Mục lục
Xuyên Nhanh Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng hỏi cung tại trụ sở cảnh sát,Âu Dương Vận nhìn thiếu niên dung mạo mỹ lệ trước mặt càng cảm thấy hô hấp không thông, lẳng lơ hư hỏng,ấn tượng với cậu phi thường kém.Rốt cuộc là gia đình giáo dục thế nào mà lại dạy dỗ ra đứa nhỏ cực phẩm này chứ? mới bây lớn mà đã lẳng lơ thiếu thốn tới vậy rồi??



"Đừng hòng đánh trống lãng,mau khai ra họ tên,độ tuổi và đồng bọn băng đảng các người ở đâu?" Âu Dương Vận cau mày trầm giọng hỏi, chuyện đến nước này vẫn có thể ung dung bình thãn như vậy là biết tên này đầu óc không bình thường,cộng thêm dung mạo khiến anh kinh diễm thất thần trong chốc lát đó,cộng cả hai thứ lại liền đủ hiểu địa vị trong băng đảng của cậu ta chắc chắn không thấp,hoặc rất có thể cậu ta chính là tên trùm băng đảng ma túy họ đang tìm kiếm bấy lâu nay.



Âu Dương Vận bị chính đầu óc thông minh cơ trí của mình doạ cho sợ hãi,thật không ngờ chỉ trong chốc lát chân tướng vụ án đã bị anh khám phá ra rồi.Ánh mắt theo đó chuyển biến,hung ác trừng cậu hệt như muốn ra tay động thủ,thế nhưng thiếu niên này lại chẳng hề sợ hãi.Khuôn mặt xinh đẹp đong đầy ý cười vui vẻ nhìn thẳng vào y,đôi bàn tay và từng ngón thon nhỏ trắng hồng,dù bị còng nhưng vẫn cố tình lân la mò tới vuốt ve trêu chọc bàn tay y,cảm xúc mềm mại làn da trắng đối lập với nước da rám nắng khoẻ mạnh,lòng bàn tay đầy vết chai cứng ngay lúc này lại truyền tới cảm giác tê dại như điện giật,thật mẩn cảm trêu chọc làm người phát ngứa.



Sắc mặt anh ngày càng âm trầm,không chút do dự hất mạnh tay Mễ Lạc Tranh khiến nó văng ra đập mạnh xuống bàn và phát ra tiếng kêu thanh thúy.



"Trả lời câu hỏi của tôi,thành thật khai báo sẽ được pháp luật khoan hồng,bằng không nếu cậu cứ cố tình kéo dài thời gian như vậy liền phạm thêm tội bao che và chống người thi hành công vụ."



"Thật tình là chú qúa đáng lắm rồi nha~ không biết ga lăng thương hoa tiếc ngọc gì hết trơn...làm hại tay người ta xưng đỏ luôn rồi nè,bắt đền chú đó không biết đâu...chú hại đời người ta nên chú nhất định phải chịu trách nhiệm với người ta đó!" Mễ Lạc Tranh giọng mũi ngẹn ngào,hai mắt nổi lên tầng sương xoa tay trêu chọc anh.



"Đây là sở cảnh sát không phải phố đèn đỏ để mặc cậu muốn làm gì thì làm! cậu còn nhỏ nên chú trọng giữ lấy thân mình và chăm lo học tập,chứ không thể sống buông thả và dễ dãi như vậy được!"



"Aiz chú à~ nói vậy có biết là người ta đau lòng tổn thương lắm không hả? cháu mặc dù mới chỉ 17 tuổi thôi nhưng đã có thể làm được rồi...chú à...nếu không ngại thì hai chúng ta làm một nháy tại phòng thẩm vấn này có được không? " Mễ Lạc Tranh giọng điệu ngọt nị nói rồi ném qua mị nhãn ám muội,dịch người xích ghế lại gần sát,bàn chân trắng nhỏ không an phận đạp lên bắp đùi của y xoa xoa và nhẹ nhàng ấn nắn.



Lẳng lơ phóng túng đến cực hạn!! nếu là đàn ông bình thường đối mặt mỹ nhân trêu chọc bậc này thì sớm đã giơ tay đầu hàng,qùy gối dưới chân rồi,nhưng đáng tiếc vị đội trưởng cảnh sát Âu Dương Vận đây lại không phải như người bình thường.Thấy cậu ngày càng qúa đáng anh rốt cuộc không nhịn được nữa,thiếu niên này dù rất đẹp nhưng qúa mức lẳng lơ hư hỏng,anh tuyệt đối sẽ không mắc mưu cậu ta!!!



