Toàn thân Sở Hoài cứng ngắc bất động, dây áo vừa được tháo ra hắn lập tức cảm nhận được khí lạnh.
Chỉ nghe thấy tiếng Từ Ấu Vi nhắc nhỏ: “Nâng cánh tay lên.”
Sở Hoài nâng tay lên, trong chốc lát áo lót đã được cởi bỏ. Từ Ấu Vi thay kiện áo mới cho hắn, sau đó đi ra ngoài lấy một chậu nước vào, nàng ngâm quần áo trong nước rồi bắt đầu giặt.
Sở Hoài vội ngăn lại: “Để ta tự giặt.”
Nước rất lạnh, hơn nữa đó là quần áo của hắn, làm sao có thể trơ mắt nhìn Từ Ấu Vi giặt quần áo cho hắn được?
Sở Hoài kéo nàng đứng dậy: “Hãy để ta giặt, nếu nàng sợ bị phát hiện chúng ta sẽ lén giặt buổi tối là được.”
Hắn không nỡ để Từ Ấu Vi làm bất cứ một việc gì.
Sở Hoài lại nói: “Quần áo của nàng cũng đưa ta giặt luôn, đến khuya mọi người ngủ say hết, sẽ không lo bị phát hiện.”
Từ Ấu Vi trợn tròn mắt: “Quần áo của ta huynh cũng muốn giặt?”
Trong nháy mắt vành tai Sở Hoài đỏ bừng, rõ ràng đã cải trang thành một ông lão, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí chất thiếu niên. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Sở Hoài không biết phải nhìn vào đâu, liếc trái liếc phải, sau đó mới nhìn vào mắt nàng: “Ừm.”
Nếu phải giặt quần áo hắn sẽ làm, hắn sẽ làm tất cả mọi thứ. Nàng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng về bất cứ điều gì.
Từ Ấu Vi thấp giọng nói: “Nhưng…Nửa đêm ta nằm ngủ trên giường còn huynh phải giặt quần áo, cái này giống như ta đang phạt không cho huynh ngủ ấy.”
Sở Hoài: “Là ta tự nguyện.”
Hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho Từ Ấu Vi, từ việc làm trái lại hoàng mệnh mà thả nàng đi, giao hết đồ đạc rồi ở lại Ngọc Khê Sơn làm việc. Hay là khi biết Hoàng Thượng muốn tứ hôn hắn liền bỏ trốn.
Thậm chí sau này có bị phát hiện, dù phải liều chết hắn cũng muốn bảo vệ Từ Ấu Vi được an toàn.
Tất cả đều do hắn cam tâm tình nguyện.
Từ Ấu Vi: “Nhưng ta không nỡ, giặt cùng nhau sẽ nhanh hơn, giặt xong sẽ được ngủ sớm.”
Lợi dụng bóng đêm, Từ Ấu Vi đem quần áo ra ngoài phơi, cho gió thổi một đêm, sáng ngày hôm sau quần áo đã khô. Nàng đã lừa Sở Hoài, thật ra những thị vệ kia rất tốt, nếu không nào có chuyện dẫn thừa tướng đến hiệu thuốc liên tục như vậy.
Phơi xong quần áo, Từ Ấu Vi quay lại phòng: “Muộn rồi, đại nhân nên nghỉ sớm đi thôi.”
Sở Hoài gật đầu qua loa, hai ngày nay bọn họ đều ngủ chung một phòng. Không giống như ở thôn La Sơn, Từ Ấu Vi ngủ gian trong, hắn canh giữ bên ngoài, bây giờ bọn họ không chỉ ngủ chung phòng mà còn chung giường.
Sở Hoài chỉ dám nằm thẳng trên giường, không dám động đậy, cho dù tối hôm qua Từ Ấu Vi nói gì hắn cũng không nhúc nhích.
Bốn từ “vượt quá” và “mạo phạm” đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Ban ngày không cảm thấy nhưng đến tối Từ Ấu Vi nằm bên cạnh, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Từ Ấu Vi chiếm hơn nửa cái giường, rõ ràng nàng ấy rất mảnh mai tinh tế, kết quả lúc ngủ lại chiếm diện tích giường nhiều nhất.
