"Không,số điện thoại của tôi em ấy đã kéo đen từ lâu rồi,gọi không nghe và tới gặp cũng không mở a!" Âu Dương Vận nhíu mày đáp,lúc nãy vốn dĩ anh muốn tới nhà xin lỗi cậu nhưng sở cảnh sát có việc nên thôi,hiện tại làm song rảnh rổi thì gặp phải tràng cảnh này,giận y không nghe điện thoại của y là đúng,còn ba mẹ là người thân ruột thịt,không thù hay ghét nhưng vì cớ gì sẽ không nghe máy đâu?
"Tiểu Phàm chỉ ở một mình lở chẳng may sảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Lộ Dung ngữ khí lo lắng,điệu bộ bất an thấp thỏm đứng ngồi không yên.
"Khoan hãy lo lắng bình tĩnh trước đi đã,có khi nào em ấy ra ngoài rơi mất điện thoại hay hết pin thì sao?nếu tới nhà vẫn tìm không được thì anh sẽ nhờ bên trụ sở tìm giúp,vậy nên hãy cố gắng giữ bình tĩnh trước được không?" Âu Dương Vận vố tỏ ra vẻ bình thãn trấn an nàng,là thế nhưng trong lòng cũng cực kì lo lắng không thôi.
Người quen biết của em ấy khá nhiều,nghiêm túc đệ xét vào mối quan hệ bạn bè thân thiết hay qua lại thì có Tiêu Nhiên,đệ đệ ruột của Tiêu Chí,tên cuối cùng này anh cực kì ghét nhưng vẫn phải công nhận hắn đã từng là người thân thiết nhất của em ấy,tra nam Doãn Dung Kiệt.Nói khác hơn chính là bạn trai cũ,mặc dù chưa làm tình nhưng cả hai đã từng công khai trước xã hội.Anh đã điều tra qua rồi,tên này gia cảnh nghèo khó nhưng ý chí vươn lên lại cực kì mạnh mẽ,tâm tư kín đáo không ai bằng.
Theo anh nếu xét về góc độ chuyên nghiệp tới nói, thì em ấy rất có thể đã xảy ra chuyện,và hung thủ bắt cóc khả năng cao chính là tên bạn trai cũ vì yêu sinh hận này.Nếu qủa thật rơi vào tay hắn thì tính mạng em ấy chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?vừa nghĩ tới đó trên trán anh tức thì chảy đầy mồ hôi,vội vàng chuyển hướng bánh lái đi tới trụ sở cảnh sát tìm giúp đở,không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất,nếu như em ấy bình an anh mất mặt chút thì có sao?
Cùng lúc này ở phía căn hộ đối diện kia,Doãn Dung Kiệt tay cầm điện thoại không ngừng lướt,mặc kệ bao nhiêu số gọi đều bị hắn đánh rớt không thương tiếc,hai mắt nhìn chằm chặp vào album ảnh mà tức giận trợn đỏ cả lên,tên khốn nạn này rốt cuộc là ai chứ?
Vì cái gì em ấy sẽ cùng hắn hành động thân mật rồi quyến luyến ôm hôn như vậy? chẳng lẻ là bạn trai mới? nhưng em ấy rõ ràng đã hứa sẽ yêu anh suốt đời kia mà?nay chỉ mới bao lâu đã vội thay lòng đổi dạ rồi?chưa kể tới việc bảo mẫu và đứa con riêng của hắn bỗng dưng mất tích,giờ lại thêm mỏ vàng di động chuẩn bị đào tẩu này nữa!!
Vì cái gì mà xui xẻo luôn ập tới rồi bám riết không buông vậy chứ?? hắn thật sự không cam tâm a!!! Không được!! em ấy vĩnh viễn chỉ có thể là của mình hắn mà thôi!!
Ma sát đay nghiến hàm răng che giấu đi thù hận cất chứa nơi đáy mắt,tay cầm theo khay thức ăn thơm phức nóng hổi mở cửa đi vào phòng ngủ,nơi hắn đang trói và định bụng giam giữ thiếu niên cho riêng mình.