Bàn tay dùng sức nắm chặt lấy cổ chân Mễ Lạc Tranh,nhìn cậu lạnh lùng nói "Cảnh cáo cậu lần cuối cùng!! nếu như còn dám trêu chọc tôi một lần nữa thì tôi chắc chắn sẽ khiến cậu đau khổ,muốn khóc cũng khóc không được cậu có tin hay không?"



Mễ Lạc Tranh mi dài khẽ chớp,hai tay bị còng giơ lên che ngực và ánh mắt tràn đầy ý tứ cảnh giác nhìn chằm chằm anh "Gì chứ? chẳng lẻ chú định làm cháu đến nổi nín thở ngay tại đây sao? aiza hư hỏng như vậy là không được rồi...làm ở đây mặc dù kích thích nhưng không thoải mải...với lại cháu chỉ mới 17 tuổi thôi...nếu làm thì chú có khả năng sẽ phải kí hợp đồng,ăn cơm nhà nước dài hạn nha~"



"Nhưng không sao! nếu toà án có hỏi thì cháu chắn chắn sẽ không khai ra tên chú...cơ mà cháu thật không ngờ hoá ra chú lại d*âm đảng như vậy nha....làm tình ở sở cảnh sát mới nghe thôi đã cảm thấy kích thích rồi."






Âu Dương Vận sắc mặt nhanh chóng chuyển xanh,trong lòng ẩn nhẩn tức giận đến cực hạn,bỗng cảm thấy hít thở không thông lần đầu tiên trong cuộc đời anh khó chịu muốn đánh một người đến vậy.



"Nghiêm túc trả lời tôi bằng không tôi chắc chắn sẽ bẻ gẩy cái chân hư hỏng này của cậu!!" nói rồi bàn tay anh liền tăng thêm lực đạo bóp chặt hơn nữa,tựa hồ như muốn hoàn toàn bẻ gảy cổ chân nhỏ bé của cậu này.



"Ôi chú này sao có thể bạo lực như vậy chứ? bẻ rồi cháu chắn chắn sẽ bị đau...đến khi đó hai chúng ta sẽ bị ảnh hưởng không làm t*ình đến thống khoái được a~" nói xong cậu liền tranh thủ dùng ngón chân cọ cọ lòng bàn tay anh,từng ngón chân nhỏ mềm trắng hồng giống như mèo cào đang trêu chọc gãi ngứa vậy.



"Nhìn chú cháu liền biết chắc chắn là trai tân chưa làm t*ình bao giờ rồi,trùng hợp cháu đây cũng chưa,nếu chú không ngại thì hai chúng ta kết hợp giao lưu...làm một hồi tại trên bàn này thì....chậc chậc,lỡ xui xẻo lộ clip ra ngoài không khéo người ta còn khen chú cảnh sát đây kỹ thuật tốt,may mắn hơn thì có công ty phim ảnh bên Nhật để mắt mời chú làm diễn viên porn start thì sao?"



Âu Dương Vận thần sắc nháy mắt cứng đờ,bỗng nhiên ngẹn lời không biết nói sao cho phải,kể từ khi vào nghề tới nay mỗi khi ra trận hỏi cung luôn là thuận lợi suôn sẻ,tất cả tội phạm hễ nghe thấy tên anh đều y như rằng lập cập run lên vì sợ hãi, hỏi gì khai nấy,nào như cậu thiếu niên hư hỏng trước mặt đây? chẳng những không sợ còn tận lực câu dẫn mời chào anh ngủ với cậu ta!!! hơn một thập kỷ làm cảnh sát lần đầu tiên có người khiến anh cứng họng ngẹn lời và tức giận đến vậy!!



Dạng dầu muối không ăn này anh làm sao hỏi tiếp được đây?



Vừa vặn lúc này tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên,theo đó là một giọng nữ ôn nhu cẩn thận nối tiếp hỏi "Đội trưởng em là Vưu Kỳ đây,có thể vào trong báo cáo một chút hay không?"



"Vào đi." Âu Dương Vận phiền muộn thở dài đáp,Vưu Kỳ tới thật đúng lúc dù sao anh không hỏi được, thôi thì để cô ấy thử hỏi một chút xem sao?



Chốt cửa "cạch" một tiếng,bóng người phụ nữ xinh đẹp mặc cảnh phục với mái tóc ngắn ngang vai chậm bước đi vào,trên tay cô còn cầm theo một khay đựng thức ăn đang bốc khói trắng ngi ngút và ly trà ô long giải nhiệt ngay cạnh đó.Ngay khi tầm mắt chạm tới nơi cổ chân cậu bị anh nắm lấy thì nụ cười cứng trong thoáng chốc,hai tay xiết chặt mâm nhỏ,nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.



