơi chỉ có ánh trăng khẽ lọt xuyên qua khe đá chiếu từng tia nhỏ bé vào trong.Ban đêm không khí thực lãnh,với người tu chân việc này chẳng đáng bận tâm nhưng với hàn đàm lại khác.Đặc biệt là sơn động hàn đàm nơi chuyên giam giữ đệ tử phạm tội này,gió lạnh thổi vào mang theo ê buốt đau nhức tê dại đến xuyên da cắt thịt.
"Aa..." một tiếng rên rỉ ngâm nga từ bên trong hàn đàm phát ra,một thiếu niên dáng người cao ráo thân xuyên thanh y chế phục đệ tử,nhưng quần áo đã rách không ra hình.Mặt trên và sau lưng còn dính dày đặc chi chít vết máu hình dọc kéo dài,khuôn mặt thực rất tuấn tú mày kiếm mắt phượng mũi cao,môi mỏng ẩn ẩn bộ dáng đào hoa khiến người sa ngã.Thế nhưng hiện giờ khuôn mặt ấy lại tràn đầy đau đớn thống khổ,hàn khí lạnh lẽo toả ra khiến máu chảy và toàn thân trói xích bị đông đến cứng lạnh khó nhích.Sắc mặt trắng đến khó coi,môi mỏng khô khốc hàm rằng căng chặt,không rõ vì đau hay tại vì qúa mức lạnh lẽo nữa.
Án quan trên đầu lỏng đến muốn rời khiến mái tóc đen như mực trở nên rối và rớt xuống khá nhiều,hai tay bị xích quấn quanh mà giang sang hai bên đính chặt vào vách động.Nửa thân dưới hoàn toàn chìm trong nước sương hàn đầm đang không ngừng bốc lên khí lạnh,thiếu niên tựa hồ cảm thấy đau đớn nhịn không được mà giãy dụa,đôi tròng mắt đen mang theo thù hận cùng phẫn nộ bùng cháy,hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng kêu ken két.Giây tiếp theo khuôn mặt vặn vẹo âm u,giọng nói khàn đặc không hợp tuổi từ trong miệng y thoát ra "Sư tôn a...lần này ta nhất định sẽ giam lỏng ngươi cả đời...khiến ngươi vĩnh kiếp trường sinh cũng không quên được ta..."
Kiếp trước Cố Tần Đình gia nhập Thiên Kiếm Thần Cung bái Phương Cẩm Ngọc làm sư phụ, thụ thân đệ tử thủ tịch duy nhất khiến y vô cùng kinh ngạc hoàn toàn không dám tin tưởng,bởi bản thân đã mang lòng nhu mộ từ trước.Nên kể từ khi gia nhập liền đối với Phương Cẩm Ngọc nhất cung tất kính,thật tâm thương mến mà gọi hắn một tiếng "sư tôn".Ngày nào cũng là mang theo tâm tình tươi cười vui vẻ hâm mộ bám theo sau hắn,khắc khổ tu luyện chỉ vì muốn được hắn quan tâm được hắnđể ý,được hắn nhìn hay ôn nhu xoa đầu dù chỉ một cái cũng đủ để y sung sướng thoả mãn.Từ nhỏ thiếu khuyết tình thương khiến y vô cùng khát khao mong muốn, kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy sư tôn đã khiến tim y loạn nhịp đập lên liên thanh như trống.
Khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng xinh đẹp đó khiến y khắc sâu vào trong tâm khảm,dù trong khoảng thời gian bị tất cả mọi người cô lập chán ghét khinh khi đó, khiến y không tài nào hiểu nổi bản thân đã làm gì sai? nhưng sư tôn đối với y luôn là trách phạt rất nặng,luôn dùng lời lẽ nặng nề và phép tắc sâm nghiêm giáo huấn y.Tuổi trẻ thiếu niên khi ấy y rất tổn thương,nãn lòng thoái chí muốn từ bỏ thì sư tôn lại xuất hiện "đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi", người làm cho y chén cháo gừng thơm ngon ấm áp,khiến y càng thêm kính trọng nhớ mãi không quên.Rồi chẳng hay biết từ lúc nào thứ tình cảm nhu mô kính trọng đó dần dần biến chất,nó không còn là tình cảm sư đồ đơn thuần.Y đã yêu sư tôn của mình,muốn cùng người chung sống kết thành đạo lữ và bảo vệ che chở người suốt đời.