Ban ngày còn phải ngồi xe ngựa lên đường, nếu tối không ngủ ngon ngày mai sẽ không có tinh thần.
Từ Ấu Vi đột nhiên trở mình, nghiêng người đối mặt với Sở Hoài.
“Đại nhân, ta hơi lạnh, huynh có thể lại gần ta một chút không?”
Sở Hoài: “Nàng đắp chăn vào sẽ không lạnh nữa.”
“Ta đang đắp mà, nhưng vẫn lạnh, ta sợ ngày mai sẽ nhiễm phong hàn mất.”
“Đừng tự dọa mình, sẽ không đâu.”
Từ Ấu Vi: “Nhưng ta lạnh quá, huynh lại gần một chút được không?”
Hô hấp của Sở Hoài bị kiềm hãm, hắn hiểu Từ Ấu Vi nói vậy tám phần là đang đùa giỡn hắn, nhưng hắn không dám đánh cuộc hai phần còn lại, cũng không dám nghĩ đến những điều lỡ như ấy. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Sở Hoài: “Vậy nàng đắp chăn vào, ta sẽ ôm chăn.”
Từ Ấu Vi: “Hả?”
“Ta ôm chăn, nàng sẽ không thấy lạnh nữa.”
Từ Ấu Vi cũng xấu hổ không biết nói gì thêm: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Một giấc ngủ say tới rạng sáng, Sở Hoài đánh thức Từ Ấu Vi, hai người mặc quần áo thu dọn đồ đạc, chờ thị vệ gõ cửa mới rời đi.
Dọc đường vừa đi vừa nghỉ, mất thêm hai ngày rốt cuộc cũng tới Lĩnh Nam, thị vệ đang định đi tiếp thì nhận được tin lui binh đến Lĩnh Nam.
Tương Dương thất thủ, phía nam của Lĩnh Nam là Đại Sở, phía bắc là Vân Châu.
Địa hình Lĩnh Nam nhiều núi cao hiểm trở, Trấn Viễn Hầu phái binh trấn giữ trên các dãy núi, có thể nói chỉ cần một người đã đủ để giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Trấn Viễn Hầu là một lão tướng, nếu lần này không giữ được Lĩnh Nam, thật sự phải xách đầu trở về.
Từ Yến Chu hạ lệnh thu binh nghỉ ngơi chỉnh đốn, vào rừng săn thú, chuẩn bị nướng thịt uống rượu trắng, khao thưởng ba quân.
Lửa trại sáng rực cùng mùi thịt nước phiêu đãng tràn ngập trong rừng, thơm lừng mùi thịt kho nóng hôi hổi, uống thêm một hớp rượu trắng làm ấm bụng.
Trăm trận tướng quân chết, mười năm tráng sĩ về*.
(*Mộc Lan từ – Bài ca về nàng Mộc Lan)
Chiến sự vừa ngừng, dãy núi Lĩnh từ một phải chia thành hai. Bọn họ ở Vân Châu nhưng một số người nhà của họ vẫn còn ở Đại Sở. Họ hy vọng đánh xong thật nhanh, sớm trở về đoàn tụ cùng gia đình.
Cố Diệu kho thịt ở phía sau, hơn bốn mươi vạn tướng sĩ, thịt nướng cùng rượu trắng phải chuẩn bị đầy đủ. Nàng đứng bên cạnh bếp lò nóng rực, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Lư thị đưa tới một tấm khăn sạch: “Con nghỉ một lúc đi, ta sẽ canh nồi.”
Sau khi Từ Ấu Vi rời đi, Lư thị thất hồn lạc phách mất hai ngày, con gái của bà từ nhỏ đến lớn chưa từng rởi khỏi bà, hôm nay lại phải ra bên ngoài mạo hiểm. Nhưng bà nghĩ đến Cố Diệu, chẳng phải Cố Diệu cũng vậy sao? Rời khỏi mẹ từ sớm đi theo họ đến Vân Thành chịu khổ sở, chịu vất vả.
Nhất định Ấu Vi cũng sẽ làm được.
Nghĩ như vậy, bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Bà ở đây lo lắng hoang mang cũng vô dụng, còn không bằng hỗ trợ làm thêm vài việc, giúp Cố Diệu nhẹ gánh hơn đôi chút.