Đợi đến khi cái mâm được đặt lên bàn Mễ Lạc Tranh mới biết hoá ra cô ta mang đến bún thịt bò tứ xuyên,trông màu sắc và mùi hương kia là đủ biết người nấu nó dụng tâm đến mức nào rồi,vị nữ cảnh sát Vưu Kỳ này xem ra là muốn tranh vị trí độc sủng lục cung của cậu a,nhưng nào dễ dàng như vậy? người cậu đã nhắm thì chỉ có thể là của một mình cậu mà thôi!!



Trong căn phòng an tĩnh kín mít bốn bề,nhàn nhạt hương xà phòng thơm trong phút chốc lại bị thay thế bởi hương ớt cay nồng, khiến người ta nhất thời khó lòng thích ứng,bầu không khí ám muội cũng vì sự xuất hiện của nàng ta mà biến mất,nàng thật là!! chẳng lẽ không biết bản thân đang hỏi cung hay sao? đã vậy còn đem bún vào đây làm cái gì? anh có nói bản thân đói sao? bình thường hiểu ý biết điều như vậy sao hôm nay lại thiếu chuyên nghiệp đến thế chứ?



"Chú ơi,có thể buông chân cháu ra được chưa? nhân gia bị người bạo lực đến đỏ hết rồi nè~" cậu hơi chu môi,giọng điệu mềm mại làm nũng nói.



Âu Dương Vận vừa nghe đã chột dạ liền ngay tức buông chân cậu ra,chỉ là tràng cảnh này lọt vào mắt lại khiến Vưu Kỳ cảm thấy vô cùng chướng mắt,cô tương tư làm bạn bên cạnh đội trưởng 10 mấy năm đến tay còn chưa được nắm,thế mà thằng nhóc này lại dám cả gan trêu ghẹo đùa bỡn anh ấy? nó làm sao dám chứ??



Vô tình nhìn thoáng qua anh liền bất giác nhíu mày,cảm thấy cách nhìn của Vưu Kỳ với cậu ta thật bất bình thường,trong mắt tựa hồ còn mang theo chán ghét cùng phẫn nộ,bọn họ vừa mới gặp nhau lần đầu tiên,bản thân cô thân là cảnh sát yêu cầu đòi hỏi thẩm vấn chuyên nghiệp và công bằng,liêm chính,sao có thể đem thành kiến ân oán cá nhân tính cả vào được?



Ba người trung gian im lặng bắt đầu xuất hiện kì quái,mãi cho đến khi một đồng nghiệp khác cầm theo báo cáo đi vào mới phá vỡ tràng diện này.



"Dựa theo kết qủa xét nghiệm thì tất cả đồ vật trong thùng đó đều là gel bôi trơn,hoàn toàn không có kết qủa hay phản ứng dương tính ma túy,hay nói ngắn gọn nó chỉ đơn giản là đồ vật sinh hoạt bình thường mà thôi."



Lời vừa ra người phản ứng đầu tiên không phải Mễ Lạc Tranh mà lại là cảnh sát Vưu Kỳ,cô ta cao giọng nói "Không thể nào!! sao có thể như vậy được?? nó sao có thể vô tội chứ?"



Nam đồng nghiệp và Âu Dương Vận đồng thời nhíu mày vì lời chất vấn mang thành kiến của cô ta,đột nhiên họ cảm thấy người phạm sai lầm cấp thấp như này, sao có thể lên tới chức phó đội trưởng chứ?



"Vưu Kỳ cô ra ngoài đi!" anh ngiêm túc nói,nếu đã không giúp gì được thì tốt nhất đi ra khuất mắt,ở bên trong chỉ càng thêm chật chội phiền phức mà thôi.



"Không được đâu đội trưởng tôi--"



Âu Dương Vận sắc mặt trầm xuống,ánh mắt đuổi người biểu thị vô cùng rõ ràng,dù sao cộng tác cũng đã mười mấy năm,anh cũng không muốn khiến cô mất mặt.






Vưu Kỳ thần sắc uể oải mà xoay người đi ra,dù không cam lòng nhưng lại không thể làm gì khác.



Cánh cửa phòng lần nữa khép lại trả về bầu không khí an tĩnh,Mễ Lạc Tranh hơi nghiêng đầu nhìn anh rồi mè nheo làm nũng "Chú bạo lực với người ta làm tay người ta đỏ hết rồi nè~" cậu vừa nói vừa giơ mu bàn tay bị anh gạt đập mạnh xuống bàn ban nãy kia.



Làn da thiếu niên rất trắng rất vết đỏ phá lệ đặc biệt chướng mắt,Âu Dương Vận chân mày hơi cau nhàn nhạt nói "Xin lỗi,chuyện hiểu lầm này là lỗi của tôi,trời tối rồi để tôi đưa cậu về được chứ?"