Tiếng chốt mở cửa vang lên và qủa đúng như hắn dự đoán,thiếu niên ngồi bị xích ngồi ở trên giường khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm hắn.
"Sao thế? em trừng mắt nhìn anh như vậy khiến anh rất đau lòng nha" Doãn Dung kiệt khoé miệng thoáng chốc cong lên nở nụ cười tươi,hoàn toàn nhìn không ra chút biến thái hay tâm thành bệnh hoạn nào,giả trang cực kì giống thực.
Mễ Lạc Tranh càng nhìn càng cảm thấy vô cùng chướng tai gai mắt,mặc dù đã tiếp thu trọn vẹn trí nhớ nguyên chủ cũng như những kĩ niệm,và hồi ức tốt đẹp nhất về hắn,nhưng cho tới giờ vẫn không sao quen hay thích ứng nổi,trong lòng âm thầm phỉ nhổ,thật sự muốn phun ngay một bải nước b*ọt vào trên mặt hắn.Hay thật đấy,bắt cóc người ta nhưng vẫn bình chân như vại,xem như chưa từng sảy ra chuyện gì thì ghê rồi!!
Doãn Dung Kiệt nhìn cậu như vậy thì trong lòng lại càng cảm thấy hưng phấn,ôn nhu nở nụ cười đầy sủng nịnh tiến về phía cậu,nhẹ giọng nói "Đói bụng chưa?anh đút cho em ăn nhé chịu không?"
Cậu khẽ ngiêng đầu liếc mắt nhìn qua,sau đó không chút do dự dơ tay hất đổ khay thức ăn nóng,khiến nguyên đống thức ăn dầu mỡ và canh bám đầy lên tóc và mặt mũi hắn,áo sơmi trắng cũng bị thấm ướt hơn phân nữa,do là đồ ăn nóng nên hiện tại vẫn đang bốc lên khói trắng nhàn nhạt,khắp căn phòng thoáng chốc tràn ngập dơ bẩn bất kham và hương thơm hổn loạn.
Tưởng chừng bị cậu đối sử như vậy hắn ta sẽ cực kì tức giận nhưng không,Doãn Dung Kiệt mặt vô biểu tình,thật lâu sau lại bỗng nhiên nhếch miệng cười nhạt khẽ vươn lưỡi liếm môi nói " Vật nhỏ em đã thành công gây sự chú ý với tôi rồi đó,đứa nhỏ này thật thú vị haha..."
Mễ Lạc Tranh "...."
M*ẹ nó tên họ Doãn này bị tổng tài teenfic não tàn nhập xác à?? nếu không vì cái gì lại ăn nói thiểu năng như vậy chứ? máu M đấy à????
Thế nhưng hành động tiếp theo của hắn lại khiến cậu rơi vào kinh hoảng,phút chốc tiến tới mở khoá còng chân rồi nhanh chóng đè lên người cậu.
"Đau qúa... anh làm cái trò gì vậy hả? buông ra!! buông tôi ra mau!!" đôi tay nhỏ bé suy yếu không chút sức lực liên tục đá lên người hắn nhưng lại chẳng hề hấn gì,tựa như đệm thịt mèo con đang gãi ngứa vậy.
Bị cậu kịch liệt phản kháng khiến hắn vô cùng tức giận,giơ tay tát mạnh vào mặt Mễ Lạc Tranh,cả người chen vào giữa hai chân rồi lại giơ tay bóp chặt lấy cổ,mặt đối sát mặt chóp mũi chạm nhau gằn giọng nói "Buông ra? buông ra để em trở về bên nó lần nữa bỏ rơi tôi đúng không? tại sao nó chơi em được còn tôi thì không chứ? công bằng sao? hợp lí sao?"