Cố Diệu lau mồ hôi: “Đun thêm một lúc nữa là được.”
Thịt trong rổ đã hết, trên bếp lò chỉ còn dư lại chút gia vị. Muối cũng không còn lại bao nhiêu, có lẽ phải chọn lúc nào đó quay lại Vân Thành một chuyến để lấy muối. May sao bọn họ có hồ nước mặn ở Vân Thành, nếu không sớm muộn gì cũng tiêu hết tiền của. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Từ Yến Chu ở lại canh giữ Tương Dương, Cố Diệu dẫn người về Vân Thành. Cỏ trên núi đã mọc rất cao, lúc lên núi Cố Diệu còn trông thấy có người đang hái rau dại và cắt rau heo.
Người cùng đi về có Lưu Vĩ Trạm, Giang Nhất, Giang Nhị, Giang Thập Tam và một nhóm thị vệ.
Lưu Vĩ Trạm: “Chúng ta cũng cắt một ít rau heo về đi, như vậy sẽ tiết kiệm được không ít bã đậu.”
Bọn họ bây giờ phải biết cách hoạch định cẩn thẩn, cho heo ăn nhiều rau và bắt giun đất nuôi gà, tiết kiệm bã đậu. Bã đậu mang đi phơi nắng, đóng trong bọc dự trữ đến mùa đông làm thức ăn cho heo.
Cố Diệu: “Gánh muối rồi ngươi còn sức để lấy rau heo à?”
Lưu Vĩ Trạm cười hắc hắc: “Không phải có rất nhiều người sao? Chắc chắn có thể gánh được.”
“Vậy nhân tiện hái thêm ít rau dại.” Cố Diệu thấy rau đắng bọn họ hái còn khá tươi non: “Hái nhiều một chút đem về làm sủi cảo.”
Lưu Vĩ Trạm không đồng tình cho lắm, hạt giống trong lều giữ ấm đã nảy mầm đang càng ngày càng lớn, ăn rau dại làm gì chứ.
Chỉ những lúc không có thức ăn mới cần đến rau dại, vừa đắng vừa chát, không ngon bằng cải thìa.
“Ăn cái này làm gì, không có đồ ăn mới dùng đến.” Lưu Vĩ Trạm ý kiến: “Muốn thì hái về cho vịt mổ.”
Hắn đã từng phải ăn mấy loại rau dại kia, miệng mồm đắng chát đến cả heo cũng không thèm ăn, hái về chỉ cho vịt rỉa.
Giang Nhị xung phong: “Ta hái cho, bọn họ không hái thì ta hái, mấy huynh đệ bọn ta đi hái.”
Lưu Vĩ Trạm ngu xuẩn, Cố Diệu đích thân làm dù đắng ăn vẫn ngon, hắn không chịu hái đến lúc đó một cái cũng không cho.
Chu Tước Vệ đồng loạt gật đầu, nhị ca nói chí phải.
Cố Diệu: “Hái mấy đọt còn non ấy, đem về chần nước sôi một lần đắng chát gì cũng hết, làm nhân sủi cảo là ngon nhất, còn ngon hơn nhân bắp cải thịt bằm.”
Cố Diệu quay sang khịa Lưu Vĩ Trạm: “Nếu Lưu tướng quân không thích thì không cần miễn cưỡng ăn.”
Lưu Vĩ Trạm: “…Phu nhân không biết ư, ta thích ăn rau đắng này nhất đấy, ta có thể mặt không đổi sắc ăn luôn mười cân.”
Nhổ, nhất định phải nhổ, trên núi có bao nhiêu nhổ hết!
Cả đoạn đường vừa đi vừa hái, thu được mấy túi rau dại tươi non, vì đầu mùa xuân nên rau rừng mới mọc, còn non và xanh tươi.
Cho đến khi đi hết hai ngọn núi, lúc đến hồ nước mặn đã hái được ba túi rau dại. Cái này cũng không nặng, nhưng quay trở về vừa gánh muối vừa hái thì hơi bất tiện.
Cố Diệu nhìn ra đằng trước, nước trong hồ vẫn xanh trong, ruộng muối trên mặt cát phủ trắng một màu, mới hơn một tháng ruộng muối đã lắng được không ít.