Nhưng rồi hết thảy kí ức tươi đẹp đã bị trận Thiên Kiêu Chi Chiến ngày đó cướp đi hết thảy,y không biết tại sao bản thân đang chiến đấu lại kích phát ma khí,rồi bị tất cả danh môn chính phái hô lên đòi liên minh tru diệt.Họ đuổi giết y đến tận cùng,ép y tới ranh giới Vô Nhai Tán Cương,khi ấy y thật sự rất sợ hãi vì bản thân sắp bị giết chết.Mà cũng đúng thôi,con người khi đối diện với sinh tử có mấy ai là không sợ hãi đâu?
Y thật sự không biết bản thân mình là ma tộc,tất cả bọn họ không tin hay chán ghét y cũng mặc kệ nhưng sư tôn vì cái gì sẽ không tin y đâu? tại sao phải nói ra cái câu tuyệt tình đó?? mãi cho đến khi kiếm đâm xuyên tim và rớt xuống vực sâu vạn trượng y vẫn chẳng thể nào hiểu nổi.
Sư tôn...người tại sao phải làm vậy chứ?Hoá ra hết thảy hết thảy ôn nhu dịu dàng quan tâm ít ỏi đó đều là lừa ghạt cả sao? hoá ra những thứ y luôn xem là tất cả đều là người miễn cưỡng bố thí sao? hoá ra tao ngộ sui xẻo và hiểu lầm khiến cho mọi người chán ghét đồ nhi là do người dụng tâm bố trí sao?
Một kiếm đó đã mang đi hết thảy tình cảm yêu thương ôn nhu,và tia lương thiện cuối cùng còn sót lại của y.
Cứ tưởng bản thân sẽ chết nhưng nào ngờ hoa văn bí ẩn nơi ngực trái vừa bị đâm bỗng nhiên phát sáng,một chùm hắc khí xuất hiện bao phủ y.Trong tâm trí đột nhiên xuất hiện rất nhiều kí ức xa lạ,mãi cho đến khi kết thúc y mới biết được thân thế thật sự của bản thân mình. Huyết mạch ẩn giấu cũng theo đó khai phá,rồi một đám trưởng lão ma tộc tìm tới xưng nói y là hậu duệ của Thánh Quân ma tộc đời trước,vốn chẳng còn gì để mất y liền đồng ý theo họ trở về.
Tiếp quản ngôi vị Thánh Quân,nhận lấy bí bảo truyền thừa mà tu luyện đến đạt đỉnh cao,thời gian y ở Minh giới vừa vặn tròn trĩnh 8 năm.Với người thường nó có lẽ là khoảng thời gian rất dài,nhưng với tu chân giả mà nói chỉ đơn giản là cái chớp mắt mà thôi.Hiện thực phủ phàng tôi luyện mài nhẵn tâm trí y,giả nhân giả nghĩa mượn đao giết người ngày càng thành thục. Giết chết một tên đệ tử ngoại môn không đáng kể của tông môn thiên giới rồi thay thế vị trí của hắn,"âm thầm" bộc lộ tài năng thiên phú dị bẩm siêu cường mà được tông môn thu làm truyền nhân tôn vì Thánh Tử.
Ban ngày thì làm tuyệt thế thiên kiêu,Thánh Tử người người ngưỡng mộ,ban đêm thì lặng lẽ trở về ma giới chấp chưởng Ma đạo tôn vì Thánh Quân.Âm thầm kích phát tranh chấp dấy lên tiên ma đại chiến,cướp đi tính mạng của rất nhiều tu sĩ danh môn chính phái,Cố Tần Đình đánh bại tất cả tông môn thánh địa và thượng cổ thế gia.Rồi trở thành minh chủ và tự phong danh hiệu "Tiên Ma Quân"đầu tiên chấp chưởng ức vạn chúng sinh tam giới.
Y lần nữa chứng minh trong sạch của mình, nhưng quan trọng nhất là hiện tại bọn họ còn dám phản đối sao?
Y giam lỏng cầm tù phế bỏ tu vi của hắn,gọt sạch tứ chi thiêu đi dung mạo xinh đẹp tự hào của hắn,biến hắn phế nhân biến hắn thành côn hình xấu xí.Muốn hắn sống trong dằn vặt và đau khổ cùng cực,muốn hắn phần đời còn lại đều chìm ngập trong tủi nhục khinh thường.Để cho hắn thấu hiểu cảm giác tuyệt vọng bất lực,muốn chết nhưng chẳng thể nó là như thế nào? hiểu lấy cảm giác y từng phải chịu a...
Còn gì đau khổ hơn khi mất đi tất cả những thứ bản thân yêu qúy chứ?
Nhưng rồi thù hận lấn át lí trí,ở hai năm giam cầm sau đó trong một đêm gió tuyết bão bùng y triệt để cướp đi tính mạng kẻ thù,của người y từng gọi là sư tôn và nhất mực yêu thương cung kính,đứng trên đỉnh cao cuộc đời vô người đánh bại nhưng y vì cái gì vẫn cảm thấy hụt hẫng trống trãi đâu? sư tôn chết rồi,Phương Cẩm Ngọc chết rồi,hận thù của y với hắn cũng chết rồi...có được quyền lực tối cao,trong tay nắm quyền sinh sát sẽ thực sự vui vẻ sao?
Trong khi quanh bản thân mình cũng chẵng có lấy thân nhân,hay bất kể một người tri kỉ bầu bạn nào,thực cô đơn,thực hiu quạnh vậy thì y sống còn có ý nghĩ gì? tồn tại làm cái gì nữa chứ? có nghĩa lí sao?từ trong tam giới lựa chọn ra một nhân tài ưu tú nhất bồi dưỡng làm người kế vị,đợi đến khi thời cơ chín mùi liền trực tiếp bàn giao tước vị và quyền chấp chưởng lại cho người này.Rồi tìm tới một nơi đồng không hiu quạnh,ôm lấy hũ tro cốt của sư tôn mà tự bạo thân xác tự tử,kết thúc trăm năm trị vì,kết thúc cuộc đời của vị Tiên Ma Quân đầu tiên trên thế gian này,cho đến khi chết vẫn là trở cát bụi vẫn chẳng thể mang theo bất cứ thứ gì.
"Phương Cẩm Ngọc...hết thảy đều là ngươi nợ ta...mạng của ngươi,thân thể của ngươi đều thuộc về ta...nhất kiếm xuyên tim...đào đi đan điền đá ta rơi vào vạn kiếp bất phục lại là ngươi..."
"Phương Cẩm Ngọc ta yêu ngươi thế nào ngươi biết không?...kể từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã động tâm rồi...ngươi là người ta tin tưởng nhất nhưng đâu ai ngờ được rằng haha.."
"Phương Cẩm Ngọc ta chỉ vì một chén cháo gừng ngày hôm đó mà triệt để thật tâm yêu ngươi...phó thác sinh mệnh bí mật cho ngươi...nhưng ngươi thì sao? đối sử với ta thế nào chứ hả? bọn họ thoá mạ ta không quan tâm, nhưng nhất kiếm xuyên tim của ngươi lại khiến ta ta đau đến không thở nổi...."
"Phương Cẩm Ngọc ngươi thắng a...còn ta thua rồi...không còn gì cả...ta thật sự không còn gì cả haha..."
Cố Tần Đình hai mắt lăn dài huyết lệ tự hỏi lòng mình "Trên thế gian này đúng là ai yêu nhiều hơn thì người đó thua sao?"