Nói rồi hắn liền cúi sát muốn hôn lên môi nhưng lại bị cậu ngoảnh mặt tránh đi,Doãn Dung Kiệt càng thêm tức giận khó chịu,một tay đưa xuống luồn vào trong áo vuốt ve eo nhỏ và nhanh chóng hướng thẳng lên trên,đắc ý nhéo mạnh vào hạt tiểu đậu ửng đỏ,kích thích xoa nắn mạnh bạo.Hưng phấn lần nữa ghé sát khuôn mặt,chóp mũi cọ cọ nơi vùng cổ nhạy cảm rồi nhanh chóng há miệng mút mát mạnh bạo,những nơi đi qua đều để lại ấn ký đỏ au nổi bật.
"Xin anh!! đừng làm vậy nữa mà!! làm ơn đừng vậy nữa!!" Mễ Lạc Tranh đau khổ giẩy dụa cầu xin trong nước mắt.
"Tại sao? em cho nó chơi được còn tôi thì không là sao? em khinh tôi nghèo!! em có mới nói cũ đúng không hả?" Doãn Dung Kiệt tức giận trợn mắt cắn mạnh cổ cậu,rồi lại tiếp tục hôn dày hướng thẳng xuống dưới,ở xương quai xanh để lại nhiều nụ hôn dày đặc ác ý vô cùng.
Khát tình khiến hành động của hắn vô cùng càn rở,mặc dù nằm viện đã lâu và cơ thể suy yếu khá nhiều nhưng hắn dù sao cũng là đàn ông,sức lực như cũ rất lớn,sao có thể để cậu tùy ý phản kháng chạy trốn đâu?
Trong lòng sợ hãi kinh hoảng tột độ hai mắt dại ra vô thần bỏ mặc phản kháng, khiến ai kia sôi trào đắc ý càng thêm làm càn,đương lúc hưng phấn thoát ly cúc áo thiếu niên, thì thân dưới bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn chua sót ngấm xâu vào tận cốt tủy.
Doãn Dung Kiệt khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch,cả người co quắp lăn phịch xuống đất,hai tay bụm chặt vào phần giữa chân đang không ngừng chảy ra huyết d*ịch đỏ au kia.Bất ngờ tấn công khiến hắn không kịp phản kháng,đau đớn hiện tại như bòn rút đi tất cả sức lực và tinh thần minh mẫn của hắn,lí trí gần như bằng thừa,đau đớn bụm chặt lăn qua lăn lại khóc đến không ra nước mắt.
Bản thân lo còn chưa song làm sao sẽ để ý đến những người khác đâu?
Mễ Lạc Tranh hành động nhanh chóng giật người ngồi dậy,nhưng lúc này mới phát giác không thấy chìa khoá đâu cả,kinh hoảng nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
Ở đâu rồi? nó rõ ràng vừa mới ở đây mà!!!
"Hưm...chơi với em không vui...vốn dĩ tôi định đối sử với em thật nhẹ nhàng nhưng em có vẻ thích bạo lực a...." Doãn Dung Kiệt ngồi dậy từ trên mặt đất,tay bỏ khỏi quần,máu nhuốm đỏ ướt cả bàn tay và loang màu chiếc quần dài trắng trông rất đáng sợ,hắn lúc này giống như chẳng hề cảm thấy đau,chỉ là ánh mắt nhìn về phía cậu càng trở nên điên loạn biến thái không chịu nổi.
"Tiểu Phàm a~...em thật sự khiến tôi qúa thất vọng rồi..."
"Tại sao em lại không thể ngoan ngoãn nghe lời giống như lúc trước chứ? hả?"
Hắn ta vừa gằn giọng nói vừa từ ngăn tủ lấy ra một ống kim tiêm,bên trong có chứa thứ chất lỏng màu trắng trong như nước cất,phản quang dưới ánh đèn lại càng tăng thêm vẻ huyền bí đáng sợ,Doãn Dung Kiệt cầm nó trong tay từ từ đi về phía giường nhìn cậu vui về hỏi "Em biết nó là cái gì không? là ma túy dạng nước a...chỉ cần bơm hết một ống này thôi em sẽ nghiện...đến lúc đó hắn ta sẽ vứt bỏ em sẽ không cần em nữa haha...."
Mễ Lạc Tranh nhìn nó thân thể liền run lẫy bẫy vì sợ hãi,cổ họng cứng đờ,sắc mặt trắng bệch cắt đến không còn giọt máu,liều mạng giãy dụa nhưng vô ích,không thể làm gì khác hơn ngoài việc trơ mắt nhìn hắn đang tiến đến ngày càng gần.
"Tiểu Phàm em sợ hãi a.. sợ hãi thì cầu xin tôi đi,chỉ cần cầu tôi khuất phục tôi thì tôi đây liền sẽ tha cho em có được không?" Doãn Dung Kiệt tiến đến ngày càng gần,ý cười trên mặt cũng theo đó tăng lên nồng hậu
"Họ Doãn!! mày nhất định ch*ết không toàn thây!!!" Mễ Lạc Tranh hét lớn liều mạng giãy dụa nhưng bất thành,mắt thấy kim tiêm tới ngày càng gần biết chắc bản thân hôm nay khó thoát liền đỉnh chỉ động,tuyệt vọng nhắm mắt và cắn chặt môi dưới,nếu không cai được thì cậu cứ thế ch*ết đi thôi,sẽ không làm phiền bất cứ ai nữa.
Thế nhưng đau đớn cậu chờ lại chẳng hề tới,thay vào đó là tiếng xuyên phá cửa kính chói tai vang lên,phập một tiếng liền thấy trên mặt truyền tới cảm giác ướt át nóng bỏng,Mễ Lạc Tranh giật mình mở mắt ra thì cảnh tượng trước mắt lại khiến cậu vô cùng kinh ngạc...
Thái Dương bên trái của Doãn Dung Kiệt lúc này đã bị phá thành lổ máu,hai mắt trân trân mở to,nơi đáy mắt vẫn tràn đầy thần sắc hưng phấn căm thù,đạn từ cửa sổ xuyên qua giết c*hết hắn và hiển nhiên cái c*hết đến qúa bất ngờ,nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng hay la lên bất cứ thứ gì.
Có thể xuyên phá cửa sổ thì chắc chắn là súng ngắm rồi,đúng không?
Đang lúc ngây ngốc thì cánh cửa phòng trước mặt lại đột nhiên ngã rầm xuống đất,bóng dáng nam nhân cao lớn ngay tức khắc chạy nhanh vào trong ôm chầm lấy Mễ Lạc Tranh,cằm tựa hỏm vai,thanh âm khàn đặc xiết chặt lấy cậu nghẹn ngào nức nở khóc không nói nên lời.
"Xin lỗi em...là do anh...tất cả là lỗi của anh..."
Bị anh vây vào trong lồng ngực rắn chắc hữu lực ấy,cảm nhận được hương thơm và độ ấm quen thuộc khiến kiên cường trong nháy mắt hoá thành hư không,buông xuôi tất cả ghì vào ngực anh,cả hai cùng nhau yếu đuối khóc.
Bỗng nhiên phía sau nhận lấy lực đạo to lớn ép cậu ngẫng đầu,ngay khi vừa ngẫng thì bờ môi bất giác bị người xâm chiếm,Âu Dương Vận bá đạo càn quét khắp khoang miệng cậu,môi lưỡi giao tranh gắn bó ép cậu đến thở không ra hơi,Mễ Lạc Tranh rất nhanh phản ứng mà thả lỏng tùy ý phối hợp với anh,hai người cứ thế hôn môi nhiệt liệt và quên đi hết thảy mọi thứ xung quanh.
Tiếng *chậc chậc* ái muội nồng đậm vang lên ngày càng mãnh liệt,thế nhưng đứng ở trước cửa lại là
Cảnh sát đặc nhiệm trụ sở cảnh sát "..."
Chuyên gia phá dở bom mìn "..."
Vị lính bắn tỉa vừa nả súng nào kia "..."
Linh hồn vừa hẻo họ Doãn "..."
- ---------------