Cố Diệu phân phó: “Xúc muối trong ruộng ra đi, đem về lọc lại. Lưu tướng quân, mở thêm mấy ruộng muối nữa nhé.”
Không chỉ quân doanh cần dùng đến muối, nàng còn phải đem đến Vân Châu bán nên rất cần nhiều muối, từng này không đủ dùng.
Lưu Vĩ Trạm vội vàng gật đầu, bên cạnh hồ có rất nhiều cát, có thể mở thêm mấy ruộng muối.
Hắn gọi mấy người khác đến: “Giang Nhất ngươi lấy xẻng xúc muối đi, mấy người Giang Nhị đi theo ta mở ruộng muối.”
Thật ra Lưu Vĩ Trạm có chút tò mò, tại sao Giang Nhị nhìn thấy ruộng muối mà không kinh ngạc chút nào, khi trước hắn vừa thấy ruộng muối đã nghĩ đến việc báo cho Hoàng thượng biết, hay ngay cả Giang Nhất cũng không khác.
Tại sao Giang Nhị lại không ngạc nhiên chút nào?
Lưu Vĩ Trạm thăm dò: “Ngươi thấy ruộng muối này có được không?”
Giang Nhị: “…Vô cùng tốt, sao vậy?”
Lưu Vĩ Trạm: “Ngươi không muốn nói gì à?”
Giang Nhị đáp: “Ta thấy chuồng heo chuồng gà còn tốt hơn, có gì không?”
Cũng đúng.
Không nghĩ gì mới là tốt nhất, kỳ thật đối với Chu Tước Vệ, Lưu Vĩ Trạm vẫn chưa thật sự tin tưởng. Bọn họ là tâm phúc của Hoàng thượng, nhất là mấy người Giang Nhị bị bắt tới đây, Lưu Vĩ Trạm sợ hắn lòng lang dạ sói, đến cuối cùng sẽ quay lại cắn bọn họ một nhát.
Đặc biệt là Giang Nhị, trông chẳng giống người tốt chút nào.
Lưu Vĩ Trạm: “Mau làm việc đi, mở thêm mấy ruộng muối, quay về còn phải hái rau heo nữa.”
Mở ruộng muối hay hái rau dại còn được, nhưng lấy rau cho heo thì không, cũng đâu phải heo hắn nuôi, Giang Nhị muốn đi cắt rau dại đem về cho vịt ăn. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Giang Nhị: “Ta không đi, có phải heo của ta đâu.”
Lưu Vĩ Trạm đột nhiên không phản ứng kịp, cũng đâu phải heo của hắn nha.
Tiền mua heo là Cố Diệu cho, đến lúc mổ heo sẽ trực tiếp chuyển đến nhà bếp trong quân doanh, hắn chỉ là người nuôi mà thôi.
Nhưng chẳng bao lâu hắn đã nghĩ thông, thịt cho các huynh đệ trong quân doanh ăn, nuôi thôi thì đã làm sao, hắn nói: “Vậy đến lúc mổ heo các ngươi đừng ăn, đừng ăn cơm phu nhân nấu, cũng không được phép nhìn.”
Giang Nhị sắp bị hắn phiền muốn chết: “Cút cút cút, ta đi hái được chưa, ngươi đừng nói linh tinh nữa.”
Mở ruộng muối và xúc muối xong xuôi, mười một bao cộng lại hơn chín trăm cân.
Sau khi phơi khô ruộng muối, muối sẽ nhanh chóng được tạo ra, những xẻng muối mịn như cát sỏi, màu trắng như tuyết, chỉ cần ngâm nước nấu một hồi sẽ lọc được những bụi bẩn tạp chất bên trong, chín trăm cân muối này ước chừng có thể nấu ra hơn tám trăm cân muối tinh.
Nhiều hơn lúc nhặt muối thạch trên bờ hồ.
Lấy muối xong, đoàn người đi theo đường cũ xuống núi, Cố Diệu về thẳng phủ tướng quân.
Nàng phải nấu muối ngay lập tức, đem 500 cân giao cho quán rượu. Triệu chưởng quỹ đã đợi rất nhiều ngày, lửa sắp bén đến lông mày.
Từ khi Túc Châu bị phong thành đến nay, cả muối và đường đều ngừng giao thương, không ăn đường còn được, nhưng thiếu muối thì không thể.
Khi đó trong tay Triệu chưởng quỹ còn muối nên đã bán ra một ít, có điều sau đó Từ Yến Chu khởi binh mưu phản, công phá Túc Châu, lại chiếm cả Uyển Thành và Tấn Châu, lúc này đường có nhưng muối thì không.
Cố Diệu đã biến mất một thời gian khiến Triệu chưởng quỹ thực sự lo lắng muốn chết, nếu không có muối người dân sẽ không thể sống sót.
Giọng Triệu chưởng quỹ vô cùng tha thiết: “Cuối cùng phu nhân cũng chịu đến, ta mong trăng mong sao rốt cuộc cũng mong được ngươi đến rồi!”
Hắn liếc thấy có mấy đại hắn gánh đồ phía sau Cố diệu thì chần chừ hỏi: “Phu nhân, trong này là…”
Cố Diệu: “Là muối.”
Bây giờ bán muối đã không cần lén lúc như lúc xưa, còn phải nhanh chóng đưa muối đi khắp nơi, Cố Diệu nói: “Làm phiền Triệu chưởng quỹ chạy mấy chuyến, một cân muối mười hai văn, vẫn sẽ chia cho ngươi ba phần như cũ.”
Chiến sự mới tạm ngừng, người dân không đủ tiền mua muối ăn, Cố Diệu đã hạ giá xuống hắn không thể không biết xấu hổ mà đòi lấy ba phần, hai phần là đủ.
Triệu chưởng quỹ đề nghị: “Ba phần quá nhiều, ta lấy hai phần thôi. Chỉ mong phu nhân yên tâm giao việc bán muối cho ta là được rồi.”
Mọi thứ đều ổn thỏa, chỉ có điều muối hơi ít.
Triệu chưởng quỹ nói tiếp: “Hiện tại nơi nào cũng đều thiếu muối, phu nhân, ngươi xem 600 cân có phải hơi ít không?”
Ở Vân Châu có tổng cộng mười chín tòa thành, muốn chia đều thì mỗi thành chỉ được mấy chục cân.
Không đủ.
Cố Diệu cũng biết không đủ, nhưng muối trong ruộng không có nhiều, nàng phân cho dân chúng hơn 600 cân, phía quân doanh chỉ được hơn hai trăm cân. Để nấu ăn cho ba vạn quân, phải mất mấy chục cân muối mỗi ngày, chừng đó chỉ đủ dùng trong mấy ngày.
Ruộng muối không thể sản xuất trong khoảng thời gian ngắn, vậy nên chỉ còn cách kê nồi bên hồ lấy nước nấu muối.
Cố Diệu: “Triệu chưởng quỹ, ta sẽ cho người giao muối mỗi ngày, ít còn hơn không.”
Đương nhiên Triệu chưởng quỹ rất vui mừng: “Như vậy thì không còn gì bằng.”
Cố Diệu giao muối xong về thẳng phủ tướng quân, nhân sâm vẫn còn, thêm hai củ mẫu thân nàng mang đến, đủ dùng cho hơn ba tháng. Đã lâu nàng chưa quay lại Vân Thành, tranh thủ đi dạo một vòng trong phủ tướng quân. Các loại rau trong lều giữ ấm đã vươn lên rất cao, bởi vì được tưới linh tuyền nên lá rất tươi non.
Chuồng thỏ dựng trong góc lều, cửa sắt bị bung ra không thấy thỏ đâu. Cố Diệu nhìn quanh, cuối cùng tìm được chúng trong ruộng bắp cải.
Ba cái miệng đang nhai cải trắng, bên cạnh chúng còn có thêm hai con thỏ con. Thỏ con lông trắng như tuyết, trốn dưới thân thỏ mẹ trừng cặp mắt màu đỏ lên, nhai lá xanh trong miệng nhỏ, không chút sợ hãi người lạ, nhìn thấy Cố Diệu cũng không bỏ chạy.
Cố Diệu ngồi xổm xuống vạch lông ra nhìn kỹ mới biết có tổng cộng tám con, tất cả đều ngồi phịch ở ruộng rau, ăn đến tròn vo cái bụng. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Ăn cho thật béo nha, lớn nhanh một chút sẽ có thịt thỏ để ăn.
Cố Diệu xoa đầu thỏ, gọi Lưu Vĩ Trạm vào đào củ cải trắng: “Để lại mấy củ cho thỏ ăn, đừng đào hết.”
Thỏ sinh ra thỏ, heo con cũng lớn lên, chuồng heo ban đầu sẽ biến thành hai, hai mươi đầu heo sẽ phát triển thật béo tốt mập mạp.
Mấy con heo ở đây do hai người Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn nuôi giữ, chăm lo rất mát tay. Gà con trong chuồng đã thay lông, phát triển mạnh mẽ, đàn vịt bơi lội thỏa thuê trong ao.
Mọi thứ trong phủ tướng quân đều hoàn hảo.
Chỉ trong một tháng đã tích cóp được 657 cái trứng gà và 211 quả trứng vịt. Tất cả được cất trong cái rổ dưới phòng bếp, đầy ăm ắp.
Trứng vịt muối ướp ngày trước đã đủ mùi vị, Cố Diệu nói: “Mang hột vịt muối cùng trứng gà về, trứng vịt còn dư lại muối thêm mẻ khác.”
Cũng may trong phủ tướng quân vẫn còn muối, bằng không muối nhiều trứng vịt như vậy Cố Diệu sẽ tiếc đến đau diều.
Ướp xong trứng vịt, Cố Diệu chuẩn bị đi Tương Dương, trứng gà rất dễ vỡ nên cứ một lớp trứng lại lót một lớp cám mạch, như vậy sẽ không lo bị xóc nảy.
Khi đến Tương Dương, Cố Diệu đi xem nhà mới, vẫn là sáu gian, thêm một phòng cho lão thừa tướng.
Tối hôm đó Cố Diệu rửa sạch rau dại rồi chần qua nước sôi cho hết đắng, thái nhỏ trộn với thịt ba chỉ băm nhuyễn, rắc muối, mỡ heo và dầu vừng làm nhân bánh. Vỏ bánh trắng tròn, nhân to, mép sủi cảo nặn thành viền hoa, da mỏng bánh lớn, bụng bánh có màu xanh lục bảo.
Thả vào luộc trong nồi nước, chờ nước sôi đủ những viên bánh tròn nổi lên là được. Cố Diệu thấy bánh đã chín, lập tức vớt ra một cái, chấm với giấm chua cầm bát đưa cho Từ Yến Chu: “Nếm thử xem.”
Một đám người tụ tập bên ngoài nhà bếp, lom lom con mắt nhìn chằm chằm nồi sủi cảo, người đông nồi thiếu, không phải ai cũng ăn được mẻ sủi cảo đầu tiên.
Mà đối tượng được ăn miếng sủi cảo thứ nhất Từ Yến Chu, thành công khiến nhiều người nhìn không vừa mắt.
Cho dù có sống, cũng không thể cho hắn nếm!
Chưa đợi Cố Diệu hỏi, đã có người hỏi trước: “Ăn ngon không?”
Từ Yến Chu thong thả nhai nhóp nhép rồi mới nói: “Ngon lắm, hình như vẫn còn hơi sống, ta thử cái khác xem?”
Cố Diệu: “Được rồi, thịt không thể ăn sống.”
Từ Yến Chu ăn cái sủi cảo thứ hai dưới ánh mắt của mọi người, một đám người đang nhìn, chàng không thể tiếp tục nói còn sống: “Ừm chín rồi đấy, rất ngon.”
Mùi sủi cảo bắt đầu bay ra, Lưu Vĩ Trạm nuốt nước miếng: “Mỗi người chỉ được ăn hai cái, thứ này có thể no không?”
Ba mươi người, mỗi người ăn một hai cái, chỉ coi như nếm thử mùi vị, lưu lại hương thơm trong miệng, nhìn mấy cái sủi cảo còn chưa chín trong nổi chỉ cảm thấy rấm rứt vô cùng.
Lưu Vĩ Trạm: “Ai nói một người ăn một hai cái, thà rằng no một người?”