"Được nha~" thiếu niên không chút do dự mà cười tươi đồng ý,chỉ là ngay khi anh vừa mở khoá còng tay thì cậu lại bất giác nhăn nhó kêu lên "Tay chân người ta đều bị chú làm cho bị thương rồi...chẳng lẽ chú không muốn đền bù chút gì đó hay sao?"



"Cậu rốt cuộc muốn bù cái gì?" anh lạnh lùng đáp.



"Muốn chú bế người ta về nhà a~ chân người ta đau đi không nổi rồi~" vừa nói cậu vừa giơ hai tay bĩu môi phồng má nhìn về phía anh mà đòi hỏi.



Âu Dương Vận lúc này cảm thấy Mễ Lạc Tranh giống như một con sóc nhỏ ăn hạt dẻ vậy,sở bất đắc dĩ thở dài cúi người xuống đỡ lấy hai chân rồi bế bổng cậu lên.Thiếu niên hai tay ngay tức khắc câu lấy cổ anh,cằm nhỏ tựa lên trên vai cùng nhau từng bước đi ra phía ngoài.



Anh cảm thấy bản thân hình như đã mắc nợ cậu ta rồi.



Đồng nghiệp bên ngoài lại vì hành động bất thường của anh mà ngạc nhiên trố mắt, đội trưởng thế mà lại ôm thân thiết một thiếu niên đến thế à? phải biết vị này ở sở cảnh sát có biệt danh là Đường Tam Tạng nam nữ không ăn nha!! ở phía trong góc Vưu Kỳ ánh mắt ghen ghét dõi theo bóng lưng vừa rời đi kia.



Đường phố về đêm lung linh rực rỡ ánh đèn,xe cộ tấp nập,người người qua lại tạo nên bầu không khí ồn ào náo nhiệt.



Mễ Lạc Tranh thoải mái treo cả người bám chắc lấy anh,hai tay hữu lực vòng qua chân và thân thể dựa sát,làm cậu cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp và mùi hương gỗ đàn trên cơ thể đối phương.Trái ngược với cậu thì anh lại dường như không được thoải mái đến thế,lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người ngoại trừ ba mẹ khiến anh rất không quen,nhưng đã nhận lời liền không thể nuốt ngang giữa chừng được.



"Soái ca tên của anh là gì vậy? đã có bạn gái hay chưa?" Mễ Lạc Tranh phà hơi sát vành tai anh thấp giọng hỏi.



Một trận nóng ấm tê dại lan truyền khắp các tế bào thần kinh,vành tai và mặt trong chốc lát đỏ ửng cả lên,chỉ là đèn đêm bóng tối mờ mịt khiến người khó lòng nhận biết mà thôi.



Thật ra Âu Dương Vận ngay từ lúc nhìn thấy tên cậu từ thẻ căn cước,thì đã liên tưởng tới đứa con trai của bạn học cũ mình,chỉ là hơn mười năm chưa thấy không nhớ rõ dung mạo nên im lặng không hỏi.



"Cậu còn nhỏ nên chăm chỉ học hành,chứ không phải học người ta ra ngoài trêu ghẹo nam nhân...lỡ chẳng may gặp người xấu thì sao?" lời anh nói ra hoàn toàn là quan tâm thật lòng,chẳng hiểu tại sao nhưng nhìn thiếu niên này anh lại không muốn cậu xa chân vào vũng lầy không lối thoát đó.



"Oa~ chú đây là lo lắng cho người ta sao?"



"Ừ...vì cậu rất giống đứa cháu nhỏ con trai của bạn tôi"



"Thôi đi chú đừng có sạo" Mễ Lạc Tranh cười khẩy giơ tay búng nhẹ vào vành tai anh,Âu Dương Vận cả người tức khắc rùng mình mộ cái,nhíu mày trầm giọng quát "Đừng hồ nháo, bằng không tôi đây liền ném cậu xuống!!"



"Hứ ai kêu hồi nãy chú bạo hành gia đình người ta?"



" Bớt nói nhảm,tôi với cậu là gia đình khi nào?"



"Sớm hay muộn thì chú cũng lấy người ta mà thôi!"



"Âu Dương Vận tôi không có hứng thú với trẻ con!"



Mễ Lạc Tranh không chút chịu thua,cậu chu môi hờn dỗi nói "Nhưng người ta năm nay 17 tuổi rồi,ngủ với chú thì cùng lắm chú được triều đình bao dưỡng nuôi cơm 5 năm mà thôi!"



Âu Dương Vận "...."



Hiện tại y bỏ tù cậu ta luôn được không nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK